Chương 737: Tiềm Tu Giả

Hắn đang bay. Lại là giấc mơ đó. Hắn đang buông người theo làn gió, để mặc luồng khí đưa đẩy mình đi bất cứ nơi đâu.

Không đúng, làn gió này tại sao lại thô ráp và sắc nhọn như vậy. Giống như những vảy gai trên da rắn. Phải rồi, hắn đang nằm úp mặt trên lưng con rắn lớn, nó đang đưa hắn băng qua khu rừng lửa. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hắn chẳng biết đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy nhiệt độ xung quanh dần dần mát dịu…

===

Trương Đại Vệ rất mẫn cảm với các loài Hung thú. Đây là chút bản lĩnh hắn học được từ “người thầy” của mình. Khi nghe tiếng Tam Dị Ngân Bàng cất lên từ phía xa xăm, hắn đã có linh cảm chẳng lành. Tam Dị Ngân Bàng bay về phía Thịnh Hỏa Lâm, chẳng khó cũng đoán được Luyện Dược Đường đang cho người đi săn Phần Thiên Xích Huyết Mãng.

Phần Thiên Xích Huyết Mãng lại có 1 phần nhỏ huyết mạch của loài Rồng, giả sử, chỉ giả sử thôi, có 1 con trong đó bị huyết mạch của Vương Thành Văn lôi cuốn, và phải giả sử thêm là thằng này bằng 1 may mắn cảm ngộ thần kì nào đó có thể chỉ sau 1 đêm kích phát được Long khí trong huyết mạch…

Dù chỉ là giả sử trong giả sử, chỉ là 1 phần vạn khả năng, kể cả khi những điều ấy xảy ra, cũng chưa chắc việc Luyện Dược Đường đem Tam Dị Ngân Bàng vào Thịnh Hỏa Lâm đã tạo nên nguy cơ gì với Vương Thành Văn, mối liên hệ kì thực quá mong manh.

Nhưng chẳng hiểu sao Trương Đại Vệ vẫn bất an tới vậy. Hắn không có khả năng mặt dày đem con bỏ chợ như phường bất lương họ Nguyễn họ Đường kia, hắn xưa giờ luôn cực kì có trách nhiệm với những người dưới trướng. Hắn được phân vai Người Tốt và vai diễn ấy đã vận vào tính cách và cuộc đời hắn rồi. Cố trấn an bản thân mình cả buổi sáng trong trạng thái đứng ngồi không yên, rốt cuộc Trương Đại Vệ không kìm lòng nổi đành vác tấm thân bồ tượng của mình di chuyển ra khỏi Tạp Vụ Đường, điều họa hoằn mà 2 chục năm nay chỉ xảy ra có vài lần. Rốt cuộc vẫn nên tới Thịnh Hỏa Lâm xem xét tình hình cho yên tâm…

===

Khi hắn tới hiện trường, đám người Cao Anh Kỳ đã rời đi. Bọn chúng đi về phía Luyện Dược Đường gần đỉnh núi nên trên đường về đã không chạm mặt Trương Đại Vệ (có lẽ cũng là phúc đức 3 đời nhà chúng). Nhưng những gì còn sót lại ở hiện trường vẫn khiến Trương Đường chủ thất kinh.

Xác Tam Dị Ngân Bàng sớm đã bị đốt thành 1 đám tro đen. Dựa theo dấu vết Khí lực còn lưu lại trong phương viên vài dặm, Trương Đại Vệ bằng kinh nghiệm dạn dày của mình sớm đã suy ngược lại được những gì đã xảy ra.

Vốn bảo Vương Thành Văn vào rừng nhặt Thịnh Hỏa Thạch, là để hắn làm quen với khái niệm phân tách Âm Dương, tiêu trừ Hàn Khí đêm qua còn vương lại trong cơ thể, vừa để từng bước cảm nhận được điểm Khởi Nguyên. Nào ngờ ôn con ấy ngộ tính bất phàm, lại trong 1 buổi sáng tìm ra cách đưa Long Khí rò rỉ để tạo ra 1 vòng tuần hoàn Khí theo Trúc Sơn Tâm Pháp, chút Long Khí vận dụng được này vừa hay lại kêu gọi được 1 con Phần Thiên Xích Huyết Mãng tới gần. Vừa khéo thế nào, Tam Dị Ngân Bàng xuất hiện săn giết Xích Huyết Mãng. Rồi trùng hợp làm sao oắt con Vương Thành Văn trong vô thức sử dụng Cuồng Long Đại Lực Pháo chọi hòn đá mang khí Chí Cương Chí Dương, xuyên phá lớp phòng ngự của Ngân Bàng, trực tiếp đốt nó ra tro.

Loài Ngân Bàng khi bay lượn tốc độ cao, khí lưu trong cơ thể bị đẩy ngược hướng bay với tốc độ tương đương. Khí lưu 1 chiều cực đoan như vậy âu cũng là để cân bằng với tốc độ bay không loài nào sánh được, đồng thời cũng đẩy ra ngoài lớp lông vũ 1 luồng Khí lực bảo hộ bản thân. Chỉ là, nếu 1 đốm lửa nhỏ có thể xuyên phá lớp phòng ngự ấy, nhen nhóm 1 cục than vào trong luồng Khí mất cân bằng kia, sẽ như nhóm lửa trong rừng, lửa sẽ chỉ có 1 chiều bùng lên chứ chẳng thể dập tắt.

Trung Phẩm Hung Thú đồng thời có 3 loại đột biến cực kì hiếm có rốt cuộc lại chết lãng nhách bởi 1 hòn đá, âu cũng là lí lẽ như vậy.

Sau đó, dấu tích của cuộc chiến giữa Cao Anh Kỳ với con Xích Huyết Mãng, với Vương Thành Văn, và việc Xích Huyết Mãng đem Vương Thành Văn trốn sâu vào rừng, hiện rõ mồn một dưới sự tái hiện của Trương Đại Vệ.

===

“Nếu là Xà, chỉ có thể tới với “người đó”.”

Trương Đại Vệ mang theo suy nghĩ như vậy, phăm phăm vượt qua Thịnh Hỏa Lâm theo phương hướng đã định sẵn.

Tới khi trời sắp ngả tối, hắn tới được nơi Thịnh Hỏa Lâm tiếp gáp gần với vách núi. Từ nơi đây, có 1 con đường đá dẫn lên các động phủ tu hành của những Tiềm Tu Giả, những Tu Sĩ tuy cũng thuộc Trúc Sơn Phái nhưng không tham gia bất kì Đường nào, chỉ mượn 1 động phủ phía sau núi để thanh tu trong tịch mịch.

Thấp thoáng từ xa, hắn đã thấy 1 dải màu đỏ rực nằm phơi dài tới gần vách núi, 1 bóng áo Tạp Vụ tơi tả đang phơi bụng trên 1 tảng đá, và đứng gần đó là 1 bóng người không quá to cao, mảnh khảnh và thanh thoát. Mái tóc bạch kim dài búi lên 1 búi theo phong cách cổ trang Bắc Hà, nước da trắng, gương mặt thanh tú không rõ độ tuổi, và đôi tai nhọn đeo 1 chiếc nhẫn in hình bàn chân thú.

- Thầy…



Trương Đại Vệ huỳnh huỵch chạy tới nơi, dừng lại, hơi thở còn hơi đứt quãng chưa kịp điều hòa.

- Thầy đã tỉnh dậy rồi ạ?

Người kia quay lại nhìn hắn.

- Đã được vài ngày rồi. 1 lần “mộng” mất 20 năm, kì thực đã bỏ lỡ nhiều điều lí thú. Còn ngươi, vẫn phì nộn như ngày nào, đã vậy còn không thể noi theo ta ăn chay nữa chứ, khắp người ám đầy mùi thịt Hung thú, hơi thở cũng chẳng thể điều hòa.

- Vâng…

Trương Đại Vệ gãi đầu gãi tai, mặt cúi gằm ra vẻ hối lỗi. Đứng trước “người thầy” mảnh khảnh này, 1 Trương Đại Vệ to lớn bặm trợn thường ngày lại bẽn lẽn e ngại đến lạ lùng.

- Thưa thầy Elexa’morphossiss, tên đó là học trò của con… - Hắn chỉ vào Vương Thành Văn đang nằm hôn mê trên tảng đá.

- Ta đã bảo, cứ gọi ta là Elexa được rồi, cũng không cần chữ Thầy đâu. Tên nhóc này quả thực khiến ta thấy lí thú vô cùng, hơn nữa thụ thương cũng không nhẹ. Không chỉ ngoại thương thôi đâu, còn ngấp nghé tẩu hỏa nhập ma nữa, cứ để đó cho ta. Ta mượn nó 3 ngày, rồi sẽ trả lại cho ngươi.

- Vâng… Nếu giao cho người thì con quá yên tâm rồi ạ…

Trương Đại Vệ luống cuống đáp lời. Hắn biết vị trước mắt không muốn dông dài, chỉ thích yên tĩnh, cũng chẳng dám nói lời thừa thãi. Cũng coi như yên tâm được phần nào, hắn chẳng chào hỏi lễ nghi gì phức tạp, 1 lời xin phép rồi quay lưng chuồn lẹ. Dù đã tăng thêm 20 năm tu vi so với năm ấy, đứng trước “người thầy” này, hắn vẫn chẳng giảm chút nào sự e dè kính sợ.

Elexa’morphossiss, 1 Người Bướm, đồng thời cũng là 1 thành viên cao cấp của Liệp Thú Hội, tình cờ lại là 1 người yêu thích Tiên Đạo Bắc Hà. Đối với Tiên phái Bắc Hà, họ chỉ kì thị người Đại Nam, chứ cũng không quá căm ghét người Cận Tây. Đặc biệt là với chủng tộc Người Bướm, những người vẫn còn được gọi với tên gọi khác là Tiên tộc Ocellote, không phải ngẫu nhiên cả 2 đều mang chữ “Tiên” trong đó.

Cùng xây dựng nền văn hóa xung quanh Thần Mộc, đều mang phong phạm thanh tục thoát trần, cả 2 bên dù xa cách về mặt địa lý, vẫn luôn mơ hồ cảm nhận 1 sự kết nối kì lạ tới đối phương. Tiên tộc Ocellote đôi lúc sẽ gọi cộng đồng Tu Tiên ở đất Bắc Hà là Soulmate của mình, mà cộng đồng Tu Tiên nơi Tứ Vân Sơn cũng gọi phía còn lại là Linh Hữu. 1 mối liên hệ cực kì mơ hồ và mờ nhạt, nhưng cũng không bên nào phủ nhận sự tồn tại của nó. 2 bên công nhận nhau. Nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi, nó chưa đủ vững mạnh để chuyển hóa thành 1 liên minh kinh tế hay quân sự, cũng không mang 1 ý nghĩa thực tiễn nào.

Dù vậy, việc chấp nhận 1 Người Bướm có hứng thú với Tiên Đạo trở thành 1 Tiềm Tu Giả trên Trúc Sơn Phái, vẫn là 1 việc vô cùng dễ dàng chấp nhận, cũng là 1 động thái kết nối mà Trúc Sơn Phái nhiệt liệt hưởng ứng. Đó chính là trường hợp của Elexa’morphossiss.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play