Thật ra mà nói, Lôi Hạo cũng mới chờ Giang Thiện có nửa tiếng, đối với anh thì nửa tiếng cũng không cần nhiều tiền như vậy, nếu như Giang Thiện không cho, Lôi Hạo cũng chẳng cảm thấy có gì lạ, loại công việc lái xe taxi này, vốn không phải lúc nào cũng có khách đến.
Đợi Giang Thiện đi được một lúc, Lôi Hạo mới bắt đầu lái xe về nhà mình. Thế nhưng vừa định khởi động xe thì đã thấy trên ghế tay lái phụ bên cạnh vậy mà lại có cái áo vest màu hồng phấn Giang Thiện để quên.
Lôi Hạo chớp chớp, ánh mắt một lần nữa không tự chủ được sáng lấp lánh, cẩn thận cầm cái áo màu hồng phấn kia lên, anh thận trọng đặt lên chân của mình chậm rãi vuốt ve hệt như đối xử với một món đồ trân bảo quý hiếm.
"Thật mềm mại."
Tốt xấu gì cũng là loại quần áo đắt tiền, chất liệu không thể so sánh với quần áo mấy chục tệ của Lôi Hạo.
Đây rốt cuộc là Giang Thiện để quên, hay là cố ý để lại cho Lôi Hạo đây?
Trước đó Giang Thiện nói muốn cho anh tài xế Lôi cái váo vest, thế nhưng anh cũng không đồng ý, sau đó Giang Thiện thật sự không nhắc lại chuyện này, bây giờ để cái áo ở đây, không thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Cho nên anh cựu tài xế Lôi cũng xoắn xuýt theo.
Nếu như quên, anh còn nghĩ biện pháp trả lại cho người ta, nhưng nếu cố ý để lại cho mình, như vậy mình trả lại có phải có chút không biết tốt xấu hay không?
Cái người khách này thật là, hắn chỉ cần kiên trì nói thêm một câu, lấy sự yêu thích đặc biệt của Lôi Hạo đối với màu hồng phấn, anh sẽ rất khó từ chối, mặc dù đây là lần thứ nhất gặp mặt hơn nữa còn là đồ của khách sẽ làm anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng đoán chừng Lôi Hạo cũng sẽ mặt dạn mày dày nhận lấy đồ.
Tình huống này...
Mụ nội nó, thật làm cho người ta xoắn xuýt!
Được rồi, trước tiên cứ lấy về nhà, sau đó tìm cái túi bỏ vào rồi đặt trong xe của mình, nếu như gặp lại vị khách nọ thì hỏi hắn thử, nói quên thì trả lại, nói đưa cho mình, vậy...
Ha ha ha, vậy anh sẽ không khách khí mà nhận.
Cái áo vest màu hồng phấn này là loại màu hồng rất dễ thương rất đẹp đó...
Nếu quả thật phải trả về, ngẫm lại cũng cảm thấy không nỡ...
Sau khi tài xế Lôi quyết định xong, anh cẩn thận xếp cái áo chỉnh tề đặt trên ghế tay lái phụ, tâm tình khoái trá lái xe về nhà mình.
Dừng xe ở bãi đậu trong khu chung cư, Lôi Hạo chậm rãi đi về ổ nhỏ của mình.
Mở cửa ra, đóng cửa lại rồi cởi giày vào nhà, tài xế Lôi cẩn thận đặt cái áo mình cầm trên tay lên ghế sa lon, sau đó đứng ngắm cái áo một lát.
Nhà của Lôi Hạo không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, trong đó có một căn phòng khóa lại rất thần bí, không người nào có thể thăm dò, bên cạnh là một cái phòng cửa để mở rộng, vừa nhìn liền biết là phòng ngủ của Lôi Hạo, đơn giản mộc mạc, đồ vật không nhiều, đồ dùng trong nhà cũng rất ít, không vứt đồ đạc lôi thôi, nhưng cũng không thể nói thật sự sạch sẽ.
Kỳ thật nhìn toàn bộ nhà, đều có cùng một bộ dạng này. Đương nhiên, không tính cả cái phòng bí mật không nhìn thấy được.
Lôi Hạo nhìn cái áo màu hồng, sau đó ghé mặt lại gần ngửi ngửi, có mùi thơm nhàn dễ chịu, hẳn là một loại mùi nước hoa, trước đó lái xe trở về, Lôi Hạo đã ngửi thấy cái mùi nhàn nhạt này. Vậy mà Lôi Hạo lại thấy loại nước hoa trên áo vest dễ chịu hơn mùi nước hoa của phụ nữ.
Sờ lên, ngửi ngửi, bỗng tài xế Lôi nghĩ mình trông hơi giống biến thái, anh nhếch miệng cười, rồi đứng dậy buồn bực đi tìm cái túi.
Tìm một cái túi sạch sẽ bảo vệ môi trường, Lôi Hạo bỏ cái áo vào, không thèm nhìn nó nữa.
Làm một số việc cá nhân xong, Lôi Hạo đi đến căn phòng khóa kín cửa, anh đặt tay lên cửa hồi lâu không nhúc nhích, cuối cùng vẫn khe khẽ thở dài rồi bỏ tay xuống.
"Hôm nay vậy là được rồi, đi vào, ông đây lại không nỡ..."
Trở lại phòng ngủ, Lôi Hạo vừa nằm lên giường không đầy năm phút đã ngủ mất.
Một ngày lại kết thúc.
Sáng hôm sau Lôi Hạo dậy nhìn đồng hồ đã là tám giờ rưỡi sáng, một buổi tối này ngủ cũng không tệ lắm, ngủ trọn được một giấc vào ban đêm và ngủ ngày hoàn toàn không giống nhau.
Ai cũng biết làm nghề tài xế lái vào ban ngày thì cũng có ca đêm, thậm chí có khi ban đêm còn nhiều khách hơn cả ban ngày. Lúc còn trẻ tài xế anh cũng đã từng làm ca đêm một thời gian, lúc đó thân thể tốt, có thể làm được, nhưng vẫn rất gắng sức so với bình thường nhiều. Lôi Hạo làm hơn một năm, cảm thấy làm vậy chỉ tốn công mà cũng không lợi lộc được bao nhiêu nên nghỉ.
Anh không quan trọng phải kiếm thật nhiều tiền, cũng chẳng cần thiết phải dùng thân thể của mình đi đổi lấy tiền tài, nếu lỡ có mệnh hệ gì, tiền kiếm được còn chưa đủ cho mình khám bệnh.
Vì sao bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi nhìn không ra mà cứ đâm đầu vào làm?
Không chỉ một lần anh xem ti vi thấy có rất nhiều người trẻ tuổi quá lao lực mà lâm bệnh nặng chết, còn không thì thân thể cũng yếu đi rất nhiều.
Thật sự không đáng, anh nói có phải không.
Bắt đầu một ngày mới bằng tâm trạng sảng khoái, Lôi Hạo theo thường lệ rửa sạch mặt, đánh răng, thay đồ xong, tâm tình không tệ đi ra ngoài làm việc.
Đường Lôi Hạo đi lại một lần nữa tạt ngang qua khu chung cư cao cấp, anh không tự chủ thả chậm tốc độ xe nhìn vào. Vẫn là những tòa nhà hoa lệ nằm cạnh nhau, chỉ là lần này Lôi Hạo không gặp phải cái con người đẹp trai chói mắt kia.
Lôi Hạo nhìn về cái túi đặt trên ghế lái phụ, hạ chân đạp một cái, không quan tâm nhếch miệng cười nhẹ, anh cũng không hi vọng vào ngày thứ hai còn có thể gặp người ta, nếu về sau cũng thực sự không gặp được, anh sẽ coi như áo vest này là khách tặng.
"Thật đáng tiếc."
Ngồi trên một chiếc ghế sa lon bằng da thật trong văn phòng cao tầng, Giang Thiện lười biếng chống tay lên thành ghế, nâng cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Đối diện chỗ Giang Thiện ngồi có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, bộ dáng cà lơ phất phơ, nghe Giang Thiện lẩm bẩm, cảm thấy hứng thú hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Giang Thiện hạ mí mắt, nhếch miệng: "Không nói cho anh biết."
"Ồ..." Người đàn ông nở nụ cười tươi rói, kéo dài thanh âm, mập mờ chớp mắt nhìn Giang Thiện: "Gặp phải định mệnh đời mình?"
"Tôi mà cần cái gọi là định mệnh à?" Giang Thiện vẫn nói chuyện rất nhẹ nhàng, nếu như hắn đừng mở miệng nói một câu tự phụ như vậy, nhất định người ta sẽ cho rằng hắn là một người vô cùng dịu dàng.
"Nói cũng đúng, chúng ta chỉ cần ngoắc tay một phát, người muốn nhào tới cũng không ít đâu." Người đàn ông nhún vai, thả lỏng người, dựa vào thành ghế sa lon ngả ngớn: "Đã không phải là gặp định mệnh, thì là cái gì? Còn có cái gì làm anh cảm thấy đáng tiếc?"
Liếc người đàn ông đối diện, Giang Thiện cười gợn đòn, bờ môi gợi cảm cong lên một đường hoàn mỹ: "Một người thú vị."
Người đàn ông nhíu mày: "Người thú vị?"
"Ừm."
Buổi sáng hôm nay lúc rời khỏi nhà, Giang Thiện nhìn quanh, cố ý ngồi trong xe của mình ngẩn ngơ mấy phút, thế nhưng vẫn không gặp được người tài xế thú vị hôm qua, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nếu như có thể gặp anh ta, hắn tin nhất định ngày hôm nay sẽ rất thú vị.
À, không biết cái áo vest hôm qua mình bỏ lại ra sao rồi.
Anh ta sẽ nghĩ như thế nào?
Thật sự đáng để mong chờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT