Lạc Tiệm Thanh vừa định nói “Không còn”, nhưng y bỗng nhớ tới Tấn Ly bị nhốt ở trong trận pháp Đổi Trắng Thay Đen, vì thế liền đổi lời: “Vẫn còn.”
Dứt lời, Lạc Tiệm Thanh sốt ruột chuyển mắt nhìn Huyền Linh Tử một cái, nói: “Tiền bối, ngươi đã đồng ý giao tiếp với vãn bối, vậy có thể trả sư phụ của vãn bối không? Vãn bối không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, nhưng hiện giờ mong ngươi cứu sư phụ của vãn bối.”
Xích Quân quay đầu nhìn Huyền Linh Tử nói: “Hắn là sư phụ của ngươi?”
“Phải.”
“Ngô đồng đang chữa thương cho hắn, ngươi không cần đi quấy rầy. Lấy thực lực của ngươi không thể chữa khỏi thương thế cho hắn, để ngô đồng ra tay mới có một tia hi vọng.”
Lạc Tiệm Thanh do dự một chút, cuối cùng quyết định tạm thời tin tưởng Phượng Hoàng trước mắt này. Nhưng có một việc y nhất định phải làm cho rõ ràng: “Xích Quân tiền bối, ngươi vừa nói ngươi chờ một người ở đây, người nọ không phải sư phụ của vãn bối chứ?”
Trong mắt Xích Quân lóe lên tia phẫn hận và hồi ức, nhưng nhanh chóng che giấu đi. Nàng nâng mắt bình tĩnh nhìn Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh cũng đối mặt với nàng, tầm mắt không chút trốn tránh.
Lạc Tiệm Thanh không hứng thú với chuyện của người khác, cũng không muốn truy cứu, nhưng nếu Xích Quân này nói mấy câu dạng như “Ta đang đợi Huyền Linh Tử” thì chuyện này có liên quan rất lớn tới Lạc Tiệm Thanh. Y cần tra rõ sự thật xem rốt cuộc là thế nào.
Hai người đối mặt, thật lâu sau, Xích Quân buông tiếng thở dài nói: “Hắn không phải người ta đang chờ, chỉ là người nọ cũng thường xuyên mặc áo trắng, tinh thần ta không ổn mới nhận lầm người.”
Lạc Tiệm Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Xích Quân nhìn y: “Ngươi không hỏi người ta đang chờ là ai sao?”
Lạc Tiệm Thanh mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ như hoa xuân nở rộ, y nói: “Vãn bối không thích tìm hiểu việc tư của người khác, nếu người tiền bối chờ không phải là sư phụ của vãn bối thì chờ ai đi nữa cũng đâu liên quan tới vãn bối?”
Đồng tử Xích Quân co lại, không mở miệng nói gì nữa.
Về sau, dưới sự ngầm đồng ý của Xích Quân, Lạc Tiệm Thanh khoanh chân ngồi ở dưới tàng cây ngô đồng, vận công trị thương cho mình.
Khí tức của Huyền Linh Tử cũng ngày một tốt lên, mà Xích Quân cũng không có ý tổn thương mình, Lạc Tiệm Thanh tạm thời yên tâm. Bởi vì y biết, cho dù Xích Quân này nhìn qua chỉ có tu vi Độ Kiếp kỳ, nhưng bằng vào thực lực của mình, muốn đánh chết đối phương rất khó, thậm chí rất có thể bị đối phương giết.
Phượng Hoàng này nói nó đã ngã xuống năm vạn năm!
Phải biết rằng Thương Nhược Yêu tôn ngã xuống là ba vạn năm trước, hơn nữa còn để lại long cốt và yêu đan, vậy nên lúc thức tỉnh mới có được lực lượng Hóa Thần kỳ. Nhưng Xích Quân lại nói: “Đây là một đoạn chấp niệm của ta, vậy nên sẽ không bị ngươi gây thương tích.”
Đây là cảnh giới gì mới có thể khiến một đoạn chấp niệm cũng có được thực lực Độ Kiếp kỳ!
Lạc Tiệm Thanh thậm chí cảm thấy thực lực Xích Quân không chỉ ngừng ở Hóa Thần kỳ, có thể… đã thành tiên!
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, nếu Phượng Hoàng này đã thành tiên, vậy vì sao nàng vẫn sẽ lưu lạc ở Đoạn Tình nhai, tại sao lại chỉ để lại một đoạn chấp niệm mà ngay cả hài cốt cũng không tồn tại?
Thời gian dần dần trôi qua, Lạc Tiệm Thanh vốn đã khôi phục hơn phân nửa, hiện giờ đã sắp đạt tới thời kỳ toàn thịnh. Y phát hiện tu luyện dưới bóng cây cây ngô đồng sẽ đẩy nhanh tốc độ tu luyện, các vết thương trên người y cũng khỏi rất nhanh.
Cái này gọi là phá rồi xây lại, Lạc Tiệm Thanh từng chịu bao nhiêu thương thế, hiện giờ liền chiếm được bấy nhiêu ích lợi.
Dưới tình huống sở hữu “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, Lạc Tiệm Thanh cũng không lo lắng những thương thế này sẽ ẩn nấp ở trong cơ thể mình sau đó bùng nổ. Chưa kể y từng thông qua nguyên thần của Thích Lạc, ngắn ngủi đạt tới lực lượng của tu sĩ Đại Thừa kỳ, càng lĩnh ngộ thêm về cảnh giới Độ Kiếp kỳ.
Tu vi của Lạc Tiệm Thanh vững bước tăng lên, rất dễ dàng đột phá Độ Kiếp sơ kỳ, có được lực lượng của Độ Kiếp trung kỳ.
Khi Lạc Tiệm Thanh tu luyện, Xích Quân sẽ ngồi trên chạc cây ngô đồng, trầm mặc nhìn phương xa.
Bên trong hiểm cảnh thứ chín của Đoạn Tình nhai hoàn toàn là bóng tối, chỉ có cây ngô đồng này tỏa hào quang chiếu sáng, nhưng nơi Xích Quân nhìn chỉ có bóng tối vô tận. Nhưng Xích Quân lại nhìn ngày đêm, vẻ mặt an bình, sóng mắt tĩnh hòa.
Chờ Lạc Tiệm Thanh ổn định cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ, y thật cẩn thận đi đến bên cạnh Huyền Linh Tử, nhẹ nhàng vén lọn tóc xòa trên gương mặt người nọ. Huyền Linh Tử nhắm chặt hai mắt, ngửa ra sau tựa vào thân cây ngô đồng, một thân áo trắng loang lổ vết máu, môi trắng bệch, hơi thở mỏng manh.
Cho dù biết Huyền Linh Tử đang được cây ngô đồng cứu chữa nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn rất khẩn trương lo lắng. Y nâng tay phải Huyền Linh Tử, đặt tay trái của mình lên truyền linh lực cho đối phương.
Khi phát hiện linh lực của mình có thể dung nhập vào cơ thể Huyền Linh Tử, chữa trị các loại thương thế trong cơ thể hắn, Lạc Tiệm Thanh rất vui mừng, nhưng sau đó lại là tự trách và lo lắng.
Huyền Linh Tử bị thương nặng đến nhường nào, rốt cục Lạc Tiệm Thanh cũng biết.
Tổn thương nguyên thần là trí mạng, lại càng không cần phải nói tới vết thương lúc hai người đột phá vòng vây bị hơn trăm tôn giả đánh.
Lạc Tiệm Thanh cắn chặt răng, hốc mắt hơi xót, nhưng y lại nhịn xuống, cố gắng truyền linh lực vào cơ thể Huyền Linh Tử. Cùng lúc đó, “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” trong thân thể Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn vận chuyển, không ngừng bổ sung linh lực cho mình.
Trên nhánh cây, Xích Quân hồng y như lửa lẳng lặng nhìn một màn này.
Mấy ngày nữa trôi qua, khi Lạc Tiệm Thanh kiệt sức, giọng nói lạnh nhạt của Xích Quân vang lên: “Ngươi là bạn lữ của hắn.”
Đây không phải câu hỏi, giọng nói hoàn toàn khẳng định.
Lạc Tiệm Thanh thoáng giật mình, sau đó gật đầu nói: “Phải, hắn là bạn lữ của ta.”
Xích Quân rủ mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh, sau đó chuyển dời tầm mắt tới Huyền Linh Tử. Một lúc lâu sau, nàng lại nhìn Lạc Tiệm Thanh, nói: “Tu luyện dưới cây ngô đồng, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh gấp đôi. Nếu ngươi được ghép long cốt, vậy dĩ nhiên cũng biết, bộ tộc thần thú sau khi giác tỉnh đều sẽ nhận được các loại bí pháp truyền thừa giấu ở trong huyết mạch.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Phải, vãn bối biết.”
Xích Quân trấn định nói: “Thế nhân đều biết bí pháp nổi tiếng nhất Phượng tộc ta là Niết Bàn, mà giờ ta nói cho ngươi biết, chúng ta còn có một bí pháp tên là Chuyển Sinh.”
Lạc Tiệm Thanh nghi hoặc hỏi: “Bí pháp đó thế nào? Sao tiền bối lại nói cho ta biết?”
Trong con ngươi màu vàng của Xích Quân không mang theo một tia tình cảm, nàng vô tình lãnh đạm nói: “Chuyển Sinh, là bí pháp chuyển toàn bộ lực lượng của người khác sang cho mình. Khi ngươi bị thương nặng, chỉ cần hấp thu lực lượng của người khác là có thể tự chữa khỏi. Ta từng nghe nói trong Nhân tộc các ngươi có một loại tu sĩ tên là Ma tu, cũng có thể hấp thu lực lượng, đoạt sinh cơ của người khác, nhưng bọn họ sẽ thiếu nhân quả với người bị đoạt, kết ra nghiệp quả. Nhưng bí pháp Chuyển Sinh của Phượng tộc ta sẽ không thiếu nhân quả của ai, có thể trốn tránh truy cứu của ba nghìn đại đạo.”
“Ngươi yên tâm, ta đã ngã xuống, ngay cả xác chết cũng không thể giữ lại, chỉ còn một đoạn chấp niệm này. Ta còn không thể Niết Bàn, lại càng không cần phải nói tới Chuyển Sinh. Nhưng hiện giờ…” Thanh âm bỗng dừng, ánh mắt Xích Quân dịu lại như mê hoặc: “Ta hiện tại có thể truyền thụ bí pháp này cho ngươi, ngươi chỉ cần thi triển bí pháp với bạn lữ của ngươi, trong một ngày ngắn ngủn là có thể đoạt được lực lượng của hắn, biến thành Hóa Thần trung kỳ, thậm chí Hóa Thần hậu kỳ.”
Lạc Tiệm Thanh trực tiếp lật tay lấy ra Sương Phù kiếm, mũi kiếm chỉ tới Xích Quân.
Ánh mắt của y rét buốt, giọng nói như gió lạnh: “Ta gọi ngươi một tiếng tiền bối không phải vì cảm thấy ta không thể giết ngươi, mà vì không muốn xảy ra chuyện vô nghĩa. Nếu ngươi còn dám nói ra những lời này, nếu ngươi dám làm tổn thương bạn lữ của ta, Lạc Tiệm Thanh ta liều chết cũng muốn đánh chết ngươi, ngay cả đoạn chấp niệm này cũng không thể tồn tại trên đời!”
Nụ cười trên mặt Xích Quân bỗng cứng ngắc.
Sau đó, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp ôm lấy Huyền Linh Tử ra khỏi phạm vi cây ngô đồng.
Cho dù Huyền Linh Tử không được cây ngô đồng trị liệu nữa, cho dù sau này có thể không tìm được nơi nào an toàn như thế, nhưng Lạc Tiệm Thanh tuyệt đối không cho phép Phượng Hoàng kia vấy bẩn nhân cách của mình, càng không cho phép đối phương bôi nhọ tình cảm giữa y và sư phụ!
Bóng lưng kiên quyết của Lạc Tiệm Thanh khiến Xích Quân sững sờ, Xích Quân mở miệng nói: “Nếu không có ngô đồng chữa thương cho hắn, thương thế của hắn rất khó khỏi!”
Lạc Tiệm Thanh cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Dù chết ta cũng chết cùng hắn, không cần người tâm tư xấu xa như ngươi châm ngòi!”
Khuôn mặt tuyệt mỹ cao nhã của Xích Quân hiện vẻ phẫn hận vì bị sỉ nhục, nàng đứng lên chạc cây ngô đồng, lật tay hóa ra một cung tên lửa, nhưng khi nàng gài tên xong lại dừng lại, nhìn Lạc Tiệm Thanh càng đi càng xa.
Tới khi Lạc Tiệm Thanh đi xa trăm thước, Xích Quân cao giọng nói: “Đó là lực lượng Hóa Thần trung kỳ thậm chí hậu kỳ, tu vi hắn rất cao, căn cơ vững chắc, lại có hơn bốn nghìn năm tuổi thọ, nếu ngươi chiếm đoạt sinh cơ của hắn, ngươi thậm chí có cơ hội trực tiếp đụng tới tiên cảnh!”
Sương Phù kiếm từ mi tâm Lạc Tiệm Thanh bay ra đâm về phía Xích Quân, người kia lắc mình tránh thoát.
Lạc Tiệm Thanh nén giận, ôm Huyền Linh tử sắc mặt trắng bệch vào lòng, xoay người để Sương Phù kiếm bay trở về mi tâm, hóa thành kiếm văn một đóa Thanh Liên bảy cánh. Lạc Tiệm Thanh gằn từng chữ nói: “Nếu ngươi còn dám châm ngòi nữa, ta thà chết cũng không cho phép người uy hiếp ta và hắn có thể tồn tại trên đời này!”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh xoay người rời đi, nhưng linh thức vẫn chú ý đằng sau chưa từng lơi lỏng.
Khi Lạc Tiệm Thanh sắp rời khỏi bóng cây ngô đồng lại nghe phía sau truyền đến một tiếng thở dài, Xích Quân thấp giọng hỏi: “Ngươi yêu người đó vậy sao? Nhân tu các ngươi không phải coi trọng thực lực nhất sao, tình cảm chỉ là thứ nhất thời, vạn năm sau sao ngươi còn có thể nhớ rõ ai là ai?”
Lạc Tiệm Thanh không để ý tới nàng, tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi tên là Lạc Tiệm Thanh.”
Lạc Tiệm Thanh tiếp tục đi.
Xích Quân nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi vì người kia mà bỏ thực lực sao?!”
Những lời này thốt lên, Lạc Tiệm Thanh rốt cục dừng lại. Y đứng ở ranh giới bóng cây ngô đồng, không quay đầu lại, kiên định nói: “Nếu ngươi muốn giết hắn, thì phải bước qua xác ta!”
Xích Quân lại nói: “Đối mặt với lựa chọn tương tự, hắn có thể sẽ không chọn ngươi!”
“Phải, hắn quả thật sẽ không nói như thế.” Lạc Tiệm Thanh cúi đầu cười một tiếng, nói: “Ngươi có giết hắn, cũng không thể giết ta. Bởi vì hắn sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ ta, cho dù chết cũng muốn đảm bảo ta an toàn không có việc gì!”
Xích Quân không nói nữa.
Khi Lạc Tiệm Thanh chuẩn bị bước tới bước cuối cùng rời khỏi bóng cây ngô đồng thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười trầm thấp. Nói là tiếng cười, lại nghe như khóc vậy, tiếng cười nuốt sâu trong yết hầu, cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng cuồng, cuối cùng đã khiến Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Trên cây ngô đồng tỏa bóng rợp trời, nữ tử hồng y xinh đẹp cao quý đứng ở đầu cành, xa xăm nhìn y.
Nàng cười nhưng trong mắt lại là nước mắt. Nước mắt chưa từng rơi xuống, nhưng tiếng cười lại khàn khàn run rẩy.
Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, chỉ do dự trong chớp mắt liền xoay người rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, Phượng Hoàng lại cao giọng nói: “Ta truyền thụ tuyệt thế bí pháp Niết Bàn của Phượng tộc cho ngươi, bí pháp kia không nên bị lịch sử vùi lấp, lại càng không nên vì những gì ta trải qua mà đánh mất hy vọng sống sót của Phượng tộc.”
Trải qua chuyện lúc trước, Lạc Tiệm Thanh không tin nữa, nâng bước rời đi.
Tiếng cười sau lưng dừng lại, Lạc Tiệm Thanh không quan tâm phía sau xảy ra chuyện gì, nhưng bỗng nghe thấy một lời nói kiên định: “Ngươi dù có không muốn học cũng phải học cho ta! Ta đã sắp biến mất rồi, hy vọng sống sót của Phượng tộc đặt lên ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh bỗng cảm thấy không ổn, chuẩn bị lấy Sương Phù kiếm ra để ngăn cản, ai ngờ đúng lúc này, một dòng lực lượng khổng lồ đè lên người y. Lực lượng vô hình ngưng tụ thành bàn tay túm Lạc Tiệm Thanh về.
Lạc Tiệm Thanh không thể ngờ được Xích Quân này còn có lực lượng như vậy, nếu như đối phương thật sự mạnh như thế, mình sao có thể đánh với nàng? Còn có thể đánh nàng bị thương? Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh bị túm quay về dưới tàng cây ngô đồng, nhìn thấy Xích Quân, lại bỗng nhiên hiểu được.
Thân hình Hỏa Phượng bây giờ đã mờ ảo như sắp biến mất. Ở trên người nàng thiêu đốt lên từng ngọn lửa vàng, ngọn lửa này hoàn toàn khác với lúc Lạc Tiệm Thanh đánh với nàng, lực lượng trên Hỏa Diễm đã vượt qua giới hạn linh lực, đạt tới tiên nhân chi cảnh!
Không ngờ là nàng lại thiêu đốt lực lượng của mình để kéo y lại!
Giọng nói của Xích Quân vang vọng trong hiểm cảnh tầng thứ chín trống rỗng, như sấm sét rền vang: “Ta tên là Xích Quân, hoàng nữ Phượng tộc, vốn là thiên tài hiếm có trong vạn năm của tộc ta. Năm vạn năm trước ta lên được bậc tiên, mọc cánh thành tiên, được Thiên Đạo ban tên Xích Quân chân tiên. Ngày ta sắp phi thăng lên Tiên giới, ta tới đại lục Huyền Thiên tìm người nọ, muốn gặp hắn lần cuối cùng, nói sẽ chờ hắn ở Tiên giới, ai ngờ lại bị hắn lợi dụng bí pháp Chuyển Sinh ta đã dạy, đoạt năm thành lực lượng. Từ đó, hắn phi thăng thành tiên, lén qua cửa Tiên giới, ta thì ngã xuống Vu Phượng cốc, chịu Thiên Đạo phạt nặng, liên luỵ toàn tộc.”
Lạc Tiệm Thanh im lặng không nói gì.
Trong đôi mắt vàng của Xích Quân đã bốc cháy lên hai ngọn lửa, nàng rủ mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh, tiếp tục nói: “Ngươi đã có long cốt, vậy là đã học được bí pháp của một trong ba thần thú. Phượng Hoàng là chim bất tử, tộc ta không đáng bị tuyệt diệt, phải đời đời kiếp kiếp sinh sản không dứt. Thiên Đạo phạt ta, liên luỵ toàn tộc, cắt đứt đường sống cuối cùng của Phượng Hoàng.”
Nói xong, Xích Quân nhìn thẳng vào mắt Lạc Tiệm Thanh, nói: “Tuyệt thế bí pháp Niết Bàn của Phượng tộc, có thể khiến ngươi bất tử. Chỉ cần ngươi còn một đường sống là có thể tìm được cơ hội Niết Bàn, trải qua Phượng Hỏa thiêu đốt, chuyển thế tân sinh.”
“Lạc Tiệm Thanh, ngươi có nguyện học!”
Lạc Tiệm Thanh do dự một chút, không mở miệng.
Xích Quân lạnh lùng nói: “Thiên đã thay đổi, nếu ngươi không học, chỉ có một con đường chết!”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh căng thẳng nói: “Tiền bối, vì sao ngươi nói Thiên biến? Ngươi có biết chuyện gì không?”
Xích Quân thản nhiên nói: “Đại đạo ba nghìn, có thể phân thành ba nghìn thế giới. Đại lục Huyền Thiên chỉ là một thế giới trong đó, nếu ngươi phi thăng thành tiên sẽ hiểu được huyền diệu trong đó. Hôm nay ta lấy thân phận tiên nhân tránh thoát Thiên Đạo của đại lục Huyền Thiên, chỉ có thể nói cho ngươi một việc: Thiên đã thay đổi.”
Lạc Tiệm Thanh vội la lên: “Tiền bối, ngài có thể nói rõ hơn không?”
Xích Quân nâng mắt nhìn trời, sau đó nói: “Trong hai vạn năm từ khi ta ngã xuống, Thiên thay đổi hai lần. Ta đã ngã xuống, tất nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi cần phải biết rằng, nếu ngươi không học bí pháp Phượng tộc ta, ngươi không thể vượt qua Thiên Đạo có linh tính này.”
Nghe tới đây, Lạc Tiệm Thanh lại càng nghi hoặc.
Hơn hai mươi năm trước, khi Lạc Tiệm Thanh gặp Thanh Quân, Thanh Quân đã nói: “Thiên biến.”
Sau y gặp Mặc Thanh tiền bối, Mặc Thanh tiền bối cũng nói: “Thiên biến.”
Còn có Thương Nhược Yêu tôn, giờ là Xích Quân chân tiên.
Chẳng lẽ Thiên thật sự đã thay đổi? Nó biến thành Thiên Đạo trong sách “Cầu Tiên”?
Vậy sao lại nói Thiên biến hai lần?
Lạc Tiệm Thanh không nhịn được lại hỏi: “Tiền bối, ngươi có thể nói rõ hơn một chút không. Thiên đạo có linh tính là sao, còn nữa, vì sao ngươi nói Thiên Đạo thay đổi hai lần, vì sao…”
Uỳnh uỳnh!
Sấm sét rền vang bên ngoài Đoạn Tình nhai.
Ánh chớp sáng loáng chiếu rọi, tất cả tu sĩ canh giữ ở ngoài Đoạn Tình nhai đều giật mình.
Mà ở trong Đoạn Tình nhai, Lạc Tiệm Thanh cũng đột nhiên im bặt, miệng y bị che lại, y ngẩng đầu nhìn Xích Quân, chỉ thấy nàng nhíu mày, thu lại bàn tay đang che miệng y, nói: “Ngươi không thể nói đoạn sau! Ngươi chỉ cần biết, ngươi cần rất nhiều lực lượng mới có thể vượt qua lôi kiếp của Thiên Đạo. Nếu không, đại nạn của ngươi chính là Hóa Thần kỳ, vĩnh viễn không thể thành tiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT