Tác Giả: Tà lão Quái

Lúc này ánh sáng đã chiếu xuống hiện rõ ra là một con quái thú hình dáng như con hạc. Sau lưng mọc ra hai chiếc cánh uy vũ màu tím đen, có đôi chân dài màu đỏ và dài chỉ mỏ cũng màu đỏ và hình thể cũng không mập cũng chẳng ốm, toàn thân cứ như tử khí tụ tập lao ra.

Chẳng biết có nhận thức ra đám Tần Túc hay không mà đôi mắt tròn lớn như nắm tay của nó liếc ngang liếc dọc khẽ đánh giá bốn phía.

“Là nó mục tiêu chủa chúng ta lần này, là Khai Môn cảnh yêu thú Tử Xích Cự Hạc. Chư vị, động thủ!”

Một âm thanh trầm thấp không dễ nghe được lặng lẽ truyền vào trong tai bốn người.

Ngay lập tức, Lữ gia chủ liền như chớp giật phi thân lên giữa không trung:

“Bàn Cổ Tam Túc Quyền – Chấn”

Không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tay Lữ Chính Thuần một đôi bảo khí quyền sáo, quyền vừa ra đã mang theo một đạokình lực vô cùng khủng bố, giống như một ngọn núi đập bay thẳng đến hai cánh của Tử Xích Cự hạc.

Quyền kình vừa tới, vô số cây cối liền chịu không nổi, ầm ầm ngã xuống, hóa thành một bãi chiến trường.

Mắt thấy Lữ Chính Thuần đã ra tay, bốn người Tần Túc còn lại cũng chẳng. Lập tức, hai ba quả hỏa cầu, Băng chùy đồng lượt xuất ra, Độc tiễn, kiếm khí cứ như sao trời ập vào hai cánh con Tử Xích Cự Hạc.

“Quét...”

Con Tử Xích Cự Hạc đột nhiên bị tập kích, còn chưa kịp đề phòng gì cả, liền rên lên những âm thanh thê thảm.

Quả nhiên, nó thực không ngờ rằng lại bị nhân loại rình mò, mai phục, nhất thời liền trúng mấy chục chiêu trong nháy mắt những Độc tiễn, kiếm khí đã để lại trên hai cánh nó những đạo vết thương chằn chịt.

Chưa hết, ngay sau đó, Băng chùy, Hỏa Cầu cũng lần lượt như lũ cuốn ập đến càng làm cho phần cánh của nó vốn đã bị thương giờ lại cực kỳ nặng hơn nữa.

Không chỉ thế, băng chùy vô hình làm cho một vài chổ trên người nó bị đông cứng lại, Hỏa cầu thì đốt mấy vùng thành cháy đen, mùi thơm khình khịt bay lên….

Giờ đây, nó muốn trốn cũng chẳng thể trốn được nữa, tuy rằng những vết thương do nhân lại Định Khí Thập Tầng kia đánh lên không ảnh hưởng nhiều đến nó, nhưng chủ yếu vẫn là hai quyền kia của tên xông tên đầu.

Quyền kình quá mạnh làm cho hai khớp xương cánh của nó đạng gãy bị lệch đi mất, vô tình khiến nó muốn xải cánh lên bay cũng chẳng bay được nữa.

Con Tử Xích Cự Hạc đến lúc này đã thực sự nổi giận.Đôi mắt của nó hiện lên một tia quang mang lạnh lẽo, thân thể nó chớp động, đôi chân mạnh mẽ giậm lên nền đất nhảy lên không trung.

Bỗng nhiên, ở trên không nó xoay tròn một vòng, hằng hà vô số chiếc những chiếc lông tơ trên cánh nó ồ ạt bắn ra tựu như những chiếc phi châm sắc bén lao đến lấy mạng mọi người.

Đây chính xác đúng là lông vũ của nó. Mặc dù trên những chiếc lông vũ này không có chứa hàm lượng độc tính, nhưng lại mang đến những luồng tử khí, một khi đã bị trúng chiêu thì những dòng tử khí này sẽ ngay lập tức xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Nếu như một khi mà bị đâm trúng, ngay cả không có độc, nhưng chỉ riêng với tốc độ nhanh cộng với lực lượng lớn thì cũng đã đủ để xiên một người thành que thức ăn.

Ngay tức thì 4 người Lữ gia lập tức cùng lúc lấy ra 4 chiếc khiên che chắn trước người, chỉ có Tần Túc là cô quạnh một mình, khiên không có, gã phải liên tục vận chân nguyên sử dụng kiếm bộ di chuyển tránh khỏi các lông vũ.

Con Tử Xích Cự Hạc trông thấy tình hình thay đổi, lập tức co giò lên muốn chạy trốn. Chỉ là làm sao mà 5 người Tần Túc có thể dễ dàng để nó rời đi được….

“Tiêu Dao Trích Tinh!”

“Hỏa Liên Đạn!”

“Thập Nhị Băng chùy!”

“Thiên Xạ Tiễn!”

“Bàn Cổ Tam Túc Quyền!”

...

Năm đạo âm thanh hùng hổ cùng nhau vang lên,lần lượt liên tiếp công kích về phía yêu thú.

Đầu tiên là một đạo kiếm khí của Tần Túc. Tiếp đến là một đống Hỏa đản, Băng chùy nện xuống trực tiếp lên người yêu thú, cuối cùng là hai quyền với kình lực kinh người đánh vào ngực của Tử Xích Cự Hạc.

Cứ tưởng bỡ rằng sau những đòn này, Tử Xích Cự Hạc sẽ gục không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng:

“Quát quát quát…………”

Bỗng dưng nó gồng mình đứng dậy, mắt đỏ thẩm như đang lâm vào trạng thái cuồng bạo,một luồng khí tức khủng bố phát ra, đôi cách lúc nãy đã bị đánh đến đẫm máu, gãy xương bây giờ tự dưng lại có thể vỗ lên đập đập được.

“không tốt, Tần Túc, con hạc này có một tia thái cổ chân huyết của Thần Thú Tất Phương”

Lão Thụ ngồi bên trong thức hãi xem kịch bỗng chợt kinh hãi.

“Cái gì thái cổ chân huyết của thần thú?....khốn kiếp đánh nhanh thắng nhanh thôi”

Quá tức giận, đến hồi kết rồi thị lại xảy ra biến hóa như vậy, gã cũng chẳng muốn tí nào.

………….

1 canh giờ sau,

Điên cuồng và mãnh mẽ là hai từ mà Tần Túc có thể nói lúc này, con yêu thú này quả thực quá mạnh, hứng trọn mấy chục lượt công kích của năm người mà nó cũng chẳng hề hấn gì.

Nhìn lại chung sau một canh giờ 5 người Tần Túc chiến đấu, cây cối bẻ gãy như tương, phía trên Tử Xích Cự Hạc không ngừng đập cánh phong vân biến sắc, gió thổi ào ào.

Tuy Nhiên, cứng cáp tới đâu cũng phải có hồi kết, con Cự Hạc này trông thì dai sức, đánh mãi không chết nhưng trên người nó đã có rất nhiều nơi tựa hồ bị những đoàn công kích xé rách, mơ hồ hiện lên một mảnh huyết nhục ghê tởm.

Mà đám người Tần Túc cũng không ngoại lệ là mấy, năm người cho dù mặt mày vẫn rất trấn tĩnh nhưng bên trong ai cũng thầm than khổ, chiến từ nãy đến giờ bọn họ ít nhiều cũng đã tiêu hao chân nguyên cực lớn.

Hiện tại, vấn đề chỉ là bên nào dai sức chống cự được lâu hơn thì là bên đó ăn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play