Ngay lập tức, trong mắt Lạc Vấn phát ra tia sáng, cả người ngồi thẳng lại, nhìn Nghiêm Lương với vẻ nghiêm túc, từ từ thốt ra mấy chữ: “Hãy nói cho tôi biết!”
Nghiêm Lương không nhìn Lạc Vấn, chỉ nhìn vào khoảng trống dưới đất phía trước, chậm rãi nói: “Lý Phong Điền là nông dân ở đây, mấy năm trước, anh ta đều sống ở Giang Tô, thuê một gian hàng trong chợ chuyên bán đồ xây dựng để buôn bán. Vợ anh ta cũng là người Giang Tô. Mấy năm nay, thành phố Hàng phá dỡ quy hoạch rất nhiều, đồng ruộng nhà anh ta sau khi bị trưng dụng, được đền bù cho sáu căn hộ. Cho nên anh ta quay trở về thành phố Hàng, vẫn tiếp tục buôn bán đồ xây dựng. Anh biết tại sao bao năm nay anh ta không quay trở về không?”
Lạc Vấn mặt lạnh tanh nhìn Nghiêm Lương.
Nghiêm Lương vẫn không nhìn ông, mà vẫn nhìn khoảng trống dưới đất, chậm rãi nói: “Tám năm trước, Lý Phong Điền đánh bạc, thua rất nhiều tiền, bị người ta đòi nợ, bèn chạy đến thành phố Ninh. Anh ta trước nay vốn là kẻ chơi bời lêu lổng. Sau khi chạy đến thành phố Ninh, anh ta chẳng biết làm gì cả, vốn muốn đóng giả làm người thu nhặt phế phẩm, thực tế là muốn đột nhập vào nhà dân để trộm cắp kiếm tiền thật nhanh. Nhưng vào buổi tối ngày thứ ba sau khi anh ta đến thành phố Ninh, anh ta đi dạo đến khu chung cư Thành Thiên số 186 đường Bình Khang, khu Hải Thụ...” Nghiêm Lương ngừng lại một lát, rồi nói tiếp, anh ta nhìn thấy cửa sổ của ban công phòng 201 đơn nguyên 1, tòa nhà 2 hé mở gần một nửa. Vừa vặn đã vào mùa đông, buổi tối rất ít người qua lại. Anh ta cứ thế đợi đến đêm, cho đến tận khi những nhà xung quanh đều đã tắt đèn, anh ta men theo ống nước trèo lên tầng 2, mở hẳn cửa sổ căn hộ đó, nhảy vào trong.”
Khóe môi Lạc Vấn khẽ giật giật, mặc dù ông đã sớm dự liệu được nhưng khi chân tướng sự thật về việc vợ và con gái ông mất tích tám năm trước bắt đầu từ từ mở ra trước mắt, ông lại sợ hãi, ông không dám tiếp nhận, ông không muốn nghe tiếp nữa.
“Ban công thông trực tiếp vào phòng ngủ. Anh ta tưởng rằng chủ nhà đã ngủ, nào ngờ đúng lúc đó, đứa bé gái nửa đêm đái dầm, người phụ nữ dậy lau dọn một hồi, đang bước vào phòng ngủ, vừa vặn bắt gặp Lý Phong Điền. Lý Phong Điền lúc trước cũng không có kinh nghiệm trộm cắp, đây là lần đầu tiên anh ta đột nhập vào nhà ăn trộm, anh ta vô cùng căng thẳng, nhất thời không nghĩ ra việc bỏ chạy ra ngoài, mà lại chọn cách giằng co với người phụ nữ, muốn khống chế cô ta.”
Lạc Vấn bỗng chốc cảm thấy như tóc mình bạc trắng, như thể cả thế giới này đều trống rỗng, chỉ nhìn thấy mỗi cái miệng của Nghiêm Lương đang cử động, và cả thứ âm thanh như từ thế giới xa xôi truyền tới.
“Ngay lúc đó, anh ta lỡ tay bóp cổ hại chết người phụ nữ.”
Coong! Cả cái đầu Lạc Vấn như thể bị giáng một đòn mạnh, kêu ong ong. Cho dù suốt tám năm qua, chính ông cũng đã nhiều lần giả thiết vợ mình không còn sống trên đời nữa, nhưng mỗi lần như vậy, ông đều an ủi bản thân mình, có thể không phải vậy đâu, có thể là khả năng khác. Lần nào cũng vội vàng xua đuổi cái suy nghĩ ấy khỏi trí não mình.
Duy nhất lần này, ông không thể nào xua tan đi được nữa rồi.
“Ngay lúc đó, anh ta lỡ tay bóp cổ hại chết người phụ nữ.” Câu nói này giống như một sợi dây đàn được gảy mãi không dừng, liên tục rung động trong đại não ông.
Mặt ông vẫn lạnh tanh, mơ hồ nhìn hai khuôn mặt lạ lẫm trong phòng Phòng vấn, ông cảm thấy chưa bao giờ nhìn thấy hai người này, ông vốn không quen họ.
Nghiêm Lương ngừng lại hồi lâu, rồi lại nói tiếp: “Trong nhà còn có một con chó, khi anh ta bóp cổ chết người phụ nữ, con chó đó ở bên cạnh vẫn cứ sủa gấu gâu, khiến cô con gái tỉnh giấc. Cô con gái đi đến cửa phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này, sợ hãi đến độ không thốt lên lời, cứ đứng ngẩn người. Lý Phong Điền sau khi bóp cổ người phụ nữ, phát hiện ra cô ta đã chết rồi, biết được mình đã gây ra họa lớn, cho nên lúc đó cũng hạ quyết tâm, túm lấy con chó chưa đầy nửa năm tuổi, cũng vặn cổ chết. Còn cô bé gái đó... tương tự cũng bị anh ta bóp cổ.”
Trong khoảnh khắc, cả người Lạc Ván trượt từ trên ghế xuống, ngã đánh thịch xuống đất.
Nhân viên ghi chép lời khai vội chạy đến đỡ ông dậy.
Lạc Vấn há hốc miệng khô khốc, co giật mạnh, nhưng lại không phát ra thứ âm thanh nào.
Nghiêm Lương đau khổ chống tay lên trán, nói: “Những việc xảy ra sau đó thì có lẽ anh đều biết rõ rồi. Hung thủ biết mình đã gây ra họa lớn, cho nên dùng một bao tải đựng xác của một người lớn một trẻ em và cả con chó đó đưa đi. Anh ta không dám lấy đi bất cứ món đồ nào. Để không lưu lại tội chứng, anh ta lau hết một lượt tất cả những chỗ đã đi qua. Chỉ để lại một chút tàn thuốc trong lúc sơ ý làm rơi ở trong nhà vệ sinh và một dấu vân tay duy nhất do không cần thận. Tám năm trước, trên đường có rất ít máy quay camera, cho nên sau khi sự việc xảy ra không bắt được Lý Không Điền. Sau khi anh ta phạm tội, chạy đến Giang Tô, cho đến năm ngoái tưởng rằng mới việc đã yên ổn, mới trở về.”
Cả cơ thể Lạc Vấn giống như một con rối gốm ngồi thẳng lưng ở dưới đất, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cứ thế tầm năm, sáu phút, Lạc Vấn đột nhiên mặt không chút biểu cảm, lên tiếng: “Thi thể vợ và con gái tôi bị anh ta đưa đi đâu rồi?” Giọng nói như thể vô cùng lạnh lùng, giống như là hỏi về vụ án của một người bình thường khác, chứ không phải là của vợ con ông vậy.
Nghiêm Lương nuốt nước bọt, nói: “Lý Phong Điền khai, nửa đêm, anh ta vác bao tải bọc xác chết lên xe ba bánh, rồi chở đến một cái hố cách nhà anh chừng mấy trăm mét, cho thêm một hòn đá vào trong bao, ném xác chìm sâu xuống đáy hồ.”
Đột nhiên, Lạc Vấn kêu lên hai tiếng “a...a” kì quái, sau đó há to miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, tiếp đến, nước mắt cứ thế tuôn trào ra khỏi khoang mắt ông.
Căn phòng Phỏng vấn chợt trở nên vô cùng yên tĩnh, không ai nói gì, yên tĩnh nhìn Lạc Vấn khóc ròng không thành tiếng.
Cho đến tận khi nước mắt dường như đã khô cạn, Lạc Vấn chợt run rẩy nói: “Cái hồ đó... cái hồ đó đã bị san bằng để xây tòa cao ốc rồi! Cả đời này... cả đời này sẽ không thể nào nhìn thấy được nữa?”
Tất cả niềm tin và hi vọng chống đỡ ông, trong khoảnh khắc này chợt sụp đổ hoàn toàn.
Không còn lại chút dấu vết gì cả. Cả đời này, ngay cả hài cốt của vợ con ông, ông cũng không được nhìn thấy.
Hai tay Nghiêm Lương ôm lấy mặt, không nỡ nhìn thấy trạng thái đó của Lạc Vấn.
Đến tận nửa tiếng đồng hồ sau, Lạc Vấn vẫn thẫn thờ ngồi dưới đất, trong mắt đã không còn nước mắt nữa, nhưng nét mặt ông giống như một bức tượng điêu khắc.
Nghiêm Lương khẽ thở dài, sau đó hỏi thăm dò: “Anh đã biết được chân tướng sự thực rồi, bây giờ, anh có thể nói ra đáp án mà tôi mong muốn được rồi
chứ?”
Lạc Vấn từ từ quay sang, nói: “Lý Phong Điền sẽ bị xử như thế nào?”
“Trong lòng anh đã biết rõ rồi mà, tính chất phạm tội của anh ta như vậy, chắc chắn là bị xử tử hình.”
“Tốt, tốt lắm!” Lạc Vấn chậm rãi gật đầu. Nghiêm Lương nói: “Vậy anh thì sao?”
Lạc Vấn hít thở một hơi thật sâu, nhìn lại Nghiêm Lương: “Tôi không liên quan gì đến vụ án.”
“Anh!” Nghiêm Lương nghiến răng, chỉ thẳng Lạc Vấn: “Anh vẫn không chịu thừa nhận!”
“Nếu có bất cứ chứng cứ gì, lập tức có thể bắt giữ tôi.” Lạc Vấn như thể đã thoát ra được tâm trạng bị thương, nói vẻ kiên quyết.
Nghiêm Lương nắm chặt tay, giọng run run: “Tôi thực sự không thể nào ngờ được anh vốn là một người không hề có chút lương tâm như vậy!”.
“Tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà ngủ.” Lạc Vấn chợt bình tĩnh thốt ra câu nói này khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Nghiêm Lương đứng bật dậy, quay người bước ra khỏi phòng Thẩm vấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT