Ngồi trong taxi, Lạc Vấn mơ màng nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa xe, như thể lại trải qua những tháng năm của tám năm qua.
Từ khi vợ con ông mất tích, ông liên tục tìm kiếm.
Trong phòng không kiểm tra thấy vết máu, xung quanh cũng không xuất hiện thi thể không rõ danh tính. Ông vẫn luôn ôm ấp tia hi vọng mong manh, ông tưởng rằng vợ con ông vẫn sống trên đời, ông tưởng tượng ra tất cả mọi tình huống có thể xảy ra, ví dụ như bị lừa đem bán, bị nhốt trong một vùng núi nào đó không trốn ra được.
Đương nhiên ông cũng từng nghĩ đến kết quả xấu nhất, cả hai người đều đã gặp phải bất trắc. Nhưng, mỗi lần hiện ra suy nghĩ này, trong lòng ông lại lập tức phủ định.
Không biết đáp án chính là vẫn còn hi vọng.
Biết đáp án rồi thì tất cả những hi vọng đều bị dập tắt.
Tám năm qua, ông liên tục đi đi lại lại hai thành phố Ninh - Hàng, xin Sở Công an thành phố Ninh, xin Sở Công an thành phố Hàng, xin Sở Công an tỉnh.
Nhưng trong nhà ông không có vết máu, ở xung quanh cũng không tìm thấy thi thể, theo như quy định, không thể nào coi vụ án này thành vụ án mạng để điều tra được, chỉ có thể giải quyết theo án mất tích. Dù thân phận của ông đặc biệt, lãnh đạo Sở Công an thành phố cũng rất đồng tình với tình hình gia đình ông, đã ra chỉ thị phái rất đông lực lượng cảnh sát điều tra, nhưng không thu được kết quả gì.
Về phía thành phố Hàng, lãnh đạo Sở Công an tỉnh cũng có lời nhờ họ giúp đỡ tìm ra người có dấu vân tay đó, nhưng manh mối quá ít, Sở Công an thành phố Hàng không thể nào vì một vụ án mất tích mà đối chiếu dấu vân tay của tất cả cư dân sinh sống ở khu vực phía tây thành phố một lượt được.
Sau khi vợ con mất tích, tròn năm năm, vẫn bặt vô âm tín.
Cuối cùng, ba năm trước, ông xin từ chức, bởi vì ông chỉ có dùng cách cuối cùng này để tìm ra được gã đàn ông xa lạ đó.
Ông cần phải phạm tội, hơn nữa phải gây ra một vụ án kinh thiên động địa, ép buộc cảnh sát thành phố Hàng dốc nguồn lực lớn để giúp ông tìm ra kẻ đó.
Trong quá trình phạm tội, tất cả những hành động của ông đều nhằm mục đích lưu lại thông tin của gã đàn ông xa lạ đó.
Ông căn cứ theo dấu vân tay của gã đàn ông xa lạ đó để chế tạo một đôi găng tay cao su. Đồng thời, cũng nhét một điếu thuốc lá Lợi Quần vào miệng nạn nhân, chứng tỏ hung thủ hút thuốc lá Lợi Quần. Dùng sợi dây nhảy thể thao thít cổ nạn nhân, chứng minh hung thủ là người thuận tay trái. Ngoài những yếu tố này, ông không để lại bất cứ manh mối nào, mục đích là để cho hướng phá án cảnh sát chỉ có con đường duy nhất là đối chiếu dấu vân tay giữa biển người mênh mông.
Đến lúc này, cuối cùng ông cũng đã tìm được Lý Phong Điền - người mà ông đã cố công tìm kiếm suốt tám năm.
Nhưng khi đáp án thực sự xuất hiện, ông lại hối hận.
Taxi đi vào con đường phía trước quán mì được một đoạn chợt dừng lại, tài xế nói: “Ở, đằng trước xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Chặn đường không cho đi, tôi phải quay lại đi đường khác.”
“Ồ.” Lạc Vấn hững hờ đáp lời, không để ý, như thể tùy ý cho tài xế chở đi đâu cũng được.
Người tài xế nhìn ông với vẻ kì lạ, vị khách này từ lúc ngồi vào xe đến giờ, không nói một lời nào, cả người cứ như một khúc gỗ, mấy lần anh ta định trò chuyện, đối phương lại có thái độ không muốn tiếp lời. Anh ta cảm thấy vô vị, cũng đành phải nghe FM.
Tài xế giẫm phanh, xe quay đầu.
Đúng lúc này, tầm nhìn của Lạc Vấn chợt quay trở lại hiện thực, ông nhìn thấy phía trước có rất nhiều người vây quanh, trong đoàn người giăng đường dây cảnh giới, có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh sát mặc sắc phục đứng xung quanh chỉ huy, và trung tâm của khu vực này, hình như chính là quán mì.
Ông ngẩn người một lát, lên tiếng bảo tài xế dừng xe ông xuống ở đây cũng được.
Sau khi xuống xe, ông đi về phía đoàn người. Bên tai ông nghe thấy tiếng mọi người xung quanh bàn luận.
“Ông chủ quán mì nói là anh ta giết chết Tiểu Thái Bảo à?”
“Đúng vậy, nghe nói sáng nay cảnh sát gọi em gái anh ta và một người đàn ông, nói là điều tra vụ án, chắc chắn chính là vụ án của Tiểu Thái Bảo. Thật không ngờ tên tiểu lưu manh vẫn luôn bám theo Tiểu Thái Bảo đó đi qua quán, tên thọt đó trực tiếp lao ra cầm con dao thái rau uy hiếp kéo vào trong.”
“Anh ta không phải là bị thọt sao?”
“Đúng là bị thọt, anh ta cầm dao đột ngột lao ra, tên tiểu lưu manh đó vốn không dám phản kháng, bèn bị anh ta kéo vào trong.”
“Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”
“Anh ta nói với cảnh sát là anh ta giết Tiểu Thái Bảo, không liên quan gì đến em gái anh ta, muốn cảnh sát thả cô gái về, anh ta sẽ đi cùng với cảnh sát.”
“Người thực sự là do anh ta giết à?”
“Không biết, nếu là anh ta giết, vậy thì sao cảnh sát lại bắt em gái anh ta và một người đàn ông khác chứ? Nếu không phải là anh ta giết, anh ta có làm như vậy cũng không có tác dụng gì cả, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra rõ.”
Nghe đến đây, trái tim Lạc Vấn chợt chìm hẳn xuống, Chu Phúc Lai ơi là Chu Phúc Lai, rốt cuộc cậu muốn làm gì chứ? Em gái cậu và Quách Vũ có phải là bị chính thức bắt giữ đâu, chỉ là gọi đi thôi, tất cả những điều này, tôi đều đã nói với họ từ trước rồi, họ không khai, sẽ nhanh chóng được quay trở lại, cậu làm thế này là làm loạn thêm đấy!
Lạc Vấn cố gắng chen lên trước, cuối cùng cũng đến được đến đường dây cảnh giới, cảnh sát đứng bên trong đường cảnh giới, không cho ai vào.
Chu Phúc Lai cầm dao uy hiếp Trương Binh, lùi lại phía sau quầy thu ngân ở trong cùng quán. Ở trước cửa, hai người cảnh sát đang hướng và bên trong nói gì đó, chắc là làm công tác tư tưởng.
Đúng lúc đó, ở đoàn người phía đối diện vang lên tiếng lao xao, tiếp đó đoàn người tản ra bốn phía, mấy chiếc xe cảnh sát đi đến.
Ở trên chiếc xe đầu tiên, Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương bước ra. Trên chiếc xe thứ hai, Chu Tuệ Như và Quách Vũ bước xuống, họ không bị còng tay, hoàn toàn tự do cảnh sát cũng chỉ gọi họ đến để điều tra mà thôi. Trên chiếc xe cuối cùng, có nhiều người cảnh sát bước xuống, trong đó có một người xách một thùng màu đen thon dài, Lạc Vấn vừa nhìn đã biết ngay đó là nhân viên bắn tỉa.
Chu Tuệ Như khóc lóc hét to vào phía trong quán mì: “Anh ơi, anh đang làm gì thế.” Cô muốn chạy vào trong, nhưng Triệu Thiết Dân giơ tay ra ngăn cô lại.
Nghiêm Lương nói với Triệu Thiết Dân mấy câu, tiếp đến, Triệu Thiết Dân cúi đầu dặn dò với cấp dưới mấy câu, rồi, Nghiêm Lương đi đến cửa quán mì, bảo những người cảnh sát đang đứng lúc trước đi sang bên cạnh, ông và Chu Phúc Lai ở bên trong bắt đầu đàm phán.
Triệu Thiết Dân mặt lạnh tanh đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn nhân viên bắn tỉa đang thành thạo đặt đệm không trượt ở trên mui xe, sau đó lắp súng bắn tỉa.
Những người xung quanh hiếm khi nhìn thấy khung cảnh bố trí bắn tỉa của cảnh sát ở cự li gần như thế này, lần lượt lôi di động ra chụp ảnh.
Triệu Thiết Dân bảo cấp dưới kéo rộng đường dây cảnh giới ra, sau đó quay sang nhìn Chu Tuệ Như, lạnh lùng nói: “Người tuyệt đối không thể nào là do anh trai cô giết được, chứng cứ hiện trường dễ dàng loại trừ một người bị thọt. Nhìn thấy anh ta như vậy, cô còn không chịu thừa nhận sao?”
“Tôi…”, Chu Tuệ Như nuốt nước bọt, sau đó vẫn lắc đầu, “Các ông chắc chắn đã nhầm lẫn rồi.”
“Thế sao?” Triệu Thiết Dân mặt lạnh tanh liếc nhìn nhân viên bắn tỉa ở phía sau, nói: “Đây là sự việc xảy ra đột ngột, nếu như cảnh sát bắn chết anh trai cô ở đây, e rằng…”
Đột nhiên, trong quán mì phát ra âm thanh lanh lảnh: “Tiểu Thái Bảo là do tôi giết, hoàn toàn không liên quan gì đến em gái tôi, bây giờ tôi trả mạng lại cho các anh!”
Trong khoảnh khắc, trái tim Lạc Vấn như bị bóp nghẹt, lúc này, ông đã hiểu được mục đích của Chu Phúc Lai - một người bình thường có trí tuệ tầm thường.
Chu Phúc Lai cho dù có ngốc hơn nữa, chắc cũng biết rằng, cảnh sát gọi em gái cậu ta đi, cậu ta bắt giữ con tin, cho dù ép cảnh sát tạm thời thả em gái cậu ta về, cảnh sát chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục điều tra, làm như vậy vốn không có tác dụng gì.
Vậy thì cậu ta muốn làm gì chứ? Cậu ta muốn tự sát!
Cậu ta muốn tự sát, trước lúc chết nói người là do cậu ta giết, cuối cùng để cho cảnh sát đối diện với thực trạng: Người chết không có đối chứng, cũng không lấy được khẩu cung nào của cậu ta, dùng cách này để bảo vệ Chu Tuệ Như, để cho Chu Tuệ Như thoát khỏi nguy hiểm.
Cậu ta là một người bình thường, trí tuệ kém, nếu như cậu ta không gây chuyện thế này, Chu Tuệ Như ngược lại không xảy ra chuyện gì.
Nhưng cậu ta lại gây ra chuyện bắt giữ con tin thế này!
Lạc Vấn trong lòng cảm thấy ảo não, ông tự nhận mình là người thông minh, giúp đỡ Chu Tuệ Như và Quách Vũ dựng nên một kế hoạch hoàn mĩ, cho dù bị cảnh sát nghi ngờ, cảnh sát cũng không có chứng cứ gì có thể trị tội họ được.
Nhưng ông trăm tính vạn tính, vẫn không tính được đến nhân tố Chu Phúc Lai này.
Ông chỉ cảm thấy thêm một người biết chân tướng sự việc, thì thêm một phần nguy hiểm, cho nên ông luôn căn dặn Chu Tuệ Như không được để cho anh trai cô biết tình hình.
Nhưng ông không thể nào ngờ được, Chu Phúc Lai thấy cảnh sát liên tục điều tra em gái cậu ta, hơn nữa vào tối hôm xảy ra vụ án, cậu ta lại nhìn thấy em gái cầm con dao gọt hoa quả đó ra, hơn nữa, trạng thái cô em gái lúc trở về nhà cũng rất kì lạ, trong lòng cậu ta đã hiểu rõ, tên lưu manh đó bị em gái cậu ta giết hại. Cậu ta cũng chưa bao giờ nói rõ, bởi vì như vậy sẽ khiến em gái cậu ta càng lo lắng.
Cậu ta chỉ luôn thầm cầu nguyện, để em gái không bị bắt.
Nhưng khi cậu ta nhìn thấy cảnh sát gọi em gái cậu ta, cậu ta vốn là người chưa từng trải, lại cứ tưởng như vậy là chính thức bắt giữ, em gái cậu ta sẽ không có cơ hội để thoát được. Cho nên, cậu ta vốn là người không hề thông minh, trong lúc tình thế cấp bách, lại nghĩ ra được chủ ý tồi tệ này, uy hiếp con tin, tự sát, mong đổi lại được sự trong sạch cho cô em gái mình.
Bất cứ một người nào có chút kiến thức thông thường đều sẽ không làm như vậy, bởi vì làm như vậy vốn không thể nào có thể cứu được em gái cậu ta, cậu ta đúng là tên ngốc, lại chọn con đường ngu ngốc nhất này!
Nhưng việc này có thể trách cậu ta được sao?
E rằng cần phải trách mình, mình đã trăm tính vạn tính, vẫn để sót thứ tình thân này.
Tình cảm của cậu ta đối với Chu Tuệ Như, chẳng phải cũng giống như tình cảm của mình đối với vợ con sao?
“Dừng tay!” Hai giọng nói cùng vang lên, Nghiêm Lương và Lạc Vấn đứng ở bên ngoài đường dây cảnh giới cùng hét lên.
Nhưng Lạc Vấn liền nói tiếp: “Người là do tôi giết, không phải do cậu giết!” Bỗng chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Vấn. Con dao trong tay Chu Phúc Lai đang hướng vào cổ mình chợt khựng lại, lại kề vào cổ Trương Binh.
Triệu Thiết Dân nhìn Lạc Vấn, khóe môi thấp thoáng hiện nên nụ cười lạnh giá, anh ta cuối cùng cũng đã chịu khai rồi.
Nghiêm Lương quay đầu nhìn nét mặt Lạc Vấn, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Lạc Vấn bước lên trước, người cảnh sát nhân dân ngăn lại, Triệu Thiết Dân nói lớn: “Để ông ta vào!”
Lạc Vấn nhìn Triệu Thiết Dân gật đầu tỏ ý cảm ơn, bước thẳng vào cửa quán mì, nhìn Nghiêm Lương một cái, rồi bước vào trong.
Ông nhìn thấy Chu Phúc Lai toàn thân run rẩy và cả Trương Binh sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, trên cổ đã chảy máu do bị nhát dao cứa vào. Tiếp đến, ông quay nửa người nhìn ra phía ngoài cửa quán, nhìn Chu Tuệ Như đang đứng ở xa nước mắt đầm đìa bộ dạng kinh hãi bất lực, nói lớn: “Có phải cậu tưởng Từ Thiêm Đinh là do em gái cậu giết hại, nên mới dùng chiêu này để chịu tội thay cho cô ấy không? Thực là vớ vẩn, ha ha, vớ vẩn quá! Tên lưu manh đó là do tôi giết đấy! Cậu định làm loạn gì thế?!”
Nghiêm Lương, Triệu Thiết Dân, Quách Vũ, Chu Tuệ Như, Chu Phúc Lai, còn có Trương Binh đang bị uy hiếp và cả rất nhiều cảnh sát, đều há hốc miệng, kinh ngạc nhìn ông.
Lạc Vấn vấn tiếp tục nói lớn: “Nếu như đúng là em gái cậu giết người, cậu làm thế có thể thay đổi được gì chứ? Có thể thay đổi được hiện trường sao? Cậu tưởng rằng cảnh sát đều ngu ngốc giống cậu sao? Cậu nói là cậu giết người thì chính là cậu giết người à, bọn họ sẽ không điều tra gì sao? Nực cười, ha ha, nực cười! Ta thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, mới đi ra nhận tội, người là do ta giết, chả liên quan khỉ gì đến cậu cả! Vì sao ta phải giết Từ Thiêm Đinh? Bởi vì hắn hành hạ con chó nhỏ. Trương Binh, gia đình mày nhận được thư đe dọa phải không? Đúng thế, cũng là do ta gửi tới. Bởi vì hai đứa bọn mày hành hạ con chó, thực sự quá độc ác! Chúng mày đã hành hạ con chó nhỏ đó thành ra thế nào? Suýt chút nữa nó đã bị chúng mày kéo lê cho đến chết! May mà về sau con chó này được ta nuôi nấng, nhưng lúc đó ta đã quyết định rồi, nhất định phải giết hai đứa bọn mày!”
Nghiêm Lương kinh ngạc nhìn Lạc Vấn nói, lẽ nào anh ta…
“Mày thật may mắn, cái thằng Từ Thiêm Đinh đó chết trước, vốn dĩ tao đã chuẩn bị giết mày tiếp, nhưng cảnh sát điều tra gắt gao quá, không có cơ hội ra tay. Không chỉ như vậy những đồng chí ở Sở Công an thành phố nghe cho rõ đây trước khi giết chết Từ Thiêm Đinh, tôi còn giết hại năm người nữa, chính là những vụ án mà các anh vẫn luôn điều tra! Còn về chứng cứ phạm tội của tôi, thực sự quá nhiều, hiện trường sáu vụ án mạng đều khớp với tôi. Tôi có một chiếc xe Audi, trên phần nhôm phía trong của lốp xe trước bên phải, tôi dùng băng dính dán tất cả những công cụ gây án vào đó, gồm cả hai sợi dây nhảy thể thao còn chưa dùng đến, một gậy điện con dao gọt hoa quả dùng để giết hại Từ Thiêm Đinh, còn cả một đôi găng tay đặc chế dấu vân tay của người khác, các anh có thể lục soát ra được. Còn nữa, những tờ giấy tôi dùng mấy lần phạm tội, đều là giấy dùng trong văn phòng, tôi lấy ở công ty, mấy chữ in trên đó, cũng là dùng máy in ở trong phòng hợp của công ty in ra, các anh có thể đến đó để đối chiếu mực in.”
Những lời này vừa được thốt ra, tất cả những cảnh sát hình sự đều há hốc miệng. Vật chứng chính là được giấu trong lốp xe ô tô của ông ta, thảo nào mà lần trước chẳng tìm được gì. Chỉ cần tìm thấy được vật chứng trong bốp xe, vậy thì chứng cứ vô cùng vững chắc rồi! Sau đó, họ lại nhìn Chu Tuệ Như và Quách Vũ, nghĩ thầm, vốn đã cảm thấy hai cô cậu này không thể nào là hung thủ được, quả nhiên là như vậy. Cho đến lúc này, cũng không có chứng cứ phạm tội nào liên quan đến hai người bạn trẻ này, ngược lại, lại có rất nhiều chứng cứ chứng minh họ không phạm tội.
Lạc Vấn hít thở một hơi thật sâu, quay đầu, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng kì lạ, nhìn về phía Chu Phúc Lai: “Ta đã thừa nhận rồi, cậu còn muốn nhận tội thay cho ta không? Ha ha, ta sẽ không cảm ơn cậu đâu. Còn không mau thả con tin ra!”
Chu Phúc Lai cảm thấy choáng váng, lẽ nào… lẽ nào người không phải do Chu Tuệ Như giết sao? Từ bấy đến giờ, là mình đã lo lắng cho thay cho nó một cách vô ích rồi sao? Thật không ngờ… thật không ngờ là ông ấy giết? Nhưng mình đã cầm dao để khống chế con tin.
Trong khoảnh khắc, anh ta cảm thấy sợ hãi, con dao đang cầm trong tay bất giác nới lỏng, Trương Binh đẩy anh ta rồi dạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, những người cảnh sát bên ngoài cửa lao vào, nhưng họ vừa chạy vào quán đã đứng khựng lại.
Bởi vì Lạc Vấn đã cướp lấy con dao trong tay Chu Phúc Lại, kề vào cổ ông, lùi đến góc tường.
“Lạc Vấn, anh không thể như vậy! Anh chết đi cho hết chuyện, là nhược phu!” Nghiêm Lương căng thẳng nhìn Lạc Vấn, nghiêm giọng hét lên.
Lạc Vấn há miệng cười khan, rồi ánh mắt chợt thay đổi, như thể mất đi sức sống, nhìn trân trân về phía trước, rồi lại nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lương, chậm rãi nói: “Người thực sự là do tôi giết, không liên quan gì đến những người khác, trong lốp xe của tôi, chứng cứ rành rành. Nhà tôi còn có một con chó, thức ăn chó cũng sắp hết rồi, nếu như có thể, tìm giúp một người muốn nhận nuôi nó.” Ông khẽ dừng lại, hít thở một hơi, “Vốn dĩ nhà ta cũng có một con chó lớn ngần ấy, chỉ là sau đó… không thấy nữa…”
Nói xong câu này, ông dùng lực cứa một nhát vào cổ, máu tươi phọt ra, trực tiếp bắn lên tận trần nhà.
Tất cả cảnh sát đều đồng loạt lao lên, miệng hét: “Mau gọi xe cấp cứu!” Sau đó có người dùng áo quấn quanh cổ ông, muốn cầm máu.
Nghiêm Lương không lao lên, ông chỉ đau đớn ôm đầu quỳ sụp xuống đất, ông biết rõ, không ai hiểu rõ về cấu tạo con người như Lạc Vấn, anh ấy tự sát, chắc chắn là không thể nào cứu được.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, ông chỉ cảm thấy những người cảnh sát ra vào nườm nượp bên cạnh ông, nghe thấy những âm thanh huyên náo.
“Báo cáo, hung thủ chết rồi, không cứu được nữa.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Đây cũng coi như là kết thúc vụ án nhỉ?”
“Hung thủ sợ tội tự sát.”
“Bây giờ hãy đi lấy chứng cứ trong lốp xe của anh ta trước.”
Sau những giây phút hỗn loạn, có người khẽ vỗ vai Nghiêm Lương, ông ngước lên, nhìn thấy Triệu Thiết Dân.
Triệu Thiết Dân mím môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, kéo ông đi ra ngoài.
Chu Phúc Lai bị mấy người cảnh sát áp giải lên xe cảnh sát, bất luận anh ta có giết người hay không, việc cầm dao khống chế con tin đã là tội hình sự rồi.
Chu Tuệ Như đứng bên ngoài xe cảnh sát, hét vào phía trong: “Anh ơi, anh ơi!” Quách Vũ đi theo ngay bên cạnh.
Triệu Thiết Dân nhìn hai người bọn họ, nói với Nghiêm Lương: “Hai người bọn họ…”
Chu Tuệ Như nhìn Triệu Thiết Dân, vội chạy đến, quỳ xuống trước mặt, khóc lóc, nói: “Là tôi giết người, xin hãy thả anh tôi, xin hãy thả anh tôi!”
“Không, người là do tôi giết, là tôi!” Quách Vũ chắn trước mặt Chu Tuệ Như, cũng quỳ xuống.
Đột nhiên, Nghiêm Lương lao đến trước mặt hai người, tát mạnh mỗi người mặt cái, trách mắng: “Hai đứa con nít chúng mày có phải là chưa bao giờ nhìn thấy người chết, chưa từng nhìn thấy nhiều máu thế à? Bị dọa cho sợ quá thành ngớ ngẩn à?! Nói linh tinh cái gì thiết! Người là do Lạc Vấn giết, đã quá rõ rồi. Mau cút về đi! Anh trai cô uy hiếp con tin, dù thế nào cũng sẽ không thả ra, mau cút đi!”
Ông đứng dậy, kéo Triệu Thiết Dân chuẩn bị bước đi.
Nhưng Triệu Thiết Dân lại không hề cất bước, nhìn Nghiêm Lương, chau mày nói: “Bài học của năm năm trước, anh vẫn muốn lặp lại sao?”
Nghiêm Lương ngẩn người, buông tay, hừ một tiếng, một mình bước ra ngoài.
Triệu Thiết Dân nhìn trừng trừng vào Chu Tuệ Như và Quách Vũ đang quỳ dưới đất, nhìn mấy giây, cuối cùng mím môi, quay người rút ra một điếu thuốc, châm lên, đi về phía trước, nói với những người cảnh sát khác: “Mau xử lí hiện trường sạch sẽ, cứ dẫn Chu Phúc Lai đi rồi tính sau, không được để dân chúng đến gần, mau đi thu thập vật chứng của Lạc Vấn…”
Đúng lúc ông đang chuẩn bị rời khỏi bọn họ, nào ngờ, Chu Tuệ Như ở phía sau lại một lần nữa lên tiếng: “Người thực sự là do tôi giết, chú ấy giúp tôi che giấu tội lỗi! Nhưng, người là do tôi giết!”
“Không, không, không phải đâu, là chúng ta giết, không phải mình em giết!” Quách Vũ kêu lên.
Triệu Thiết Dân dừng bước, ông phát hiện ra những người cảnh sát khác lúc này đây đều chú ý đến hai người thanh niên trẻ này. Ông khẽ nghiến răng, không quay người lại, chỉ ra sức hắng giọng, nói hướng về phía xa: “Dương Học Quân, đưa cả hai nghi phạm về luôn!”
Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều bị còng tay, điều này có nghĩa là, lần này không phải là gọi đến, mà là chính thức bắt giữ.
Trong ánh mắt hai người bọn họ đều tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, đây là điều mà họ chưa bao giờ trải qua.
Cuối cùng, vẫn là như vậy…
Chỉ có điều, trong quá trình đi đến chiếc xe cảnh sát, bàn tay của hai người, lần đầu tiên chạm vào nhau.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT