Từ sau lần đánh đó, tên Lâm Đạo Phong kia vậy mà thật sự mỗi ngày đều cùng tôi ra Internet bao đêm, một tấc cũng không rời.
Hắn mỗi ngày nhìn chằm chằm, hại tôi cũng không không biết xấu hổ cùng tiểu MM nói chuyện phiếm.
Tên kia thậm chí so với tôi còn tích cực hơn, vừa đến buổi tối, liền phất tay với tôi: “Tây Duệ, đi đi nào, đi hoạt động nào.”
Mỗi ngày đều như thế, ánh mắt Hoàng Suất cùng Tiêu Quân Cường nhìn tôi cũng càng ngày càng cổ quái.
Tôi nghe được hai người bọn họ châu đầu ghé tai, thì thầm.
“Lâm Đạo Phong đắc thủ rồi à?” (đắc thủ=thành công)
“Không thể nào? Tôi nghĩ hai người bọn họ chỉ là đang nháo nháo chút thôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ......”
“Ài......”
Sau đó hai người đi đến trước mặt tôi, than ngắn thở dài: “Làm anh em, tao cũng không thể quyết định cuộc sống của mày ra sao, chúng tao chỉ có thể làm cho mày 1 việc mà thôi.” Sau đó bọn họ đưa cho tôi một cái hộp, lời nói thấm thía, “Bảo trọng!”
“Gì cơ?” Tôi sững sờ, nhìn thấy vật gì đó trong tay, sắc mặt từ hồng chuyển xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen. Hung hăng ném vật kia xuống đất, “Hai thằng nhãi bọn bây đưa tao BCS làm cái chi hả!!!!”
Lâm Đạo Phong lại vui tươi hớn hở chạy tới nhặt BCS lên nhét vào túi: “Cám ơn cám ơn.”
“Cám ơn cái đầu mày ấy!” Tôi khóc không ra nước mắt, tôi chọc ai trêu ai chớ, người bên cạnh thế mà từng người từng người đều như vậy.
“Lâm Đạo Phong.” Tôi hỏi, “Mày như thế nào không đi chơi với bạn gái mày.” Mày đi với bạn gái mày sẽ không còn quấn quýt lấy tao nữa.
“Cái này à.” Hắn cười, “Đều cắt đứt rồi.”
“Cắt đứt?”
“Chia tay.”
“Hả? Vì sao!” Tôi hỏi, “Mày điên rồi à? Vứt bỏ nhiều con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy! Mày tính đi làm hòa thượng chắc?”
“Không phải làm hòa thượng.” Hắn kỳ quái liếc mắt nhìn tôi một cái, “Dù sao mày cũng không tìm, tao việc gì phải tìm.” (tìm bạn gái?)
Đây là cái lý do khỉ gì chứ.
Lãng phí tài nguyên! Thằng nhãi này tuyệt đối là đang lãng phí tài nguyên!
Nhưng mà, hắc hắc, tôi thế mà thật ra có chút vui, như vậy cũng tốt, giảm bớt số lượng mỹ nữ thơm ngào ngạt bị tên này chà đạp.
Nhưng mà, tai hại của việc tôi hy sinh vì nghĩa này rất nhanh liền thể hiện ra ngoài, nhất là lúc lên mạng.
“Ca ca, sao gần đây anh không nói chuyện với em?” Tiểu MM hỏi như vậy.
Mồ hôi lạnh tôi ào ào chảy xuống, khóe mắt liếc sang Lâm Đạo Phong đang ngồi bên cạnh.
Quả nhiên, tên kia bật phim lên lại không xem, thân mình vừa chuyển, tay chống má, nhìn tôi ngoài cười trong không cười.
Ông trời ơi, vì sao tôi lại có cảm giác bị vợ bắt kẻ thông dâm trên giường chớ.
Tình Thiên Thiên Lam phát qua biểu tình làm nũng: “Ca ca ~~ anh không phải đang on sao? Như thế nào lại không để ý tới muội vậy?”
Tay tôi cứng đờ trên bàn phím, nửa ngày cũng không ấn được chữ nào.
Lâm Đạo Phong chậm rì rì nói chuyện: “Sao lại không trả lời thế, ca ca, tiểu muội muội người ta đang chờ kia kìa.”
“Hắc hắc.” Tôi rùng mình một cái, vội vàng đánh chữ, “Sao có thể chứ, ca ca muội là ta mỗi ngày đều nhớ muội đó.”
“Chán ghét ~~ hứ ~~” Tiểu MM phát qua biểu tình làm nũng, “Người ta sẽ thẹn thùng đó.”
Ài ~~ có chút thú vị. Tôi vừa muốn cười, chợt nghe Lâm Đạo Phong không nóng không lạnh nói: “Tây Duệ, mày có biết lừa gạt con gái vị thành niên là phạm pháp hay không hả?”
Hắc hắc, như vậy tôi liền an tâm, rồi quay sang nhìn Lâm Đạo Phong, xem mi còn nói gì được nữa.
Sắc mặt Lâm Đạo Phong trở nên cực kỳ lúng túng: “Đã một bó tuổi còn giả vờ đáng yêu.”
“Việc này thì có làm sao đâu, ” tôi giảng giải cho hắn, “Con gái biết làm nũng mới đáng yêu, đừng nói với tao mày chưa từng được con gái làm nũng.”
Hắn lắc đầu: “Con gái làm nũng tao không hiếm lạ.”
Tôi hỏi: “Vậy mày hiếm lạ ai.”
Hắn thốt ra: “Tao hiếm lạ mày.”
......
Tôi sửng sốt, a một tiếng, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn lúc này mới phát hiện chính mình đã nói cái gì, mặt lập tức đỏ rực lên hệt như trứng tôm nấu chín.
Hai người bọn tôi cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày. Hắn thở ra đứng lên, nói: “Tao, tao đi WC.”
Tôi ờ một tiếng, quay lại nhìn màn hình, nhưng MM kia đang nói cái gì, tôi lại hoàn toàn không nghe được, trong lòng loạn thành một đoàn.
Lâm Đạo Phong đi WC tới nửa giờ cũng chưa đi ra, tôi tùy tiện nói hai tiếng với MM rồi đăng xuất, ngẩn người nhìn mặt bàn trống rỗng.
Trên màn hình phản xạ hình của ông chú bên cạnh, hắn vẫn đang nhìn tôi.
Nói đến cũng kỳ quái, tên này mỗi lần đều ngồi bên cạnh tôi, liên tục hơn một tuần lễ rồi.
Tôi lười quản hắn nổi điên cái gì, tiếp tục phát ngốc.
Bỗng nhiên cảm thấy trên đùi tê tê ngứa ngứa, cúi đầu xuống thì thấy, ông chú kia đặt tay lên đùi tôi sờ a sờ.
Con mịa nó, chính mày không có chân à sao không sờ chính mình đê, sờ người khác làm giề.
Tôi liếc mắt nhìn một cái, hất tay hắn ra, tiếp tục phát ngốc.
“Em trai à, tôi chú ý cậu rất lâu rồi.” Hắn tiến đến bên tai tôi nói, “Tôi nhìn ra được, cậu cũng là người trong cái giới này.”
“Giới gì cơ?” Tôi kéo xa khoảng cách giữa mình với hắn, “Giới giải trí sao? Ông nhận nhầm người rồi.”
“Không cần giả ngu.” Ông chú cười, lộ ra hai cái răng vàng, “Người tình kia của cậu hẳn là sẽ không trở lại, không bằng bồi thúc thúc chơi đi.”
Cái này thì tôi hiểu được ý của hắn, sau khi thông suốt thì lửa giận trong lòng bừng bừng dấy lên, đứng lên vung cánh tay hung hăng đánh một quyền vào má trái hắn: “Cút!!”
Ông chú kia cũng nổi giận, ném ghế sang một bên, bụm mặt đứng lên nói: “Mày đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Rầm rầm rập, từ phía sau hắn lập tức đứng lên một đám tên côn đồ.
Con bà nó! Cái thế đạo gì thế này chứ, xã hội đen kéo bè kéo cánh ra Internet! Mấy người đang mở party trên mạng chắc!!
Tôi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm chịu thua, ưỡn ngực nói: “Ông muốn làm gì chứ!”
“Làm gì á!” Ông chú cười lạnh, giơ tay lên, “Bắt nó lại lột hết đồ ra cho tao! Hôm nay lão tử bằng bất cứ giá nào, mở show trực tiếp tại hiện trường cho bọn bây xem!”
Nhóm người phía sau hắn đáp lại, rồi nở nụ cười dâm đãng đi về phía tôi.
Còn có người bình thường hay không hả! Tôi là nam mà!! Nam đó!! Mấy người muốn nhìn nam nhân tùy tiện đi ra nhà tắm công cộng là được, cao thấp mập ốm tùy mấy người nhìn lại còn không đòi tiền!
Nghĩ thì cứ nghĩ như vậy đấy, tôi lại không nói nên lời, mặc dù chân vẫn đứng thẳng tắp, bắp chân thì lại không ngừng phát run.
Trong nháy mắt, đám người kia tiến về phía trước, tôi vừa mới vung tay ra quyền đánh ngã mấy người, thắt lưng đã bị người ôm lấy, người phía trước thuận tay xoẹt một cái xé rách áo sơmi của tôi.
“Hắc.”Ánh mắt của ông chú biến thái kia dừng trên người tôi quét tới quét lui, cao giọng hô, “Lột quần hắn lột quần hắn!”
“Ông thật con mẹ nó biến thái!!” Nhìn thấy mấy bàn tay hướng về phía quần của mình, tôi một trận buồn nôn, chân đá lung tung, “Khốn kiếp! Buông tôi ra!”
Mắt thấy sắp gặp chuyện không may, ông chủ quán Internet cùng bảo an vội vàng ra hòa giải: “Chuyện gì cũng đều thương lượng được, thương lượng được.”
“Thương lượng cái rắm!” Ông chú điên cuồng hét lên một tiếng, bọn thủ hạ cùng mấy người bảo an đánh nhau thành một đám.
Nhất thời quán Internet loạn thành cái chợ, những người đã bao đêm tất cả đều hướng về phía cửa.
Mấy người kia vẫn còn kiên trì không ngừng cởi quần tôi, tôi tức giận tới nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại bị bọn họ giam cầm không cách nào động đậy.
“Bọn mày buông cậu ấy ra cho tao!”
Bỗng nhiên từ phía sau vang lên một tiếng gầm giận dữ, tiếp đó thân mình chợt nhẹ, cổ tay bị người nắm chặt, liều mạng lôi ra khỏi cửa.
Tôi vốn đang tức giận, không khỏi đối với người lôi kéo tôi quyền đấm cước đá: “Mày cút ngay!”
“Mày im lặng cho tao chút coi!” Hắn một tay kéo tôi ôm vào trong ngực bảo vệ, vừa ôm vừa chạy ra ngoài. Tôi ngơ ngác được hắn che chở đi ra bên ngoài, bên tai tất cả đều là thanh âm quyền cước đánh lên da thịt.
Đến tận lúc bị hắn lôi ra khỏi quán Internet rồi, lúc này tôi mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Lâm Đạo Phong. Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, cởi áo sơmi ra khoác lên người tôi.
“Này......” Tôi còn chưa nói xong câu, đã bị hắn lôi kéo chạy điên cuồng.
Đêm đã rất khuya rồi, trên đường cái trống trải không có bao nhiêu người, tôi bị Lâm Đạo Phong lôi kéo chạy rất nhanh, bên tai tất cả đều là tiếng gió phần phật, lưng của cái người trước mắt đã phải chịu vô số quyền cước của tôi tỏa sáng a tỏa sáng.
“Này...... Lâm Đạo Phong......” Tôi gọi tên của hắn, thanh âm lại nhỏ tới mức ngay cả chính tôi cũng nghe không rõ.
Tới lúc này tôi mới phát hiện giữa tràng hỗn loạn kia, tôi đã hét tới khản giọng mất rồi.
Tôi rùng mình một cái.
Tôi không nghĩ mình lại mất mặt như vậy.
Tới căn hộ Lâm Đạo Phong thuê, hắn mở cửa ra, đẩy tôi vào: “Vào đi thôi.”
Trong phòng đen tuyền một màu, Lâm Đạo Phong đi qua bật đèn lên, đến lúc này tôi mới phát hiện phòng so với lần trước sạch sẽ hơn nhiều.
Lâm Đạo Phong liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Đứng ở chỗ này làm gì, ngồi đi.”
Tôi vẫn không động, đứng tại chỗ nhìn hắn.
Mặt hắn có dấu bầm tím, khóe miệng còn bị đánh rách, đỏ một mảng lớn.
Tôi cứ như vậy nhìn hắn, cả người run như cầy sấy.
Lâm Đạo Phong mím môi nhìn tôi, tôi tưởng hắn muốn châm chọc khiêu khích tôi hoặc là mắng tôi, nhưng là hắn cái gì cũng không nói, kéo tôi đến sô pha trước mặt, ấn tôi ngồi xuống.
Hắn thoáng nắm tay tôi một cái, rầu rĩ lên tiếng: “Tao đi lấy cho mày cốc nước.” Sau đó thật sâu nhìn tôi một cái, đi vào phòng bếp rót một cốc nước cho tôi.
Thanh âm hắn cũng khàn khàn, không biết vừa rồi đã hét nhiều thế nào.
Tôi cảm thấy đầu óc tôi vẫn là một mảnh hỗn loạn, vậy nên tôi ôm cốc nước khoác áo của Lâm Đạo Phong co thân thể lại làm ổ trên sô pha cái gì cũng không muốn nghĩ.
Lâm Đạo Phong ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn về phía trước nói: “Hôm nay muộn rồi, mày trước ở đây tạm một đêm đi.”
Tôi nói ừ.
Lâm Đạo Phong nói: “Không có chuyện gì, đừng suy nghĩ gì cả.”
Tôi nói ừ.
Chính là toàn thân tôi vẫn không ngừng run rẩy, hóa ra tôi sợ hãi đến vậy, tôi vẫn nghĩ rằng Tây Duệ không sợ trời không sợ đất cho dù chết thì mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.
Nhưng hiện tại sợ là tôi không làm được.
“Đừng run nữa.” Lâm Đạo Phong bỗng nhiên xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, gắt gao nắm lấy tay tôi, “Đừng sợ, không có việc gì cả.”
“Tao rất tốt.” Tôi nói, nước mắt lại soạt một phát liên tục chảy xuống.
“Mày đừng như vậy, mày khóc cái gì chứ! Không được khóc!” Lâm Đạo Phong luống cuống rồi, lúng ta lúng túng rống tôi.
“Mày đừng hung tao, tao đau đầu.” Tôi không ngừng lau nước mắt, “Tao muốn khóc, dựa vào cái gì không cho tao khóc.”
Tôi biết rõ là tôi mất mặt chết đi được, nhất là lại còn trước mặt Lâm Đạo Phong.
“Đừng khóc.” Hắn nhẹ giọng lên tiếng, sau đó kéo tôi ôm vào trong lòng ngực.
Nước ấm trong cốc đổ ra làm ướt người cả hai chúng tôi, nhưng độ ấm này lại khiến cho tôi có chút trấn tĩnh lại.
Tôi không rảnh đi suy nghĩ hắn hành động như thế này là có ý gì, nhưng là tôi vẫn phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khuôn mặt đầy vết bầm tím của hắn ở ngay trước mắt tôi, con ngươi hắn đen sẫm sâu không thấy đáy.
Sau đó hắn cúi đầu xuống, môi phủ lên.
Tôi đã hoàn toàn choáng váng, há miệng mặc hắn mạnh mẽ càn quét.
Khóe miệng Lâm Đạo Phong bị rách, trong miệng hắn cũng có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trong nháy mắt đó, có thể do bị ma quỷ ám rồi
Tôi bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Tay hắn giữ chặt đầu của tôi, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Hắn lại giống như bị điện giật nhanh chóng buông tôi ra, sắc mặt đổi lại đổi, trong mắt lóe lên một ngọn lửa, như trong nháy mắt lóe sáng lên, rồi sau một lát, lại dập tắt.
“Rửa mặt chải đầu một chút, rồi ngủ đi.” Hắn đứng thẳng người lên, không hề nhìn tôi, “Giường cho mày, tao ngủ sô pha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT