Luồng kiếm khí màu xanh kia, sau khi nhẹ nhõm giảo sát Thương Hạo Vân, dư thế vậy mà không giảm, lại rơi xuống phía dưới xuống một tấm chắn trên du thuyền, tấm chắn này được chế tạo từ thép tinh luyện, thế mà mạnh mẽ bị oanh ra một cái lỗ lớn!
Sau đó, toàn bộ chiếc du thuyền vạn tấn này, đều mạnh mẽ lắc lư một cái! Mọi người ở trên thuyền nhất thời lảo đảo, vẻ mặt của mọi người tràn đầy hoảng sợ!
Một kích của võ giả Thánh Cảnh, vậy mà kinh khủng đến như vậy!
Trong suy nghĩ của bọn họ, Thương Hạo Vân kia, cũng đã là nhân vật như thiên thần, nhưng không có nghĩ tới ở trên tay hai người trước mắt này, vậy mà không chịu nổi một kích như thế!
Đây còn là người sao?
Mà ở trên đài cao, một số cao thủ võ đạo lớn tuổi, nhìn tới ông lão tóc trắng mặc áo bào đen đang đằng đằng sát khí kia, vẻ mặt của mọi người tái mét lại, toàn thân run rẩy.
"Kiếm Ma... Bạch Thiên Hành!"
Chỉ là một cái tên, đối với toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ mà nói, đều là một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào phai mờ!
Ba mươi năm trước, người này gần như quét ngang toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ, có rất nhiều cao thủ chết ở trong tay hắn, cuối cùng bị toàn bộ giới võ đạo coi là kẻ địch chung, trục xuất ra khỏi Hoa Hạ.
Mười năm trước, người này lại quay về Hoa Hạ, phong vân lại nổi lên, nếu như cuối cùng không phải Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ một chiêu may mắn thắng hắn, nói không chừng sẽ lại có một trận tai họa lớn!
"Tiểu tử! Không thể không thừa nhận, lão phu coi thường ngươi!"
Kiếm Ma Bạch Thiên Hành hà xuống trên lan can của du thuyền, một đầu tóc bạc tung bay theo gió, chậm rãi mở miệng nói, giọng nói không vui không buồn.
Dường như chuyện trước đó Thương Hạo Vân bị một chưởng của hắn vỗ thành thịt vụn, không phải là đồ đệ của hắn, chẳng qua chỉ là một người đi đường không quan trọng.
"Nhưng cũng tốt, nếu ngươi không chịu nổi một kích, vậy ngược lại một chuyến đi này của lão phu không có tác dụng gì!"
Nói đến đây, Bạch Thiên Hành dừng lại một chút, hai mắt nhìn vào trên người Diệp Trần đánh giá một phen, lại nói tiếp:
"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta thậm chí còn nghi ngờ cái tên Diệp tiên sinh này, là hóa thân của Diệp Thiên Ca, bây giờ xem ra, tuy rằng ngươi đeo mặt nạ, nhưng rõ ràng ngươi không phải hắn!"
"Ngươi so với Diệp Thiên Ca mười năm trước còn phải trẻ hơn, xuất sắc hơn! Nếu như để sau mười năm nữa, ta chắc chắn không phải đối thủ của ngươi!"
Diệp Trần nghe tới đó, không thể không cười nhạt một tiếng,
"Không cần phải đợi tới mười năm nữa, ngươi cảm thấy, ngươi bây giờ sẽ là đối thủ của ta sao?"
Bạch Thiên Hành đầu tiên là sững sờ, sau đó giận quá mà cười,
"Được được được! Điểm này, ngươi không giống với Diệp Thiên Ca kia, ngươi so với hắn còn cuồng hơn, nói ra tên của ngươi đi! Dưới tay lão phu, không giết kẻ vô danh! "
Diệp Trần suy nghĩ một chút, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói:
"Ta tên, Diệp Cuồng Tiên!"
Bây giờ Tô Mạn chị của hắn còn đang trong đám người dưới đài, nếu nói ra tên thật hai chữ Diệp Trần này, khó tránh khỏi sẽ được cô ta nhận ra mình, cho nên, Diệp Trần lần nữa lấy ra danh hào ở Tu Chân giới của mình báo đi ra.
"Diệp Cuồng Tiên...được! Quả nhiên người cũng như tên, lão phu bây giờ đã có chút không đợi được nữa muốn giao thủ với ngươi!"
Mắt thấy một trận đại chiến sắp bắt đầu, lúc này Vũ Thế Mậu ở trên đài cao, đột nhiên mở miệng,
"Vãn bối là Vũ Thế Mậu gia chủ Vũ gia thành phố Thiên Hải, bái kiến Bạch lão tiền bối! Mười năm không thấy, phong thái của tiền bối vẫn như cũ a!"
Dù cho là Vũ nhị gia người chấp chưởng cả tỉnh Thiên Nam, ở trước mặt Kiếm Ma Bạch Thiên Hành này, cũng không dám tỏ ra một chút sĩ diện nào, cung kính như học sinh với thầy giáo của mình.
Bạch Thiên Hành nhíu mày lại, vẻ mặt không kiên nhẫn,
"Có lời cứ nói, đau bụng thì mau thả rắm!"
Vẻ mặt Vũ Thế Mậu lập tức tràn đầy xấu hổ, nhưng lại không dám biểu lộ ra vẻ không vui chút nào, lần nữa lộ ra nụ cười lấy lòng nói:
"Bạch lão tiền bối, Diệp tiên sinh, hai ngài đều là thế ngoại cao nhân, một trận chiến này nhất định kinh thiên động địa, nhưng có thể xem ở trên thể diện của Vũ gia, buông tha những người vô tội trên thuyền này hay không?"
Vũ Thế Mậu không nghi ngờ chút nào, nếu như hai người này động thủ ở trên phi thuyền của hắn, đủ đề hủy đi cả chiếc du thuyền này, đến lúc đó tất cả mọi người ở trên chiếc du thuyền này, chỉ sợ toàn bộ đều phải chôn thân dưới đáy biển này.
Không đợi Bạch Thiên Hành mở miệng, Diệp Trần trức tiếp tung người nhảy lên, đã lao ra ngoài lan can, nhảy vào trong biển rộng!
"Bạch Thiên Hành! Có dám chiến một trận trên mặt biển với ta hay không?"
Sở dĩ Diệp Trần chủ động nhảy vào trong biển, tự nhiên không phải vởi vì lời nói của Vũ Thế Mậu, mà là cố kỵ tính mạng của mấy người Tô Mạn, Tào Khôn.
Bạch Thiên Hành nhìn qua Diệp Trần đã nhảy vào trong biển, hai mắt lập tức nhíu lại,
"Lão phu có gì không dám?"
Nói xong, ngay sau đó, cũng phi thân nhảy vào trong biển.
Mọi người ở trên thuyền thấy thế, ngay lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó quả thực bây giờ không thể kìm nén sự hiếu kỳ trong long, thi nhau chạy tới bên cạnh lan can, nhìn về mặt biển phía dưới.
...
Trên mặt biển sóng cả cuồn trào mãnh liệt, Diệp Trần và Bạch Thiên Hành, hai người lướt sóng mà đi, giống như dưới chân giẫm lên mặt nước, thế mà như giẫm trên đất bằng, sóng biển cuộn trào xung quanh, đối với hai người không có bất kỳ ảnh hưởng một chút nào,
Chỉ chiêu thần thông này, cũng đủ để cho vô số cao thủ võ đạo phải thán phục!
"Âm lão, Khương lão, Kiếm Ma Bạch Thiên Hành và Vân Châu Diệp tiên sinh, các ngươi cảm thấy hai người họ ai có phần thắng cao hơn?"
Vũ Thế Mậu đột nhiên hướng về phía hai ông già thần bí ở bên cạnh mình mở miệng hỏi.
"Thực lực của vị Vân Châu Diệp tiên sinh này, hoàn toàn chính xác vướt quá tưởng tượng, tuy nhiên đối thủ của hắn là Kiếm Ma Bạch Thiên Hành!"
"Không sai! Đây chính là người đã từng lấy lực lượng của chính mình, chống lại toàn bộ mãnh nhân siêu cấp của giới võ đạo Hoa Hạ!"
Mặc dù hai người không có nói rõ là ai hơn ai kém, nhưng trong lời nói hiển nhiên là nghiêng về phía Bạch Thiên Hành nhiều hơn.
Không chỉ có hai người này nghĩ như vậy, cao thủ võ đạo khác, tất cả gần như cũng có suy nghĩ giống nhau.
Dù sao, tên tuổi của Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, thực sự quá vang dội!
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, vẻ mặt của mấy người Tào Khôn nhất thời tái mét,
Bây giờ, Diệp Trần chính là chỗ dựa duy nhất của bọn hắn, nếu như một khi Diệp Trần xảy ra chuyện gì, tổ chim bị phá, trứng có an toàn?
...
Tại lúc mọi người đang nghị luận, Diệp Trần và Bạch Thiên Hành, đã đứng lại cách du thuyền khoảng một cây số.
"Tiểu tử! Trước tiên nếm thử một kiếm của ta một chút"
Bạch Thiên Hành cũng không nói nhảm, trực tiếp vung lên tay áo dài,
Sưu!
Một lường kiếm khí màu xanh được chân khí ngưng tụ mà thành, dọc theo mặt biển, bắn về phía Diệp Trần!
Rầm rầm!
Những nơi kiếm khí đi qua, mặt biển xuất hiện một đạo vết cắt sâu mấy mét, gợn sóng tõe ra hai bên mà lao tới!
Uy lực của một luồng kiếm khí, lại không kém gì một viên đạn đạo cỡ nhỏ!
Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này, cũng không thể không nhíu lông mày một chút,
Võ giả bình thường tu luyện ra được chân khí, xa xa không có cách nào so sánh với chân nguyên của hắn, thế nhưng Bạch Thiên Hành này thì không phải như vậy, chân khó của hắn rất tinh thuần, gấp mười thậm chí mấy chục lần võ giả bình thường, cho dù vẫn chưa bằng hắn, nhưng cũng không khác nhau mấy.
Cho dù là mười tên tông sư Hóa Kình như Thương Hạo Vân ở đây, chỉ sợ cũng không ngăn được một kích của người này.
Tuy nhiên, kinh ngạc là kinh ngạc, vẫn còn chưa đủ khiến Diệp Trần phải thất kinh, chỉ thấy hắn cong ngón tay búng ra,
Sưu!
Cũng là một luồng kiếm khí nhưng màu đỏ thắm, nghênh đón tiếp lấy!
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Hai luồng kiếm khí cường hãn vô song, va chạm vào nhau ở vị trí giữa hai người, toàn bộ mặt biển lập tức nổ tung lên, trong nháy mắt nhấc lên một cột sóng biển cao tới bốn năm mươi mét!
"Thật mạnh!"
Mọi người ở trên du thuyền, thấy cảnh tượng này, lập tức lại cảm thán một hồi, đồng thời còn kêu may mắn.
Nếu như vừa rồi hai người này đánh nhau ở trên thuyền, giờ phút này, những người như bọn họ đã rủ nhau về chầu ông vải rồi!
P/S: Ta thích nào....kim phiếu TLT a...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT