Lương Dần luôn hiểu tâm tình của Tào Lan, anh ta nhìn mẹ, khuôn mặt vẫn còn dấu vết của sự dị ứng, chỉ có thể khuyên bà: “mẹ, chuyện đã qua có tốt hay là không tốt thì cũng là chuyện của mình. Thay vì để ý cách nhìn của người khác, con vẫn quan tâm mẹ có cảm thấy mãn nguyện hay không.”

“Có đứa con trai khiến mẹ tự hào như con, mẹ tất nhiên là mãn nguyện rồi.” Tào Lan cười với Lương Dần, trên gương mặt đầy vẻ tự hào: “con trai à, lưng mẹ phải cúi xuống trước mặt người ta cả một đời rồi, nếu như không có con, mẹ cũng đâu có được mạnh mẽ như bây giờ.”

Có thể nói sự tự tin của Tào Lan đều là Lương Dần cho bà.

Lương Dần mỉm cười, anh ta biết rằng nếu muốn mẹ mình có thể đứng thẳng lưng nói chuyện với người chỉ có cách duy nhất là tiếp tục tiến về phía trước, chỉ khi nào trở thành người như Mạnh Kiều Dịch thì mới không có ai dám tỏ thái độ như hôm vừa rồi với Tào Lan.

Tào Lan nghe những lời an ủi của Lương Dần, tâm trạng liền tốt hơn nhiều. Bà nhớ lại cuộc gọi vừa nãy, nói với Lương Dần: “ A Dần, lần trước đúng là phiền cô Dương quá, mẹ vốn định là gọi điện để cảm ơn, nhưng cô ấy không nghe máy. Nếu con có thời gian thì đi một chuyến giúp mẹ cảm ơn cô ấy...”

Cảm ơn là một chuyện, quan trọng hơn là để giải thích rõ ràng với Dương Chi Thuỷ chuyện hôm đó. Dù gì cô cũng là người ngoài, không thể để cô có cái nhìn không tốt về nhà họ Lương được.

Lương Dần nghe Tào Lan nói vậy, trong đầu không biết đang nghĩ gì mãi không thấy trả lời bà.

Một lúc sau, Lương Dần mới cười mà đáp lời: “vâng, con sẽ đến tận nơi để cảm ơn.”

Tào Lan nghe vậy thở phào, cũng chỉ cười mà không nói gì thêm nữa.

Về Dương Chi Thuỷ, cô không có thời gian để nghĩ về mấy chuyện này. Sáng sớm, Dương Thục Nghi đã gọi điện căn dặn Vạn Tố Y giữ gìn sức khoẻ.

Đối mặt với sự quan tâm của Dương Thục Nghi, Vạn Tố Y có phần chột dạ, dù gì thì chuyện cô mang bầu cũng là giả.

“Là mẹ gọi đến đấy à?”

Mạnh Kiều Dịch vừa xuống nhà, nhìn thấy Vạn Tố Y tay ôm điện thoại, vẻ mặt thất thần.

“Vâng...” giọng nói của Vạn Tố Y bị áp lực đè nặng: “mẹ dặn dò em chuyện ăn uống.”

Vạn Tố Y có dự cảm, nếu như cứ đà này, chẳng mấy mà Dương Thục Nghi chuyển qua ở cùng để canh trừng cô.

“Không sao, mẹ nói gì thì em cứ nghe thôi là được.” Mạnh Kiều Dịch kéo cà vạt, anh hình như không mấy quan tâm chuyện này.

Dương Thục Nghi vốn dễ cảm thông, đợi một thời gian bà không còn giận chuyện Vạn Tố Y từng kết hôn nữa, Mạnh Kiều Dịch liền nói với bà sự thật là Vạn Tố Y không hề có bầu, là anh nói dối. Đến lúc đấy Dương Thục Nghi cũng chỉ có thể nổi giận với anh, không có cớ để trút giận lên Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nhún vai, lời Mạnh Kiều Dịch nói cô chỉ coi như anh đang an ủi cô. Bây giờ cô không có đường lùi nữa, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.

Hôm nay Vạn Tố Y có hoạt động phải tham gia, địa điểm ở ngay gần tập đoàn Đại Hưng. Mạnh Kiều Dịch không để cô tự lái xe đi mà tự mình đưa cô đến đó.

Vạn Tố Y lấy danh nghĩa là Dương Chi Thuỷ tham gia hoạt động này, vẫn có chút lo lắng người khác nhìn vào mối quan hệ của hai người. Thế nên cô đề nghị xuống xe ở nhà để xe.

“Vậy em đi lên đây.” Vạn Tố Y đẩy cửa xe quay đầu lại nhìn Mạnh Kiều Dịch mà cười.

Mạnh Kiều Dịch bước xuống giúp cô mở cửa xe: “xong việc anh qua đón em.”

“Không cần phiền vậy đâu, em tự về được mà.” Ơ đây cách nhà không bao xa, cô có thể tự mình đi về.

“Đến lúc đấy gọi điện cho anh.” Mạnh Kiều Dịch bỏ qua câu trả lời của cô mà nói.

Vạn Tố Y cười hết cách: “vâng.”

“Thuỷ Thuỷ là chị phải không?”

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên phía sau. Vạn Tố Y quay lại nhìn phía có tiếng gọi, là Tưởng Tiêu Tiêu, đang kéo ba lô tiến về phía cô: “em biết ngay là chị chắc chắn có xe riêng mà, chắc chắn sẽ xuất hiện ở dưới hầm để xe mà!”

“....”

Vạn Tố Y tận mắt nhìn thấy vẻ nhiệt tình hồ hởi của Tưởng Tiêu Tiêu đối với mình có chút không chấp nhận được. Thái độ của Tưởng Tiêu Tiêu đối với Vạn Tố Y và Dương Chi Thuỷ khác nhau hoàn toàn.

Vạn Tố Y có chút ngại ngùng mà cười với Tưởng Tiêu Tiêu: “xin chào.”

“Xin chào.” Tưởng Tiêu Tiêu hồ hởi nhìn chằm chằm Vạn Tố Y, ánh mắt loé lên rạng rỡ.

Tưởng Tiêu Tiêu thích Mạnh Kiều Dịch, nhưng cô còn thích Dương Chi Thuỷ hơn. Lần này, ngay cả Mạnh Kiều Dịch cũng nhạt nhoà trước Dương Chi Thuỷ.

Mạnh Kiều Dịch thấy Tưởng Tiêu Tiêu bỗng xuất hiện liền rất kinh ngạc: “sao em lại ở đây?”

Tưởng Tiêu Tiêu thấy Mạnh Kiều Dịch mở lời ánh mắt mới di chuyển về phía anh. Đôi mắt to tròn long lanh của cô mở to nhìn Mạnh Kiều Dịch: “anh Kiều Dịch, anh đưa Thuỷ Thuỷ đến đây đến ạ?”

“Ừ”. Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y, như hiểu rõ tình hình: “giờ này nhẽ ra em phải ở trường chứ?”

Tưởng Tiêu Tiêu cười mà đứng bên cạnh Dương Chi Thuỷ: “em xin nghỉ rồi, em hôm nay là đến gặp Thuỷ Thuỷ.”

“Ai cho phép em đến?”

“Là Vạn Tố Y cho em vé mà.”

Nếu nói là vợ của Mạnh Kiều Dịch chắc là anh sẽ không nói gì.

Mạnh Kiều Dịch nhướng mày nhìn Vạn Tố Y, anh cho rằng chuyện này rất thú vị: “hình như em tự kiếm chuyện phiền phức vào người rồi thì phải.”

Tưởng Tiêu Tiêu đương nhiên không hiểu ý của Mạnh Kiều Dịch, cô quay ra nhìn anh dùng ý hiểu của mình mà trả lời: “suỵt! Anh yên tâm, em đảm bảo không nói với ai về quan hệ giữa anh và Thuỷ Thuỷ.”

“.....”

Nha đầu này hiểu nhầm mối quan hệ giữa Mạnh Kiều Dịch và Dương Chi Thuỷ, nhưng vẫn định giúp Mạnh Kiều Dịch giấu kỹ.

Vạn Tố Y mím môi, nhiều lúc cô thấy mình không hiểu nổi tâm lí của những cô gái như Tưởng Tiêu Tiêu: “ nếu như chị là người thứ ba chen vào, chẳng nhẽ em cũng không cho rằng chị hơi quá đáng sao?”

“Không mà.” Tưởng Tiêu Tiêu trả lời Vạn Tố Y rất tự nhiên, không thấy có chút vấn đề gì trong này: “anh đẹp trai thì nên yêu chị xinh đẹp, không phải có từ gọi là đẹp đôi đó sao?”

Tưởng Tiêu Tiêu nói một cách rất thẳng thắn không hề suy nghĩ gì cả.

Vạn Tố Y cười, điệu cười có chút đắng chát: “nhưng có nhiều lúc không phải cứ xinh đẹp là sẽ không biết mắc lỗi, và người sai luôn là người xấu xí đâu.”

“Nhưng xinh đẹp thì dù có mắc sai lầm cũng sẽ được tha thứ.” Tưởng Tiêu Tiêu luôn có nhiều câu để phản bác lại Dương Chi Thuỷ, cô bé tinh nghịch giơ một tay lên: “trong lòng em, nhan sắc là chính nghĩa!”

Tưởng Tiêu Tiêu biểu hiện rất hoạt bát, chắc đây là tính cách đáng yêu mà độ tuổi này của cô nên có. Nhưng sau khi nghe Tưởng Tiêu Tiêu nói những lời này, trong lòng Vạn Tố Y không còn thấy cô bé đáng yêu nữa.

Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch cười: “em sắp bị muộn giờ rồi, em đi vào trước nha, lát nữa gọi cho anh sau.”

“Được rồi.” Mạnh Kiều Dịch gật đầu.

Vạn Tố Y quay ra nhìn Tưởng Tiêu Tiêu, mỉm cười, rồi đi về phía thang máy.

Tưởng Tiêu Tiêu phấn khích nhảy lên: “tốt quá rồi, em phải ra phía trước đợi xem mới được!”

Nói xong, Tưởng Tiêu Tiêu liền biến mất trước mặt Mạnh Kiều Dịch. Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Tiêu Tiêu chính thức làm ngơ với Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch nở nụ cười có chút gian tà, xem ra, sức mê hoặc của Mạnh Kiều Dịch không sánh kịp vợ anh nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play