*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi, Tây Duệ, nam, năm nay được mười tám cái xuân xanh, là hotboy Khoa Quảng cáo Trường Cao đẳng Nghệ thuật và Thiết kế, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo.
Hiện tại, lại phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất cuộc đời.
“Thật sự thì, Tây Duệ, em biết tính tình của anh thật sự tốt lắm, người lớn lên cũng không tệ.” Cô gái ngồi trước mặt tôi cầm một con gà KFC thơm ngon vị cay lên vừa nói vừa chậm rãi ăn, “Thật đúng mà, em đã nói gà KFC ở gần nhà ga kia không ngon lắm, quá mặn, vẫn là ở đây ngon nhất...... Cho nên á, Tây Duệ à, anh sẽ tìm được cô gái càng thích hợp với anh hơn, chúng ta chia tay đi.”
Tôi nhìn bạn gái đương nhiệm của mình: “Sa Sa, thời điểm em truy anh đâu có nói vậy đâu?”
“Em lúc đó là bị diện mạo của anh mê hoặc!” Vương Sa Sa hào khí mười phần đập bàn” Lúc đó là tiết đầu tiên của đại học năm thứ nhất, lúc anh vừa bước vào lớp, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị anh thu hút! Đương nhiên, anh lớn lên đẹp như vậy không phải lỗi của anh, embị nam sắc mê hoặc nên đầu óc mê muội cũng là lỗi của em!”
“Vậy rốt cuộc vì sao lại phải chia tay?”
“Việc này sao ~~~~” Sa Sa xảo trá nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi lắc lắc ngón tay, nhẹ giọng nói, “Xuỵt ~~ không thể nói, không thể nói ~~~”
CMN! Cái gì gọi là không thể nói! Học đại học chưa đến một năm đã bị bảy nữ sinh vứt bỏ! Rốt cuộc là vì sao a!
Đứng trong ký túc xá, nhìn nhìn chính mình xoay tới xoay lui trong gương, ừ, tuy rằng so ra thì kém cái tên cao lớn anh tuấn đang vắt chéo chân xem tiểu thuyết kiếm hiệp bên kia, nhưng thế nào cũng coi như một anh chàng Nhật Bản đẹp trai rực rỡ, gần đây không phải lưu hành xu hướng như vậy sao, vậy tôi làm sao lại không làm vui lòng được các cô gái nhỉ.
“Này, tiểu bạch kiểm, mày còn nhìn nữa gương sẽ nứt ra luôn đấy.” Cái người lười biếng bên cạnh không chịu được nữa, thả quyển tiểu thuyết võ hiệp trên tay xuống, cười như không cười nói, “Nứt ra thì mày phải đền đó, gương ký túc xá chúng ta rất tốt, đừng làm nó ghê tởm đi chứ.”
(tiểu bạch kiểm: mặt trắng nhỏ, chi tiết mời search google)“Lâm Đạo Phong mày mỗi ngày soi gương thì không làm nó ghê tởm ha.” Tôi lườm hắn.
Lâm Đạo Phong tiêu sái ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Bổn thiếu gia ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như thế này soi gương chính là cho nó mặt mũi.”
“Ờ, chỉ có bộ dáng mày đẹp trai, những người khác đều là làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố.”
“NONONO!” Hắn chậm rãi phe phẩy tay, “Không phải tất cả mọi người, chỉ giới hạn với mình mày thôi.”
“Mày thử trêu tao nữa xem!” Cơn tức của tôi nhanh chóng bị hắn khơi lên, cầm gương hung hăng đập lên bàn, rống giận.
Hai người khác cũng trong ký túc xá Hoàng Suất cùng Tiêu Quân Cường hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Vợ chồng son lại cãi vã rồi.”
“Ai thích cãi nhau với hắn chứ!” Tôi hừ một tiếng đáp trả, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, nói chuyện với hai tên khốn nạn này chính là tự tìm mệt cho bản thân.
“Hai người bọn mày gặp nhau như thấy kẻ thù vậy.” Tiêu Quân Cường nói, “Đều ở chung một phòng ký túc xá đó, có mệt hay không hả.”
Hoàng Suất gật đầu: “Đúng vậy, Lâm Đạo Phong vừa gặp Tây Duệ liền hoàn toàn thay đổi, bình thường hắn vốn là một thân sĩ ôn nhu trước mặt các cô gái, còn mê đảo một đám người cơ mà.”
Tôi hừ lạnh: “Giả bộ đó.”
Lâm Đạo Phong vậy mà vẫn một bộ vui tươi hớn hở, tỏ vẻ trong bụng Tể tướng chứa càn khôn, đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, thâm minh đại nghĩa mà lắc đầu thở dài, biểu tình như nhìn trẻ con không thể dạy.
(thâm minh đại nghĩa: hiểu được nghĩa lớn)Đúng vậy, Lâm Đạo Phong này chính là một con sói đội lốt cừu, vậy mà lại có một túi da quá tốt, bên ngoài liền giả bộ thành một tính cách khác, chỉ đối với tôi mới hiện ra bản tính thật, không trêu chọc tôi thì cả người ngứa ngáy, khó chịu, một người ác liệt đến cực điểm.
Một người vô cùng tệ hại!
Cố tình chúng tôi lại ở chung một phòng ký túc, còn phải ở chung phòng tới bốn năm, tức hắn sẽ còn áp bức tôi thêm từng ấy thời gian.
Cố tình, những người khác lại không những không nhận ra mà còn cho rằng quan hệ chúng tôi rất rất tốt.
Đảo mắt đã sắp tới giờ cơm tối, bình thường lúc này tôi đều là cùng đi ăn với Sa Sa, bây giờ thời gian này bị bỏ trống, thật không biết nên làm gì, lại còn nhìn thấy người trong ký túc xá từng người từng người cười hì hì chạy ra ngoài không biết đi làm gì. Tôi cũng mất hưng trí ăn cơm, đành lên giường đánh một giấc.
Lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, trong lòng nghẹn khuất đến muốn chết.
‘Ùng ục ục ~~’ mặc dù không muốn ăn, nhưng bụng vẫn là không chịu thua kém bắt đầu kháng nghị. Buổi sáng cũng mới chỉ ăn một chút KFC, bởi vì bị đả kích nên cái gì cũng không ăn vào.
Kỳ thật thì tôi đối với Sa Sa cũng không phải không cô ấy là không được hay yêu đến khắc cốt ghi tâm, chẳng qua, nếu bạn bị tử hình thì cũng nên có bản ghi chép phạm tội chứ, đằng này, các cô ấy mỗi lần đều y như nhau, không có lý do gì liền đá tôi có phải quá là quá phận không?!
Dù cho họ có nói là tình cảm tan vỡ, Tây Duệ tôi cũng sẽ không có nửa câu oán hận.
Lúc này lại hoàn toàn không có chuyện gì có được không!
Phòng ký túc xá đen sì một màu, tôi thì cuốn bản thân thành một đống liều mạng nghĩ xem tôi rốt cuộc đã làm gì mà khiến các cổ đều dùng mấy lý do kỳ kỳ quái quái như vậy đá tôi.
Cửa ‘kẹt’ một tiếng mở ra, tôi cũng lười xem là ai đã trở lại, dù sao giờ này, không phải Hoàng Suất thì chính là Tiêu Quân Cường, Lâm Đạo Phong kia chắc chắn đã có hẹn với một cô gái.
“Cửa sao lại không khóa thế này.” Người nọ lầm bầm một tiếng, tạch một tiếng bật đèn lên.
Ông trời không có mắt mà.
Bạn càng trốn lại càng có thể nhìn thấy người mình ghét.
Tôi chỉ có thể nằm bất động trên giường giả làm hóa thạch.
“Ế, sao hôm nay mày không ra ngoài?” Lâm Đạo Phong hỏi.
Quỷ mới biết hắn là làm thế nào lại nhanh chóng thấy tôi đang cuốn thành một đống trong chăn dưới ánh đèn chập chờn như thế này.
Tôi không lên tiếng, lười không muốn để ý đến hắn.
“Lại bị gái đá rồi à?” Nghe thanh âm của hắn, hoàn toàn chính là giọng điệu vui sướng khi người gặp họa.
Nghe được cái từ ‘lại’ kia tôi liền phát hỏa, tức giận trả lời hắn: “Mày có phiền hay không vậy, mày sao không đi hẹn hò của mày đi.”
“Tao có hẹn thật, chỉ là trở về lấy đồ thôi.” Hắn tỏ ra rất vui vẻ: “Ha ha, mày đúng thật là bị đá chứ gì.”
Tôi bật dậy, trừng hắn: “Tao nói này Lâm Đạo Phong mày cũng quá nhàm chán rồi đó, mau chóng biến đi cho khuất mắt tao!”
Hắn cười tươi như hoa, tùy ý ngồi xuống bên giường tôi: “Mày vội vã đuổi tao ra khỏi ký túc xá như vậy có phải có ý nghĩ xấu gì không đấy? Tao lấy thân phận trưởng phòng ký túc xá cảnh cáo mày, đừng có mà tự sát trong ký túc xá đấy nhá.”
“Cút! Mày chết đi tao mới sống tốt được.” Tôi trừng hắn, liếc mắt một cái liền nhận về một thân oán khí, lại chỉ dám oán thầm trong bụng.
“Hóa ra là muốn tuyệt thực giảm béo gia tăng mị lực à, được, tao không quấy rầy mày nữa.” Lâm Đạo Phong cười đến mặt đều nhăn thành hoa hướng dương, đứng dậy ba bước thành hai tiêu sái bỏ đi.
Mỗi lần tôi thất tình người này đều giống như trúng xổ số, thật nên để cho những nữ sinh trong khoa quốc mậu nhìn thấy cảnh tượng người tình trong mộng của bọn họ xấu xa như vậy, nhất định sẽ dọa sợ một đám người.
(Quốc mậu = mậu dịch quốc tế?)Tôi ôm bụng nằm trên giường ngẩn người, tất cả trong đầu đều là oán khí đối với Lâm Đạo Phong, nhưng đúng là không còn thấy quá khó chịu nữa.
Đại khái qua mười lăm phút, cửa lại mở, Lâm Đạo Phong ném cái cặp lồng đựng cơm lên bàn: “Không ăn hết còn dư lại đó.” Rồi nhanh chóng đóng cửa bỏ đi.
CMN mày đang cho chó ăn đấy à!
Tôi căm giận mở hộp cơm ra, nhìn tới nhìn lui, không hề thấy dấu vết đã bị động vào, trong hộp còn có thịt cỏ linh lăng mà tôi thích nhất. Lúc này mới yên tâm bưng hộp lên, từng miếng từng miếng ăn cơm ngon lành.
Sao lại không ăn chứ, năm đồng tiền lần trước tên kia mượn tôi còn chưa trả đâu.
Hắn thiếu tôi.
Hung hăng cắn thịt cỏ linh lăng, tôi oán hận nghĩ vậy.
Từ cửa sổ nhìn sang, tên kia đang nắm tay hoa khôi ban quốc mậu, ngọt ngọt ngào ngào đi ra ngoài, lại còn không quên quay về hướng tôi lắc lắc tay giống như thị uy.
Người so với người quả thực tức chết người.
Đồng dạng là hotboy, hắn làm gì mọi thứ cũng đều rất thuận lợi, tôi lại từng bước từng bước bị con gái vứt bỏ.
Ông trời quả nhiên không công bằng!
Minh họa:
Thịt cỏ linh lăng hay còn gọi là thịt Alfafa