Rất nhiều năm về trước, trong những ghi chép về lời truyền miệng của Nhân tộc, thế gian có ba tộc thần thú.
Thứ nhất là Long tộc, có thể dời núi lấp biển, bay đến chín tầng trời; hai là Phượng tộc, ngự hỏa vi linh, Niết Bàn trọng sinh; ba là Kỳ Lân, có thể khiến sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình.
Khi đó, bá chủ của Huyền Thiên đại lục không phải Nhân tộc, cũng không phải Yêu tộc, mà chính là ba tộc thần thú. Nhưng không hiểu vì sao, ba tộc thần thú lần lượt diệt vong. Ba vạn năm trước, Kỳ Lân tộc hoàn toàn biến mất, dù là Phượng tộc có thân thể bất tử cũng không còn trông thấy, duy mỗi Long tộc còn đúng một vị, mà đến giờ cũng chỉ còn lại mình Tấn Ly.
Lạc Tiệm Thanh không thể ngờ được Phượng tộc diệt vong lại là do Thiên đạo trừng phạt.
Y không thể hiểu được, rõ ràng có kẻ cướp mất tu vi của Phượng tộc Xích Quân, chiếm chỗ thành tiên, Thiên đạo không trừng phạt kẻ đó mà lại trừng phạt Xích Quân, thậm chí còn liên lụy đến cả Phượng tộc.
Mọi chuyện như màn sương mù dày đặc bủa vây Lạc Tiệm Thanh, không nhìn được phía trước, cũng không tìm thấy đường ra.
Tuy Xích Quân từng có tư cách thành tiên, suýt chút nữa là có thể lên Thiên giới, nhưng giờ nàng chỉ còn là một chấp niệm, ngay cả tàn hồn cũng không phải. Lúc nàng truyền tuyệt thế bí pháp của Phượng tộc cho Lạc Tiệm Thanh, phượng hỏa dấy lên hừng hực, vỗ cánh, ngọn lửa vây quanh Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh vừa định cản lại thì nghe Xích Quân nói: “Đừng chống cự, hãy để ngọn lửa này thiêu đốt thân thể, gieo phượng hỏa vào trong đan điền ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh chỉ hơi do dự một chút liền không chống cự nữa.
Phượng hỏa là ngọn lửa mạnh nhất trong thiên hạ, bị ngọn lửa này thiêu đốt, Lạc Tiệm Thanh có thể nghe thấy tiếng da mình cháy xèo xèo. Nhưng kì lạ là da của y không bị đốt trụi, ngay cả tóc cũng không bị cháy, nhưng sự đau đớn vượt qua sức chịu đựng này lại ngấm vào da, truyền tới thần kinh Lạc Tiệm Thanh.
Men thẳng theo huyệt Thiên Linh, mãi đến khi ngọn lửa lan tới đan điền vô cùng rộng lớn thì bỗng dừng lại.
Lạc Tiệm Thanh đã đau đến túa mồ hôi, tinh thần hoảng hốt, chỉ là miễn cưỡng giữ tỉnh táo mới không ngất đi. Y tất nhiên cũng không nhìn thấy khi Xích Quân điều khiển ngọn lửa chui vào đan điền mình, vừa thấy nguyên thần hình hoa sen của y thì lập tức kinh sợ, trợn mắt không dám tin.
“Thì ra… đây mới là bản chất của tu luyện đại đạo sao!”
Phút chốc, Xích Quân trở nên bình tĩnh hơn nhiều, nàng như ngộ ra gì đó, không kìm được cong môi, nở nụ cười tự giễu. Nàng giơ tay phải lên, bức tranh hư ảo trên không có rất nhiều những ký hiệu kì lạ, dưới từng nét bút, ký hiệu màu vàng dần hiện lên, cuối cùng, nàng phất ký hiệu này về phía Lạc Tiệm Thanh.
“Diệt độ, tịch diệt, vô vi, bất sinh!”
“Phượng tộc ta nguyện chịu vạn hỏa thiêu đốt, nếm trăm khổ thế gian, trải qua vô tận gian nan, chỉ cầu Niết Bàn trọng sinh.”
“Rời xa nỗi khổ sinh tử, một lòng hướng về yên tĩnh, khổ hạnh là đạo quả!”
“Niết Bàn, hồi sinh!”
Ánh lửa ngập trời bùng lên trong đan điền Lạc Tiệm Thanh, bao trùm cả đan điền của y.
Lạc Tiệm Thanh rên rỉ vì đau đớn, hai tay tự ôm chặt lấy bản thân mình, cuộn tròn lại như quay về trong bụng mẹ. Nhưng hành động đó của y cũng không ngăn lại được ngọn lửa hừng hực đang rực cháy trong cơ thể mình.
Ngọn lửa như vật sống rừng rực càn quét mỗi ngóc ngách trong đan điền của Lạc Tiệm Thanh, làm đan điền y cháy sạm lại. Chỉ khi đối mặt với nguyên thần nhỏ bé kia, phượng hỏa mới hơi chần chừ, sau đó vòng sang bên cạnh, nhưng bất ngờ là nguyên thần lại chủ động cuốn lấy nó.
Nhưng nguyên thần này lại cố tình bám theo, với ưu thế là đang ở trong đan điền, nhanh chóng cuốn lấy ngọn phượng hỏa kia, dung nhập vào nó.
“A!”
Nguyên thần dung hợp với phượng hỏa, cơn nóng cháy này khiến Lạc Tiệm Thanh thống khổ hét lên. Nguyên thần là nơi nhạy cảm nhất của mỗi tu sĩ, giờ nguyên thần bị thiêu đốt, đó là sự đau đớn không bực nào chịu được.
Nếu nói việc xẻ người thay xương là sự đau đớn đến tuyệt vọng, vẫn còn có thể chịu đựng được; thì giờ sự đau đớn khi nguyên thần bị phượng hỏa thiêu đốt, là nỗi đau gấp trăm lần, đau đến mức Lạc Tiệm Thanh hận không thể buông bỏ tất thảy mà ngã xuống, nó còn tốt hơn việc chịu đựng sự đau đớn như này.
Sự biến hóa của nguyên thần Lạc Tiệm Thanh vượt ngoài tầm kiểm soát của Xích Quân, đương nhiên nàng biết nguyên thần của tu sĩ không chịu được sự thiêu đốt của phượng hỏa, nhưng mà nguyên thần Thanh Liên đó như cao dán bám víu lấy phượng hỏa không chịu rời đi.
Cho dù chủ nhân của nó đã hộc máu, đau đến lăn lộn trên mặt đất thì nguyên thần này vẫn như không biết gì, chỉ chăm chăm vờn trong phượng hỏa.
Xích Quân nhíu mày: “Không được, cứ đà này nguyên thần sẽ vỡ, y cũng sẽ chết!”
Ngay sau đó, Xích Quân lại thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn xoay tay chuẩn bị thu phượng hỏa lại.
Oành!
Một lực lượng mạnh mẽ bỗng ngăn lại hành động của Xích Quân, nàng bị lực lượng này đánh bật về sau mấy bước, ngạc nhiên nhìn Lạc Tiệm Thanh. Giờ mới nhận ra mình không thể điều khiển phượng hỏa được nữa, nó vẫn ở trong đan điền của Lạc Tiệm Thanh không quan tâm đến mình. Xích Quân quá sợ hãi, không thể ngờ rằng chuyện như này sẽ xảy ra.
Tuy nàng chỉ là một chấp niệm, nhưng nàng cũng có một luồng phượng hỏa.
Phượng hỏa này chính là ngọn phượng hỏa cuối cùng của nàng, cũng là phượng hỏa cuối cùng trên Huyền Thiên đại lục.
Vốn Xích Quân muốn dùng phượng hỏa này nhóm lại một mồi lửa trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh, nếu về sau Lạc Tiệm Thanh gặp nguy hiểm trí mạng thì có thể Niết Bàn, đạt được cơ hội trọng sinh. Phải biết là mồi lửa dùng một lần sẽ mất, Lạc Tiệm Thành chỉ có một cơ hội sống lại duy nhất, nhưng phượng hỏa thì lại cuồn cuộn không ngừng sinh sôi!
“Sao y có thể cướp phượng hỏa của ta? Phượng hỏa này chính là lửa bản mệnh của ta, làm bạn với ta suốt ba vạn năm, y không phải là Phượng tộc, sao có thể cướp mất phượng hỏa của ta? Chẳng lẽ y có huyết mạch của Phượng tộc ta?”
Xích Quân lập tức lắc đầu phủ nhận suy luận của mình: “Ba tộc thần thú thủy hỏa bất dung. Nếu y có huyết mạch Phượng tộc thì không thể thay được Long cốt, chắc chắn sẽ bị Long cốt phản phệ. Y không có huyết mạc Phượng tộc, nhưng vẫn có thể cướp phượng hỏa bản mệnh của ta, chẳng lẽ… là do nguyên thần hoàn mỹ của y?!”
Hết thảy vẫn là bí ẩn chưa thể giải đáp, Xích Quân đứng trên chạc cây ngô đồng, phức tạp nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Dưới vòm cây xanh tươi rậm rạp, thanh niên phong thần tuấn lãng đã đau đến mức sinh tử không rõ. Y không ngừng nức nở, khi thì kêu “đau”, khi thì gọi “sư phụ”, nhưng đa phần là gọi một cái tên —
Vô Âm.
Tiếng kêu rên thống khổ đó truyền vào tai Xích Quân, khiến ánh mắt nàng dịu lại. Nàng kéo Huyền Linh Tử đến cạnh ngô đồng, vài chạc cây sâu trong đại thụ khổng lồ nhẹ nhàng bám lên tay Huyền Linh Tử, chữa thương cho hắn.
Vô Âm, Vô Âm.
Đây chính là Vô Âm đó sao?
Tu sĩ trẻ tuổi này tâm trí kiên định, ý niệm rất mạnh, có thể khiến y đau đến nỗi mất đi ý thức là biết sự tra tấn của phượng hỏa này kinh khủng đến nhường nào. Mà sau đó, cái tên mà y gọi trong cơn mê man chắc chắn là người y tin tưởng nhất.
Xích Quân nhìn Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, cơ thể nàng mờ dần, không biết qua bao lâu, nó gần như trong suốt, có thể biến mất ngay lập tức. Nhưng nàng vẫn canh giữ bên Lạc Tiệm Thanh, chờ y tỉnh lại từ cơn thiêu đốt của phượng hỏa.
Máu rỉ ra từ mỗi lỗ chân lông, Lạc Tiệm Thanh biến thành một người máu.
Giờ y đã không thể kêu rên được nữa, bởi vì đã đau đến tận xương tủy, muốn kêu cũng không kêu nổi.
Xích Quân im lặng nhìn y: “Nay ta đã không thể điều khiển phượng hỏa, kết cục thế nào phải xem số mạng của ngươi. Nếu ngươi qua được kiếp này, ngươi chính là nhân tu duy nhất có long cốt và phượng hỏa, tương lai của ngươi ta không thể tính, nhưng mà… nó nhất định rất rộng mở! Vậy nên, ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này không?”
Trăm ngày nữa trôi qua, khi Lạc Tiệm Thanh mở mắt bỗng thấy tầm mắt mình sáng trong, linh lực hùng hồn tràn đầy cơ thể.
Lạc Tiệm Thanh lập tức dùng linh thức thăm dò cơ thể mình, nhanh chóng nhận ra gân mạch mình đã cứng cáp hơn rất nhiều, sau khi được tôi luyện càng thêm rộng mở cứng rắn. Mà trong đan điền lại càng đáng kinh ngạc, giữa hoa sen, một ngọn lửa nhỏ đang thiêu cháy. Ngọn lửa đó dù nhìn xa cũng thấy được sự nóng cháy của nó, cảm nhận được gió nóng phả vào mặt.
Thì ra muốn Niết Bàn là phải có một ngọn phượng hỏa trong cơ thể sao?
Lạc Tiệm Thanh đứng dậy đi đến chỗ ngô đồng, liên tục hô to hai chữ “tiền bối”, nhưng trả lời y chỉ là tiếng vọng lại từ xung quanh. Lạc Tiệm Thanh nhíu mày gọi lại, lúc này y mới nhìn thấy hình bóng của Xích Quân, nhưng khi nhìn thấy đối phương, y kĩnh hãi trợn trừng mắt: “Tiền bối, ngài sao vậy?”
Ở chạc cây ngô đồng, phượng nữ hồng y giờ đã vô cùng mờ ảo. Thân thể của nàng gần như trong suốt, chỉ có ngọn lửa mỏng manh lóe lên nơi mái tóc là gợi ra sự chú ý của người khác.
Xích Quân cụp mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh: “Ngươi đã học được Niết Bàn, còn có được phượng hỏa.”
Lạc Tiệm Thanh không biết ngọn nguồn của phượng hỏa này, y thi lễ cung kính nói: “Đa tạ tiền bối đã truyền thụ bí pháp.”
Xích Quân cũng không muốn nói cho y biết về nguồn gốc của phượng hỏa này, chỉ thản nhiên nói: “Có phượng hỏa này rồi, chỉ cần không hồn phi phách tán là ngươi sẽ có cơ hội trọng sinh. Nhớ kĩ, khi Niết Bàn phải quay lại đây, dùng phượng hỏa đốt lá cây, dùng ngọn lửa đó thiêu đốt cơ thể ngươi. Ngô đồng này là gốc ngô đồng cuối cùng trên Huyền Thiên đại lục, nếu mất nó, cả đời này ngươi sẽ không thể Niết Bàn. Phượng tộc ta khi sinh ra sẽ có ngô đồng của riêng mình, trước mặt ngươi chính là ngô đồng của ta.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Nhất định phải về đây ư?”
Xích Quân nói: “Đúng, cần phải về đây dùng lá ngô đồng châm lửa. Tiếp nữa, ngươi phải biết rằng Niết Bàn không cho ngươi cơ hội trọng sinh vô hạn. Lần đầu Niết Bàn là lúc ngươi gặp ít cản trở nhất, về sau, mỗi một lần Niết Bàn nguy hiểm sẽ tăng lên. Trong lịch sử Phượng tộc ta chỉ có ba phượng hoàng thành công vượt qua ba lần Niết Bàn, và chỉ có một lão tổ phượng hoàng vượt qua lần Niết Bàn thứ tư. Mà ngươi không phải phượng hoàng, tối đa ngươi chỉ được Niết Bàn hai lần, nhớ đừng cố lần thứ ba.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu nghe kĩ.
Xích Quân lại dặn dò vài điều cần chú ý, cuối cùng, Lạc Tiệm Thanh không kìm được phải hỏi: “Tiền bối, thân thể của ngài…”
Xích Quân bình tĩnh nói: “Ta đã nói rồi, ta đã ngã xuống năm vạn năm trước, giờ chẳng qua là trở lại kết cục vốn có của nó mà thôi.”
Lạc Tiệm Thanh im lặng không hỏi thêm nhiều.
Xích Quân quay lại nhìn ngô đồng, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vỏ cây xù xì, dịu dàng vuốt ve. Như trả lời nàng, cây ngô đồng bắt đầu rì rào, lá cây phất phơ phát ra tiếng xào xạc như đang hát khúc hát đầy hiền dịu.
Xích Quân mở hai cánh tay ôm lấy cây ngô đồng.
Phượng hoàng đang hưởng thụ khoảnh khắc im lặng này, ngô đồng cũng vươn nhánh cây dịu dàng bao lấy Xích Quân, vuốt mái tóc nàng như người mẹ hiền.
Một lúc sau, Xích Quân khàn khàn nói: “Ngô đồng, ta đi trước, ngươi ở lại đây… sống thật tốt nhé.”
Lá cây vẫn xào xạc như đang trả lời.
Xích Quân mỉm cười nói: “Ngươi phải thay ta nhìn xem thế gian này còn có thể xuất hiện phượng hoàng không. Nếu có, ngươi hãy trở thành ngô đồng của nó, mang theo vinh quang của Phượng tộc ta, tái hiện lại trên đại lục Huyền Thiên.”
Ngô đồng dịu dàng vuốt ve mái tóc Xích Quân.
Sau khi nói lời từ biệt, Xích Quân quay lại nhìn Lạc Tiệm Thanh, thẳng thắn nói: “Thật ra khi ngươi Niết Bàn sẽ có một phần vạn cơ hội sinh được một con phượng hoàng. Ta chưa cho ngươi biết việc này cũng bởi vì ngươi chỉ có hai lần sử dụng Niết Bàn, tỉ lệ sinh ra phượng hoàng quá thấp. Ta chỉ có một nguyện vọng, nếu cả đời ngươi không phải dùng đến Niết Bàn, hoặc khi Niết Bàn không sinh ra phượng hoàng, thì dù là ngươi ngã xuống hay thành tiên, ta cầu xin ngươi, hãy truyền lại lửa phượng tộc cho một người khác, truyền lại Niết Bàn cho người đó.”
Lạc Tiệm Thanh thấy hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: “Được, tiền bối, vãn bối đã biết.” Hơi ngừng lại, Lạc Tiệm Thanh nói tiếp: “Nếu vãn bối Niết Bàn sinh ra phượng hoàng, vậy vãn bối chắc chắn sẽ nuôi nấng nó, đưa nó trở về nơi đây.”
Xích Quân xua tay, cũng không để trong lòng, bởi vì cơ hội Lạc Tiệm Thanh có thể sinh ra phượng hoàng là quá thấp, có lẽ ngàn vạn năm nữa cũng sẽ không có con phương hoàng nào được sinh ra.
Tới hồi kết của sinh mệnh, Xích Quân ngồi trên chạc cây ngô đồng nhìn về phương xa. Thân thể nàng ngày càng mờ nhạt, lá cây ngô đồng bện thành một cái nôi mềm mại, nàng nhẹ nhàng nằm xuống đó, dựa vào nôi hát một khúc ca.
Lạc Tiệm Thanh chưa từng nghe thấy ngôn ngữ này, nhưng vẫn cảm thấy nó thật uyển chuyển lay động lòng người, như trăm điểu tề tụ thanh thúy thánh thót.
Nhin Xích Quân đã sắp tan biến, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được phải hỏi: “Tiền bối, ngài từng nói có người dùng bí pháp chuyển sinh ngài dạy để cướp năm thành lực lượng của ngài rồi phi thăng. Ngài có thể nói cho vãn bối biết tên của hắn không, nếu có một ngày gặp gỡ nơi tiên giới, vãn bồi chắc chắn sẽ báo thù cho ngài!”
Nghe vậy, Xích Quân hơi xoay người, nàng cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Giây phút này, khuôn mặt cao quý mĩ lệ của Xích Quân chỉ còn vẻ đơn thuần và mê mang, không hề đọng lại tư thái lạnh lùng trước kia, như một cô nương chất phác mờ mịt nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh hơi ngơ ngẩn, lại lặp lại một lần, bấy giờ Xích Quân mới bật cười: “Hắn là Chiếu Phong, nếu ngươi gặp hắn, nhất định phải bảo hắn rằng, ta thật sự rất yêu hắn, điều này vạn năm qua cũng chưa từng thay đổi.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Tiền bối?”
Nhưng ngay sau đó, ý cười của Xích Quân vụt tắt, ánh mắt nàng như dao găm sắc lạnh, sát khí ngập trời: “Ngươi hãy nói cho hắn biết, trước khi bản quân hồn phi phách tán đã để lại cho hắn một món quà. Lấy danh nghĩa của Phượng hoàng, nguyền rủa hắn đời đời kiếp kiếp, thiên đao vạn quả, vĩnh viễn không siêu sinh!”
Sau khi thanh âm hung ác chấm dứt, uỳnh, hình bóng đỏ lửa tan vỡ thành hàng trăm hàng vạn điểm sáng biến mất trên cây ngô đồng. Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt nhìn cảnh tượng Xích Quân biến mất, cuối cùng thở dài, đi đến chỗ Huyền Linh Tử đang hôn mê.
Là tình cảm bậc nào, mới có thể yêu đến mức này?
Phải hận đến mức nào mới lấy hồn phi phách tán để nguyền rủa đối phương vĩnh viễn không siêu sinh?
Lạc Tiệm Thanh cầm lấy tay Huyền Linh Tử, truyền linh lực của mình vào. Giờ phút này y đã là Độ Kiếp kỳ đại viên mãn, tiến lên một bước là Độ Kiếp hậu kì, dưới sự trợ giúp của ngô đồng, rất hợp để chữa thương cho Huyền Linh Tử.
Gió khẽ thổi qua, ngô đồng rì rào.
Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nhìn đại thụ che trời trước mặt, lẩm bẩm: “Xích Quân tiền bối đúng là đã hận đến tận cùng. Nàng không gặp được người tốt, ngươi cũng đừng quá đau lòng, ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng. Ta sẽ cố gắng để Phượng tộc tái hiện nhân thế, ta cũng sẽ cố gắng, sau khi thành tiên, sẽ băm kẻ phụ lòng kia thành trăm mảnh.”
Ngô đồng khẽ đung đưa như đồng ý lời Lạc Tiệm Thanh nói. Rất nhiều lá cây rụng xuống, như khóc than cho sự ra đi của Xích Quân, nhưng là một cái cây, nó chỉ biết diễn tả cảm xúc của mình như thế.
Lạc Tiệm Thanh vừa chữa trị cho Huyền Linh Tử, vừa chậm rãi nằm vào lòng hắn. Cảm nhận độ ấm nơi lồng ngực, Lạc Tiệm Thanh khẽ thầm thì: “Cả đời Xích Quân tiền bối khổ cực, sư phụ, chúng ta có thể gặp gỡ nhau, thật sự rất may mắn. Chừng nào người mới tỉnh lại đây…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT