Chương 736: Nhắc tên

- Đủ rồi, Kar’gan. Dừng lại đi.

1 giọng nói nhẹ nhàng êm ái, chẳng rõ nam nữ cất lên, lọt vào tai kẻ chỉ còn chút hơi tàn là Quang.

Kar’gan bị đàn bươm bướm bám vào tay, sợ hãi rút về, nhảy bật về phía sau. Đứng chắn trước hắn và Quang lúc này là 1 bóng người không cao to, dáng người nhỏ nhắn, lại toát ra 1 thứ khí chất thanh mĩ thoát tục.

1 Người Bướm, có vẻ là nam, với mái tóc bạc xõa dài sau lưng, gương mặt không già, vì Người Bướm không bao giờ có nét già nua trên mặt, nhưng rõ ràng cũng không trẻ. Ở ông ta hiện lên sự bình lặng thâm trầm, đôi mắt xanh lục bảo vừa như đang có ý cười, lại vừa như lãnh đạm điềm nhiên. Bên tai trái dài nhọn, có thể thấy ông ta đeo 3 chiếc nhẫn, 1 chiếc trong đó lại in hình dấu chân thú.

- Alepho’morphosiss! Ngươi đã trở về Ocellote?

Kar’gan vừa tỏ vẻ kinh ngạc vừa thể hiện sự e ngại hiếm hoi. Hắn nhìn xuống dưới chân người đàn ông thanh lịch hòa nhã kia, đã thấy rất nhiều rắn trong rừng đang bò tới, quy tụ dưới chân. 1 con rắn xanh lục bảo trườn lên dọc theo bộ đồ bằng vải lụa nhã nhặn, bò dọc theo cánh tay ông, cuối cùng được ông đưa lên ngang mặt để nhìn ngắm với ánh mắt hiền từ. Con rắn cũng hơi cúi đầu như chào đón chủ nhân.

- Đúng vậy, vừa mới trở về. Có vài lời mời đi tới Đại Nam để tham dự hội họp cấp cao gì đó của Thế giới, nhưng ta nghĩ chuyện ở Ocellote đang nghiêm trọng hơn nhiều. Vậy nên ta đã quay về.

- Ngài Alepho’morphosiss!

Lúc này, Leila cũng đã tới nơi, xuống ngựa, cúi người thi lễ.

- Ồ Leila đó à? Cô đâu cần phải cúi chào ta chứ? Và ta đã bảo cứ gọi ta là Aleph mà. - Người đàn ông tươi cười - Cô cũng trở về Tiên Đô sao?

- Thưa vâng. Tôi đang dẫn anh ta, - Leila chỉ về Quang - tới gặp Nữ Hoàng. Nhưng giữa đường thì…

Aleph giơ tay lên ý bảo Leila không cần nói nữa. Ông ta liếc qua Quang đang nằm không rõ còn tỉnh táo hay đã hôn mê, nở 1 nụ cười nhẹ, rồi quay về phía Kar’gan.

- Ông bạn già, nghe nói gần đây ông rất bất mãn với Nữ Hoàng. Sao? Có muốn đi cùng ta về Tiên Đô, trực tiếp đối chất Ngài chứ?

- Hừ!!! Những kẻ được thoải mái "ra ngoài" như các ngươi, vĩnh viễn sẽ không chung tiếng nói với bọn ta.

Kar’gan gằn 1 tiếng, quay người bước đi.

Aleph nhìn theo bóng lưng to lớn ấy khuất dần trong rừng, buồn bã lắc đầu.

- Những kẻ như Kar’gan xem ra không phải số ít - Aleph vẫn không quay lại, nhưng lời thì có vẻ đang nói với Leila - Toàn bộ Cộng đồng sinh sống yên bình ở Ocellote suốt 3000 năm qua, giờ đây chẳng biết bao nhiêu phần đã dậy sóng vì sự xuất hiện của Thánh Nữ rồi.

- Ngài Aleph, lần này Ngài trở về…

- Đi thôi, Leila. Trở về Tiên Đô nào, ta cần gặp Elena. Hi vọng… là còn kịp

- Nhưng, còn anh ta…

- Đưa cậu Ám Hành Sứ Giả ấy lên xe đi, ta sẽ chữa trị cho cậu ta.

===

- Cái món này nặng thật đấy, cậu cũng khỏe ra phết đấy chứ?!

Khi tỉnh dậy, Quang đã thấy mình nằm trong khoang sau của 1 chiếc xe ngựa, có vẻ là vậy. Nam nhân Người Bướm kia ngồi bên hông hắn, đang đưa tay sờ chiếc thùng Oath. Cỗ xe dập dềnh lên xuống, có vẻ đang di chuyển.

- Ông là ai?

Quang hỏi. Hắn cảm thấy những vết thương trong cơ thể mình vẫn còn hiện hữu, nhưng đã được chữa lành đi đáng kể.

- Đã bao lâu…

- Cậu ngủ mới được nửa ngày thôi - Người đàn ông quay lại nhìn hắn, nở 1 nụ cười, như hiểu được thắc mắc của hắn - Sao? Cậu nghĩ rằng thương tích như vậy muốn lành phải cần ít nhất cả tháng sao? Đối với thành viên cao cấp của Liệp Thú Hội như tôi, chữa thương cho nhân loại cũng không khác chữa thương cho đám Hung Thú là bao, các cậu lại còn có Khí lực hỗ trợ hồi phục nữa chứ.

Quang nhíu mày.

- Liệp Thú Hội?



- Đúng rồi. De Damasti’ss. Ở Viễn Đông vẫn gọi là Liệp Thú Hội. Cũng không tới nỗi vô danh đến độ mà Ám Hành Sứ Giả chưa từng nghe tên chứ?

- Sao ông…

- Biết thân phận của cậu à? Kì thực cũng không khó lắm, tôi nghĩ chỉ có 1 vài khả năng để 1 người như Leila có thể dẫn cậu tới gặp Elena mà thôi. Với lại, 1 người Đại Nam có khả năng sử dụng những kĩ thuật cao cấp như cậu, lại mang theo mình 1 món đồ công nghệ cao của Đại Nam Đế quốc, tầm suy đoán lại càng thu hẹp.

- Ông có vẻ là 1 người lịch duyệt rất nhiều, ông…

- Alepho’morphosiss, dài quá phải không? - Ông ta cười - Cứ gọi tôi là Aleph.

- Ở Hải Thành có Lý gia cũng là thành viên của Liệp Thú Hội - Quang nói, hắn thấy người đồng hành gật đầu xác nhận - Nhưng tôi không nghĩ tổ chức này lại bao gồm cả dị tộc, xem ra quy mô của nó không nhỏ như tôi nghĩ.

- Lý gia của Hải Thành, họ bán con Drake cho Kuzon Baros phải không? Tôi đã có dịp chiêm ngưỡng con rồng ấy, thú thật, họ đã làm rất tốt. À, Liệp Thú Hội kì thực cũng không cao siêu hay nguy hiểm như cậu đang phỏng đoán đâu. Chúng tôi xuất phát điểm chỉ là những kẻ yêu thích Hung thú, chỉ vậy thôi. Thay vì săn bắt các Hung thú như những Runner, chúng tôi lại muốn kết bạn và nuôi dưỡng chúng, dần dần mối liên kết giữa người nuôi và thú nuôi trở nên bền chặt. Đối với chúng tôi, Hung thú đã không còn chỉ là Hung thú nữa, chúng là bạn tâm giao, là mặt gương để chúng tôi soi lại mình. Cậu có biết, khoảng cách phân định giữa “chúng ta” và Hung thú là gì không?

- Là Trí tuệ.

- Phải, đúng vậy. Đó là điểm khác biệt duy nhất. Vậy giả sử, nếu cậu và Hung thú có thể thấu hiểu nhau, có thể coi nhau là đồng bạn, vậy chẳng phải chúng ta đã có thể vượt qua sự khác biệt gây nên bởi Trí tuệ? Vượt qua rào cản Trí tuệ, chẳng phải là 1 cách hay để hiểu hơn về Trí tuệ hay sao?

- Cũng có thể - Quang không ngồi dậy được, khẽ gật gật cái đầu.

- Nhìn rộng hơn nữa, việc xóa nhòa khoảng cách giữa loài có trí tuệ với Hung thú vô tri, chẳng phải còn có thể thực hiện giữa các chủng loài có trí tuệ với nhau hay sao? - Aleph cười cười, nháy mắt với Quang.

- Cũng... là 1 khả năng.

- Đúng vậy, Liệp Thú Hội, nếu nhìn theo 1 hàm nghĩa sâu xa hơn, chính là hướng tới điều ấy. 1 thế giới không có biên giới, nơi mọi chủng tộc đều bình đẳng và tôn trọng nhau. Chúng tôi có mặt ở trên toàn thế giới, thành viên của chúng tôi bao gồm mọi chủng loài, và lịch sử hình thành phát triển của Hội cũng khá sâu xa đó.

“Thằng nhãi Lý Thanh Long, không ngờ lại là thành viên của 1 tổ chức ghê gớm như vậy”, Quang nghĩ thầm.

- Nhưng có lẽ cậu cũng không có hứng thú nghe tôi lải nhải nhiều về Hội đâu nhỉ? - Aleph nói - Nếu là cậu, hẳn tôi sẽ thắc mắc nhiều hơn về những gì đang xảy ra với Ocellote, về những kẻ như Kar’gan, về Nữ Hoàng Elena, hay về người con gái mà cậu quan tâm hơn cả, Cầm Dạ Nguyệt, nhỉ?

Nói tới Cầm Dạ Nguyệt, Aleph đổi 1 giọng tinh nghịch bất thường, nháy mắt như muốn trêu chọc hắn.

===

- Ơ hơ hơ, ắt xìiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!

- Cô Nguyệt, cô lạnh ạ?

Ở 1 nơi xa xôi, cụ thể là Mai Sơn Quận, trên con đường hướng về Mai Sơn Phái, Cầm Dạ Nguyệt đang yên đang lành lại hắt xì 1 cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play