Tiêu Phong và cô gái áo trắng đối mặt nhìn nhau trân trối, trong đầu mỗi người đều có tính toán riêng. Nàng thì một lòng muốn trả thù cho cha, nên mười mấy năm đã khổ luyện võ nghệ, hơn nữa, trận đánh này còn vì muốn báo ơn Ngao Bái. Từ trước khi đến Thái Hành sơn Ngao Bái đã tìm gặp nàng, đề cập với nàng về môn phái võ công của Tiêu Phong. Ngao Bái nói chắc chắn võ công của đồ đệ Võ Ma có chỗ khuất khúc gì đó nhưng mấy mươi năm qua chưa ai tìm được. Lại nữa Tiêu Phong có lắm sở trường, chính vì vậy mà trong trận ám sát này Ngao Bái không dám khinh suất chút nào, bèn đưa ra một sách lược có tính chu toàn, bảo nàng đi tiêu hao sức lực của Tiêu Phong trước, nếu giết được thì hay nhất, bằng không cũng không sao vì Ngao Bái sẽ xuất hiện và nắm chắc phần thắng.
Về phần Tiêu Phong thì không nghĩ nhiều đến thế, chỉ một lòng muốn lấy lại đầu Khang Nạp, cho nên, mặc dù cô gái dẫn dụ chàng đi khá xa hẻm Thái Hành sơn Tiêu Phong vẫn đuổi theo sát.
Cô gái lườm Tiêu Phong một lúc nhếch môi cười nói:
- Tế Nhĩ Ha Lãng, dịch dung cũng khá đấy.
Tiêu Phong còn chưa nghĩ ra làm cách nào mà cô gái và bọn huyết trích tử phát hiện ra lộ trình của bọn chàng, định hỏi thì cô gái so vai tiếp:
Tiêu Phong lia mắt xuống đôi tay chàng, phải mất mươi giây, chàng mới hiểu thì ra cô gái đang ám chỉ hai ngón tay cái của chàng, vùng da của hai ngón tay đó trắng hơn các vùng da tay khác, chỉ có những người hay đeo nhẫn ngọc mới thế. Chàng, Sách Ngạch Đồ, Sách Ni, Long Khoa Đa, Mã Tề và Khang Nạp đã được Kiều Tam Bảo dịch dung bằng mặt nạ da người, nhưng những ngón tay đã để lộ thân phận bọn chàng.
Tiêu Phong tháo tấm mặt nạ da người ném xuống đất, cười nói:
- Cô nương thật thông minh, tại hạ khâm phục, ước gì cô dùng tài cán của mình đi làm việc nghĩa…
Tiêu Phong chưa nói hết lời, cô gái thu nụ cười, nhìn thẳng vào mặt chàng đanh giọng:
- Huyết hải thâm thù của gia đình ta chính là việc đại nghĩa!
Nói rồi ném đầu Khang Nạp vào một lùm cây, sau đó cô gái cũng tháo khăn che mặt ra nói thêm:
- Thật uổng công a mã ta nhường ngôi vị đại hãn và đi đánh giang sơn cho Hoàng Thái Cực, kết cục nhận được là con trai hắn tước mọi danh hiệu, và đánh vào cả quan tài người.
Tiêu Phong nghe mấy lời này mở to mắt nhìn Hà Tử Lăng, khi miếng lụa trút xuống, chàng không bất ngờ về việc sát thủ liên hoàn chính là nàng, vì Cửu Dương đã sớm báo lại với chàng, nhưng, Tiêu Phong thật sự bất ngờ về danh tính thật sự của Hà Tử Lăng. Thì ra nàng là Đông Nga, con gái thân sinh độc nhất của Đa Nhĩ Cổn - người mà năm xưa suất lĩnh quần hùng, chỉ huy quân binh tiến vào quan ải, hợp binh với Ngô Tam Quế đánh bại Lý Tự Thành, uy phong vang dội. Thảo nào... Tiêu Phong nhủ bụng bọn huyết trích tử lại nghe lời nàng đến vậy.
Năm xưa, để tranh giành ngai vàng Đa Nhĩ Cổn đã bí mật lập ra một đội sát thủ gọi là huyết trích tử dùng để tiêu diệt những kẻ chống đối mình. Ngoài tinh thông kiếm thuật ra, huyết trích tử còn rất giỏi dụng mác, và cũng thành thạo thuật hợp vây. Những người này trên dưới không quá ba mươi ba tuổi, đặc biệt tuyển lựa từ trong đoàn binh Tương Hoàng Kỳ. Số dũng sĩ đó có thiên tư rất tốt, được Đa Nhĩ Cổn đích thân huấn luyện cho nên phương thức sử mác kiệt xuất. Nếu họ ở bình nguyên cưỡi ngựa vung mác công kích thì không ai trong thiên hạ có thể giữ được tính mệnh. Tổ chức huyết trích tử đã từng thực hiện năm trăm nhiệm vụ do Đa Nhĩ Cổn giao phó mà chưa từng thất bại. Sự thành công này đã khiến danh tiếng của họ vang dội khắp nơi. Sau khi Đa Nhĩ Cổn qua đời tất cả các hoạt động của đội tinh binh này đã dừng lại.
Đến năm Thuận Trị thứ mười sáu, Ngao Bái lại cho huyết trích tử tái xuất giang hồ, mà nguy hiểm hơn là nhóm sát thủ này càng trở nên lợi hại với sự thống lĩnh của một cô gái không rõ lai lịch mà giang hồ gọi là Liên Hoa sát thủ. Nàng là một sát thủ với võ công cao cường và khả năng lãnh đạo tài ba, là thủ lĩnh của đội quân bí mật thực hiện các nhiệm vụ tam mệnh đại thần giao cho. Uy tín và sự điềm tĩnh đáng nể của nàng đã giúp nàng chiếm được lòng tin và sự khâm phục tuyệt đối của đồng đội. Nàng chính là linh hồn, là trái tim của huyết trích tử.
Tiêu Phong vừa nghĩ về huyết trích tử vừa nhìn Hà Tử Lăng chăm chú, đôi mắt nàng vẫn đẹp như xưa, nhưng vì mang chứa quá nhiều và quá lâu những sự hận thù ưu tư sầu khổ nên đã mất đi ánh lấp lánh xưa kia.
Hà Tử Lăng cũng nhìn lại Tiêu Phong, nàng nhận thấy nét mặt chàng vẫn lạnh lùng vô cảm như thường lệ, như nước trong hồ bình lặng, không chút khơi động. Có lẽ do nhiều năm ở trong quan trường chàng quá quen với những âm mưu suy tính nên rèn được cho mình khả năng không bộc lộ vui buồn mừng giận lên mặt khi gặp mọi kinh ngạc nào. Nàng quả thật không có cách nào phát hiện ra trong lòng chàng đang nghĩ gì về nàng khi này. Nhưng, Hà Tử Lăng đã sớm dặn lòng nàng hãy nên đè nén mọi cảm xúc dành cho người đàn ông này, nên sau một thoáng nhìn Tiêu Phong chăm chăm nàng tiếp tục cất giọng lạnh như đá cuội nói:
- Tất cả đều do a mã ngươi gây nên, nếu năm đó a mã ngươi không trình lên quyển tấu chương vu oan giá họa a mã ta bí mật may hoàng bào, mộ phần của a mã ta không bị hủy, danh hiệu cũng không bị tước bỏ.
Tiêu Phong biết thân phận Hà Tử Lăng vốn dĩ là cách cách, so với Tân Nguyên địa vị cao hơn bội phần, mặc dù bây giờ danh hiệu không còn nữa, Tiêu Phong vẫn đổi cách xưng hô với nàng lại:
- A mã hạ quan không vu oan giá họa cho Nhiếp chính vương chút nào. Năm đó không chỉ a mã hạ quan dâng tấu chương, còn các phụ chính đại thần khác, các đại thần của Lưỡng Hoàng Kỳ, tất cả đều trình cho tiên hoàng bản tấu sớ dài các tội trạng của Nhiếp chính vương, ông ấy không chỉ bí mật may hoàng bào còn nhiều lần kêu gọi a mã hạ quan giúp ông bày mưu cướp đoạt ngai vàng.
Hà Tử Lăng lặng thinh, Tiêu Phong tiếp:
- Cách cách có biết vì sao nhiều người tin rằng Nhiếp chính vương sắp đặt cuộc chiến giành quyền lực với tiên đế không? Vì thật ra, tiên đế vốn không hoàn toàn tin tưởng vào bản tấu sớ của a mã hạ quan, cuối cùng tiên đế tin, là do bởi chính Hòa Thạc Dự Thân vương là người cuối cùng đứng ra làm chứng trước mặt tiên đế.
Tiêu Phong nói xong thấy ánh mắt Hà Tử Lăng tối tăm, chàng biết nàng bị sốc, sốc nặng là đằng khác, Hà Tử Lăng không thể nào tin được chuyện người thúc thúc đáng kính của nàng Đa Đạc bán rẻ anh ruột của mình. Tiêu Phong nhìn ánh mắt chứa đầy những tia sửng sốt của Hà Tử Lăng, chậm rãi nói thêm:
- Cách cách có thể không tin những lời vừa rồi của hạ quan nhưng đó là sự thật, lá thư cáo trạng của Hòa Thạc Dự Thân vương hiện thời vẫn còn cất trong quân cơ xứ, các bút tích của Hòa Thạc Dự Thân vương cũng vẫn còn lưu giữ lại đó, cách cách có thể tới đó đối chiếu...
- Ha ha ha! - Tiêu Phong chưa dứt lời, Hà Tử Lăng cười khẩy nói – Cho dù lời của ngươi là thật, năm đó cha ngươi cùng bọn quan lại đều chỉ trích a mã ta háo danh, còn bản thân a mã ngươi và bọn người kia? Chẳng phải cũng theo Thuận Trị vì ham danh háo lợi sao? Bọn các người cũng chỉ vì vinh hoa phú quý thôi!
Tiêu Phong nghe Hà Tử Lăng cất cao giọng cười hể hả và thốt lên một loạt lời lẽ mạt sát cha chàng, chẳng những không nổi giận, mà giọng nói của chàng còn pha thêm chút mềm mỏng, nhẹ nhàng trả lời:
- Vinh hoa phú quý? - Tiêu Phong lắc đầu nói - Có lẽ cách cách hiểu lầm, không phải người trong quan trường ai cũng cầu được sống trong một đời sống vinh hoa. Không nói đến bản thân hạ quan, và gia đình hạ quan, cách cách cũng quen Ngạch Đồ một thời gian biết rõ Ngạch Đồ là hậu thế của tướng môn, từ nhỏ được huấn luyện nghiêm ngặt như thế nào rồi. Năm Ngạch Đồ lên bốn tuổi, tảng sáng trước khi gà gáy hắn đã phải thức dậy luyện tập võ nghệ, học thuộc bao nhiêu quyển binh pháp, đồ chơi duy nhất của hắn lúc bấy giờ chỉ có đao kiếm. Hạ quan chính mắt chứng kiến hắn luyện tập thể lực rất cực khổ, những lúc đó hắn đã khóc, liền bị a mã hắn đánh phạt không cho khóc. A mã hắn nói người trong dòng họ Sách sinh ra là có chức trách bảo vệ nước nhà.
Tiêu Phong nói tới đây ngưng lại cho Hà Tử Lăng theo kịp lời chàng, sau đó nói thêm:
- Bấy lâu dòng họ của Ngạch Đồ theo các đại hãn nam chinh bắc chiến, đánh giặc khắp mọi nơi, đến bây giờ cả nhà hắn gần như ngoài hắn và người cha già ra chẳng còn ai nữa. Nội tổ Ngạch Đồ sinh năm người con trai, hết bốn người tử trận tại biên quan. Hạ quan nghe nói năm xưa chỉ trong một trận chiến với Ni Kham Ngoại Lang ở Hách Đồ A Lạp Na nội tổ hắn đã tiễn các con đi duy chỉ một người về. Cách cách hãy nghĩ thử xem, gia đình hắn làm vậy là vì vinh hoa, vì phú quý sao? Các vị thúc thúc của Ngạch Đồ đã từng chinh chiến triền miên ở thành Đồ Luân, Nga Nhĩ Hồn, đánh trận với Lý Thành Lương ở Thiêm Sư, nhiều năm ngủ bờ ngủ bụi, đó là vì vinh hoa, phú quý ư? Hiện tại cả nhà hắn chỉ có một mình hắn là nam nhân còn đủ tuổi ra chiến trận, ngộ nhỡ mai này nếu không may hắn tử chiến ở ngoài sa trường cả gia đình tuyệt hậu. Cách cách cho rằng cuộc sống như thế là cuộc sống mà hắn muốn hướng đến sao? Có những người làm quan nhưng phú quý thật tình không phải là mục tiêu mà họ muốn hướng tới đâu. Tất cả chỉ vì một chữ trung và đại nghĩa với bách tính thôi, cho nên hạ quan khẩn xin cách cách hãy thâu lại bốn từ “danh vọng” và “tiền đồ” mà cách cách vừa áp đặt lên mình những người này lại cho.
Tiêu Phong nói tới đây thì ngưng, nhìn Hà Tử Lăng bằng ánh mắt bi ai, tuy chàng nói về gia cảnh của Sách Ngạch Đồ nhưng giống như là đang giãi bày tâm sự của gia đình chàng. Trong lời lẽ của chàng đã không thiếu sự bi phẫn khi nghe Hà Tử Lăng bảo những người trong quan trường đều thuộc hàng tham lam vinh hoa phú quý, cho nên khi Tiêu Phong nói đến đoạn cuối, giọng chàng nghe uất ức cao độ.
Hà Tử Lăng bị những lời nói của Tiêu Phong nhấn chìm vào trong những suy nghĩ, trong mắt nàng lúc này, thoáng hiện lên vài tia thông cảm dành cho Tiêu Phong, cho cha chàng, và cho những người đã dâng lên Thuận Trị tờ tấu chương. Song, đột nhiên bên tai Hà Tử Lăng văng vẳng những tiếng la tiếng hét thất thanh, hình ảnh máu chảy đầu rơi ở nhiếp chính vương phủ lại hiện về trước mặt nàng. Một thoáng xúc động lướt qua gương mặt lạnh như đá của Hà Tử Lăng, rồi biến mất thật nhanh, nàng nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Phong, gằn giọng đáp lời chàng:
- Chỉ vì mấy tờ tấu chương của a mã ngươi và bọn quan lại trong sở quân cơ mà Thuận Trị giết a mã ta, hại cả nhà ta tan nát, ta có từng lập thệ đời này quyết không đội trời chung với hậu sinh của hắn, hay bất kỳ những người nào phò trợ con cháu hắn!
Tiêu Phong nghe Hà Tử Lăng đáp vậy không nói gì thêm nữa, chàng quen nàng bấy lâu, nên hiểu rất rõ tánh tình nàng, khi nàng dằn từng tiếng rành rọt như vậy với bất kỳ người nào nàng vốn có quyết định rồi, và vì là một người cứng rắn nếu không muốn nói cố chấp nên quyết định của nàng sẽ không thể nào thay đổi. Chuyện ngày hôm nay, không dùng võ lực để giải quyết thì không xong được, nhưng Tiêu Phong vẫn hy vọng có thể khuyên được hậu duệ của Đa Nhĩ Cổn quay đầu lần cuối cùng.
- Cách cách nhất quyết đối đầu hạ quan sao? – Tiêu Phong trầm giọng nói - Cách cách vốn biết phi đao trong tay hạ quan không phải thứ vũ khí biết nhìn mặt người quen, dựa vào kiếm pháp của cách cách có thể đỡ được mấy chiêu của hạ quan?
Trong khi Tiêu Phong đợi chờ quyết định từ Hà Tử Lăng, tự nhiên chuyện xưa giữa hai người hiện về trước mặt chàng. Tiêu Phong nhớ lần đầu gặp Hà Tử Lăng, là ở phía trước một ngôi chùa hoang bên bờ sông, nàng đã ngẩng lên nhìn chàng, ánh mắt chiếu thẳng vào chàng, đôi mắt trong veo, nhưng sâu thẳm trong đó mang đầy vẻ thảm thê, bi thiết. Lúc đó chàng không hiểu tại sao ẩn chứa nơi đôi mắt của một cô gái với bề ngoài hết sức ngây thơ khả ái lại có những tia đau khổ đến vậy? Bây giờ, cũng ánh nhìn ấy, cũng thần thái ấy. Thương sao, khổ sao, nhưng vẫn không giấu vẻ âm thầm kiêu hãnh, thế mới lay động lòng người. Tiêu Phong phải lấy hết nghị lực của chàng ra mới buộc được đôi mắt chàng rời khỏi ánh mắt nàng. Rồi chàng chú ý đến vẻ đẹp phi phàm của nàng, toát lên từ toàn thân mà bấy lâu nay chàng không hề để tâm. Tuy nàng không điểm phấn tô son, nhưng nàng vẫn đẹp như thiên tiên trên cung trăng, y phục trắng như sương, đôi môi đỏ như tô son, chân mày xanh như vẽ càng làm nổi lên đôi mắt đen trắng phân minh rõ rệt. “Đông Nga,” cái tên nghe thật hay, gợi lên hình ảnh một vị thần tiên trong bộ y phục trắng tinh khôi.
- Đừng lòng vòng nhiều lời với ta nữa – Hà Tử Lăng tiếp tục gằn giọng nói – Còn chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào nên nhà ngươi đừng quá tự tin rằng sẽ đánh thắng được ta!
Tiếng của Hà Tử Lăng vang lên kéo Tiêu Phong ra khỏi hồi ức năm xưa. Chàng nhìn nàng, thấy rõ tia căm phẫn càng lúc càng cháy rực lên trong đôi mắt nàng. Tiêu Phong biết mối thâm thù đại hận đang đè trên vai nàng, không làm sao bỏ xuống được, không thể nào vì mấy lời nói của chàng mà tiêu tan hết được. Nhưng, Tiêu Phong không trách Hà Tử Lăng, vì ngoài đòi lại nợ máu của a mã nàng ra, nàng còn đòi lại cả món nợ mà Hoàng Thái Cực đã nợ nội tổ nàng, cho bộ lạc Ô Lạp. Vì vào năm mà thế lực của Hoàng Thái Cực bắt đầu vững mạnh Hoàng Thái Cực đã trực tiếp nắm quân đội Chính Lam Kỳ và Chính Bạch Kỳ, ngoài ra còn khống chế ba kỳ khác. Ấy vậy mà Hoàng Thái Cực vẫn không yên dạ, nên đã thi hành kế sách bức tử mẹ của Đa Nhĩ Cổn là A Ba Hợi, để đoạt lấy Chính Hoàng kỳ, Tương Hoàng Kỳ và Tương Bạch Kỳ, chính thức củng cố ngôi vị độc tôn thời bấy giờ.
- Sao ngươi không rút phi đao? - Hà Tử Lăng thấy Tiêu Phong chần chừ với nàng không chịu xuất chiêu tấn công, gằn giọng nói – Thế nào? Chưa muốn cho ta thấy sự lợi hại của Cửu ẩn phi hoàn đao à?
Tiêu Phong vẫn không dịch chuyển, đứng lặng nhìn Hà Tử Lăng. Chàng trầm ngâm suy tới xét lui, đâm ra chỉ trích Thuận Trị hoàng đế. Tiêu Phong thiết nghĩ năm đó do Thuận Trị đã bội nghĩa trước, cho người ám sát Đa Nhĩ Cổn như vậy nên mới dẫn đến kết cục Ngao Bái tạo phản như ngày hôm nay. Ngao Bái một lòng theo gia đình Hà Tử Lăng từ khi Hà Tử Lăng còn rất nhỏ, chính mắt Ngao Bái nhìn chủ nhân của mình chết thảm, một cuộc truy sát quá tàn nhẫn, lại nữa Đa Nhĩ Cổn chính là người có công phò lập Thuận Trị lên ngôi vị độc tôn, lại trong lúc Thuận Trị chưa đủ tuổi đứng ra đảm nhiệm triều chính giúp nhà vua giải quyết triều cang... Hành động đó của Thuận Trị thật đúng là… thua cả loài cầm thú! Tiêu Phong nhìn Hà Tử Lăng bằng ánh mắt thấu hiểu, và chàng không biết phải làm sao cho phải lẽ, đương nhiên, Tiêu Phong biết chàng không nên bàn thêm về vụ án mạng đau lòng của cả nhà nàng nữa, càng không muốn khơi lại chuyện cũ của A Ba Hợi nữa. Quả thực nếu chàng ở trong hoàn cảnh nàng chắc cũng sẽ có hành động báo thù như nàng vậy thôi.
Hà Tử Lăng hỏi Tiêu Phong rồi cũng như chàng, không dịch chuyển, mũi kiếm trong tay nàng vẫn chúi xuống đất. Hà Tử Lăng đương nhiên biết Tiêu Phong là ái đồ của Long Thiên Hổ đã được chân truyền sở đắc một đời của Võ Ma, nàng đoan chắc võ công chàng hẳn phải đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi nên chưa dám ra tay động thủ trước. Cũng chính vì thế mà có đến nửa khắc trôi qua cục diện giữa hai người vẫn nhùng nhằng như vậy. Tuy Hà Tử Lăng đứng trong tầm ném ám khí của Tiêu Phong, gần trong gang tấc, nhưng Hà Tử Lăng tỏ ra không hoảng sợ một mảy may. Vì kiếm pháp độc môn của nàng chú trọng nhất chính là hộ tâm, thanh tĩnh như nước trong hồ, một cảnh giới vô ưu vô nhiễm. Nói cách khác, là phải toàn tâm toàn lực xóa bỏ hoàn toàn mọi rung động về mặt tình cảm, tất cả những hỷ nộ ai lạc phu thê chi ái đều phải gột rửa ra khỏi đầu. Tâm và trái tim của người sử kiếm ví như nước hồ, tình cảm chất chứa phức tạp khác nào mặt nước luôn gợn bọt lăn tăn. Vì lẽ đó không thể phản chiếu sắc nét được sự vật. Vậy chỉ có thể gạt bỏ triệt để những tình cảm trần tục, để trong xanh và tĩnh lặng thì mới có thể như một tấm gương soi tỏ được các thế tấn công của kẻ địch.
Hai người tiếp tục nhìn nhau trân trối, cuối cùng, Hà Tử Lăng vung kiếm lên, nàng cảm giác trong người nàng huyết quản như đang thu hẹp, khiến cho máu lưu chuyển thật nhanh, đem tới cho nàng một nguồn năng lượng khổng lồ chỉ chờ đợi thời cơ bộc phát. Hà Tử Lăng nhớ lại nguyên do, mười mấy năm nàng đã khổ luyện kiếm thuật để làm gì? Chính là cho giây phút này, nàng nhất định phải đánh thắng người đàn ông trước mặt nàng, rồi trở lại ám toán xa giá, nhất định nàng phải sử dụng toàn lực để vượt qua cái ải trước mặt nàng này.
Nghĩ là làm, Hà Tử Lăng mau chóng chùng gối lấy điểm tựa, mũi chân khẽ điểm, phút chốc bật lên, lao vút tới Tiêu Phong như tên rời cung. Hà Tử Lăng siết lấy chuôi kiếm trong tay, vận sức chém ra, kiếm chiêu biến thành một dải kim quang. Lưỡi kiếm còn chưa tới nơi kiếm phong đã rít lên rát mặt Tiêu Phong.
Soạt! Tiêu Phong không đỡ kiếm chiêu của Hà Tử Lăng mà lách mình sang một bên, tránh khỏi chiêu thức ảo diệu bằng một khoái chiêu trong bộ pháp Phi Hành Di Thiên của bang phái Ưng trảo môn. Hà Tử Lăng đánh ra chiêu kiếm đầu tiên không trúng Tiêu Phong, nhưng nàng không do dự một mảy may, chẳng cần lừa thế hay suy nghĩ các chiêu thức tiếp theo, xuất liền mười kiếm chiêu liên tiếp. Chiêu nào chiêu nấy nhanh như chớp giật, khí thế như mãnh long xuất hải, mạnh mẽ hơn cả cuồng phong bão táp.
Tiêu Phong thấy công lực của Hà Tử Lăng thâm hậu, cất tiếng khen: “Khá lắm!” Rồi tiếp tục dùng mấy chiêu bộ khoái cũng trong bộ pháp Phi Hành Di Thiên chuyển người tránh né một loạt các kiếm chiêu.
Tiêu Phong nhường Hà Tử Lăng mười một chiêu sau đó phát chiêu đánh trả lại.
Tiêu Phong vung tay phải tả chưởng quét ngang cổ Hà Tử Lăng. Vù! Chưởng phong đi tới cổ Hà Tử Lăng cắt đứt một lọn tóc của nàng.
Phựt! Hà Tử Lăng nhìn mấy sợi tóc bay lả tả trên đất, cả mừng là khi nãy nàng ngã người ra phía sau tránh được, bằng không, chiếc đầu nàng, chắc cũng cùng chung số phận với mấy sợi tóc đang nằm trên đất rồi. Hà Tử Lăng không ngờ Tiêu Phong có thể vừa tránh đòn của nàng vừa phản đòn nhanh đến thế, bèn liên tiếp thoái lui ba bước, định thần rồi mới thi triển một đường kiếm tiếp tục tấn công. Hà Tử Lăng hoành tay, vẫy kiếm chém về phía trước một nhát, nhưng vẫn như trước, Tiêu Phong nghiêng người sang bên trái né rất nhanh khiến một kiếm của nàng chỉ chém vào khoảnh không.
Thực tình thì lúc Tiêu Phong tung ra chưởng pháp chủ yếu là muốn cảnh cáo mà thôi, phát chưởng đó chàng chỉ dùng năm phần công lực, với mục đích muốn Hà Tử Lăng tự biết thua mà rút lui. Ngờ đâu, Hà Tử Lăng không hề chùng chân. Nàng đã sớm vứt bỏ nguy cơ lạc bại thân vong nên một chút sợ hãi cũng không có, vung gươm đánh át vào những yếu huyệt trên mình Tiêu Phong, khí thế hào hùng như chẻ tre.
Hà Tử Lăng khua kiếm đảo qua đảo lại chém ngang ngực Tiêu Phong, dụng nhiều thế kiếm rất hiểm ác, quyết chí hạ cho bằng được chàng để có thể trở về hẻm núi giết người ngồi trong cỗ xe ngựa. Tiêu Phong vừa chống đỡ thành công một chiêu kiếm, thì Hà Tử Lăng đã biến sang chiêu thức khác rồi, trong một kiếm ẩn tàng đến vài hậu chiêu hết sức phức tạp. “Kiếm thuật này rất lợi hại!” Tiêu Phong thầm so sánh với kiếm thuật của Trương Quốc Khải. Mỗi khi Hà Tử Lăng thi triển đường kiếm thì kiếm ý nhẹ nhàng phiêu hốt hơn của Trương Quốc Khải gấp ba lần, tay Hà Tử Lăng uyển chuyển mềm mại như những dải lụa tơ, nhưng mũi kiếm đi dữ dội như sóng Trường Giang, cuồn cuộn đổ xô vào Tiêu Phong. Từng đường kiếm phát ra hàng vạn đạo kim quang, ồ ạt chảy như một dòng thác, nàng giao chiến theo kiểu hoàn toàn bỏ thủ chỉ tấn công. Thực đúng với tinh thần có đi không về của nàng.
Trời lúc này đang xế chiều. Trước hẻm Thái Hành sơn vẫn còn vang lên tiếng gươm đao va vào nhau chát chúa. Ở trong khu rừng tre gió núi thổi đìu hiu trên đầu cây ngọn cỏ, hàng vạn chiếc lá tre dưới kiếm phong mãnh liệt rơi rụng lả tả đầy trên cỏ.
Hà Tử Lăng phóng mấy trăm kiếm chiêu nữa đều bị Tiêu Phong hóa giải cả. Thế là, nàng buộc phải triển khai tuyệt kỹ kiếm thuật đánh ra.
Tiêu Phong thấy cuối cùng Hà Tử Lăng cũng sử tuyệt kỹ kiếm pháp quyết chí hạ bằng được chàng, không giữ lại chút gì, trong lòng tự nhiên cảm thấy buồn vô cùng.
Trước mắt Tiêu Phong bóng kiếm Hà Tử Lăng tự nhiên hoa lên, chàng định thần lại được rồi, thì thấy thanh kiếm đang hướng vào yết hầu chàng phạt ngang. Tiêu Phong định rút phi đao ra khỏi tay áo để sử tuyệt kỹ Cửu ẩn phi hoàn đao đánh trả lại nàng, nhưng trong trạng thái tiếc nuối về mối quan hệ giữa hai người, chàng chỉ tả chưởng bảo vệ vùng trước cổ.
Hà Tử Lăng biết rõ Tiêu Phong sẽ không sử tuyệt kỹ Cửu ẩn phi hoàn đao với nàng, nên khi chàng giơ tay cử tả chưởng, nàng lập tức chuyển hướng mũi kiếm dịch xuống cổ chàng một gang tay, nhắm vào huyệt trung phủ Tiêu Phong đâm ra.
Bản lĩnh này của Hà Tử Lăng khiến Tiêu Phong sửng sốt, lúc nãy chàng thấy rõ chiêu thức của nàng tấn công vùng yết hầu chàng, nào ngờ kiếm chưa đi hết tầm, cách người chàng hai phân đã biến thành chiêu thức khác, từ phạt ngang thành đâm thẳng vào huyệt trung phủ, kiếm đi nhanh tựa mãng xà mổ vào giữa ngực. Tiêu Phong không sao tránh khỏi, chỉ có thể dựa vào chân khí hộ thể. Keng! Tiêu Phong gồng mình vận nội lực lên ngực làm bật văng mũi kiếm của Hà Tử Lăng. Bằng vào nội công, vùng da trên ngực Tiêu Phong có thể hóa thành một chiếc thuẩn bảo vệ chàng không bị kiếm xuyên tử huyệt, Hà Tử Lăng nhìn Tiêu Phong bằng ánh mắt nể trọng.
Hai người lại đấu thêm mười hiệp nữa. Lúc nào Hà Tử Lăng cũng hạ thủ chẳng chút lưu tình, cứ đâm chém vùn vụt vào người Tiêu Phong, lưỡi kiếm như mãng xà quấn lấy Tiêu Phong, không lúc nào rời khỏi tử huyệt đạo trên người chàng một thước.
Sang tới hiệp thứ năm mươi mốt, Tiêu Phong biết cứ dằng dai mãi thế này với Hà Tử Lăng không phải cách, bèn quyết định không nhượng bộ nàng nữa. Chàng dùng một trong mười lăm thế Ngũ Thập Lộ Liên Quyền, phóng đòn quyền chặt vào mạch môn trên cổ tay cầm kiếm của Hà Tử Lăng. Hà Tử Lăng xoay kiếm thu tay về. Tuy nhiên thật kỳ lạ, đòn quyền của Tiêu Phong xem ra kình lực đầy đủ nhưng nắm tay chưa phóng đến nơi lại đột ngột hóa thành một chiêu trong Thập Nhị Lộ Hành Quyền, đấm tới vai Hà Tử Lăng. Chiêu này tung ra từ nắm tay Tiêu Phong có thể ví như tên lắp trên cung, ẩn chứa kình lực vô cùng mạnh mẽ.
Bốp! Vai Hà Tử Lăng lãnh trọn đòn quyền hiểm hóc, nàng đánh rơi cả thanh kiếm xuống đất, nghe lẻng kẻng mấy tiếng, nàng chưa kịp hồi khí, Tiêu Phong liền xuất thêm một cước đá ra, chân chàng từ dưới phạt mạnh vào đầu gối bên phải của Hà Tử Lăng.
Hà Tử Lăng tránh cước pháp bằng cách nhảy lên cao hai trượng, Tiêu Phong lại biến chiêu. Khi Hà Tử Lăng rơi xuống đất, trên đường rơi xuống, nàng ngó thấy một thế đá hóc búa gọi là Đồng Tước Song Phi đang chờ nàng bên dưới. Hà Tử Lăng nhìn chân Tiêu Phong hướng lên, cuống cả tay chân không biết phải làm sao.
Mặt mày Hà Tử Lăng tái xanh, bấy giờ nàng mới nhận ra rằng Tiêu Phong không hề hăm dọa nàng chút nào, so với nàng, võ nghệ của chàng mạnh hơn gấp bội. Khi chàng phát chiêu đánh trả thật sự, trông các chiêu thức của chàng cứ như là những hư chiêu, nhưng nếu nàng không đón đỡ thì không chừng hư chiêu đó lại trở thành thực chiêu, ngặt một nỗi nàng có đón đỡ những thực chiêu thì chiêu thức của chàng chỉ đi tới một phần ba cũng sẽ biến đổi thành chiêu thức khác.
May là trong lúc hoảng loạn Hà Tử Lăng kịp thời nghĩ đến cây trâm cài tóc trên đầu, vội rút ra, phóng thẳng xuống huyệt dũng tuyền nằm ở phía dưới lòng bàn chân Tiêu Phong, buộc chàng phải thu chân về. Hà Tử Lăng thành công đáp xuống đất không hề hà gì. Tuy tránh được cước pháp nhưng Hà Tử Lăng vẫn cảm thấy nàng vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan trở về.
Hai người lại tiếp tục đi đòn. Không biết cả hai đã qua lại tổng cộng bao nhiêu chiêu rồi. Nhưng thời gian càng trôi đi, Hà Tử Lăng không có kiếm hộ thân nên nàng có cơ nguy để lộ tử huyệt nhiều hơn thảy, dù là Tiêu Phong chưa sử dụng phi đao tấn công nàng.
Thêm một khắc nữa trôi qua, Tiêu Phong bắt đầu sử phi đao, trong một lần chàng đánh bật được Hà Tử Lăng ra ngoài khoảng ba thước, Tiêu Phong khẽ vẫy một bàn tay. Vèo! Từ trong tay áo của Tiêu Phong một lằn sáng vọt ra, nhưng không muốn đả thương Hà Tử Lăng, nên khi Tiêu Phong phẩy ống tay áo đã dùng cánh tay trái, mà những cây phi đao cất trong tay áo bên trái đó chỉ là những thanh đao đã được trở đầu, đao pháp vì vậy đánh ra rất yếu, thế đi cũng chậm.
Đương nhiên Hà Tử Lăng hoàn toàn né được. Vù! Hà Tử Lăng nghe có tiếng gió rít lên trước mặt, bèn gấp rút né sang trái một chút, là phi đao vụt qua vai nàng, bay xa hơn một trượng rồi mất hút trong một lùm cây.
- Hảo, cuối cùng nhà ngươi cũng sử phi đao!
Hà Tử Lăng nói, lửa hận thù trong mắt nàng càng bốc lên ngùn ngụt, rồi không màng hộ thể nữa, nàng dồn hết sức lực phóng tới trước mặt Tiêu Phong tấn công trực diện vào chàng.
Tiêu Phong thấy Hà Tử Lăng quyết thí mạng công kích chàng trực diện, rơi vào trạng thái bối rối, chàng không biết phải hành động, xử trí như thế nào với nàng.
Do Tiêu Phong bối rối nên chàng không thể bình tâm điều thần trở lại được, mà đối với môn phái võ công của chàng đã học, thì rất cần phải được tịnh tâm. Hà Tử Lăng bắt lấy sơ hở này của Tiêu Phong, càng bỏ mặc các tử huyệt trên người nàng hơn. Bốp! Quả nhiên Tiêu Phong trúng một cước của Hà Tử Lăng vào bả vai, chàng vừa kịp vận sức đẩy bàn chân nàng ra khỏi vai, thì phát hiện một bên sườn đau nhói, hẳn do bị dính thêm một đòn từ nàng nữa, Tiêu Phong bèn theo phản xạ vung tay phải lên, trong tay áo chàng bắn ra một thanh phi đao.
Lúc nãy Tiêu Phong ném phi đao bằng tay nghịch, chiêu thức đương nhiên yếu hơn, lại ngược hẳn với lề lối thông thường cho nên phi đao không khỏi đi chậm vài phần. Nhưng lần này chàng sử dụng bàn tay thuận. Hà Tử Lăng không sao tránh kịp, sắp sửa trúng phải một chiêu trí mạng vào ngực. Tuy nhiên Tiêu Phong không muốn để mũi đao chạm vào ngực nàng, sợ gây nên thương tích trầm trọng và có thể đoạt mạng nàng nên sau khi ném đao, chàng vội đánh ra một chưởng vào cán đao, mũi đao vì vậy trong tích tắc bị đảo đi rất nhanh, chỉ hớt trúng cánh tay Hà Tử Lăng.
Hà Tử Lăng trúng đòn, song vẫn bỏ mặc thương tích đang ứa máu, tiếp tục tung quyền phản công. Tiêu Phong lạng người sang một bên, trước khi vung tay phải lên lần thứ hai.
Toàn thân Hà Tử Lăng đều lộ ra hiểm huyệt, vẻ như muốn tự tử. Tiêu Phong cả kinh lao theo chộp lấy cán đao kéo lại, làm cho mũi đao chuẩn bị đâm vào cổ Hà Tử Lăng một lần nữa lại dừng lại ngay trước cổ nàng một phân.
Hai người đối diện nhau. Tay Tiêu Phong vẫn cầm cán đao nhìn Hà Tử Lăng nói như van xin:
- Người chết đã chết lâu lắm rồi, cách cách không nên cứ mãi cuốn vào phục thù rửa hận mãi. Cách cách còn trẻ, còn có tương lai phía trước, cách cách hãy nghĩ đến bản thân là hậu duệ cuối cùng của Nhiếp chính vương mà buông bỏ thù hận trong lòng, được chăng?
Vẻ mặt Hà Tử Lăng dửng dưng, Tiêu Phong lại nói:
- Cách cách không phải đối thủ của hạ quan. Cách cách vốn biết rõ điều đó. Bằng chứng là thanh phi đao trong tay hạ quan bây giờ. Cách cách là một người thông minh vô cùng, có thể sở hữu kiếm thuật đến độ buộc hạ quan phải sử phi đao đánh trả đương nhiên là một người có đầu óc sáng sủa. Mà một người có thể ngộ được các chiêu thức thượng thừa trong kiếm thuật, có đầu óc tập được võ nghệ đến chừng ấy cũng nên dùng nó để suy nghĩ. Cách cách đừng sa lầy vào việc phục thù rửa hận nữa. Nếu hạ quan có cách khuyên hoàng thượng khôi phục lại danh hiệu cho cả nhà cách cách, và xây lại mộ phần của Nhiếp chính vương cách cách có thể nào buông bỏ mọi ân oán không?
Hà Tử Lăng phớt lờ lời đề nghị giảng hòa với con cháu Hoàng Thái Cực của Tiêu Phong, hừ lạnh một tiếng đáp lời chàng:
- Ta đã từng tuyên thệ không đội trời chung với con cháu tên Sùng Đức Đế, ta phải chính tay giết con cháu hắn trả thù cho a mã ta, cho nên, Phủ Viễn tướng quân, nhà ngươi tốt nhất là giết ta chết đi, đừng nhiều lời khuyên ta quy hàng vô ích thôi!
Tiêu Phong dùng ánh mắt đau khổ nhìn Hà Tử Lăng:
- Quen nhau bao lâu, cách cách nhất quyết đoạn tuyệt tình cảm với hạ quan vậy sao?
- Ha ha ha! – Hà Tử Lăng cười lớn nói - Sự tình đã phát triển đến thế này rồi còn thời gian đứng đó mà nhắc đến chữ “tình” ư?
Tiêu Phong khẽ chau mày trước câu trả lời của Hà Tử Lăng.
Hà Tử Lăng nói xong tiếp tục cười nhạt vào mặt Tiêu Phong, khi nàng thấy trong mắt chàng tiếp tục hiện lên những tia đau khổ rõ rệt. Nàng biết rõ người đàn ông trước mặt nàng sẽ không bao giờ nỡ hạ độc thủ với nàng. Quả thực, Tiêu Phong hạ đao xuống, lúc tay chàng vừa hạ xuống môn hộ trước ngực liền lộ ra sơ hở. Hà Tử Lăng chớp lấy cơ hội tốt đó, tả chưởng phóng vụt ra thành trảo, năm đầu ngón tay thu lại như móc câu bấu sâu vào bả vai bên trái của Tiêu Phong.
Tiêu Phong dính trọn đòn hiểm, nghĩ tới chỗ mình vì tình vì nghĩa mà bị ám toán lén lút, bất giác trong lòng không nén nổi cơn tức giận.
Hà Tử Lăng không cho Tiêu Phong có cơ hội vận khí đẩy bàn tay như móc câu sắc lẹm của nàng ra khỏi bả vai chàng, lập tức dùng tay còn lại kẹp lấy mũi đao trong tay Tiêu Phong, đoạt lấy thanh đao rồi dùng luôn thanh đao vừa đoạt được đó truy ra.
Trong móng tay Hà Tử Lăng có tẩm chất độc nên thần trí Tiêu Phong mơ hồ không không xác định được đường đi của thanh đao trước mặt, chàng thấy đao quang như bạch xà điểm tới người chàng, một mũi đao bỗng tách ra làm hai mũi bén nhọn như lá tre, chia ra trên dưới tấn công yết hầu và ngực chàng. Bờ vai trái Tiêu Phong bị chất độc làm cho tê liệt nên chàng chỉ còn một tay có thể đỡ lấy mũi đao, nhưng Tiêu Phong không biết phải đưa tay lên chộp lấy lưỡi đao nào, còn đang phân vân, mũi đao chỉ còn một phân nữa là cắm vào huyệt trung phủ của chàng.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT