Vâng, tất cả những gì thuộc hạ nói đều đã được xác nhận, Đại đương gia, Tam đường gia, Ngưu Lang dong binh đoàn toàn quân bị diệt trước cổng sơn trang Lạc Phúc. Trên mỗi thi thể ở vùng cổ đều có một vết kiếm sâu, khả năng bọn họ bị một tên kiếm khách giết chết...! Tên thuộc hạ tỉ mỉ miêu tả.
Lục Phong Nhĩ nhíu mày dường như suy nghĩ một điều gì đó, hắn thật không ngờ chỉ trong một ngày Sa Chi dong binh đoàn tổn thất hai vị thủ lĩnh cùng hai mươi bảy huynh đệ.
Một vết kiếm ở cổ, ngươi nói Tô Đại Nham cùng đám hộ vệ lúc trước chết có phải cho vũ khí kiếm tạo ra không? Lục Phong Nhỉ nghi ngờ.
- Vâng chính xác là Tô đương gia cùng hộ vệ bị vũ khí kiếm băm vằm ạ!!! Tên thuộc hạ chắc chán trả lời.
- Vậy là đúng rồi! Hắn thở dài dường như đã biết rõ hung thủ là ai.
Cũng hiển nhiên Lục Phong Nhĩ đoán được hung thủ là ai, thứ nhất ở trấn Ngọa Long này hầu như không có ai sữ dụng kiếm, thứ hai người sử dụng kiếm có ân oán với dong binh đoàn của chúng thì chỉ có tên thanh niên giết Tô Đại Nham. Đúc kết lại hai vấn đề trên hắn kết luận người thanh niên con của ả đàn bà làm việc tại tửu lâu là hiềm nghi lớn nhất.... Nhưng hắn vẫn hoang mang, đại ca, tam đệ của hắn thực lực thuộc dạng đỉnh tiêm của trấn này, cho dù Ngưng Huyết đệ nhất cường giả trấn Ngọa Long muốn giết cả hai người một lúc là điều không có khả năng, bọn họ chỉ kém nhau một chút xíu mà thôi, vả lại đi cùng với họ là Ngưu Lang dong binh đoàn thực lực cũng không kém mấy làm sao có thể toàn quân bị diệt được,người thanh niên kia mạnh nhưng cũng chưa chắc có khả năng chém giết hết được, chẳng lẽ xuất hiện một vị cường giả cảnh giới vũ sĩ???
- Nhị đương gia bây giờ chúng ta nên làm thế nào?? Tên thuộc hạ nóng lòng muốn hỏi,,
- Bây giờ giờ ngươi triệu tập tất cả huynh đệ còn lại trước cổng cùng ta đén Lạc Phúc sơn trang, nhớ cho kĩ làm việc phải nhanh lên hiểu không? Lục Phong nhĩ gằn dọng dặn dò..
Tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh quay người bỏ đi....
Lúc này đám người Mục Vân đang trên đường trở lại Lạc Phúc sơn trang. Khi đến nơi, Như Tâm cùng A nhất A nhị nhìn thấy thi thể đầy máu của Từ Chân và hai cái đầu lâu của Đại, nhị đương gia Ngưng Huyết thì vội chạy thật nhanh đến.... Cả ba người tràn đầy nước mắt rống lên một tiếng bi thương..... Mục Vân cau mày, nơi đây chỉ có thi thể thành viên Ngưng Huyết dong binh đoan, còn thi thể dong binh đoàn Sa Chi và Ngưu Lang đâu, tại sao những thi thể ấy mất tích, chẳng lẽ có người đến trước hắn một bước?? Đang nghi hoặc ở trong lòng thì có một âm thanh vang vọng từ phía trong sơn trang truyền ra ngoài:
- Ha ha... Các ngươi đến thật đúng lúc... Ta chờ các ngươi lâu rồi!
Mục Vân đưa mắt nhìn về phía cổng sơn trang thấy một người thanh niên dáng vẽ tuấn dật, tay cầm chiếc quạt giấy đang phe phẩy trước mặt, nụ cười trên môi đầy nham hiểm, Mục Vân gằn giọng hỏi lớn:
- Nhị đương gia Sa Chi dong binh đoàn?
- Ngươi đoán đúng rồi, ta xin tự giới thiệu ta là Lục Phong Nhĩ. Ngươi là Mục Vân đi? Hắn nỡ nụ cười nhìn về Mục Vân hỏi lại.
- Thì ra chỉ còn sót lại con sâu nhỏ bé, Lục Phong Nhĩ a, chắc ngươi cũng đã biết chính ta là người đã tiễn đại ca cùng tam đệ người xuống hoàng tuyền, ngươi còn không những trốn thật xa mà còn đứng ở đây hò hèn, ngươi tự tin có thể thắng nổi ta hay sao? Mục Vân gằn giọng quát lớn? Hắn bây giờ cảnh giới Bát trọng chiến lực mạnh mẽ nên không ngán tên Lục Phong Nhĩ trước mắt này....
- Ha ha... ngươi đúng là lớn giọng nhỉ, còn trẻ mà ngông cuồng không kém, ai chết dưới tay ai còn chưa xác định được đâu nhưng ta có thể chắc chắn với các ngươi một điều là hôm nay các ngươi một kẻ đừng hòng sống xót được...! Hắn huýt sao một tiếng... xung quanh những bụi cây nhỏ tản ra nhiều người khoảng tầm hai mươi mấy tên hắc y nhân, tay cầm đủ loại vũ khí.....
Nhận thấy mình bị trúng mai phục, Mục Vân nhíu mày tính toán một chút, sức chiếc đấu của những hắc y nhân này không cao cho lắm chỉ đượng cái số lượng đông đảo, hắn thì không lo ngại không chiến được thì rút nhưng còn Như Tâm A nhất A nhị thì phải làm sao, 3 người bọn họ có rút lui được hay không còn chưa biết, hắn không thể vọng động được......
- Đọ nhiều người sao??? Mục Vân nhếch mép nhìn về phía Lục Phong Nhĩ
- Thì sao nào, chúng ta có nhiều huynh đệ, kẻ thắng làm vua kẻ thua thì chết, thực lực là đạo lý người không hiểu a? Lục Phong Nhĩ cười như không cười đáp trả!
- Hay cho câu thực lực là đạo lý...... vậy ngươi dám cùng ta một trận chiến Nhị đương gia? Mục Vân dò hỏi
- Haha.. mắc cười thật chứ... ngươi có bị ngu hay không mà đòi cùng ta một trận chiến? Chúng ta nhiều người như vậy ta không có rảnh để cùng người chiến đâu, nếu ngươi cho rằng ta sợ ngươi thì ngươi có thể cho là như vậy đi ta không có để ý a....! Lục Phong Nhĩ hất hàm khiêu khích..
Mục Vân nghe thấy lời khiêu khích đấy thì không những nổi giận còn vui mừng đằng khác, kẻ trước mắt hắn là một kẻ mưu mô gian xão, kẻ này không giống những kẻ mãng phu chỉ ỷ sức mạnh giải quyết, thường loại như kẻ này có lợi lộc hắn sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được. Nghĩ nghĩ Mục Vân liền cầm không gian giới chỉ của Sa Chi dơ lên thật cao cho Lục Phong Nhĩ thấy được và nói:
- Ngươi sợ ta thì ta hiểu được, ngươi nhát gan thì ta có thể chấp nhận được, sợ hãi ta đang cảm thấy ngươi sợ hãi thực lực của ta... nói cho ngươi một bí mật là không phải ta đường đường đánh bại thủ lĩnh của các ngươi mà trước khi ta giết bọn hắn thì bọn hắn đã bị hạ độc, một loại độc tên gọi là Xuy nhược tán.. chắc hẵn ngươi cũng biết loại độc này sẽ làm mất sức chiến đấu trong nữa canh giờ,, đúng như ngươi đã nghĩ là ta đã lợi dụng điểm này để giết thủ lĩnh các ngươi đấy...... Ngươi có thấy trên tay ta đang cầm cái gì không?.......
Không gian giới chỉ của đại ca? Đúng rồi lúc nãy ta đã kiểm tra kĩ trên người đại ca nhưng không thấy chiếc nhẫn, hóa ra là tên tiểu tử này đã lấy mất, ta phải nghĩ cách đoạt lại mới được, trong đó có đồ vật mà ta cần. Khi thấy chiếc nhẫn trong tay Mục Vân, Lục Phong Nhĩ ánh mắt hiện lên vẻ tham lam hiện rõ. Mục Vân nhận ra được điều đó hắn lại bồi tiếp thêm một câu quyết định kế hoạch của hắn có thành công hay không?
- Thế nào muốn nó chứ? ngươi và ta một trận chiến. Ngươi thắng có nó giết chết ta trả thù cho đại ca của ngươi, ngươi thua thì ngươi phải chết, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ quần chiến chúng ta. Ngươi nghĩ nhưng tên lâu la này có thể ngăn cản ta rút lui sao? Một khi ta đã rút lui an toàn thì cũng đồng nghĩa ngươi cũng không đoạt được chiếc nhẫn này... Suy nghĩ kĩ một chút rồi đưa ra quyết định, ta không có thời gian ở chỗ này với ngươi..
- Được ta đồng ý cùng ngươi một trận chiến! Lục Phong Nhĩ đã bị lòng tham của mình che mờ, hắn cắn răng đáp ứng.
Hai thân ảnh đứng đối diện và dò xét nhau....
Mục Vân dùng tốc độ lao nhanh về phía trước tay nắm chặt thành nắm đấm, tung một quyền cực mạnh tới trước mặt Lục Phong Nhĩ. Bản thân Mục Vân không có vũ kĩ để tu luyện nên hắn chỉ nhờ vào những chiêu thức cơ bản hắn học từ kiếp trước cộng vào sức mạnh lực lượng mà thôi.. Chiêu thức của hắn không lòe loẹt màu mè nhưng tính sát thương khá cao...
Nhận ra Mục Vân tung chiêu hắn nhếch mép né sang bên trái một trúng tránh được quyền đầu liền hô nhẹ một tiếng:- Lục Ảnh Cước trúng....... Mục Vân vội vàng dùng dân chống đỡ Lục Ảnh Cước của Lục Phong nhĩ, hai chân va chạm nhau làm kình khí nhè nhẹ bắn ra... Hai người đều lui về sau mấy bước chân...
- Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh... hình như ngươi không có vũ kĩ nhỉ? Đã như vậy thì ngươi đi chết đi... Lục hợp vô ảnh cước giết cho ta... Lục Phong Nhĩ hét lớn dùng toàn bộ sức mạnh vào đôi chân tung một đòn chí mạng vào đầu Mục Vân... Mục Vân cuối người né được dùng quyền đầu của mình đấm mạnh vào bắp đùi Lục Phong Nhĩ... Rắc Rắc.. Rắc tiếng xương vỡ vụn, cơn đâu gãy xương truyền đến thức hãi làm Lục Phong Nhĩ đau muốn chết, hắn lui lại, khuôn mặt nhăn nhó đến cực điểm: - Tên này lực lượng mạnh mẽ, cứ như thế này mình bại là không thể nghi lờ, mất mạng như chơi, nghĩ liền sợ hắn liền lui về phía sau rất nhanh.. Không để Lục Phong Nhĩ lui thành công Mục Vân rút Lưu Tinh kiếm ra nhảy lên không trung chém mạnh tạo ra một luồng kình khí sắt bén có thể cắt đứt mọi vật cản trên quỹ đạo của nó.. Xuy..Xuy phụt phun.. Một dòng máu tươi phun như suối chảy ra từ cổ họng Lục Phong Nhĩ.. hắn tuyệt vọng nhìn lên trời cao và ngã xuống chết đi....
Nhìn thấy Lục Phong Nhĩ cuối cùng đã chết, hắn thở ra một ngụm trọc khí, hắn liếc mắt nhìn về phía đám hắc y nhân. Nhận thấy ánh mắt giết người của Mục Vân, bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn vào rừng biến mất không thấy dấu vết.... Mục Vân quay người phân phó A nhất A nhị mang thi thể tất cả đem đi chôn trừ tên Lục Phong Nhĩ..... Chôn cất thi thể xong xuôi, hắn cùng ba người Như Tâm tiến một mật thất nằm ngay dưới phòng ngủ của Ngưng Huyết, Như Tâm mỡ cơ quan, cửa mật thất từ từ mở rộng ra tất cả tiến vào... Nhìn thấy trong mật thất có tổng cộng ba rương loại lớn, tất cả đều chưa kim tệ, Mục Vân phân phó A nhị xuống trấn mua một chiếc xe ngựa và một chiếc xe kéo.
Nhận được lệnh, A nhị nhanh chóng đi làm, Mục Vân cùng A nhất khiêng ba chiếc rương ra bên ngoài..... Một lúc sau A nhị trở về mang theo hai cỗ xe và một người xa phu... Mục Vân phân pho Như Tâm lên chiếc xe ngựa, hắn cùng hai người A nhất khiêng ba chiếc rương lên cỗ xe kéo...
Về đến nhà Mục Vân, hắn liền vào trong gọi mẹ hắn thu dọn hành lý, mẹ hắn tuy bất ngờ nhưng không phản đối liền nhanh chóng thu xếp, tầm một lúc tất cả lên đường tiến về Ngọa Long Thành......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT