Lúc nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía trước, bàn tay của đạo sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ run lên.
Vài đồng tiền bỗng rơi xuống.
Hình như có vẻ ngạc nhiên buồn vui khôn kể lóe lên trên mặt hắn rồi nhanh chóng biến mất, bị giấu đi không còn dấu vết. Sau đó, hắn men theo âm thanh, nhẹ ngẩng đầu lên.
Vai của đạo sĩ trẻ tuổi như đao tước, lưng tựa trúc tùng, tuy chỉ ngồi trên một mảnh vải bố sần sùi và xám xịt nhưng vẫn trông xuất trần, thận trọng và ngay thẳng, khác hẳn với sự sầm uất lộn xộn xung quanh, rồi lại hòa vào một cách tự nhiên và không hề bài xích.
Lúc này đang là buổi trưa.
Ánh nắng rực rỡ bắn ra khắp nơi làm người ta hoa mắt, tán loạn rơi trên gò má thanh tú cùng với khóe môi lãnh đạm bất động.
Tiếng nói của hắn không cao không thấp, lạnh nhưng thanh: “Vậy cướp ngay đi.”
Thiếu niên vận đồ đen ngớ ra, hồi sau mới phản ứng lại ý tứ của câu nói này.
Nếu tính không chuẩn, bổn thiếu gia sẽ lập tức cướp ngươi về làm vợ đấy!
Vậy cướp ngay đi.
Ăn ngang nói ngược quen rồi, Dung thiếu gia không hề nghĩ lần đầu tiên không dạy tự hiểu đi ghẹo người đã gặp phải một người cao tay, lại dám trở giọng khiêu khích cậu.
Cậu ngơ ngác nhìn hai phiến môi mỏng của đạo sĩ hồi lâu, sau mới nghiêng đầu che đi lỗ tai ửng đỏ, tức giận vung roi, mắng một câu: “Mất hứng.”
Nói xong, Dung Phỉ xoay người đi mất.
Đạo sĩ trẻ tuổi như thể không nghe thấy, chậm rãi nhặt lên từng đồng tiền rơi trên sạp, rồi cho vào túi vải bên người.
Có điều, chỉ trong nháy mắt, giọng nói của thiếu niên lại vang lên trên đỉnh đầu, “Chuyện… là ngươi đồng ý, cho dù đổi ý, bổn thiếu gia chắc chắn sẽ không thả người, ngươi nhớ cho rõ đấy!”
Sau đó, cổ tay chợt bị siết chặt.
Thiếu niên mặt đỏ giữ một đầu roi dài, trói lại tay đạo sĩ, sau lại vác toàn bộ đồ vật trên sạp đoán số lên lưng, lôi theo đạo sĩ mắt mù chen qua đoàn người đông đúc.
Vẻ mặt dữ dằn không kiên nhẫn, thế nhưng cơ thể lại ngầm che chở cho người cao hơn mình nửa cái đầu ở phía sau.
“Đạo trưởng, ngươi chẳng phải là người xuất gia sao, làm sao làm vợ ta được? Ngươi không lừa ta đấy chứ?”
“Này, ta là sơn đại vương trên núi Trường Thanh thật đấy, người mà theo ta về thì sẽ trở thành áp trại phu nhân của ta, đêm nay phải ngủ chung chăn với ta… Đạo trưởng, ngươi được không đó?”
“Ta tên Dung Phỉ, Phỉ của văn thái phỉ nhiên*, ngươi tên gì?”
*Văn thái phỉ nhiên: tài hoa văn vẻ.
Một trước một sau, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành sóng vai đi cùng, Dung Phỉ ỷ người bên cạnh không nhìn thấy, tầm mắt được nước lấn tới tàn sát bừa bãi trên mặt đạo sĩ, mắt híp hoa đào, pha trò đùa giỡn.
“Cố Kinh Hàn.” Giọng nói lạnh lẽo của đạo sĩ trẻ tuổi đột nhiên ngắt ngang lời Dung Phỉ.
Dung Phỉ ngẩn ra, cảm thấy ba con chữ này quen thuộc đến mức như kim đâm vào lòng, cực kỳ đau đớn. Nhưng nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này.
Cố Kinh Hàn bỗng nhiên giơ tay.
Bàn tay nắm roi của Dung Phỉ siết lại, nghiến răng đang muốn hành động thì đã thấy Cố Kinh Hàn chạm vào phần roi quấn trên cánh tay, hờ hững nói: “Lỏng rồi.”
Sau đó, ngón tay thon dài cử động, siết chặt thêm sợi roi đang trói lấy mình.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người bị cướp mà còn nhiệt tình như vậy, Dung Phỉ cong mắt mỉm cười, hơi thở mát lạnh của thiếu niên cách Cố Kinh Hàn khoảng một tấc: “Hàn ca ca, ta có chút thích ngươi thật rồi.”
Sau giờ Ngọ, ánh nắng rời rạc.
Thiếu niên đồ đen cứ như vậy mang theo đạo sĩ trẻ tuổi ra khỏi thành, một đường thong thả khoan thai, từ đường rộng xuống tới đường hẹp quanh co, cuối cùng đón lấy khói bếp lượn lờ trong ánh hoàng hôn, đi ngang qua một ngôi làng.
Hiện đang là thời điểm kết thúc một ngày cày cấy, trên đường về nhà, nông hán thôn phụ dồn dập chào hỏi thiếu niên, lấy chút rau dại trứng gà trong giỏ nhét vào lồng ngực thiếu niên, còn có xen kẽ áo hai lớp và giày vải.
“Thím Thẩm ơi, con không cần đâu, con còn đồ để mặc mà, thím để dành may áo cho Đại Ngưu đi, chẳng phải mấy hôm nữa Đại Ngưu sẽ cưới vợ sao?”
Dung Phỉ cõng một đống đồ sau lưng như một con ốc sên, tay chân luống cuống từ chối.
“Trong sơn trại chỉ toàn mấy ông già lụ khụ, có biết cái gì đâu, con xem quần áo của con ngắn củn hết rồi, thím cho con thì con cứ cầm lấy!” Nông phụ lại nhét cho Dung Phỉ một đôi giày vải, nói liên miên: “Con xem trên núi lại có người mới tới, chút đồ này đủ dùng…”
Dung Phỉ kéo Cố Kinh Hàn chạy trối chết.
Khi hai người thoát khỏi vòng vây của thôn dân thì sắc trời đã tối sầm. Đi lên núi, tiến vào trong sơn trại, xung quanh đen kịt một vùng, trăng sao treo trên cao.
Cửa lớn của sơn trại mở ra, một đám người già yếu bệnh tật ra đón, đỡ xuống đống đồ mắc đầy người Dung Phỉ, không nói một lời kéo hai người đi ăn cơm.
Một hàng trẻ con giống như hạt đậu lê qua một bên chân Cố Kinh Hàn, đem kẹo đường và bánh vụn tích góp chia cho hắn.
“Anh lớn ơi, anh sống dưới núi khổ lắm phải không?”
Đứa nhỏ nhón chân lên, duỗi cánh tay vỗ vào vai Cố Kinh Hàn, “Không sao rồi, vào trong trại sẽ không phải chịu khổ nữa, Dung thiếu tốt lắm!”
Cố Kinh Hàn nhận một viên kẹo đường, im lặng không nói gì.
Như thể thật sự đến để làm áp trại phu nhân cho tiểu bá vương, Cố Kinh Hàn ở trong sơn trại, không xuống núi nữa.
Trong sơn trại gần như không có thanh niên trai tráng, trẻ em và người già làm việc của họ. Chưa tới mấy ngày, Cố Kinh Hàn đã nghe ngóng được gia sản của Dung Phỉ một cách rõ ràng.
Vài năm trước, Dung thiếu gia đúng thật là một thiếu gia, con cháu danh tướng. Nhưng về sau, tổ tiên gặp oan, chết trận sa trường, cảnh nhà liền sa sút, họ hàng bằng hữu tan hết. Tiểu thiếu gia cơ khổ không chỗ nương tựa, sau khi lêu lổng một thời gian, cuối cùng cắn răng xách roi lên núi làm thổ phỉ.
Tên thổ phỉ này có tiếng không có miếng đến lợi hại.
Không chỉ giúp thôn trấn ngụ dưới chân núi Trường sơn đuổi chạy đám thổ phỉ khác, mà còn phụ trách túm trộm bắt chó, giúp thôn dân gặt lúa đãi cốc vào ngày mùa.
Dung thiếu gia còn có sở thích nhặt người, trẻ ăn mày, cụ già mẹ cóa con côi, còn có người tàn tật không ai chăm sóc, tất cả đều được cậu mang tới sơn trại, cho làm chút việc nhỏ như đan giỏ trúc và tết giày cỏ. Cậu còn mở rộng một mảnh đất bỏ hoang, trồng một ít lúa mạch và rau cải thưa thớt. Thỉnh thoảng cũng vào rừng săn thú, sau khi trở về lại vác vài giỏ trúc và giày cỏ đi vào thành để bán, đổi về thức ăn thức uống cho người trong trại.
Đó là lí do khi người trong sơn trại nhìn thấy Cố Kinh Hàn lên núi, bọn họ không hỏi han câu nào. Với đôi mắt mù lòa, hắn cũng là một kẻ tàn phế trăm phần trăm.
Có điều, tàn phế này tuy tàn đấy, nhưng không hề phế.
Ngay cả khi không nhìn thấy, Cố Kinh Hàn vẫn có thể cầm bút viết ra những con chữ mạnh mẽ.
Sau khi hắn cầm bút viết ra một đoạn Tam Tự kinh mà không thiếu một chữ không lệch một nét, hắn trở thành nhân vật cực kỳ quyền thế trong toàn bộ sơn trại.
Dung Phỉ quơ lấy đám hạt đậu đỏ (đám trẻ con), cho hắn một cái lều để làm chỗ dạy học.
Mỗi sáng sớm, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra từ trong sơn trại, hòa cùng tiếng chim hót trong rừng, nghe như tổ hợp khúc trong trẻo.
Đám trẻ con lanh lợi, gật gù đắc ý học thuộc lòng, đôi lúc sẽ thó đầu nhìn ra cửa sổ, chúng luôn có thể thấy một người vốn nên đánh quyền luyện võ ở sân trước đang ôm roi đỏ dài, tựa bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tiên sinh mù trong lều, đôi mắt đào hoa cong cong.
Nếu như tiên sinh vừa khéo chuyển sang hướng cửa sổ, người bên ngoài cứ như con mèo bị giẫm đuôi, loáng một cái bỏ chạy mất tăm.
“Tiên sinh! Dung thiếu gia lại đang ăn trộm bên ngoài kìa! Huynh ấy đúng là một con sâu lớn cực lười, trước không cố gắng đọc sách, giờ lại đi ăn trộm, không biết xấu hổ gì hết!”
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói, nhưng Cố Kinh Hàn lại không nhìn thấy, hoặc là nói, từ lúc ở lại sơn trại, Dung Phỉ đã lâu chưa xuất hiện trước mặt hắn.
Áp trại phu nhân, hay là những việc khác, đều là chuyện vui đùa.
Thu qua đông tới, đến lúc sơn trại đón Tết rồi.
Có rất nhiều thôn dân lên núi, lửa trại dấy lên, trong trại tràn ngập tiếng nói cười, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Ở trong bầu không khí thế này, Cố Kinh Hàn chặn lại Dung Phỉ tránh mặt hắn.
“Ngươi nói ngươi muốn đi ư?”
