"Tôi đã sớm nghe về danh tiếng của cô Dương, chỉ là không ngờ..." Bàn tay Trương Hải Ninh nắm chặt và cười lạnh. Cô ta cố ý dừng lại một lát như có điều muốn ám chỉ rồi mới nói tiếp: "Chỉ là không ngờ cô Dương có bản lĩnh như thế."
Dương Chi Thủy thậm chí khiến Mạnh Kiều Dịch động lòng thì có thể đơn giản được sao?
Cho dù Vạn Tố Y hiểu rõ ám chỉ của Trương Hải Ninh nhưng cũng chỉ có thể giả vờ không rõ: "Cảm ơn cô Trương đã khích lệ."
"Đi thôi." Mạnh Kiều Dịch căn bản không muốn nghe Trương Hải Ninh nói thêm câu nào, anh nắm tay Vạn Tố Y và lên tiếng.
Mạnh Kiều Dịch không hề né tránh, cho dù người khác cho rằng anh có hai người phụ nữ thì thế nào? Anh sẽ không thay đổi ý kiến của mình chỉ vì người khác.
Mạnh Kỳ Nhu căn bản không biết Trương Hải Ninh và Mạnh Kiều Dịch có quan hệ gì, bây giờ anh nói đi thì cô ấy cũng tính đi theo.
Trương Hải Ninh còn chưa trút giận xong, bây giờ nghe Mạnh Kiều Dịch bỗng nhiên nói muốn đi thì hơi kích động, ngăn cản ở trước mặt anh: "Anh lại đi như vậy sao?"
"Tổng giám đốc Mạnh, anh không phải nên giải thích sao?" Trương Hải Ninh nhăn mặt. Cho dù vừa rồi cô ta biểu hiện rất mạnh mẽ, nhưng lúc này khi nói chuyện với Mạnh Kiều Dịch rõ ràng có phần thỉnh cầu.
Thái độ của cô ta với Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch quá trái ngược làm Vạn Tố Y không khỏi kinh ngạc. Cô biết Trương Hải Ninh thích anh nên ít nhiều vẫn thấy không thoải mái.
"Sao? Tôi cần phải giải thích với cô à?" Mạnh Kiều Dịch không hề để ý tới cô ta, lạnh lùng nói ra những lời khiến người ta thấy tổn thương.
Vạn Tố Y cúi đầu, dù đã cố giấu ý cười nhưng trong mắt vẫn hiện ra rõ ràng.
Mạnh Kiều Dịch nói những lời này thì đúng là không hiểu phong tình đến cực điểm, không hề cho người ta bậc thang để xuống gì cả.
"Kiều Dịch... sao… sao anh phải đối xử với em như vậy chứ?" Nghe Mạnh Kiều Dịch nói vậy, Trương Hải Ninh đau lòng, nhìn Mạnh Kiều Dịch mà viền mắt đỏ hoe.
Mạnh Kiều Dịch lạnh lùng cười. Ngoại trừ Vạn Tố Y ra, anh không hề có cảm xúc gì với nước mắt của những phụ nữ khác, càng không thương hương tiếc ngọc với bọn họ. Ngoại trừ Vạn Tố Y ra, tất cả những người phụ nữ khác kể cả Mạnh Kỳ Nhu chị ruột của anh cũng bị liệt vào danh sách những sinh vật phiền phức.
Trương Hải Ninh chỉ vào Vạn Tố Y và lên án Mạnh Kiều Dịch: "Một Vạn Tố Y thì em cũng nhận! Nhưng người phụ nữ này thì sao? Tại sao phải là cô ta?"
Trước đó có Vạn Tố Y, Trương Hải Ninh còn tưởng rằng Mạnh Kiều Dịch không để ý tới vẻ ngoài của phụ nữ. Nhưng bây giờ xuất hiện một Dương Chi Thủy, Trương Hải Ninh không xác định được suy nghĩ của mình lúc trước.
"Cô nói vậy là sao?" Mạnh Kỳ Nhu thấy khó hiểu. Sao cô có cảm giác cô gái trước mắt này và em trai của mình có quan hệ gì đó vậy?
Trương Hải Ninh uất ức nhìn Mạnh Kỳ Nhu, không biết cô ta xuất phát từ tâm lý gì lại nói với Mạnh Kỳ Nhu: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy Kiều Dịch và biên tập viên Mạnh uống trà cùng Vạn Tố Y, hôm nay lại gặp Dương Chi Thủy... Tôi thật sự không hiểu tình hình bây giờ là thế nào."
Bản thân Mạnh Kiều Dịch đi gặp Mạnh Kỳ Nhu thì cũng thôi, vì sao anh còn dẫn theo hai người phụ nữ này, hơn nữa trông cô ấy cũng không hề giật mình? Nhà họ Mạnh đã "tiến bộ" đến mức độ như vậy sao?
"Chuyện này..." Mạnh Kỳ Nhu đã hứa với Vạn Tố Y sẽ không nói ra. Cô ấy liếc nhìn Vạn Tố Y và nói: "Đây là chuyện riêng của tôi, không có liên quan gì tới cô Trương thì phải."
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có nói vậy mới không để cho Trương Hải Ninh hỏi tiếp.
Mạnh Kỳ Nhu vừa nói như vậy, Trương Hải Ninh có cảm giác như có con ruồi bay vào trong cổ họng. Cô ta có thể cảm giác rõ ràng ba người này đang đồng lòng đối phó với người bên ngoài, mà người "bên ngoài" này chính là mình.
"Nhưng cô và Kiều Dịch rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Mạnh Kỳ Nhu không để cho Trương Hải Ninh hỏi tiếp, bản thân còn ném một vấn đề qua.
Dù nói thế nào đi nữa, Mạnh Kỳ Nhu cũng là chị của Mạnh Kiều Dịch, Trương Hải Ninh vẫn phải trả lời cô ấy: "Trước kia là quan hệ hợp tác."
Mạnh Kỳ Nhu nghe được câu quan hệ hợp tác này thì yên tâm, khẽ cười nói: "Đó cũng không tính là quan hệ gì. Cô gái à, cô ngăn cản đến bây giờ đã làm chậm trễ thời gian của chúng tôi rồi đấy."
Thái độ của Mạnh Kiều Dịch đã rõ ràng như vậy, Mạnh Kỳ Nhu tất nhiên không cần quá mức khách sáo với Trương Hải Ninh nữa.
Trong mắt Trương Hải Ninh đầy vẻ do dự và xấu hổ. Nhưng khi cảm giác bọn họ chuẩn bị rời đi, cô ta lại ngăn căn ở trước mặt Mạnh Kiều Dịch: "Kiều Dịch, em rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ? Gương mặt em xinh đẹp, dáng người cũng tốt, nếu về tính cách thì em có thể sửa. Em có gia thế và năng lực hơn bọn họ, vì sao anh không để ý tới em chứ?"
Trương Hải Ninh trời sinh đã kiêu ngạo và có lòng tự trọng rất lớn, cho dù ở trước mặt ai cũng luôn ngẩng cao đầu. Nhưng Mạnh Kiều Dịch từ chối cô ta vì hai người phụ nữ khác khiến cô ta không có cách nào tiếp nhận được, lòng tự trọng và cao ngạo thậm chí đã khiến cho cô ta có can đảm chất vấn Mạnh Kiều Dịch ở ngay trước mặt Dương Chi Thủy, bởi vì trong lòng cô ta cảm thấy mình không hề kém hơn Dương Chi Thủy và Vạn Tố Y.
Mạnh Kiều Dịch nhìn chằm chằm vào Trương Hải Ninh, cho dù ánh mắt của anh lạnh lùng, nhưng Trương Hải Ninh thấy rất thỏa mãn. Cho tới bây giờ cô ta còn chưa được anh nhìn lâu như vậy.
Mạnh Kiều Dịch rất nghiêm túc trả lời vấn đề của Trương Hải Ninh: "Cho dù cô có hoàn mỹ mấy đi nữa thì cũng không liên quan hệ gì đến tôi, tôi không thích cô, càng không yêu cô, thậm chí không có thiện cảm với cô. Cô hiểu chưa?"
"..."
Trương Hải Ninh bị Mạnh Kiều Dịch nói trắng ra như vậy thì lùi lại hai bước.
Cô ta thất thần mở to mắt, nước mắt đã muốn tràn ra. Nhưng Mạnh Kiều Dịch càng nói như thế, cô ta càng thấy không cam lòng. Cô ta nhìn Vạn Tố Y với ánh mắt hung ác: "Vậy cô ta thì sao? Cô ta xinh đẹp nhưng không có gia thế, không có giáo dục, càng không có năng lực tốt. Anh thích kiểu người đó sao? Còn có bà Mạnh kia mặt mũi không xinh, dáng người tầm thường, thậm chí ngay cả một nghề nghiệp cũng không có. Anh thích kẻ cái gì cũng tồi tệ như vậy sao?"
"..."
Vạn Tố Y nghe cô Trương này đánh giá về mình như vậy thì khóe miệng khẽ giật.
Rõ ràng người làm cô ta khổ sở là Mạnh Kiều Dịch, sao cô ta lại đổ hết tội lỗi lên người mình chứ? Vạn Tố Y có cảm giác bất đắc dĩ giống như ngực bị mũi tên bắn trúng vậy.
Mạnh Kiều Dịch nghe Trương Hải Ninh đánh giá về vợ mình như vậy thì rất bất mãn nhíu mày: "Cô dám nói vợ tôi như vậy à?"
Hai chữ "vợ tôi" đầy che chở làm Trương Hải Ninh vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Cô ta biết mình nói như vậy có thể hơi quá đáng nên nuốt nước bọt, nhưng không có cách nào thu lại những lời đã nói.
"Tôi nói rõ ràng cho cô biết." Mạnh Kiều Dịch không muốn nói nhiều với Trương Hải Ninh nữa: "Chỉ cần là cô ấy, kể cả khuyết điểm của cô ấy thì tôi cũng yêu. Đổi lại là cô, cô có xuất sắc mấy đi nữa, tôi cũng không thèm để ý đâu."
Mạnh Kiều Dịch tự nhiên lấy khuyết điểm của vợ anh ra so sánh với ưu điểm của cô ta, hơn nữa cô ta còn là phía thất bại. Trương Hải Ninh khó chịu cắn khóe môi. Lúc này cho dù trong lòng cô ta có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ sợ cũng không có cách nào nói ra được.
Tự tôn và cao ngạo của cô ta đã bị vứt bỏ, cô ta không còn gì để có thể can đảm chất vấn anh nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT