Chương 725: Khó solo

- Đại sư huynh!!! Tam Dị Ngân Bàng…

- Im!

Trước khi đám đàn em kịp phản ứng, Cao Anh Kỳ đã là kẻ đầu tiên lao về phía tiếng hót. Hơn tất cả, hắn là kẻ sốt ruột nhất. Đúng như tên đàn em kia vừa gọi, con chim mà sư phụ Vũ Đăng Phiên cho hắn mượn lần này đúng là Tam Dị Ngân Bàng, tức là không chỉ có 3 mắt giữa trán và 8 chiếc móng vuốt là bộ phận đột biến, bản thân 8 sợi lông vũ màu bạc trên đôi cánh của nó cũng là đột biến từ màu lông đen thông thường.

1 con Tam Dị Hung Thú, đối với Luyện Dược Đường mà nói, là quý giá cỡ nào? Cho dù Luyện Dược Đường thực sự giàu nứt đố đổ vách, thì để mất 1 con Tam Dị Hung Thú đối với Cao Anh Kỳ cũng là lỗi lầm không cách nào ăn nói với sư phụ.

Chuyến này được giao cho Tam Dị Ngân Bàng vào Thịnh Hỏa Lâm, vốn là vì sư phụ muốn hắn bắt về 1 con Phần Thiên Xích Huyết Mãng. Thịnh Hỏa Lâm từ lâu vốn đã là thiên đường nguyên liệu Luyện Dược. Những thứ tầm thường như Thịnh Hỏa Diệp, Thịnh Hỏa Thạch, thậm chí Thịnh Hỏa Mộc, Luyện Dược Đường cũng thường xuyên cho thu thập, số lượng nói không ngoa đã chất đầy 2 kho lớn tương đương Dược Khố. Nhưng thứ nguyên liệu thực sự cao cấp phải là nọc độc của Phần Thiên Xích Huyết Mãng, đây mới là thứ nguyên liệu tương xứng cho tầm vóc đan dược mà Vũ Đăng Phiên muốn chế luyện.

Phần Thiên Xích Huyết Mãng thông thường ẩn mình sâu trong Thịnh Hỏa Lâm, vốn là tử địa không Tu Giả nào dám ở lại lâu dài, nên độ quý hiếm vô cùng cao. Tuy nhiên nếu thật sự muốn lùng bắt, không phải không có phương pháp. Chỉ là, nếu không thật sự có nhu cầu bức thiết, ví dụ nếu chỉ cần chế luyện 1 đan dược có bậc không cao, hoặc có nguyên liệu thay thế, đa phần sẽ không ai muốn thử vận may với loài rắn này.

Hắc Bàng là loài săn mồi trên Tùng Sơn Phái, chuyên săn rắn tuyết trên núi Tùng làm thức ăn. Loài này có tuổi thọ 150 năm, tới khi gần hết thọ mệnh, sẽ dồn hết sức lực trong đời để săn loài Bạch Mãng trong vực sâu, coi như 1 canh bạc cuối cùng. Cuộc săn này độ hung hiểm thập tử nhất sinh, nhưng những con Hắc Bàng sống sót vượt qua sẽ được uống máu Bạch Mãng, thoát thai chuyển cốt trở thành Ngân Bàng, không những kéo dài thọ mệnh, còn bước 1 bước chân vào con đường hoán chuyển số mệnh, có thể không ngừng đột biến hùng mạnh hơn.

Ngân Bàng được Tu Giả nơi Tùng Sơn Phái suy tôn như biểu tượng của việc Tu Tiên. Tu Sĩ Tùng Sơn Phái tâm niệm Tu Tiên vốn là 1 hành trình hung hiểm như vậy, 10 phần chết 9, vốn không hề mong cầu sự an yên hòa bình. Chỉ có buông mình đánh 1 canh bạc, như cách loài Hắc Bàng tìm nơi lặng gió, buông xuôi 2 cánh mà dựa theo trọng lực, rơi thẳng xuống vực sâu vạn dặm, săn tìm loài Bạch Mãng ẩn mình trong hang sâu hiểm trở, thì phàm nhân mới có cơ hội thoát thai chuyển cốt.

Ngân Bàng và Cự Mãng vốn là thiên địch ngàn đời. Phần Thiên Xích Huyết Mãng suy cho cùng cũng là họ hàng với Bạch Mãng núi Tùng, chỉ là chưa có nghiên cứu cụ thể chúng đã tách loài được bao lâu. Nỗi sợ hãi Ngân Bàng đã ăn sâu trong gene di truyền của Xích Huyết Mãng, ngược lại, khả năng săn tìm Xích Huyết Mãng cũng đã trở thành bản năng sinh tồn của Ngân Bàng.

Con Ngân Bàng này vốn có 6 chiếc lông bạc, được biếu tặng cho Vũ Đăng Phiên từ 1 đạo hữu bên Tùng Sơn Phái. Với địa vị của Vũ Đăng Phiên, chút quà cáp này vốn chẳng đáng giá là bao. Tuy vậy, vị Đường chủ này lại có 1 thú vui sưu tầm Hung Thú. Ông ta rất yêu thích con Ngân Bàng này, lại thường xuyên dựa theo Dị Thú Kì Thư, luyện chế ra những đan dược quý bổ để bồi dưỡng nó, khiến nó chẳng mấy chốc đã trở thành Song Dị Ngân Bàng, bộ vuốt mọc ra thành 8 cái, lại được ngâm tẩm thảo dược trở nên lóng lánh và sắc bén như kim cương. Gần đây, Vũ Đăng Phiên lại 1 lần nữa có khám phá mới, đã giúp con Ngân Bàng của mình trở thành Tam Dị Hung Thú siêu quý hiếm, khiến giữa trán nó mọc ra 3 đôi mắt đỏ lừ, giúp nó có tầm nhìn siêu xa.

Hung Thú bậc này, vốn đã có thể săn giết những con Xích Huyết Mãng khổng lồ nhất trong Thịnh Hỏa Lâm, chứ không chỉ vài con nho nhỏ bên ngoài bìa rừng. Tiện Kim Tinh Hội sắp tới, Vũ Đăng Phiên cũng muốn điều chế ra 1 loại đan dược mang tính chiến lược cho Tỉ Pháp Hội, chủ yếu là dành cho Cao Anh Kỳ.

Cao Anh Kỳ là môn sinh xuất sắc nhất của Luyện Dược Đường vài năm trở lại đây, nói không ngoa cũng đệ nhất đệ nhị trong toàn môn phái. Phóng nhãn khắp toàn Trúc Sơn, những Đường có khả năng đào tạo ra 1 môn sinh ngang ngửa như vậy kì thực không nhiều. Thuật Pháp Đường, Linh Ngữ Đường hay Chấp Pháp Đường nếu nói về sức mạnh đội ngũ tổng thể thì cũng đáng gờm đấy, tiếc là lứa này lại không cho ra được những cá nhân thực sự nổi bật.

Chỉ còn lại Chưởng Môn Đường, Luyện Dược Đường và Định Chế Đường. Trúc Sơn hào kiệt xuất Tam Đường, câu này từ xưa đã tồn tại, nay vẫn còn chính xác.



Chưởng Môn Đường, bao gồm những cá nhân do đích thân Chưởng Môn Đại Nhân Trúc Chân Nhân chọn lựa. Có thể thông qua quan sát thi tuyển, có thể là kì ngộ bên đường, có thể do người quen giới thiệu… Kì thực mắt nhìn người của Trúc Chân Nhân vô cùng khác biệt, nếu không muốn nói là lập dị. Không hiểu con người ấy sử dụng tiêu chí gì để đánh giá tiềm năng phát triển của 1 ứng viên. Có lúc, ngài chọn lấy 1 thí sinh còn không bước nổi quá 5 bậc thang của thí luyện tuyển chọn. Có khi, ngài xuống Tạp Vụ Đường chọn 1 môn sinh đã 60 tuổi hoàn toàn không có chút thành tựu gì trên đường tu tập. Thỉnh thoảng, ngài ngao du tứ hải rồi trở về với vài ba đứa hài tử hỗn hào vô giáo dục. Chưởng Môn Đường có rất nhiều nam thanh nữ tú hợp nhãn của đa số mọi người, ai cũng công nhận họ là thiên tài vô cùng nổi bật, nhưng cũng có 1 phần không nhỏ những “kì nhân dị sĩ” chẳng hiểu vì lí do gì hợp nhãn Chưởng Môn.

Công việc của môn nhân Chưởng Môn Đường, ngoại trừ việc tu luyện, còn bao gồm việc học tập cách quản lí môn phái. Dù rằng Chưởng Môn tương lai chưa chắc chắn đã xuất thân từ Chưởng Môn Đường, nhưng những môn sinh của Chưởng Môn Đường vẫn góp phần không nhỏ trong việc điều hành quản lí, nhiều người còn là ứng viên sáng giá để trở thành các Đường Chủ trong tương lai. Tất cả các quyết sách quan trọng hệ lụy đến tầm nhìn chiến lược của cả môn phái, các Đường đều không được tự ý quyết định mà phải thông qua sự phê duyệt của Chưởng Môn Đường. Trong khi Chưởng Môn đi ngao du thiên hạ (mà đa phần thời gian là vậy), môn sinh Chưởng Môn Đường hoàn toàn có tư cách đại diện cho Chưởng Môn.

Trúc Chân Nhân vốn không phải 1 người thầy tận tụy. Ông thường xuyên xuất sơn, chẳng mấy ngó ngàng tới những “học trò” do đích thân mình lựa chọn. Tuy vậy, nhờ con mắt nhìn người chẳng mấy ai lí giải nổi, trong Chưởng Môn Đường luôn có những tinh anh có ngộ tính siêu phàm, tự mình nghiên cứu tu tập, đồng thời truyền dạy lại cho những người khác. Nhiều thiên tài như vậy tập hợp lại với nhau, thảo luận với nhau, tranh đấu với nhau, giúp đỡ nhau, phản biện nhau, Trúc Chân Nhân chỉ cần đôi ba lần điểm mắt cho rồng, khơi mở đôi chút vướng mắc, là đám học trò đã có thể đạt được những tiến bộ thần tốc.

Thế hệ này, phía Chưởng Môn Đường có 1 cá nhân ngang sức ngang tài với Cao Anh Kỳ, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Còn về phía Định Chế Đường, chẹp chẹp. Thật sự bộ môn này quá khó. Thực lực hiện nay của Định Chế Đường, cũng đã là Đường Thái Nguyên dốc hết tâm hết phế để dạy dỗ. Chỉ tiếc danh sư chưa xuất cao đồ, cơ duyên chưa tới, Đường Thái Nguyên cũng chưa tìm ra kẻ kế thừa y bát thật sự. Bằng không, với trình độ Định Chế đã nức danh thiên hạ, lại có được 1 truyền nhân thật sự có ngộ tính, thì học trò của ông ta đã đút túi chức vô địch Kim Tinh Hội dễ như trở bàn tay.

Định Chế vốn là loại Thuật Pháp như vậy: khó học, thành tựu cao. Bản thân nó là 1 loại Thuật Pháp, nhưng lại thâm sâu tới mức tự hình thành nên 1 lĩnh vực riêng.

Tuy rằng môn đồ của Định Chế Đường xét về tài năng tổng thể cũng ngang ngửa với 2 Đường kia, không thể nói là kém cỏi (học được bộ môn khó như vậy sao có thể coi là khó), nhưng vẫn còn 1 nhược điểm không cách nào xóa bỏ:

Cùng ở trình độ này, Định Chế rất khó solo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play