Trước mắt Cố Kinh Hàn là một vùng đen kịt, tiếng cười khổ bất đắc dĩ của Nghiêm Tử Kỳ còn quanh quẩn bên tai, tâm tư lại trở về mấy chục năm trước.
Núi Trường Thanh vào mấy chục năm trước khác xa bây giờ.
Khi đó, núi Trường Thanh là thánh địa tu đạo, non sông u nhã, cánh rừng sum xuê, bốn mùa xanh thắm. Không có sơn trại, cũng không có bách tính bình thường, chỉ có một đạo quán lúc ẩn lúc hiện, thoát khỏi trần thế.
Thời gặp loạn lạc, dân chúng lầm than. Yêu ma tung hoành, bách quỷ dạ hành.
Tu giả thế ngoại gặp kiếp ắt xuất môn, dồn dập xuống núi, chọn cho mình một minh chủ muốn phụ tá, cùng độ kiếp nạn này. Trường Thanh quán hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
“Quốc chủ Phụng Dương đã đợi mấy tháng dưới chân núi, sau vài lần khảo nghiệm thì được coi là thành tâm. Hiện nay, phần lớn những tu giả khác đều đã nhập thế, nếu tiếp tục chậm trễ thì e sẽ không đuổi kịp kiếp nạn tạo hóa này. Hàn nhi, hôm nay con lập tức xuống núi, đi phụ tá vị quốc chủ Phụng Dương kia, chém hết yêu ma, tìm kiếm vận mệnh của mình trong thời loạn lạc này đi.”
Rừng trúc rào rạc tiếng gió, lão đạo râu dài trắng thở dài một tiếng, vỗ vào vai đệ tử.
“Vâng, sư phụ.” Thanh niên khoác đạo bào thuần trắng gật nhẹ, sắc mặt thanh đạm.
Lão đạo nhìn thanh niên một chút, cười mắng: “Đúng là tính tình lạnh băng.” Giọng nói dừng lại, lại mỉm cười, “Vậy cũng tốt, với tính tình như vậy, sẽ không sợ khi vừa nhập thế thì đã bị thất tình lục dục che mắt.”
“Hàn nhi, con nhớ cho kỹ, nhập thế dễ xuất thế khó, nhất định phải bảo vệ tâm của mình, đừng quên dự tính ban đầu đấy.”
Giọng nói căn dặn của lão đạo thong thả rơi vào phía sau, Cố Kinh Hàn mặc đạo bào, cầm trong tay một thanh kiếm gỗ đào, không chút hành lý, cứ như vậy nhân lúc trời sáng mà xuống núi.
Đường núi gồ ghề, gạt mây thấy sương mù.
Cố Kinh Hàn không mất quá nhiều thời gian vượt qua trận pháp, lập tức gặp được quốc chủ Phụng Dương hành trang gọn nhẹ.
Đó là một người không hề có diện mạo quốc chủ.
Đồ đen tóc đen, cưỡi trên lưng ngựa, trong tay thưởng thức một cành liễu, đôi mắt đào hoa kinh diễm híp lại, dường như có chút chán ngán.
Cũng chả biết cái câu thành tâm của sư phụ kia là nhìn ở đâu ra.
Ngay trong lúc Cố Kinh Hàn đánh giá quốc chủ Phụng Dương qua màn sương mù mỏng manh, cặp mắt hoa đào nửa khép kia bỗng nâng lên, nhìn vào trong sương mù.
Không cần thiết phải tiếp tục ẩn giấu, Cố Kinh Hàn lững thững đi ra từ trong làn sương trắng lượn lờ, đạp lên ánh nắng rực rỡ, cúi chào: “Trường Thanh quán, Cố Kinh Hàn.”
Dật thế xuất trần, phong thái tiên nhân.
Chấn động và si mê không thể ngăn cản cuồn cuộn trong đôi mắt hoa đào kia, sau đó chớp nhẹ một cái, thu lại tất cả tâm tình, cười trả lời: “Phụng Dương, Dung Phỉ.”
Đây mới thật sự là lần đầu tiên hắn và Dung Phỉ gặp nhau.
Mà khi đó, hắn vẫn chưa biết, bắt đầu từ lúc đó, chính là chạy trời cũng không khỏi nắng.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ rời khỏi núi Trường Thanh, một đường trảm yêu trừ ma, về tới Phụng Dương quốc.
Cố Kinh Hàn chẳng muốn chạm vào chuyện tranh cướp thiên hạ, chuyển đến tẩm cung của Dung Phỉ, chỉ phụ trách an toàn cho Dung Phỉ.
Ngày đêm làm bạn, sớm chiều đối diện, hai người xa lạ dần trở nên thân quen.
Cố Kinh Hàn ít nói, cũng không có quá nhiều hứng thú, đa số toàn là Dung Phỉ nói, Cố Kinh Hàn nghe.
Dung Phỉ thỉnh thoảng sẽ bảo Cố Kinh Hàn kể chút chuyện trảm yêu trừ ma, hoặc là thời gian sống tu luyện trong núi, toàn bộ tự thuật vô vị nhạt nhẽo cứ như khúc hát ru con, trước khi mơ màng ngủ thiếp đi còn cười giễu một câu “Cuộc sống y như một ông cụ non.”
Trong mắt của Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ là một vị quốc chủ rất tốt.
Cần chính yêu dân, xử sự công chính, lòng mang từ bi. Dung Phỉ chưa từng có dã tâm lớn hay hiếu chiến, nhưng cũng không để người khác bắt nạt, nhục nước mất chủ quyền. Đèn ở tẩm cung thường xuyên sáng rực cả một đêm, đều là để Dung Phỉ xử lý chính vụ.
Thỉnh thoảng sẽ có một ít si mị võng lượng lẻn vào, ý đồ mưu hại Dung Phỉ, nhưng đều bị chém sạch dưới kiếm Cố Kinh Hàn.
Dần dần, danh tiếng của Cố Kinh Hàn núi Trường Thanh lan truyền ra ngoài.
Một khi biết được lai lịch của hắn, lập tức sẽ có kế sách và phương pháp ứng đối.
Trong một lần xuất chinh, phe địch dùng mấy trăm bách tính kết trận, vây khốn Cố Kinh Hàn không thể tùy ý ra tay với người bình thường. Đợi khi thoát vây mà ra, Dung Phỉ đã là cả người đẫm máu, thoi thóp.
Cố Kinh Hàn dùng Đan hoàn treo mệnh cho Dung Phỉ, đi cả ngày lẫn đêm tới núi Trường thanh, muốn cầu sư phụ cứu Dung Phỉ. Chỉ là mưa gió bất ngờ, xung quanh núi Trường Thanh chợt phát ôn dịch, Dung Phỉ suy nhược, còn chưa vào thành thì đã nhiễm phải dịch bệnh.
Dung Phỉ sắp chết, thuốc và kim châm không có hiệu quả.
Đúng vào lúc này, có ba tu giả tới gặp Cố Kinh Hàn, cho hắn hay rằng ôn dịch không phải đột phát, mà là thiên đạo loạn lạc, Thiên Ma giáng thế, nếu không phong ấn kịp thời thì sẽ là tai ương diệt thế. Bọn họ muốn Cố Kinh Hàn hỗ trợ, tập hợp lực lượng, phong ấn Thiên Ma vào trong cơ thể của một người đại công đức, lấy lực của công đức áp chế ma ý.
“Người đại công đức đương thời chính là Phụng Dương Dung Phỉ.”
Nghiêm Tử Kỳ thấp giọng nói, “Cố thiên sư, nếu quốc chủ Phụng Dương đã không còn cứu được, chẳng bằng…”
Vô duyên vô cớ có một luồng tức giận cuồn cuộn trong lòng Cố Kinh Hàn, trong ánh mắt luôn luôn bình tĩnh chợt nghiêm nghị và trong vắt: “Không thể.”
Hắn nhìn Nghiêm Tử Kỳ: “Đừng nói với ta không phải người đại công đức thì không được, ngoại trừ việc này, tu giả cũng có thể dùng hết tu vi cả đời để phong ấn Thiên Ma…”
Nghiêm Tử Kỳ lắc đầu nói: “Tu giả có thể, nhưng phải có tu vi gần trăm năm mới có một cơ hội, ta chỉ hỏi ngươi, hiện giờ thế gian này có được mấy tu giả có tu vi hơn trăm năm? Cố thiên sư, nếu mấy chục năm sau ngươi nói lời này, thì có thể thử một lần…”
Cố Kinh Hàn nhíu mày: “Ta…”
“Ta đồng ý.”
Một giọng nói uể oải nhưng như đinh chém sắt kết luận chuyện này. Cố Kinh Hàn chỉ có nhiệm vụ bảo vệ Dung Phỉ, chưa từng phản đối lý do của Dung Phỉ, hơn nữa, hắn cũng không biết vì sao hắn lại muốn phản đối quyết định của vị quốc chủ Phụng Dương này.
Bốn tu giả kết trận, tập hợp khí dịch bệnh trong vòng mấy trăm dặm, bức Thiên Ma hiện thân, thừa dịp Thiên Ma suy yếu, còn chưa thành hình mà phong ấn vào cơ thể Dung Phỉ.
Vào thời điểm phong ấn, Cố Kinh Hàn nhận ra có hai sợi khí dịch bệnh chạy trốn, chui vào trong cơ thể của Nghiêm Tử Kỳ và một tu giả khác. Tuy nhiên, cả hai đều không có cảm giác khó chịu nên đành phải đè xuống.
Thiên Ma vào người, lúc Dung Phỉ sắp ngừng thở, chợt có hồi quang phản chiếu, làm cho dung mạo khô gầy của Dung Phỉ lập tức khôi phục dáng vẻ ngày trước.
Dung Phỉ chìa tay về phía Cố Kinh Hàn, sóng nước dồn dập trong mắt đào hoa, phù quang lược ảnh, vạn tượng u muội, nhưng chỉ chứa dáng dấp của một người.
Dung Phỉ nhẹ giọng nói: “Cố thiên sư, quả nhân thấy hơi lạnh… có thể giúp quả nhân… làm ấm tay không?”
Màn tơ trùng điệp đung đưa theo gió trên đài cao, như vạn tuyết tề vũ.
Bàn tay trắng xanh, kình tú giơ lên từ trong màn tơ, dừng lại trước người Cố Kinh Hàn.
Trông vào mắt Dung Phỉ, cuối cùng Cố Kinh Hàn đã nhận ra điều gì đó, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Trong lúc hoảng hốt, cơ thể cứng đờ, chẳng thể cử động.
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn bàn tay khăng khăng với về phía hắn nhẹ nhoáng một cái, thình lình hạ xuống như tuyết đọng trên cành khô, lặng yên sụp đổ.
Dung Phỉ chết rồi.
Mười năm sau, thời loạn lạc kết thúc, Cố Kinh Hàn mang thi thể Dung Phỉ về núi Trường Thanh.
Bởi do ma khí lan tràn nên núi Trường Thanh đã trở thành một ngọn núi bình thường. Sau cái chết của sư phụ, Trường Thanh quán không còn nữa, Cố Kinh Hàn du ngoạn thiên hạ, tìm kiếm phương pháp giải quyết Thiên Ma.
Khi Nghiêm Tử Kỳ gặp lại hắn, chỉ nói một câu: “Phàm nhân truy đuổi tiên giả tựa như giun dế muốn lên trời, không biết tự lượng sức mình, mơ mộng hão huyền ____ đây là đạo lý Dung quốc chủ đã hiểu, Cố thiên sư, vì sao ngươi không thể nhìn thấu chứ?”
“Ngươi động tâm thật rồi sao?”
Cố Kinh Hàn bế quan.
Một lần bế quan kéo dài vài chục năm, chờ khi hắn xuất quan, hắn khoét mắt, móc tim, bói ra một cơ hội cứu vãn. Sau đó, hắn dựng một sạp đoán số ở dưới chân núi Trường Thanh, chờ Dung Phỉ đầu thai.
Hồi ức chấm dứt ở đây.
Thời gian trôi qua đã vài chục năm, Nghiêm Tử Kỳ hỏi lại vấn đề mà Cố Kinh Hàn năm đó lảng tránh không đáp.
“Tim của ngươi đã móc ra, hai mắt cũng bị khoét, còn có thể động lòng vì phàm nhân này sao?”
Cố Kinh Hàn của hiện tại phải trả lời Nghiêm Tử Kỳ như thế nào?
Sau phút ngắn ngủi thất thần hồi ức, Cố Kinh Hàn mỉm cười nhìn Nghiêm Tử Kỳ, “Ta đã có tu vi trăm năm.”
“Ngươi chỉ mới tu hành bảy mươi năm…” Nghiêm Tử Kỳ mù mờ, chợt trợn to mắt nhìn Cố Kinh Hàn, ngạc nhiên nói, “Ngươi… phong ấn của Thiên Ma vốn không nên dao động, là ngươi cố tình phá vỡ trước ư? Ngươi… ngươi liều mạng tu hành như vậy là muốn… dùng thân thay thế sao?”
Cố Kinh Hàn nhắm chặt mắt lại: “Làm phiền Nghiêm thiên sư giúp đỡ, vào giờ Tý ba ngày sau, dẫn Thiên Ma ra, phong vào người ta.”
Hắn không thể đứng nhìn Dung Phỉ bởi vì thân phong Thiên Ma mà tuổi thọ ngắn dần theo từng đời, đau khổ gia tăng theo từng đời. Nếu như phải có người gánh vác chuyện này, vậy không bằng là hắn.
Nghiêm Tử Kỳ ngơ ngác nhìn Cố Kinh Hàn, nhắm hai mắt lại, không nói nữa.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Ngày thứ ba, Cố Kinh Hàn cùng Nghiêm Tử Kỳ bước lên núi Trường Thanh.
Trên đường núi quanh co kéo dài, Dung Phỉ vừa nhìn thấy Cố Kinh Hàn, lập tức vui mừng như điên, đang muốn tiến lên rồi lại chợt dừng chân, giơ cung tên trong tay lên.
Giương cung kéo dây, tên đã lắp vào cung.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vẻ vui mừng khôn xiết bị vẻ hoài nghi che lấp, Dung Phỉ lạnh lùng hỏi.
Ánh sáng lạnh nhắm thẳng vào vầng trán, Cố Kinh Hàn lại như chẳng biết gì, tiếp tục đi tới, mãi đến khi mũi tên đâm vào cổ họng của hắn, một giọt máu nhỏ chảy ra.
“Ngươi sao thế…” Dung Phỉ cả kinh, vội vàng muốn rút tay về thì lại bị Cố Kinh Hàn bắt lấy.
Hai ngày trước, Nghiêm Tử Kỳ đã bày ra trận pháp, Cố Kinh Hàn cảm giác khí tức âm tĩnh cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể, rót vào hồn phách, khiến cả người hắn gần như đông lại.
Chỉ ngoại trừ chút ấm áp trong lòng bàn tay này.
Cố Kinh Hàn siết chặt cổ tay Dung Phỉ, tiếp đó lập tức tiện đà bọc lấy cả bàn tay Dung Phỉ vào trong tay mình.
Lúc này, Dung Phỉ còn nhỏ, tay nhỏ hơn tay Cố Kinh Hàn, khi được bao bọc trong lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn, đó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cuối cùng Dung Phỉ cũng nhận ra điều lạ thường, bèn ném cung tên qua một tên, dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Cố Kinh Hàn, “Ngươi bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Kinh Hàn cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay, giọng nói thấp lạnh dịu dàng: “Ta có việc muốn nói với ngươi, ngươi nghe cho rõ, nhớ cho rõ.”
Dung Phỉ ngẩn ra: “Ngươi nói đi…”
“Sau đêm nay, xung quanh trăm dặm sẽ có ôn dịch hoành hành, núi Trường Thanh có dược thảo tên Thanh Cam, có thể khống chế…” Lúc Cố Kinh Hàn mở miệng nói ra chữ đầu tiên, máu tươi đã mất kiểm soát tràn ra từ trong miệng hắn, thấm đỏ vạt áo.
“Ba năm sau, chiến tranh quấy nhiễu, Hoài thành có danh tướng thiện cung nỏ…”
“Mười năm sau, phía Nam đại hạn…”
“Mười chín năm sau, Bắc Hà đổi đường…”
“Hai mươi bảy năm sau, động đất Kỳ Sơn…”
Máu nhuộm đạo bào, cốt nhục bong tróc.
“Câm miệng! Đừng nói nữa… ta bảo ngươi câm miệng, Cố Kinh Hàn! Ngươi điên rồi sao!” Dung Phỉ muốn vùng khỏi tay của Cố Kinh Hàn đang che miệng mình, hai mắt đỏ hoe như muốn nứt toạc.
Cố Kinh Hàn dùng sức đè lại Dung Phỉ, hắn cảm thấy cơn âm hàn của Thiên Ma xâm nhập cơ thể, trước khi cơ thể hoàn toàn tử vong, hắn vội nói: “Ngươi sẽ quên hết những thứ này, chỉ nhớ rõ lời ta từng nói.”
“A Phỉ, ngủ đi.”
Dung Phỉ ngã xuống bụi cây.
“Ngươi dám dò xét nhiều thiên cơ như vậy…” Nghiêm Tử Kỳ đi ra từ trong cánh rừng, sắc mặt tái nhợt, “Ngươi không muốn có kiếp sau nữa sao?!”
“Cuối cùng vẫn sẽ chết, ta hi vọng quãng đời còn lại của cậu ấy sẽ suông sẻ.” Cố Kinh Hàn thấp giọng nói.
Có gió thổi xuyên qua rừng, bóng trăng trùng điệp.
Nghiêm Tử Kỳ nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn của Cố Kinh Hàn, nói với tu giả đi tới từ phía sau: “Trầm Uyên, ta thật sự không ngờ… Cố Kinh Hàn của núi Trường Thanh đã chết thật rồi, chết ở trên người một phàm nhân…”
“Nhập thế dễ, xuất thế khó.”
Lục Trầm Uyên hít một tiếng, nắm chặt tay Nghiêm Tử Kỳ, “Có điều, nếu ngươi là phàm nhân và cũng gặp phải một kiếp này, ta chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn giống như Cố Kinh Hàn. Hắn đâu phải là một hũ nút lạnh lẽo…”
Tiếng thở dài chìm vào trong gió.
“… Rõ ràng là một người chí tình chí nghĩa.”
Cuộc đời của hoàng đế khai quốc vương triều Đại Kỳ Dung Phỉ có thể nói là một truyền kỳ.
Dung Phỉ tuổi nhỏ mất chỗ nương tựa, vào rừng làm cướp, sau mượn một trận ôn dịch thu được dân tâm, cộng thêm cầm binh tự lập trong thời loạn lạc.
Trong thời điểm khó khăn, danh tướng ở Hoài thành được gọi tên phụ tá, cuối cùng bình loạn thế, xây dựng vương triều Đại Kỳ, định đô ở Kỳ Sơn.
Sau khi Dung Phỉ xưng đế, bản lĩnh mạnh mẽ, cần cù thiện tâm, thi hành nền chính trị nhân từ rộng khắp, được bách tính kính yêu.
Trong thời gian tại vị, giúp đại hạn phương Nam, phòng Bắc Hà đổi đường, dự động đất Kỳ Sơn.
Dung Phỉ một đời không thê không con, trăm năm sau, an táng vào đại mộ Kỳ Sơn, vật tùy táng chỉ có một miếng mộc bài đơn sơ, đã trở thành một huyền thoại trong sử sách.
Cùng năm, trên núi Trường Thanh.
Một đứa nhỏ khoảng bốn, năm tuổi với gương mặt lạnh nhạt đi tới trước một đạo quán bỏ hoang, ánh mắt mờ mịt chợt lóe lên.
Một lão đạo tóc trắng xóa đi ra từ trong đạo quán: “Bé con, tại sao lại đi một mình đến nơi hoang sơn dã lĩnh này?”
“Bái sư.”
Lão đạo nheo mắt lại: “Ơ, muốn làm đạo sĩ con à, vậy nhóc tên gì?”
Đứa nhỏ nhìn lão đạo: “Cố Kinh Hàn.”
“Được, bần đạo có thể thu ngươi, cho ngươi ở lại Trường thanh quán. Nhưng vào giờ Thân mỗi ngày, ngươi phải đi đến rừng trúc trên đường núi này để đợi một người, đợi đến khi người kia đến mới thôi.” Lão đạo cười nói, “Người kia họ Dung tên Phỉ, là sư đệ của ngươi đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT