Dịch giả: Hương Ly

Sau khi chia tay với Nghiêm Lương, Lạc Vấn cúi đầu quay trở lại con đường vừa đi. Khi đi đến công viên nhỏ bên sông, nhìn thấy Quách Vũ đang bước chậm rề rề tới.

Lạc Vấn cố tình nghiêng đầu về phía khác, giả vờ như không quen biết cậu ta, nhưng Quách Vũ vẫn gọi: “Chú!”

Lạc Vấn nhìn cậu ta một cái, thấy trong ánh mắt cậu có điều muốn nói, bèn hạ giọng nói: “Đến đây đi, nhưng giữ khoảng cách với ta.” Trong lúc nói, ông vẫn không dừng bước, đi thẳng đến một cái máy xoay eo trong công viên, trèo lên tay năm và xoay lắc đùi, tay trái lén ra hiệu cho Quách Vũ đến tập xà đơn ở bên cạnh.

Quách Vũ thể lực yếu nhưng chú đã nói thế, cậu cũng đành phải miễn cưỡng tập xà theo cách thức không đạt tiêu chuẩn. Trong lòng thầm nghĩ, tại sao không phải là chú tập xà đơn để cháu tập máy xoay eo chứ?

Lạc Vấn nói: “Có việc cần tìm ta à?”

“Không ạ, cũng không có chuyện gì, chỉ là...” Cậu mím môi, nói: “Cháu vừa đi đến quán mì, Chu Tuệ Như nói cảnh sát không đến nữa, sự việc đã được khép lại rồi, cháu cháu không biết phải cảm ơn chú thế nào.”

Lạc Vấn mỉm cười, nói: “Không có gì, không cần cảm ơn ta, tóm lại, ta hi vọng sau này các cháu có thể quên đi những việc này, cũng quên luôn cả ta vẫn sinh sống giống như trước đây.”

“Vâng.” Cậu mím môi, cố gắng nâng xà thêm lần nữa, nói: “Chú đã giúp chúng cháu nhiều như vậy, nhưng đến tận bây giờ, chúng cháu vẫn không biết cần phải gọi chú như thế nào, thực sự... thực sự không phải chút nào.”

Lạc Vấn bật cười ha ha: “Ta đã nói rồi, sau khi sự việc trôi qua, ta và các cháu không hề quen biết nhau, chúng ta là những người xa lạ, có biết không? Như vậy tốt cho các cháu cũng tốt cho cả ta nữa. Nếu như cháu thực sự muốn cảm ơn ta, thì hãy nhớ rõ điều này nhé.”

Quách Vũ do dự một lát, mắt hơi đỏ, ngừng động tác nâng xà, trầm mặc nhìn Lạc Vấn, đầu cúi xuống thể hiện sự kính trọng, nói: “Cháu nhớ rồi.” Cậu lại nghĩ, rồi nói, “Vậy thì, có lẽ mấy năm sau, khi thực sự đã sống yên biển lặng, chúng cháu có thể quang minh chính đại làm bạn với chú được không?”

“Vì sao lại muốn làm bạn với ta?” Lạc Vấn nhìn cậu ta. Quách Vũ lắp bắp: “Bởi vì... bởi vì sự hi sinh của chú.”

“Cũng chẳng có gì đâu.” Lạc Vấn ngẩng đầu nhìn con sông nhỏ, hạ giọng nói chỉ đủ để cho mình ông nghe thấy, “Giúp các cháu cũng chính là giúp ta.”

“Vậy thì... có thể làm bạn được không ạ?” Quách Vũ hỏi vẻ thấp thỏm.

Lạc Vấn không trả lời, hồi lâu sau, lạnh lùng nói: “Tiếp theo đây, ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”

“Dạ.” Quách Vũ cúi đầu đầy thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play