Hơn nữa, Mạnh Kỳ Nhu biết cuộc hơn nhân trước đây của Vạn Tố Y chỉ như chiếc bình trống rỗng, nếu nghiêm túc mà nói thì Mạnh Kiều Dịch mới là người chồng đầu tiên của Vạn Tố Y. Nếu như sự thật là như vậy thì sao cứ phải để ý đến hình thức bên ngoài?
Dương Thục Nghi tạm thời gác lại chuyện này, cứ nghĩ đến việc Vạn Tố Y có bầu là bà vui vẻ hẳn lên. Tranh thủ lúc bà vẫn còn sức khoẻ, còn có thể chăm sóc đỡ đần phần nào, đây cũng lf việc tốt.
Đối với Dương Thục Nghi, nhà họ Mạnh đúng là quá lạnh lẽo, bà hy vọng sẽ ngày càng náo nhiệt hơn.
Lúc này, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch rời khỏi đó rồi nhưng vẫn ngồi trong xe không nói lời nào với nhau. Vạn Tố Y cứ quay sang nhìn Mạnh Kiều Dịch mấy lần, rõ ràng là có lời muốn nói nhưng vẫn không thể nào mở lời.
Mạnh Kiều Dịch lái xe vào hoa viên của Hải Viên rồi đỗ lại, nhưng không vội xuống xe mà nghiêng người nói với Vạn Tố Y: “nói đi.”
“Nói gì cơ?”
“Không phả em có chuyện muốn hỏi anh sao?” Dù là trên đường về, Mạnh Kiều Dịch không mấy chú ý đến Vạn Tố Y nhưng vẻ như có gì muốn nói mà ngập ngừng của cô anh vẫn có thể nhìn ra.
Tay Vạn Tố Y ngừng lại nơi đai an toàn một lúc, sau cô mới gỡ dây an toàn nhưng cũng không vội vàng xuống xe mà nhìn Mạnh Kiều Dịch: “em đâu có mang bầu đâu sao anh nói như vậy với mẹ?”
“Y Y bắt đầu từ khi nào lại ngốc nghếch thế hả? Lí do tại sao chắc chắn là em rấ rõ còn gì.” Mạnh Kiều Dịch đưa tay nắm lấy bàn tay Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch đang nắm tay cô, cô đương nhiên biết lí do của lời nói dối này. Nhưng vấn đề của cô không phải là mỗi chuyện này, cô muốn nói nhưng lại không biết diễn đạt ra sao cho phải.
Một lúc lâu, Vạn Tố Y mới đẩy cửa xe bước xuống. Mạnh Kiều Dịch mới theo đó mà xuống cùng cô.
Sau khi xuống xe, Mạnh Kiều Dịch liền bước đến bên cạnh cô, cười mà nắm lấy tay cô. Anh vẫn đang đợi Vạn Tố Y mở lời.
Lúc Vạn Tố Y đang suy nghĩ chuyện gì thường để lộ ra biểu cảm rất đặc biệt. Mạnh Kiều Dịch biết cô suy tư.
“Tạm thời mẹ sẽ không để ý chuyện em từng kết hôn một lần nữa, nhưng chuyện có bầu vốn dĩ không phải sự thật... sau này mẹ mà phát hiện chắc chắn sẽ càng giận hơn.” Bởi vì hai người họ bây giờ đang dùng một lời nói dối để lảng đi một chuyện không hay. Điều này khiến cô vô cùng bất an.
Dương Thục Nghi biết được chuyện Vạn Tố Y từng kết hôn một lần đã giận lắm rồi, nếu như biết chuyện này là giả thì sẽ càng giận hơn. Hai người họ cho bà ấy niềm vui bất ngờ, ngay sau đó lại nói với bà, chỉ là lời nói dối đeer dỗ dành bà thôi.
Vạn Tố Y cứ nghĩ đến chuyện này là không khỏi bất an. Đối với cô mà nói, những lời nói dối như thế thật không tốt chút nào.
Ngược lại với Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch lại an nhiên hơn nhiều. Anh nắm tay Vạn Tố Y vẻ cực kỳ yên tâm mà nói: “anh có cách giải quyết.”
“Cách gì?” Vạn Tố Y ngước lên nhìn Mạnh Kiều Dịch, anh tự tin như vậy chắc chắn là đã có cách giải quyết ổn thoả.
Mạnh Kiều Dịch cúi xuống, trán anh chạm vào trán Vạn Tố Y: “nhanh chóng có bầu thôi.”
“........”
Vạn Tố Y nghe anh nói vậy liền không nhịn được, khoé môi nhếch lên.
Đây cũng gọi là cách giải quyết sao, cô cứ tưởng anh có cách gì hay lắm, nghe xong anh nói vậy cô thà rằng chưa từng nghe thấy anh nói gì.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y bỗng có biểu cảm đáng yêu lạ lùng, liền không nhịn được cười: “biểu cảm như vậy là ý gì đây?”
Vạn Tố Y hít một hơi thật sâu, bị lời nói vừa rồi của Mạnh Kiều Dịch khiến cho dở khóc dở cười: “Mạnh tiên sinh, chuyện này không phải anh nói muốn là được đâu. Chuyện mang bầu cũng đâu phải chung ta quyết định được.”
Vạn Tố Y lắc đầu hết cách, chuyện này đối với cô không phải là đơn giản. Dù có muốn mang bầu thì cũng phải chuẩn bị trước, nhưng bây giờ cũng chưa phải lúc.
“Sao? Chuyện này vốn là của hai chúng ta, sao chúng ta lại không tự quyết định được?” Mạnh Kiều Dịch không hiểu ý của Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y ngừng cười, một tay vỗ lên ngực Mạnh Kiều Dịch: “dù là em muốn sih, anh cũng muốn có, nhưng em bé đâu phải thương phẩm đâu mà khi cần là có ngay.”
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch sải bước, cảm giác đi rất chậm nhưng chẳng mấy chốc đã đi đến phòng khách.
“Chỉ cần mình cố gắng một chút, tháng này là có điều mẹ mong thôi.” Mạnh Kiều Dịch đang nắm tay cô, bàn tay dịch lên trên một chút liền đổi thành động tác ôm lấy tay cô.
Vạn Tố Y ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiều Dịch. Suy nghĩ của hai người bây giờ rõ ràng là trên hai đường thẳng song song, khó lòng mà thay đổi.
“Chuyện này mà cũng cố gắng được sao...” một lúc sau, Vạn Tố Y mới thu lại ánh nhìn mà ngập ngừng nói nhỏ.
Vạn Tố Y vừa nói xong câu này, bỗng cảm giác thân mình nhẹ phỗng, cả người cô đã bị Mạnh Kiều Dịch bế bổng lên, làm cô giật mình suýt kêu thành tiếng.
Vạn Tố Y ôm chặt lấy cổ anh, trong ánh mắt chứa ngượng ngùng mà hồi hộp: “anh làm gì đấy?”
Hai bàn tay cô ôm chặt cổ anh, trong khi đó khuôn mặt đã bắt đầu đỏ bừng.
“Tất nhiên là bắt đàu cố gắng rồi.” Mạnh Kiều Dịch bế cô một cách nhẹ nhàng mà đi lên lầu.
Vạn Tố Y vùi đầu vào vai anh, cô không ngốc đến mức không hiểu từ “cố gắng” mà anh nói là ý gì.
Mạnh Kiều Dịch bế cô vào phòng ngủ, rồi đặt lên giường, Vạn Tố Y đưa tay lên che mặt, không muốn bỏ ra. Mãi cho đến khi Mạnh Kiều Dịch áp thân người lên trên người cô, Vạn Tố Y mới bỏ tay ra, vòng qua cổ anh mà nói: “Mạnh tiên sinh, em không muốn chỉ vì chiều theo ý mẹ mà sinh em bé...”
Vạn Tố Y không muốn vì lí do đó mà sinh con, cảm giác này khiến cô không mấy vui vẻ. Giống như là vì muốn kết hôn mà sinh con vậy.
“Em bây giờ không muốn sinh sao?” Mạnh Kiều Dịch nghịch ngợm mấy lọn tóc loà xoà của cô mà nói.
“Không muốn.” Cô trả lời Mạnh Kiều Dịch một cách dứt khoát.
Vạn Tố Y vẫn vòng tay ôm cổ anh tiếp tục nói: “bây giờ nếu có em bé rồi thì em cũng vẫn ở lại, em chỉ là muốn mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên thôi.”
“Ừ”. Mạnh Kiều Dịch chạm tóc cô, đặt một nụ hôn lên chóp mũi cô: “ em yên tâm, dù không có em bé thì anh vẫn có cách giải quyết vấn đề phía mẹ.”
Vạn Tố Y gật đầu, Mạnh Kiều Dịch chưa từng thất hứa với cô. Anh nói có cách giải quyết thì chắc chắn sẽ giải quyết ổn thoả.
Lúc này đây, tiếng chuông điện thoại cô để ở phòng khách vang lên nhưng bị bỏ quên. Vạn Tố Y không biết lúc này lại có người gọi điện cho cô.
Cuộc gọi đó là của Tào Lan. Bà ta vừa mới xuất viện, mấu ngày trước đều ở trong viện không có cơ hội để cảm ơn Dương Chi Thuỷ. Hôm nay vừa ra viện liền gọi điện cho cô để cảm ơn, tiếc là cô không nghe máy.
Tào Lan đã được xuất viện nhưng gương mặt vẫn còn hơi sưng đỏ. Lúc bà đang gọi điện thì Lương Dần đi vào: “mẹ, muộn thế này rồi sao vẫn chưa ngủ?”
“Mẹ chưa buồn ngủ.” Tào Lan mấy ngày này uống thuốc, cứ đến đêm là khuôn mặt ngứa ngáy khó lòng vào giấc ngủ.
Tào Lan khó ngủ cũng là vì suy nghĩ chuyện xảy ra hôm họp lớp. Buổi tiệc hôm đó bị phá hỏng khiến trong lòng bà ngứa ngáy không yên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT