"Ầm!"

Sau khi Thương Hạo Vân thi triển bí thuật thiêu đốt lực lượng sinh mệnh, khí tức tăng vọt, cả người thế mà bay lơ lững giữa trờ cao, thậm chí trên người dường như còn có một đạo ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, giống như thần phật hàng thế!

Cùng lúc đó, hai tay của Thương Hạo Vân hợp lại, giơ lên cao,

"Ầm ầm!"

Một đạo ánh kiếm kinh thiên, phóng lên cao tận trời!

Trong chớp mắt, trên đỉnh đầu Thương Hạo Vân, thế mà xuất hiện một thanh kiếm khí được nội kình ngưng tụ lại mà thành, dài đến mấy trượng, khí thế ngập trời, dường như lúc nào cũng có thể xé rách trời xanh!

"Thần tiên hiển linh!"

Phía dưới mọi người thấy cảnh tượng này, đã có người nhịn không được đang quỳ bái.

Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, cho dù như thế nào đi nữa bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, trên đời thế mà lại tồn tại loại người cường hãn như thế!

Đây quả thực là thần linh a!

Thậm chí nga cả các cao thủ trên đài cao, tâm tình kích động cũng không nhịn được, có chút khó mà tự kiềm chế,

"Hóa khí thành hình!"

"Đây chính là thủ đoạn thần thông mà chỉ có cường giả Thánh Cảnh mới có thể thi triển!"

"Võ đạo thần thoại!"

...

"Có thể bức ta làm tới một bước này, ngươi cũng đủ kiêu ngạo!"

Đứng lơ lửng giữa không trung, Thương Hạo Vân trong tay cầm kiếm khí, chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn, giống như ác ma leo ra từ địa ngục!

"Một chiêu này của ta, tên là Thí Thần!"

"Chết đi!"

Kiếm khí dài tới hơn mười mét, hung hăng chém xuống!

Thở ra!

Mọi người ở trên đài cao, chỉ cảm thấy một luồng sóng khí tuôn ra mà tới, vẻ mặt của mọi người hoảng sợ!

Bọn họ bị ảnh hưởng của kiếm khí đi qua còn lại quấy nhiễu, đã sợ mất mật, khó có thể chịu đựng, mà vị Diệp tiên sinh kia lại đang đứng mũi chịu sào, thừa nhận áp lực, áp lực này chẳng phải là mạnh lên hơn gấp mười, gấp trăm lần?

"Cho dù vị Diệp tiên sinh này, cũng có cảnh giới như thế, đối mặt một kiếm mãnh liệt như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn này a?"

Đây gần như là suy nghĩ trong lòng của mỗi người vào lúc này, bởi vì một kiếm này thực sự quá mạnh!

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, bọn họ đã phát hiện bọn họ sai,

Diệp Trần vẫn đứng tại chỗ, không có ý định né tránh chút nào, thậm chí hai tay còn thả lỏng ở phía sau, giống như không để một kiếm này của đối phương vào mắt, thông qua cái mặt nạ màu vàng kim này có thể nhìn thấy, hai mắt hắn buông xuống, nhìn xuống mặt đất, dường như nhỏ giọng nói một câu gì đó, chỉ có một số người có tu vi cao thâm, loáng thoáng mới có thể nghe được nội dung,

"Con kiến hôi chung quy vẫn là con kiến hôi, coi như liều mạng, chẳng qua vẫn chỉ là một con kiến hôi không cần mạng mà thôi!"

"Khanh!"

Ngay vào lúc Diệp Trần nói ra lời này, kiếm khí có khí thế thôn thiên to lớn kia, đã đánh xuống trên đầu của hắn!

"Thế mà hắn không tránh?"

"Xong!"

Mấy người Tào Khôn thấy cảnh này, lập tức thi nhau quay đầu đi, không giám tiếp tục nhìn nữa.

Dù sao, theo suy nghĩ của bọn họ, Diệp Trần cho dù mạnh hơn, đối mặt với một kiếm kinh thiên, chỉ sợ vẫn còn kém không ít, nếu như có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn, có lẽ còn có sức đánh một trận.

Thậm chí bây giờ ngay cả tránh cũng không tránh được, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, hoặc là quá mức tự đại, hoặc là đã từ bỏ chống lại.

"Chết!"

Thương Hạo Vân nhìn thấy một kích này của mình thế mà lại trúng, lập tức hết sức vui mừng, trong đôi mắt hiện lên vẻ nồng đậm điên cuồng.

Thậm chí, hắn giống như đã thấy cảnh tượng, ngay tức khắc, đối phương bị kiếm khí của hắn chém thành hai khúc.

"Hắc hắc! Vân Châu Diệp tiên sinh, chẳng qua chỉ...cái gì!"

Thương Hạo Vân còn chưa nói hết, đột nhiên sắc mặt đại biến, giống như thấy được chuyện cực kỳ kinh khủng của thế gian, tròng mắt đều nhanh muốn lòi ra ngoài!

Chỉ thấy, một kiếm hủy thiên diệt địa này của hắn, chém xuống trên đỉnh đầu của đối phương, đối phương thế mà lông tóc không hao tổn gì!

Là thật, dù là ngay cả một sợi tóc, cũng không có bị chặt đứt!

Sau đó, Thương Hạo Vân cảm nhận được một cỗ phản lực to lớn từ trên kiếm khí,

"Bành!"

Kiếm khí trong nháy mắt vỡ vụn!

Đạp! Đạp! Đạp!

Thương Hạo Vân cũng từ trên không trung rơi xuống, hơn nữa liên tiếp lùi lại bảy tám bước, thân hình mới đứng vững lại được, vào lúc này trên mặt hắn sớm đã không còn có vẻ cuồng ngọa trước đó, thay vào đó, thay vào đó là rung động thật sâu và hoảng sợ.

"Làm sao có thể!"

Một kiếm vừa rồi của hắn, cho dù là Kiếm Ma Bạch Thiên Hành sư phụ của hắn, cũng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng ngăn cản tùy ý như thế.

"Hừ!"

Sau cái mặt nạ màu vàng kim kia, truyền tới một tiếng hừ nhẹ, sau đó là một giọng nói rất bình thản vang lên,

"Ta nói rồi, ngươi quá yếu!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên,

"Trốn!"

Thương Hạo Vân thấy thế, con ngươi lập tức co rụt lại, gần như không du dự một chút nào, hai chân lập tức đạp trên mặt đất một lúc, trong nháy mắt cả người đã chạy ra ngoài mấy chục mét, sau đó thả người nhảy lên, vậy mà trực tiếp nhẩy ra ngoài lan qua của du thuyền!

Chính mình liều mạng, mới thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, vậy mà không thể gây tổn thương cho đối phương một chút nào, thế thì còn đánh như thế nào nữa!

Mặc dù, Thương Hạo Vân cảm thấy không hợp lý, tại sao một thiếu niên còn trẻ tuổi như vậy lại có thực lực cường đại như thế?

Nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt hắn, hắn cản bản không cần phải nghĩ nhiều, chhir có thể nhanh chóng chạy trốn!

Tuy nhiên, ngay vào lúc hắn muốn bay ra ngoài lan can, nhảy xuống biển, đột nhiên cảm nhận được một mối nguy cơ cường đại!

Chỉ thấy, hai ngón tay Diệp Trần làm kiếm, hướng về phái Thương Hạo Vân đang chạy trốn, một chỉ nhẹ nhàng!

"Sưu!"

Một thanh kiếm khí dài tới ba mươi mét màu đỏ thắm, xen lẫn tiếng xé gió kinh khủng, đã chớp nhoáng đánh tới!

Thương Hạo Vân quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức tái mét, trong lòng điên cuồng gào thét,

"Hóa khí thành kiếm! Hắn quả nhiên là Thánh Cảnh! Hơn nữa uy lực của kiếm khí này, dường như...không thấp hơn của sư phụ!"

"Sư phụ! Cứu ta!"

Vào lúc này Thương Hạo Vân, chỉ có thể ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, hai mắt tuyệt vọng nhắm lại!

Đối mặt một kiếm này, bây giờ hắn đã không còn dũng khí để đỡ lấy!

Tuy nhiên vào lúc này, đột nhiên lại có một tia kiếm khí màu xanh không thua kém gì đạo kiếm khí màu đỏ thắm kia, phá không mà đến!

Cùng lúc đó, một giọng nói già nua, đột nhiên truyền tới từ chín tầng mây,

"Đồ vô dụng!"

"Bành!"

Một đỏ một xanh, hai đạo kiếm khí kinh thiên, ở trên không trung va chạm vào nhau, lập tức phát ra một tiếng vang thật lớn, giống như Cửu Thiên Thần Lôi!

Thương Hạo Vân tránh thoát một kiếp, lập tức hết sức vui mừng, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời,

"Sư phụ!"

Mọi người thấy thế, cũng lập tức nhao nhao ngước lên trời mà nhìn,

Lúc này mới đột nhiên phát hiện, ở phía trên du thuyền, trên cao mấy chục thước, lại có một con Ưng lớn màu đen.

Mở ở trên lưng con Ưng lớn kia, thế mà có một bóng người đang đứng!

Diệp Trần không thể không ngẩng đầu, hai mắt khẽ híp một cái,

"Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, rốt cuộc ngươi cũng đã tới rồi sao? Đáng tiếc, người ta muốn giết, ai tới cũng không cứu được!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, đã đãn thuấn di, đi tới lan can bên cạnh Thương Hạo Vân, trực tiếp vỗ xuống một chưởng!

"Tiểu tử ngươi dám!"

Bóng người đứng ở trên lưng con Ưng lớn kia, nhìn thấy thấy củ động phía dưới của Diệp Trần, lập tức giận tím mặt, lập tức phi thân nhảy xuống, đồng thời ngón tay phát ra một chỉ hướng Diệp Trần ở phía dưới,

Sưu!

Một đạo kiếm khí màu xanh, giống như hiệu ứng kỹ xảo trong phim ảnh, bắn về phía Diệp Trần ở dưới.

Diệp Trần thấy thế, không thể không cười lạnh, vốn bàn tay đã đập xuống, đột nhiên xoay một cái, thế mà nắm lấy gáy của Thương Hạo Vân, sau đó trực tiêp nhấc lên đưa về hướng đạo kiếm khí đang lao tới!

"Bành!"

Thương Hạo Vân đáng thương kia, vừa mới chạy maratong một vòng quanh Quỷ Môn quan, còn chưa kịp thở dốc, đã bị kiếm khí của sư phụ mình, trong nháy mắt oanh thành thịt vụn...

P/S: Ta thích nào, ủng hộ Tử Linh thạch và Kim Phiếu chờ đợi trận kịch chiến chương tiếp theo nào các đạo hữu....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play