Dung Phỉ gần như không thể nói ra tiếng, cậu đẩy hơi thở dồn dập về lại cổ họng, lưng tựa vách tường, đầu hơi ngẩng, cắn răng nhìn người trước mặt, “Ngươi… mắt ngươi không nhìn thấy, một người ở ngoài rất nguy hiểm… ở trong trại không tốt sao? Bọn họ… đều coi ngươi như người thân…”
Cách nhau một bức tường, tiếng vui cười bên ngoài vọt tới, ánh lửa xa xăm lay động tạo ra quang ảnh rực rỡ, rọi sáng một góc sân nhỏ âm u.
Cố Kinh Hàn nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của Dung Phỉ, nói: “Ta có chút chuyện.”
Dung Phỉ dừng thở, rồi lại tiếp tục phập phồng, giọng nói khản đặc: “Ta có tích góp tiền để ngươi tìm đại phu khám mắt, ít nhất… chờ khỏe rồi hẳn đi. Ngay cả trắng đen ngươi cũng không nhìn ra, ngươi không thấy bứt rứt à?”
Nói xong liền mỉm cười.
“Hơn nữa, ta muốn ngươi nhìn thấy ta,” Dung Phỉ nói, “Không phải bổn thiếu gia khoác lác đâu, nhưng bổn thiếu gia đẹp trai lắm. Khi ngươi nhìn thấy rồi, nói không chừng sẽ thích a đó… thích đến đồng ý vì ta phá giới, hoàn tục, đoạn tụ luôn…”
Cố Kinh Hàn đột nhiên giơ tay đặt lên trán Dung Phỉ.
Âm thanh im bặt, Dung Phỉ ngẩn ra, nhìn thấy đạo sĩ che mắt bằng một đoạn vải trắng đang dùng tay xoa nhẹ mặt cậu.
Xúc cảm ấm nhuận man mát lướt qua lông mày, lướt qua mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống sóng mũi, cằm bị nâng lên, ngón tay cái dừng lại một chút ở bên môi, rồi thoắt cái lướt qua.
Răng cắn môi, Dung Phỉ hít một hơi, “Hít… ngươi…”
“Nhìn thấy rồi.”
Giọng nói nhàn nhạt của Cố Kinh Hàn vang lên, hắn thu tay về, nói, “Rất ưa nhìn.”
Tim Dung Phỉ đập như nổi trống, nắm lấy cánh tay Cố Kinh Hàn, Cố Kinh Hàn không nhúc nhích, nói: “Mắt của ta không trị hết. Dò xét thiên cơ, chịu thiên khiển, ngươi không cần phí tâm.”
“Ở thêm nửa năm…”
Dung Phỉ thả tay ra, “Ngươi lên núi vào tháng Mười năm ngoái, năm nay muốn đi cũng phải chờ đến tháng Mười, đây là yêu cầu duy nhất của ta, không quá mức nhỉ.”
“Được.” Cố Kinh Hàn trầm mặc chốc lát, đồng ý, khi xoay người bước đi thì lại bị Dung Phỉ kéo lại.
Vải lụa trắng trên mắt được tháo xuống, Dung Phỉ giơ tay, rút ra một đoạn lụa màu xanh lơ có thêu hoa văn, cột lên cho Cố Kinh Hàn, “Ngươi đeo mảnh vải trắng ấy cứ như đi dự đám tang. Ta tặng ngươi một cái mới coi như là quà sinh thần, đã được ngâm qua thảo dược nên rất tốt cho mắt…”
Cậu nhìn người này rủ mắt, lông mày đẹp đẽ, ngón tay không muốn đánh kết dải lụa chậm rãi buông xuống, mỉm cười.
“… Lúc này mới đẹp.”
Hơi lạnh tản đi, băng chảy tuyết tan.
Lúc gió xuân thổi tới, đạo sĩ tiên sinh của sơn trại có một dải lụa mới tỏa ra mùi thuốc nhè nhẹ. Dung thiếu gia của trại không giữ thể diện chi nữa, xách theo băng ghế nhỏ, bon chen cùng với một đám củ cải đỏ chỉ cao tới eo mình, nghe tiên sinh giảng bài.
Về sau, tiết trời nóng lên, Dung thiếu gia đi tới ruộng dưa, khi về ôm quả dưa hấu, ngâm trong nước giếng, làm thế nào cũng phải khoét ra một miếng ngay chính giữa, đưa đến bàn của tiên sinh.
Dung thiếu gia thông minh sáng dạ không khéo tay còn bỏ thời gian rất dài làm một cái mùng, mỗi đêm trước khi ngủ phải trừng hai mắt, đập hết muỗi trong phòng Cố Kinh Hàn rồi mới công thành lui thân.
Vẫn luôn lấy lòng một cách vụng về nhưng thân mật.
“Mười tám tháng chín là sinh thần của ta. Ta muốn cùng ngươi ăn mừng, chờ qua rồi sẽ để ngươi xuống núi.”
Thời tiết oi bức đã kết thúc, Cố Kinh Hàn bị Dung Phỉ say khướt quấn lấy nói huyên thuyên cả đêm.
Hắn nhét người vào chăn, ấn ngón tay lên huyệt vị trên đầu người này, mãi đến khi một tiếng gáy nhẹ nhàng vang lên.
Đào mộc tâm ngàn năm là bảo vật có thể gặp nhưng không thể cầu.
Cố Kinh Hàn lại không chút để tâm chém thành hai khúc, một khúc lớn hơn làm thành kiếm gỗ đào, một khúc nhỏ hơn thì đẽo thành một miếng mộc bài.
Sau khi đẽo xong mộc bài, hắn cắt cổ tay lấy nửa bát máu, dùng máu ôn dưỡng, cho đến khi linh khí của đào mộc tâm bị khóa lại.
Sau đó, hắn lại phủ một lớp gỗ trắng lên mộc bài, dùng bút phù viết xuống một hàng chữ.
Mười tám tháng chín, sinh thần Phỉ, Hàn tặng.
Làm xong mọi thứ, sinh thần của Dung Phỉ cũng đến.
Vào sáng sớm ngày đó, Cố Kinh Hàn xuống núi một chuyến, chạng vạng trở về, dắt theo một con ngựa.
Dung Phỉ xuất thân tướng môn, làm sao lại không thích ngựa tốt? Chỉ là hiện giờ nghèo đến mức ngay cả con lừa còn không mua nổi, đâu dám hi vọng đến ngựa khỏe cao to gì đó? Chỉ là cậu không ngờ Cố Kinh Hàn lại mang về một con ngựa.
“Đúng là ngựa tốt, từ đâu ra đấy?”
Cố Kinh Hàn nghe ra sự hưng phấn khó nén từ trong giọng Dung Phỉ.
“Đoán ra.”
Dung Phỉ cau mày, không nhiều lời nữa, thay vào đó, nghiêng người lên ngựa, đưa tay về phía Cố Kinh Hàn: “Đi dạo một vòng không?”
Cố Kinh Hàn không từ chối, nắm tay cậu mượn lực, vươn mình rơi vào phía sau Dung Phỉ, ghìm lại dây cương, thúc vào bụng ngựa.
“Ngươi muốn đi đâu? Để ta dẫn!” Dung Phỉ cướp lấy dây cương.
Phóng ngựa chạy vội, tiếng người xa dần, gió thổi thét gào qua tai, nghe phần phật.
Không biết đã chạy bao lâu, tốc độ của tuấn mã càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại.
Cố Kinh Hàn cảm thấy hơi khó hiểu, mò lấy dây cương, đang muốn mở miệng thì chợt có một mùi hương kỳ lạ bay vào mặt, đầu hắn nặng trĩu, bỗng mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, tay chân ấy mà bị trói chặt, đạo bào lả tả, một cơ thể ấm lạnh áp đến.
“Ngươi tỉnh rồi…”
Người ngồi trên người hắn khàn giọng cười, “Cứ như vậy một đêm, ngươi cũng đừng trách ta…”
Mồ hôi lăn xuống từ trên trán Cố Kinh Hàn, giọng nói khản đặc: “Ta không thích ngươi.”
Tiếng động im bặt, Dung Phỉ thô bạo áp môi tới: “Kệ ngươi! Ta thích ngươi là đủ rồi…”
Hoang sơn dã lĩnh, không trăng không sao.
Mùi thơm kỳ lạ pha lẫn tiếng động khác thường lả lướt tả ra từ giữa bụi cỏ.
Hồi lâu sau, một bàn tay thon dài giãy nhẹ một cái, dây thừng lỏng ra dễ như ăn cháo, tìm nhặt quần áo ngổn ngang.
Cố Kinh Hàn lặng lẽ băng qua sơn trại, đưa Dung Phỉ về phòng.
Hắn treo mộc bài lên vạt áo Dung Phỉ, lại ngồi bên giường chốc lát, ngắm nhìn gương mặt sắc bén và diễm lệ của thiếu niên trong ánh nến mỏng tang hư ảo.
Cuối cùng, đặt xuống một nụ họn nhẹ nơi khóe mắt đào hoa ướt hồng.
“Ngươi nói đúng lắm,” Cố Kinh Hàn mỉm cười, “Đây là số mệnh.”
Hắn xuống núi suốt đêm, dừng chân tại một khách sạn ở dưới chân núi.
Ngồi trước bàn gỗ của khách sạn, Cố Kinh Hàn đã không bói toán một năm lấy ra đồng tiền quăng lên bàn.
Tiếng vang tới tấp, quái tượng giống y như đúc ngày sơ ngộ Dung Phỉ một năm trước.
“Ôn dịch…”
Vào thời điểm hai chữ vừa ra khỏi miệng, máu tươi tràn qua khóe môi của Cố Kinh Hàn, rơi xuống tí tách.
Thiên cơ cỡ này, bói ra được lập tức tiêu hao nhiều năm tuổi thọ, một khi mở miệng tiết lộ thì sẽ thập tử vô sinh, có lẽ ngay cả chút tro cặn của hồn phách cũng không thể lưu lại.
Cố Kinh Hàn cất đồng tiền vào, ngồi khoanh chân tĩnh tọa ở khách sạn.
…
Cố Kinh Hàn đang quan sát cảnh mộng đứng trước phía trước người mặc đạo bào, quan sát hết tất cả, lông mày hơi cau lại, có chút cảm giác mơ màng.
Hắn không rõ người có lẽ là kiếp trước của mình rốt cuộc đang làm gì, tại sao lại như thể… hắn không phải mới quen biết Dung Phỉ? Hơn nữa, quái tượng này… khiến cho hắn đứng cách cảnh mộng cũng cảm thấy mơ hồ.
Thắc mắc của hắn không cần suy nghĩ quá lâu, bởi vì đáp án đã xuất hiện.
Cố Kinh Hàn của mộng cảnh ở nhà trọ đến ngày thứ tư, Dung Phỉ vẫn như con ruồi không đầu tìm không thấy người, song lại có một thanh niên tướng mạo không khác gì Nghiêm Tử Kỳ giẫm lên cửa.
Khi nhìn thấy Cố Kinh Hàn, người thanh niên trông vô cùng giận dữ: “Cố thiên sư, ngươi biết ngươi đang làm gì không?! Thứ bị phong ấn trong cơ thể cậu ta sắp ra đến nơi rồi! Thiên hạ sắp loạn, có bao nhiêu người vô tội phải chết thảm… Thế mà ngươi lại mềm lòng!”
Máu tràn ra từ khóe môi Cố Kinh Hàn: “Cậu ấy là người vô tội!”
Cơ thể của Nghiêm Tử Kỳ cứng đờ, mất hứng mỉm cười, khó khăn nói: “Cậu ta vô tội, thế nhưng có ai mà không vô tội hả? Chúng ta không thể dã tràng xe cát… Cố thiên sư, tim của ngươi đã bị móc ra, hai mắt cũng bị khoét mất, vẫn còn… vẫn còn có thể động lòng vì kẻ phàm đấy sao?”
“Đừng tiếp tục mơ mộng hão huyền nữa…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT