Dịch giả: Hương Ly

Chập tối, ở phía chếch đối diện quán mì, một chiếc xe cảnh sát chầm chập dừng lại.

Lâm Kỳ đang định mở cửa bước xuống xe, Tiểu Lý chỉ về phía trước cửa quán mì, nói: “Ơ, đó không phải là Quách Vũ sao? Anh ta cũng vào trong quán mì rồi.”

“Cậu ta chính là Quách Vũ à?” Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào người nam giới đeo kính, nhỏ gầy đang bước vào quán mì. Anh không quen với Quách Vũ nhưng chắc là do thói quen nghề nghiệp, trí nhớ của anh rất tốt, anh vẫn nhớ tối hôm qua khi anh đến quán mì hỏi về con dao gọt hoa quả, người này chính là ngồi ở bàn phía trước.

Lâm Kỳ nghĩ một lát, rồi nói: “Ngày nào cậu ta cũng đến đây ăn mì à?”

Tiểu Lý lắc đầu: “Không biết, nhưng anh ta nói anh ta yêu thầm Chu Tuệ Như, chắc là thường xuyên đến.”

Lâm Kỳ gật đầu, nói: “Vậy vừa vặn, vốn dĩ cũng muốn thu thập dấu vân tay của cậu ta.”

Tiếp đó hai người liền xuống xe, bước vào trong quán, lúc này quán đang rất đông khách, bên trong đầy chật kín người, nhìn thấy hai người cảnh sát bước vào, những người khác đều ngẩng đầu nhìn. Một mình Quách Vũ ngồi trên chiếc bàn sát phía trong gần kề, nhìn thấy cảnh sát, theo bản năng cúi đầu xuống. Nhưng hình ảnh này không lọt qua được đôi mắt của Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nhìn lướt qua Quách Vũ một cái, rồi giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng đến quầy thu ngân. Chu Tuệ Như cố gắng giả vờ nhiệt tình nghênh đón: “Đồng chí cảnh sát, các anh muốn ăn gì không?”

Lâm Kỳ mỉm cười: “Không cần, làm phiền cô thêm một chút, chúng tôi lấy dấu vân tay rồi sẽ đi ngay.”

“Lấy dấu vân tay?” Trên mặt Chu Tuệ Như thể hiện nỗi băn khoăn.

Lâm Kỳ hạ thấp giọng, nhưng lại cố tình điều chỉnh giọng nói vừa vặn có thể khiến Quách Vũ nghe được: “Đúng vậy, ở hiện trường chúng tôi tìm được dấu vân tay của hung thủ, theo như quy định của cuộc điều tra, tất cả những người liên quan đều phải lấy dấu vân tay để so sánh. Nói ra cũng thật khéo, cô có đoán được chúng tôi đã tìm được dấu vân tay như thế nào không?”

Chu Tuệ Như cảm thấy đối phương đang cố tình thăm dò mình, bèn nói luôn: “Tôi không biết.”

Lâm Kỳ giải thích: “Ở hiện trường lưu lại mấy lon bia, chúng tôi đã điều tra rồi, trên lon bia không có dấu vân tay, hơn nữa có dấu vết dùng vải lau sạch. Rõ ràng việc này là do hung thủ làm. Nhưng ở phía sau một gốc cây bên cạnh, chúng tôi đã tìm thấy được một lon rỗng, trên đó thật không ngờ còn lưu lại dấu vân tay còn chưa bị lau đi, thì ra thân cây đó vừa vặn chắn tầm nhìn, có lẽ là do trời tối hung thủ không nhìn thấy chiếc lon đó ở phía sau thân cây.”

Chu Tuệ Như chợt giật nảy mình, cô nhớ lúc đó sau khi cô làm rơi các lon bia xuống đất, giơ tay ra nhặt, chú ấy đã bảo cô không được nhặt, nói sẽ giúp cô lau sạch dấu vân tay ở bên trên, nhưng tại sao lại còn có một lon bia lăn vào phía sau thân cây chứ? Lúc đó trời quá tối, cô lại căng thẳng, vốn không nhớ rõ được chi tiết lúc đó nữa. Thực sự có lon bia lăn vào phía sau thân cây mà không bị chú ấy phát hiện ra sao? Hay là... đây chỉ là cảnh sát đang thăm dò.

Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, cô nói: “Ừm... như vậy thì có thể rất nhanh bắt được hung thủ nhỉ? Bây giờ lấy dấu vân tay phải không?”

“Đúng vậy.” Lâm Kỳ bảo Tiểu Lý lấy ra một tờ giấy, yêu cầu Chu Tuệ Như để cả hai bàn tay ấn lên bên trên.

Chu Tuệ Như đành phải làm theo.

Tiếp đến, Lâm Kì lại nói: “Gọi anh cô cũng ra để lấy dấu vân tay.”

“Anh tôi cũng phải lấy sao?” Chu Tuệ Như nói.

“Đúng vậy.”

Chu Tuệ Như quay vào nhà bếp nói một hơi, Chu Phúc Lai mím môi bước ra ngoài với nét mặt rất kì quái, sau đó ấn dấu vân tay lên giấy trong trạng thái hơi căng thẳng, rồi lại nhìn em gái với ánh mắt vô cùng quan tâm, rồi lặng lẽ quay trở vào bếp.

Lâm Kỳ mỉm cười, ra hiệu bằng mắt với Tiểu Lý, Tiểu Lý lập tức quay sang bàn Quách Vũ, nói: “Ơ, Quách Vũ, anh cũng ở đây à? Cuộc điều tra của chúng tôi cần lấy dấu vân tay qua tất cả những người có liên quan, phiền anh một chút.”

Quách Vũ miễn cưỡng mỉm cười, giơ hai tay ra ấn xuống giấy.

Làm xong những việc này, Lâm Kỳ dẫn Tiểu Lý ra khỏi quán mì, trong lòng anh chỉ có một thứ âm thanh, khả nghi, nét mặt và hành động của những người này rõ ràng đều rất khả nghi. Họ hình như đều rất sợ hãi. Tất cả mọi việc cứ đợi kết quả đối chiếu dấu vân tay tối nay là được.

Sau khi cảnh sát rời khỏi đó, một giờ đồng hồ sau, Lạc Vấn khoác túi xuất hiện trước quán mì, ông đang nhìn thực đơn chuẩn bị gọi món, Chu Tuệ Như bước đến bên cạnh ông, nói thầm: “Cảnh sát vừa mới đến lấy dấu vấn tay, cháu sợ...”

Lạc Vấn lập tức ngắt lời cô: “Mì thịt bò, bây giờ tôi có việc về nhà trước phiền cô làm xong đem đến.”

Mười phút sau, Lạc Vấn mở cửa, nhìn thấy Chu Tuệ Như mang đồ ăn đến, sau khi đón cô vào nhà, liền đóng cửa lại, nói: “Có việc gì cháu hãy nói nhanh, mấy hôm nay cảnh sát rất nghi ngờ các cháu, rất có thể sẽ phái cảnh sát mặc thường phục đi theo, nếu như phát hiện ra thời gian cháu dừng lại ở đây quá lâu, e rằng sẽ càng gây nên nhiều sự nghi ngờ hơn.”

Chu Tuệ Như càng lộ vẻ căng thẳng, lắp ba lắp bắp, mãi không nói lên lời.

Lạc Vấn cười gượng: “Có lẽ lời của ta đã làm cho cháu sợ hãi rồi. Thật ngại quá.”

“Không... không sao. Hôm nay chính là hơn một giờ đồng hồ trước, người cảnh sát ngày hôm qua lại tới, anh ta muốn lấy dấu vân tay, lấy của cháu, của Quách Vũ và anh trai cháu.”

“Của anh trai cháu?” Lạc Vấn khẽ chau mày, lập tức hiểu ra, “Đương nhiên, tối qua anh cháu nói dối nên họ đương nhiên cũng sẽ nghi ngờ cậu ấy. Nhưng việc này cũng không liên quan gì đến hai cháu cả. Dù sao gì thì anh trai cháu cũng hoàn toàn không liên quan tới vụ án, mặc họ điều tra như thế nào thì cũng là vô can với vụ án.”

Chu Tuệ Như gật đầu, lại nói: “Cảnh sát nói... cảnh sát nói họ tìm thấy một lon bia ở phía sau một thân cây, trên đó có dấu vân tay được nghi ngờ của hung thủ. Họ nói... họ nói trên các lon khác đều được lau sạch dấu vân tay, chỉ có mình lon này, chắc là do hung thủ lúc đó tầm nhìn bị cây che khuất nên không nhìn thấy sau thân cây vẫn còn một lon.”

Lạc Vấn cười thoải mái: “Chính là việc này sao?”

Chu Tuệ Như nhìn ông với vẻ vô cùng khó hiểu: “Đúng vậy.”

Lạc Vấn nói thẳng ra luôn điều cô gái đang nghi ngại: “Cháu cho rằng ta không nhìn thấy lon bia đó à?”

“Cháu... cháu...”, Chu Tuệ Như không biết cần phải trả lời như thế nào, dù sao thì tất cả những việc này đều là nhờ ông chú này đang giúp đỡ bọn họ, cho dù có sơ suất thì cũng không trách cứ chú ấy được.

Lạc Vấn hỏi: “Lúc cảnh sát hỏi như thế, cháu có căng thẳng không?”

“Cháu... trong lòng cháu có hơi... căng thẳng, nhưng trên mặt chắc là vẫn tạm ổn.”

Lạc Vấn thoáng chau mày: “Ta đã nói với cháu, bất luận bọn họ điều tra như thế nào, cháu quyết không được thể hiện ra sự căng thẳng, thậm chí là sợ hãi.”

Chu Tuệ Như tỏ ra vô cùng áy náy: “Đều tại cháu, đều tại cháu cả...”, nước mắt chuẩn bị trào ra.

Lạc Vấn nói: “Không cần tự trách mình nữa, là tại ta yêu cầu quá cao đối với các cháu, dù sao những người bình thường khi đối diện với những lời chất vấn của cảnh sát rất khó có thể tỏ ra không chút căng thẳng, nhưng một người khi đối diện với sự chất vấn của cảnh sát, biểu hiện không tự nhiên, cảnh sát cũng chỉ coi là đối tượng tình nghi trên phương diện cảm giác, nhưng khi anh ta phát hiện ra mọi chứng cứ đều chứng tỏ vụ án không liên quan gì đến các cháu, anh ta sẽ coi sự căng thẳng của các cháu thành phản ứng thông thường của người bình thường khi bị cảnh sát thẩm vấn.”

“Ý chú là...” Mắt Chu Tuệ Như sáng rực.

“Đúng vậy, dấu vân tay đó không phải của cháu.”

“Vậy dấu vân tay đó là của ai ạ?” Chu Tuệ Như vẫn rất băn khoăn, đột nhiên cô trợn trừng mắt, “Là chú để lại chính dấu vân tay của mình à?”

Lạc Vấn cười thểu não, nói: “Cháu không cần nghĩ nhiều đâu, vốn dĩ hôm qua các cháu đã được an toàn rồi, nhưng tình hình điều tra hung khí ngày hôm qua đã khiến cho cảnh sát nghi ngờ, các cháu vẫn cần phải chịu đựng thêm vài ngày nữa. Việc ngày mai cháu đến trung tâm thành phố mua điện thoại di động, cháu đã nói cho anh trai cháu chưa?”

“Cháu nói rồi, anh ấy cũng không nghi ngờ gì cả.”

“Tốt lắm, tất cả hãy tiến hành như theo kế hoạch, thời gian giao hàng cũng đã đủ lâu rồi, bây giờ nếu cháu không về luôn đi thì sẽ kì lạ đấy.” Lạc Vấn gật đầu với cô gái.

Chu Tuệ Như bước ra khỏi nhà Lạc Vấn, trong lòng cô vẫn vô cùng trống rỗng, dấu vân tay lưu lại... ông chú này vì muốn loại trừ mối hiểm nguy phạm tội của bọn họ, lẽ nào đã thực sự để lại dấu vân tay của chú ấy tại hiện trường sao... chẳng phải là chú ấy tự đặt mình vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm sao?

Nếu như một ngày nào đó điều tra chú ấy, chú ấy có thể ứng phó như thế nào được? Tại sao chú ấy lại phải giúp bọn họ như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play