*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian chậm rãi trôi qua đến tám giờ tối, vừa rồi Lôi Hạo may mắn gặp một người khách yêu cầu chở đến nơi cách khu trung tâm không xa,  bây giờ anh quyết định đi về chỗ cũ chờ Giang Thiện.

Đưa khách đến nơi xong, Lôi Hạo giữ đúng hẹn vòng về chỗ Giang Thiện xuống xe ban nãy.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Lôi Hạo cảm thấy hơi kỳ lạ, anh hoàn toàn không hoài nghi lời Giang Thiện nói, hắn nói chờ, anh liền chờ, hắn nói sẽ trả tiền anh, thế nhưng cũng chẳng hứa hẹn sẽ để anh chờ đến lúc nào...

Bây giờ mới tám giờ hai mươi, nếu như chín giờ Giang Thiện mới ra, anh sẽ lãng phí mất bốn mươi phút, mà nếu không chỉ đợi tới chín giờ, trễ một chút nữa, có khả năng anh phải đợi thêm một giờ đồng hồ...

Lôi Hạo nghĩ tới mấy chục phút chờ đợi này, coi như Giang Thiện có chuyện mà lỡ hẹn, anh cũng không để ý, cùng lắm thì hôm nay anh sẽ nghỉ không đón khách nào nữa, mặc kệ chuyện đón thêm khách hay không, đưa Giang Thiện về coi như là mối sinh ý cuối cùng trong ngày, làm nghề tài xế này dù có thời gian rộng rãi đến đâu, thì anh cũng phải nghỉ ngơi chứ.

Cũng may Giang Thiện không cho Lôi Hạo leo cây, đã hẹn nhau lúc chín giờ, hắn lại thật sự giữ đúng hẹn, nhưng bất ngờ là không phải chín giờ, mà tám giờ bốn mươi hắn đã đến.

Hắn đến sớm.

Vòng qua cửa xe chỗ Lôi Hạo ngồi, Giang Thiện nhẹ nhàng gõ cánh cửa kính.

Việc Giang Thiện đến sớm như vậy làm cho Lôi Hạo không kịp chuẩn bị, lúc này anh đang nghiêng đầu dựa lên thành xe thoả mãn híp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng vang ngoài cửa sổ,  anh ngồi thẳng người lên, mở cửa sổ ra, sau đó lại từ từ nhắm hai mắt lại, lắc đầu rồi lại mở to mắt nhìn về phía người gõ cửa.

Trước mắt anh, đập thẳng vào là bộ tây trang màu hồng phấn chói loá, ánh mắt Lôi Hạo phát sáng, lại nhìn thêm một lúc, lẩm bẩm nói: "Phấn phấn..."

Giọng nói lắp bắp, âm lượng nhỏ xíu,  bộ dáng ngơ ngác vô cùng đáng yêu ấy làm cho Giang Thiện đứng bên ngoài cảm thấy tâm mình mềm nhũn.

Lôi Hạo lại dùng kiểu ánh mắt của cún con nhìn xương soi bộ tây trang của mình, lại liên tưởng đến lời nói mừng rỡ vô cùng đáng yêu của Lôi Hạo ban nãy, Giang Thiện thông minh lập tức nghĩ đến một loại khả năng.

"Anh cựu tài xế, chắc chắn là anh rất thích màu hồng phấn nhỉ." Giang Thiện ung dung nói ra, ngay cả giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng khẳng định một câu chết người.

Nghe được câu này, Lôi Hạo lập tức  tỉnh lại, cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy đúng là Giang Thiện, anh ngẩn người: "Anh đã đến!"

"Ừm." Giang Thiện mỉm cười gật gật đầu.

Lôi Hạo vừa mới mở cửa xe, đã ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm xộc đến từ người Giang Thiện, xem ra hắn ta  uống không ít.

Suy nghĩ bay xa một chút, thế nhưng lướt mắt quét qua quần áo trên người Giang Thiện, ngay lập tức Lôi Hạo nghĩ tới lời nói vừa rồi của Giang Thiện, anh gào to lên: "Ông đây, ông đây đời nào thích cái màu này... màu này..."

Lôi Hạo rất muốn chém đinh chặt sắt một câu, dùng ngữ điệu thật cứng rắn, khinh thường bác bỏ một câu, nhưng mà...

Anh không quen nói dối...

Ngập ngừng một chút, Lôi Hạo nói đứt quãng, cũng chẳng có đoạn sau.

Không cần phải nói, nhìn phản ứng của anh Giang Thiện đã chắc chắn khẳng định của mình đúng hoàn toàn.

Nhìn Lôi Hạo xù lông, Giang Thiện cười đến nỗi con mắt cũng nheo lại.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới rằng, nhìn thân hình cao lớn thô kệch, lại ăn nói rất thô lỗ hào phóng, vậy mà sẽ thích màu hồng phấn đáng yêu. Nhớ đến ánh mắt cún con của anh khi nhìn thấy quần áo màu hồng phấn, còn có mấy lời lẩm bẩm trong miệng ban nãy, làm Giang Thiện không cầm được suy nghĩ anh ta thật dễ thương.

Khó trách từ lúc trông thấy mình, ánh mắt của anh lập tức chuyên chú vào bộ tây trang, ngay cả tướng mạo người ta ra sao cũng không thèm để ý...

Dù cho so sánh dáng vẻ của Lôi Hạo với từ “dễ thương” thì có dùng tám cây gậy tre đánh cũng không ai phun ra được, Giang Thiện vẫn cảm thấy người tài xế này biểu hiện thật sự  đặc biệt đáng yêu.

Hắn rất có hứng thú với Lôi Hạo.

Giang Thiện cười: "Hay là tôi cho anh bộ âu phục này nhé!"

Cái gì?

Anh tài xế Lôi trừng mắt, nhìn Giang Thiện dò xét: "Anh đang sỉ nhục tôi hả, ông đây nếu có thích... thích... cũng không lạ gì bộ đồ của anh đâu!"

Giang Thiện nhíu mày, khẩu thị tâm phi cái gì, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, không thẳng thắn mà thích làm giá sao?

Có thể dùng kiểu làm giá này gắn với  đại lão gia Lôi Hạo sao?

Giang Thiện cũng không  coi lời Lôi Hạo nói là thật, lại tự cởi áo vest trên người, sau đó khoác lên cổ tay mình. Hắn buồn cười nhìn cái người rõ ràng ban nãy vừa nói không thèm mà lúc mình cởi áo, hai con ngươi lại nhìn chằm chằm động tác của mình không dời nổi.

"Anh tài xế đây là đang dự định để tôi đứng mãi ở ngoài sao? Tôi uống rượu, đầu không được thoải mái lắm."

Lôi Hạo cố gắng dời ánh mắt từ cái áo nhìn lên mặt Giang Thiện, giật giật khóe miệng: "Quên mất, tôi không cố ý đâu. Anh tự mở cửa đi."

Giang Thiện không ngồi ở phía sau giống buổi sáng, mà đi vòng ra sau ngồi ở ghế phó lái. Hắn cảm thấy mình như chủ nhân dùng xương ngon đùa chú cún nhỏ, cài dây an toàn xong, hắn đặt áo khoác lên  đùi của mình, thỉnh thoảng cố ý sờ soạng một chút, lật qua lật lại, chơi đùa rất vui vẻ, sau đó nhìn qua ánh mắt của người đàn ông bên cạnh đang chuyển động theo động tác lật tới lật lui cái áo, thật là một thú vui tao nhã.

À mà, có phải chọc người ta vậy hơi ác không.

Giang Thiện cười rất đen tối.

Lôi Hạo rất muốn tự tát mình một cái.

Anh biết  lúc nhìn thấy màu hồng phấn mình rất dễ dàng không dời nổi mắt, coi như anh không  nhận ra Giang Thiện đang cố ý đùa, nhưng vì bản thân không khống chế được động tác nên anh cảm thấy rất đáng hận.

Mụ nội nó, ông đây muốn kiếm tiền, ông đây muốn kiếm tiền, ông đây muốn kiếm tiền...

Lôi Hạo lẩm bẩm tự thôi miên, rốt cuộc cũng từ bỏ tạp niệm trong đầu chuyên tâm lái lên xe.

Làm ảnh hưởng người ta lái xe có phải rất đáng ghét hay không?

Nhìn dáng vẻ chuyên chú của Lôi Hạo, Giang Thiện đang suy nghĩ có nên chọc anh tiếp không. Nếu như trêu chọc quá mức, có thể nào xảy ra bi kịch tài xế tức chết nên gây tai nạn giao thông không?

Suy nghĩ một hồi, Giang Thiện quyết định không mở miệng, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Chỉ là cảm thấy khá đáng tiếc, khó có gặp được một người thú vị như vậy.

Chở Giang Thiện đến toà nhà chung cư xong, Giang Thiện đúng hẹn dựa theo lời đã nói ngoại trừ tiền xe còn cho anh thêm bốn trăm tệ(*) tiền đợi.

"Anh đang xem thường ông đây sao?" Lôi Hạo trừng mắt.

"Tại sao lại nói như vậy?" Giang Thiện vô tội nháy mắt mấy cái.

“Coi như ông đây vì mấy chục phút chờ anh làm chậm trễ công việc, nhưng cũng không có khả năng một giờ kiếm ra bốn trăm tệ." Lôi Hạo không  nhận tiền Giang Thiện đưa, không làm mà hưởng anh không cách nào cầm tiền.

Giang Thiện cong mắt, cặp mắt đào hoa sáng lấp lánh,  bờ môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều: "Tôi không có ý xem thường anh, đây chỉ là vì làm chậm trễ thời gian  của cựu tài xế như anh nên tôi đền bù để đỡ cảm thấy áy náy thôi, thế mà tôi còn nghĩ chừng đấy tiền liệu anh có chấp nhận không, xem ra là tôi suy nghĩ nhiều."

Lôi Hạo quan sát Giang Thiện tỉ mỉ, xác nhận hắn nói thật lòng, anh thấy thật có lỗi, là anh không có mắt nhìn người, nhưng mà những lời nói của hắn,  thật sự làm cho lòng anh dễ chịu không ít.

"Cho ông đây hai trăm là được rồi, nhiều hơn anh dễ chịu, nhưng tôi lại không thoải mái." Rút hai tờ nhân dân tệ màu hồng trên tay Giang Thiện, Lôi Hạo cẩn thận bỏ vào nơi mình hay cất tiền vào.

Giang Thiện cẩn thận liếc mắt qua, phát hiện nơi Lôi Hạo bỏ tiền vào  là một cái hộp gỗ nhỏ vuông vắng, tùng tờ nhân dân tệ màu hồng xếp chỉnh tề bên trong, đại khái đã tiết kiệm được không ít, đây cũng là do Lôi Hạo cứ kiếm được tiền là lại bỏ vào.

Quào, anh ta thật sự đặc biệt thích màu hồng phấn!

(*)100 tệ = 363 nghìn VNĐ => 400 tệ = 1tr452 (cha mạ ơi đợi 1 tiếng được bo 1 triệu shock2 )

Bộ dạng tờ tiền như này đây, cho nên câu cuối của Thiện ca mới bảo anh Hạo thật sự rất thích màu hường =))

images 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play