Tác Giả: Tà Lão Ma

“Chu Quý a! mấy ngày rày ngươi biểu hiện rất tốt, ta thấy rất chi là...”

Tính khen Chu Quý làm công tác sự vụ rất tốt nào ngờ…

Nhìn vào con số tổng cộng tất cả chi phí toàn tập 750 viên linh thạch…

Hắn đứng hình kém chút nữa đột quỵ chết toi, gọng run run nói:

“Thâm lố nhiều như vậy sao?”

Nhưng mà làm cũng đã làm rồi, tiền cọc cũng đã giao ra chẳng lẽ bây giờ buông bỏ, càng không được.

Nói rồi hắn cũng rút ra thêm 300 viên nữa giao cho Chu Quý trả tiền.

Nhưng mà còn chưa dừng lại ở đó…

“Đại nhân!”

Chu quý cúi đầu nói nhỏ nhỏ:

“Nhiêu đây chỉ là mới đủ cho Tiền lâu cùng phía trước mà thôi, hậu lâu xây lại tính toán cũng tốt thêm 250 viên nữa mới đủ”

“Phụt!”

Tần Túc thân ngồi trên thạch ỷ, nghe thấy còn chưa xong liền ngả người ra phía sau, miệng không ngừng phun máu

Mấy thằng cha kiến trúc rất chi là biết cắt cổ đại gia nhà nghèo như hắn ha.

Sự vụ toàn bộ để lại cho Chu Quý quản lí sơn sữa.

Ít ngày sau, Hắn cùng 2 người lão bộc và Bao lão nhanh chóng lên đường đi Thanh Phong Thành.


Đằng Sơn Thành, Liễu gia và Hắc Thạch Đoàn là hai cái thế lực lớn ăn sâu cắm rễ sâu nhất, còn lại một ít gia tộc danh khí cũng không nhỏ.

Một là thể loại trực thuộc, chân tay của hai thế lực trên hoặc số ít thì bình ổn, an nhàn làm ăn gió chiều nào ngả theo chiều nấy, mà Lý gia chính là gia tộc theo số kiểu thứ nhất.

Tính tới nay Lý gia tại Đằng Sơn Thành đã cắm rễ gần mười mấy, hai chục năm, Lý gia gia chủ hiện đầu cũng đã hai thứ tóc, tuy rằng vẫn là Hậu Thiên thập trọng, nhưng đời này hi vọng đột phát lên Tiên Thiên đã ngày càng khó khăn hơn bao giờ hết.

Bất quá Nhiều năm cắm rễ tại đây, Lý gia lấy lòng Liễu gia không ít lần, chí ít tính tới hiện tại Lý gia vẫn là tay chân đắc lực nhất cho Liễu gia trên con đường làm ăn.

Lúc này tại phòng nghị sự, Lý gia gia chủ Lý Nghị đang cùng tất cả các thành viên chủ chốt trong gia tộc bàn nghị sự, trong đó có cả Lý Vân đại công tử.

Lý Nghị ăn mặc chỉnh tề, thân khoác một bộ trường sam, tướng mạo uy nghiêm, dáng vẻ lạnh nhạt ngồi chính giữ.

Lý Vân ngồi cách đó không xa, khuôn mặt mang một trạng thái tức giận, bực bội xong vẫn trấn tĩnh đứng lên nói:

“Cha, cái này hài nhi cũng không có cách a, nguyên bản hôm nay Bách Lý hiên vốn dĩ đã nằm trong tay chúng ta, nhưng không biết từ đâu lại nhảy ra một tên Tần Túc, đem Bách Lý hiên mua mất, lại còn giết mất một tên hộ vệ đắc lực bên ngoài hài nhi!”

Lý Nghị vẫn ngồi đó nhắm mắt hồi lâu mới đứng lên đập xuống bàn quát:

“Hừ! Ngu xuẫn, ta bảo ngươi đến đó dùng tiền lung lay thu lấy Bách Lý hiên, ngươi thì hay rồi…chẳng những không lấy được còn hại chết Đoạn Đại”

Lý Vân trên mặt dần lộ ra một tia hối hận, bất quá trước mắt người đã chết, mà khu đất đó cũng mất theo, hắn hối hận cũng bằng không.

“Cha! Cứ như vậy chẳng lẽ để bọn lâu la đó thật chiếm lấy?”

Lý Nghị nghe thấy nhi tử hắn nói, mắt trợn trắng lên:

“Lâu la?...ngươi thì biết cái quái gì?...suốt ngày ăn chơi lêu lổng thanh lâu kĩ nữ, ngươi còn làm được cái gì…cái lâu la ngươi nói đến là Hắc Thạch Đoàn khách khanh, thực lực ngang cơ với lão cha ngươi đang đứng của ngươi đây, thằng ngu tử”

“Cứ để như vậy không được…các ngươi giải tán cả đi, ta có việc riêng cần suy nghĩ…”

Nói xong hắn phẩy phẩy tay ra hiệu cho tất cả ra ngoài.

Căn phòng như lúc ban đầu trở lại, chợt:

“Đại nhân, gạo đã nấu thành cơm, chúng ta…?”

Thình lình trong góc tối, một hắc y nhân, bộ dáng tầm lục tuần, vuốt ve chòm râu dài nói:

“Biện pháp đương nhiên là phải có, Thành chủ đại nhân đã hạ lệnh, bằng mọi giá phải ngăn cản bước tiến của Tần Túc hoặc là khử luôn hắn”

Người này hiển nhiên là kẻ bị xích trong ngục của Liễu gia, phục mệnh Liễu Sơn âm thầm hạ sát Tần Túc.

Hắn trước đây là anh em ruột của tiền Liễu gia chủ, vì ganh ghét tranh đua nên sau khi phụ thân Liễu Sơn lên ngôi gia chủ liền trục xuất bắt giam đồng thời hạ độc dược, mỗi 2 năm đều cần phải thuốc giải mới giảm bớt đau đớn.

Cho đến hiện tại thì 2 người này hoàn toàn lợi dụng nhau để tranh lợi ích, với lão thì chỉ cần thuốc giải và khôi phục tự do, còn với Liễu gia chủ thì hắn chính là con dao để sai khiến giết người trong âm thầm.

“Đã tra ra thông tin từ Tần Nhất Lâu chưa?”

Lão lại hỏi.

Nói đến đây, Lý Nghị trong lòng máu ghen ghét đứng lên bẩm báo:

“Liễu Ba đại nhân, thông tin đã tra ra, Tần Nhất lâu của Tần Túc điển hình cho dạng lâu điếm dùng rượu, nguồn cung cấp linh thực chưa qua chế biến từ 3 nhà Tâm, Tân, Xã ở Trấn Thanh Ngưu, thuộc vùng quản chế của Thanh Phong Thành.”

Chợt nghĩ tới gì đó, Liễu Ba cười gian tà hô lên “Tốt” thật to:

“Tốt! Tốt!, trời không triệt đường ta, Tần Túc chả phải cần linh thực để làm rượu hay sao? Lại nói đến từ 3 nhà Trấn Thanh Ngưu đồng loạt cung cấp đến, vụ giao dịch sinh ý lớn đầu tiên của hắn như vậy, nếu ra vấn đề sẽ ra sao a?

Dược thảo trên đường bỗng dưng biến mất, nguyên liệu không đến kịp thời ngày khai trương ta xem danh khí của hắn là muốn bại hoại đến đâu đây.”

“Ý đại nhân là…”

Liễu Ba gian xảo cười nói:

“Bất quá cho dù lúc này danh tiếng Tần Túc vang dội cũng vô dụng, đến thời điểm hàng hóa biến mất, lại không thể có dược thảo đúng hạn làm rượu khai trương Tần Nhất Lâu, còn chưa tính tới tiền đặt cọc rồi bồi thường phía đối tác, cho dù hắn trên thực lực danh khí đến đâu đi nữa tới lúc đó cũng sẽ bị tiếng xấu của mình lấn áp

Ta muốn xem xem ai là nguyện ý đi giao dịch với cái nhân phẩm bại hoại, tiếng xấu vang xa.

Còn làm sao để khiến cho Tần Túc khởi đầu công cốc, điểm này ngươi hẳn là rất rõ ràng sự tình đi.”

Tuy nhiên, phía đối mặt Lý Nghị lại tỏ ra quan ngại gì đó nói:

“Không được, Thanh Ngưu trấn tam gia tộc buôn bán dược liệu, linh thực mỗi tháng đều sẽ thông báo sổ sách đến cho Lữ gia Thanh Phong thành, chuyện này không lâu tất sẽ nháo đến nơi đó, nếu bị tra ra chúng ta chẳng phải….”

Liễu Ba thần sắc nhíu lại, hiển nhiên là lão rất chán ghét tên Lý Nghị gia chủ này lắm rồi, làm ăn lại không dám mạo hiểm, có nước sau này chắc có cạp đất mà ăn, lắc đầu nói:

“Lúc đầu ta những tưởng đầu óc ngươi bả đậu, không ngờ rằng gặp ngươi ta càng củng cố tưởng tượng đó. Chẳng trách làm ăn suốt hơn 10 năm ở Đằng Sơn thành vẫn chẳng thể ngóc đầu lên nổi thành thế gia nhất lưu.

Vụ cướp giật linh thực này chỉ có ta biết, ngươi biết, bịt mặt đi thuê mấy tên sơn tặc tiêu chí thực lực cao cao một chút há ai có thể nhận ra.

Lại nói để chắc chắn hơn, sau khi đoạt hàng phi tan luôn nhân chứng, hai tay ôm toàn trọn hàng hóa, ai biết? cho dù đến tai Lữ gia đi nữa lấy gì để lần ra chúng ta…chẳng phải một vốn bốn lời sao?”

Lý Nghi gia chủ vẫn còn chút chần chờ cắn môi nói:

“Nhưng mấu chốt tất yếu là thu được đống đó hàng hóa rồi lấy gì tiêu hóa, chẳng lẽ cứ ổn ổn chất trong kho?... Chưa kể mấy tên sơn tặc này làm ăn chắc ngài cũng rõ, không đụng tới lợi ích bọn chúng nào dám thả ra chút lực.

Mà Thanh Ngưu trấn phụ thuộc Lữ gia muốn cướp giật hàng hóa cũng tốn không ít linh thạch đắp miệng đắp da chúng đi?”

Từ Trấn Thanh ngưu muốn di chuyển hàng hóa tới Đằng Sơn thành bắt buộc phải xuyên qua hoặc vòng qua Huyết Ma Lĩnh, thường thì với một số thương đội nhỏ như ba nhà Tân, Tâm, Xã sẽ chọn lấy con đường vòng qua tránh đi Huyết Ma Lĩnh.

Nhưng nghiệt cái chính là con đường vòng này hiện tại nguy hiểm cũng chẳng ít. Con đường này phụ cận hầu hết đều bị đạo phỉ sơn trại đóng đinh thu phí dụng trà nước qua đường.

Những cái đó đạo phỉ sơn tặc này chú tâm chính là cướp tiền cướp của, đôi khi thấy đẹp choai hơn mình thì đá bay đầu cũng không phải là ít.

Tàn nhẫn là thế, nhưng trên tất cả cướp tiền mới là tất cả. Chúng hành động chỉ mới một khẩu hiệu duy nhất: [Tiền Là Tiên Là Phật].

Cho nên để tránh gặp phải loại tình huống này, những cái thương hội hàng hóa kinh nghiệm đều truyền tai nhau trước khi đi phải đem theo tiền nong đóng phí nhiều nhiều một chút để hưng phấn mấy anh sơn tặc đạo phỉ đẹp “Choai”.

Như vậy mới khiến chúng yên lặng bỏ đi, không thì chúng sẽ bám ríu mãi không buông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play