*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 11: Xem hôm nay tôi có quạt chết cái lũ đàn bà thối tha này không?!editor: Manh Manhbeta: Uyên---------------Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân đã đi đến nơi khác, cụ thể là nơi nào thì Trịnh Hải Dương không rõ, cậu bây giờ cũng mới chỉ là một thằng nhóc 3 tuổi, lúc người lớn nói chuyện sẽ không kiêng kỵ cậu, nhưng cũng không đặc biệt chọn những lúc cậu có mặt để mà nói.
Cậu suy đoán lúc này tín phiếu nhà nước phát hành toàn quốc sẽ tập trung phát triển nhiều nhất ở mấy thành phố lớn, muốn mua vào với giá rẻ khẳng định là sẽ phải mua ở những thành thị đối lập kém phát triển, thêm vào đó ba cậu chỉ xin nghỉ phép có một tuần, chứng minh hai người hẳn là sẽ không đi đâu xa, khả năng lớn là ở mấy tỉnh thành gần gần đây.
Trịnh Hải Dương suy đoán rất có thể là sẽ nhập ở tỉnh A sau đó lại theo xe lửa đến Thượng Hải bán đi.
Đồng thời cậu cũng phát hiện, chiếc xe Santana của Hàn Trì Quân trước đây dừng ở dưới lầu giờ lại không thấy đâu, Hàn Trì Quân cùng baba Trịnh Hải Dương là ngồi xe đường dài rời đi, hắn ở địa phương này làm gì quen biết ai thế nên xe cũng không thể là cho người khác mượn, như thế.....lẽ nào là bán xe góp vốn mua tín phiếu?!
Trịnh Hải Dương liền lợi dụng gương mặt ngây thơ của con nít, chạy đến trước mặt Trần Linh Linh hỏi: "Dì ơi, dì ơi, xe kéo bự bự của thúc thúc đâu rồi ạ?!"
Trần Linh Linh không giống với những cô tám bà bảy thường hay nói không đúng sự thật để hống tiểu hài tử, cô nói đúng sự thật với Trinh Hải Dương: "Thúc thúc nhóc lấy xe đi bán rồi a, không có vấn đề gì đâu, ngày sau thúc thúc sẽ mua cái khác nha!"
Quả nhiên là bán rồi!
Mấy ngày kế tiếp, Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ hai người phụ nữ không có chồng ở nhà, nương tựa giúp đỡ lẫn nhau. Ban ngày Trình Bảo Lệ đi làm, Trần Linh Linh liền phụ trách trông con đi chợ mua thức ăn, thỉnh thoảng bà nội Trịnh Hải Dương sẽ tới thăm tiểu bảo bảo cùng Dương Dương nhà mình, đồng thời nhìn xem giúp được chút nào hay chút đó.
Trần Linh Linh trước đây cái gì cũng không biết làm, cũng không muốn học làm, nhưng giờ chịu khó hơn rất nhiều, Trịnh nãi nãi dạy cô cái gì cô đều nghiêm túc học, đặc biệt ở phương diện chăm sóc hài tử, Trịnh nãi nãi kinh nghiệm chăm sóc hài tử hơn cô nhiều.
Trịnh Hải Dương mỗi lần nhìn thấy bà nội khuôn mặt hòa ái, thực lòng thực dạ chỉ giáo cho Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ, hai cô gái trẻ yên lặng ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe, đều cảm thấy cảnh tượng này thực ấm áp, trong trí nhớ của cậu, mẹ cậu cùng bà nội luôn luôn không hợp nhau, mẹ chồng con dâu quan hệ vô cùng ác liệt, ngoại trừ lễ tết gia đình liên hoan thì gặp mặt, chứ bình thường không bao giờ gặp nhau.
Hiện tại không chỉ quan hệ giữa Trịnh nãi nãi cùng Trình Bảo Lệ tốt hơn nhiều, mà Trần Linh Linh cũng thật giống như đã hòa nhập vào đại gia đình bọn họ, hơn nữa dưới một bầu không khí đầm ấm tĩnh lặng, con người ta có thể dễ dàng nhận ra những ưu điểm của đối phương, thế nên khi Trình Bảo Lệ cùng tán gẫu với Trần Linh Linh, thỉnh thoảng sẽ nhắc đếnTrịnh nãi nãi, còn cảm thấy mình thật không phải phép, rất có lỗi với Trịnh lão gia.
Nhưng dưới một mặt hồ yên ả tĩnh lặng, luôn ẩn chứa những gợn sóng ngầm, Trịnh Hải Dương ít nhiều đều cảm giác được mẹ cậu mấy ngày nay trong lòng vô cùng sốt ruột —— ba cậu khi đi đã cầm hết sạch tiền trong nhà, còn hỏi vay Trịnh nãi nãi 2000 tệ, cậu suy đoán Hàn Trì Quân bên kia cũng rất có thể nguyện ý cho vay chút tiền, ít cũng sẽ là 5000, còn nhiều khả năng lớn sẽ là hơn vạn.
Hiện tại nếu Trịnh Hải Dương đi ra ngoài mua tín phiếu, cậu vẫn sẽ ít nhiều có niềm tin, tốt xấu cậu cũng đã sinh hoạt ở thành phố nhiều năm như vậy, đạo lý đối nhân xử thế vẫn có thể hiểu chút ít, nhưng là ba cậu Trịnh Bình đi a, lòng cậu vô cùng bồn chồn lo lắng, chỉ mong Hàn Trì Quân đi cùng có thể chỉ điểm cho ba cậu chút đỉnh.
Đây là bước đi đầu trong quá trình thay đổi của Trịnh gia bọn họ, bước đi này cực kì trọng yếu, nếu thành công sẽ như truyền cho toàn gia bọn họ một liều thuốc trợ tim tiếp tục tiến tới, còn nếu thất bại cha mẹ cậu sẽ từng bước lùi lại, suy cho cùng khi người ta gặp một vấn đề gây nguy hiểm tới bản thân thường sẽ làm những hành vi bảo vệ mình trước.
Trịnh Hải Dương chờ đợi rồi lại đợi chờ, đợi từ thứ ba đến thứ năm, từ thứ năm đến Chủ nhật, cậu đứng bên cạnh cái nôi chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhỏ của tiểu bảo bảo Hàn Nhất, thầm nói: " Tiểu bánh bao a tiểu bánh bao, một chút buồn phiền đều không có, thực sự chán chết tui rồi!!"
Trịnh nãi nãi đã hoàn tất thủ tục xin nghỉ việc từ mấy ngày trước, thủ tục vừa xong tin tức đã truyền khắp đại viện của công chức cư xá, hiện tại ai ai cũng biết Trịnh nãi nãi thôi việc để theo Trịnh gia gia đi tỉnh thành làm việc kiếm tiền.
Công nhân viên của một xí nghiệp nhà nước nơi huyện thị nhỏ bé làm gì có cái gọi là nhìn xa trông rộng, cả một đời người bọn họ đều gắn bó trên mảnh đất này, đều cảm thấy làm nhân viên của xưởng dầu lương mỗi tháng 100 tệ rất là tốt, lại thêm trên bức tường gạch đỏ ở khu cư xá của bọn họ còn được vẽ dòng chữ: "Công nhân là chủ nhân của nhà máy." Bằng vôi trắng ngay ngắn, cỡ nào tốt đẹp a, thế nên cái lựa chọn của Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi thật khó hiểu.
Trong lúc nhất thời, nhà nào trong khu cư xá cũng bàn luận chuyện này, ai cũng nói Trịnh lão gia bị tiền làm mờ mắt, đại thể mọi người đều cảm thấy quyết định của họ thiệt kỳ cục.
Nhưng mặc kệ ai nói cái gì, Trịnh nãi nãi cũng đã thuận lợi xin nghỉ việc, Trịnh gia gia cũng đã thông báo với hai người con trai còn lại, đồ đạc cũng đã thu thập tương đối ổn, cũng chuẩn bị sẵn sàng rời đi rồi.
Trình gia gia vốn là muốn chờ Trịnh lão Nhị trở về rồi mới đi, nhưng phía tỉnh thành bên kia thúc giục đến lợi hại. Sáng sớm thứ hai, Trình Bảo Lệ liền đem theo Dương Dương đi tới nhà Trịnh gia gia, giúp họ dọn dẹp chút đồ vật cuối cùng, thu thập xong sẽ tiễn họ lên xe, bởi hôm nay là thứ hai, Trịnh lão Đại cùng Trịnh lão Tam đều phải đi làm, Trình Bảo Lệ liền xin nghỉ một ngày, những tưởng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ chủ nhiệm phân xưởng lại gần như phê duyệt ngay lập tức.
Trình Bảo Lệ vui sướng hài lòng nghĩ, trước mua hoa quả cùng hai bao thuốc lá đem đến biếu quả không uổng phí.
Nhưng không ai ngờ tới, Trình Bảo Lệ không chạy về nhà mẹ đẻ, thì nhà mẹ đẻ chạy đến tìm cô, nhưng mục đích thật chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Thời điểm Trình nãi nãi cùng Trình Bảo Nhã xuất hiện trước cửa nhà Trịnh nãi nãi dọa Trình Bảo Lệ sợ hết hồn, cô lúc đó chính là đang cuộn lại cái chiếu, cầm một đống chậu rửa mặt, đồ dùng linh tinh rồi lấy dây thừng buộc chúng lại với nhau, vừa quay đầu liền suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cô ngạc nhiên: "Mẹ? Mẹ làm sao lại đến đây?"
Cõi đời này nào có bức tường nào mà không lọt gió, đã thế nhà nãi nãi còn cách đại viện công chức của xưởng dầu có hơn chục phút đạp xe, với khoảng cách gần như vậy, bên kia chỉ cần hơi chút gió thổi cỏ lay là bên này cũng có thể nghe thấy rồi.
Trịnh Hải Dương từ trong sân chạy vào, vừa nhìn thấy nãi nãi cùng dì cậu, liền quay đầu nhìn về phía trong phòng hô to: " Ông bà nội!" Thực đúng là muốn cái mạng già của cậu mà, vốn đang cho rằng đời này cùng đời trước sẽ không giống nhau, không ngờ nhà nãi nãi cậu cuối cùng vẫn đến ngăn cản.
Trịnh gia gia, Trịnh nãi nãi đi ra, nhìn thấy Trình nãi nãi cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ sắp phải đi, ô tô nửa giờ nữa sẽ tới trước ngõ nhà bọn họ, giờ này thông gia đến làm cái gì a??
" Bà ngoại Dương Dương, mọi người đến đây có việc gì thế? Đến, đến, ngồi xuống rồi nói?"
Thế nhưng Trình nãi nãi cùng Trình Bảo Nhã hoàn toàn không nhúc nhích, đứng yên tựa môn thần ở trước cửa, khuôn mặt vạn năm không đổi của bà ta ngày một trầm xuống, vẻ mặt âm trầm đó cùng với khuôn mặt đang xị xuống của Trình Bảo Lệ đứng ở phía đối diện quả giống nhau như đúc, không hổ là hai mẹ con.
Trình Bảo Lệ sắc mặt vô cùng không tốt, mẹ cô cùng chị gái cô tới đây có mục đích gì cô cũng rõ ràng ít nhiều, cô đi tới nói: "Ông bà nội Dương Dương tí nữa phải ngồi xe đi rồi, mẹ và chị muốn nói chuyện gì thì lát nữa về nhà con rồi nói!"
Trình nãi nãi cao 1m50 mặt không đổi đứng đó, nhấc mí mắt liếc nhìn đứa con gái thứ hai của mình, không thèm lên tiếng. Trình Bảo Nhã nhưng lén lút véo cánh tay Trình Bảo Lệ một cái, miệng thấp giọng nói: " Chuyện lớn như vầy sao mày không nói với bọn tao trước?"
Trình Bảo Lệ trước kia cũng suốt ngày bị chị gái cấu véo, cũng với lý do giống ngày hôm nay, có chuyện mà không nói với ả sớm, khiến ả không vui.
Trước đây Trình Bảo Lệ bị cấu cũng im như thóc, đến thành thói quen giống Trịnh nãi nãi như đúc. Nhưng bây giờ không giống, đừng nói là bấm, chỉ cần Trình Bảo Nhã lườm cô thôi cũng sẽ khiến cô hận không thể đạp ả ta một cái.
Trình Bảo Lệ hất tay, lạnh mặt nói: "Chị có bệnh à?! Hay chị có thiên phú dị bẩm nói bằng tay a?"
Trịnh gia gia cùng Trịnh nãi nãi muốn đi qua khuyên, nhưng Trịnh Hải Dương lại mau mau kéo tay của hai người, ở phía sau nhắc nhở: " Ông ơi, bà ơi xe sắp tới, nhanh đi khuân đồ a!"
Trình Bảo Nhã ngẩn người, cau có: " Mày làm cái gì mà phản ứng lớn thế! Tao không phải cũng chỉ mới cấu mày có một cái thôi sao?!"
Nghe thế Trình Bảo Lệ liền đưa tay véo tay Trình Bảo Nhã một cái, mà cái véo còn không hề nhẹ, dường như cô hận không thể trả lại cho ả ta tất cả những cái đau mà trước kia cô phải chịu.
"A!" Trình Bảo Nhã gào lên một tiếng, bấy giờ người mẹ - bà ngoại từ nãy tới giờ vẫn không lên tiếng mới phản ứng một chút, bà ta đẩy Trình Bảo Lệ một cái, tiểu lão thái vóc người nhỏ bé nhưng khí lúc lại lớn vô cùng, khiến Trình Bảo Lệ ngồi bệt xuống đất.
Trịnh nãi nãi lạnh mặt: "Ông bà thông gia, các người là có ý gì, phải đi sao không cho người nói trước với bọn tôi?!"
Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi không hiểu ra sao, chuyện này cũng cần phải báo ư?! Bọn họ đi nơi nào chả lẽ cũng cần phải báo cáo với gia đình thông gia sao?! Trình nãi nãi đang muốn mở miệng, Trình Bảo Lệ đã lập tức đứng dậy, không để cho Trình nãi nãi phải bối rối, chính mình nói: " Con mấy ngày này không về nhà, nên chưa kịp thông báo, ba mẹ Trịnh Nhị muốn đi tỉnh thành, lát nữa liền đi."
Trình nãi nãi: " Sao lại phải đi tỉnh thành?? Họ đi tỉnh thành thì Dương Dương ai trông? Các người định cột cho tôi hay sao??"
"Mẹ!!" Viền mắt Trình Bảo Lệ ngay lập tức đỏ ửng, cô bây giờ cuối cùng cũng coi như triệt để rõ ràng khuôn mặt thật xấu xa ích kỷ của người nhà mẹ đẻ, hóa ra bọn họ tới đây cũng chỉ vì lo lắng sau này Dương Dương không có ai trông sẽ bị đẩy cho bọn họ! Hóa ra họ chỉ quan tâm cái này!!!
Trình nãi nãi tâm tình từ đầu đến cuối đều không đổi, khóe mắt một chút cũng không động, mặt mũi âm trầm, bà nhìn Trình Bảo Lệ: "Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Sinh được con trai chả lẽ lại còn bắt ta trông? Đấy vốn là trách nhiệm của nhà chồng. Cả nhà chồng đi rồi, thì hài tử ai trông?!"
Trình Bảo Lệ tức giận run cả người, hai chân trên mặt đất kìm nén lùi lại hai bước, đỏ mặt tía tai nhìn mẹ cô, cắn môi nói: "Con của con, con chăm!!! Không cần người khác chăm!!"
" Nói thì hay nhỉ? Đến lúc bố mẹ chồng mày đi, mày cùng Trịnh Nhị cũng phải đi làm, còn không phải ném đến nhà tao?!"
Những lời này Trịnh Hải Dương nghe không vô, lúc này cậu hận không thể cào nãi nãi một cái, khiến nãi nãi cậu đừng nói nữa. Nào có người mẹ nào nói với con gái mình như thế, mẹ cậu thương tâm lắm a! Nhưng Trịnh Hải Dương tốt xấu gì cũng đã sống đến kiếp thứ 2, vào lúc này quan trọng nhất chính là để ông bà cậu đi tỉnh thành thành công, nếu như lúc này lại tạm hoãn, hôm nay không đi được ngày mai chưa chắc đã đi được, cứ như vậy là không đi nữa rồi.
Không phải là lo lắng không có phương tiện đi. Ô tô đi tỉnh thành thì ngày nào cũng có, nhưng quan trọng là quyết tâm, quyết tâm một khi đã dao động thì rất khó có thể dựng lại.
Trịnh Hải Dương liền đi vào trong phòng lấy đồ đạc, bọc lớn không ôm được thì ôm bọc nhỏ đi ra ngoài, Trịnh nãi nãi xót cháu đành phải chạy theo cản cậu: " Bảo bối nhi, con chậm một chút a!!!"
Trịnh gia gia thở dài, cũng đi vào trong phòng cầm nốt đồ đạc, khóa cửa đi qua sân nhỏ vào bếp.
Trình Bảo Lệ vẫn đứng đối mặt với mẹ cô, mẹ con hai người đều không nói tiếng nào, Trịnh Hải Dương kêu lên: "Mẹeee! Đi thôi! Ô tô sắp đến rồi a!!!"
Trình Bảo Lệ lúc này mới giật mình như chợt tỉnh từ giấc chiêm bao, đưa tay lên như mọi khi đè ép con ngươi sưng đỏ, quay đầu cầm lấy chậu rửa mặt cùng một cái túi lưới đựng đồ lớn, không nhìn Trình nãi nãi, chỉ đối với Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi nói: "Đi thôi, để con giúp ba mẹ mang đồ vật ra đầu hẻm bắt xe."
"Không cho đi!!!" Trình nãi nãi đột nhiên khom lưng nắm lấy túi lưới muốn đoạt đi.
Trình Bảo Lệ theo bản năng liền ôm chặt cái túi lưới vào trong lòng, tiểu lão thái khom người cong mông lôi kéo, Trình Bảo Lệ hô: "Mẹ, mẹ làm cái gì? Cha mẹ Trịnh Nhị đi đâu mắc mớ gì đến mẹ a?"
"Không cho đi! Ngày hôm nay phải nói rõ!" Trình Bảo Nhã cũng đi cướp túi lưới, ả ta không có cái gan đi cướp đồ vật trong tay Trịnh gia gia.
Trình Bảo Lệ vặc lại: "Còn cái gì để nói?! Cần nói cái gì cũng đều nói rồi!!! Con tôi tôi tự trông! Không cần đến mấy người! Các người không cần phải bận tâm, mẹ mau buông tay, mau buông tay!!"
Trịnh Hải Dương vốn là đã đi được một đoạn ra bên ngoài, lúc lại phải quay lại, phát hiện nãi nãi cậu mẹ cậu cùng dì vẫn đang lôi kéo một đoàn, hoàn toàn đem cửa chặn lại.
Trình Bảo Nhã dư quang thoáng nhìn thấy Trịnh Hải Dương, liền quay đầu chạy ra muốn cướp bao đồ trong tay cậu. Trịnh Hải Dương trong lòng phỉ nhổ chỉ giỏi bắt nạt con nít!! Một bên quay đầu bỏ chạy, một bên cổ họng kêu lên: "Đánh! Trẻ! Con! Aa! Bọn buôn người a! Cứu mạng a — —!!"
Trình Bảo Nhã: "....."
Ả ta giậm chân một cái lại chạy về, tiếp tục lôi kéo túi lưới, Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi vẫn đứng bên cạnh khuyên, nhưng nãi nãi Trịnh Hải Dương không biết là làm sao, một mực suy nghĩ ông bà nội vừa đi Trịnh Hải Dương sẽ là gánh nặng của cô, liều mạng không chịu.
Trịnh Hải Dương vừa chạy vừa gào được nửa đường liền ôm bọc nhỏ chạy về, một bên thở dốc một bên đứng ở cửa hướng ông bà nội gọi: "Ông bà nội chạy mau!!!!" Ngẫm lại có chút không đúng, lập tức đổi giọng: " Ông bà nội đi mau a, xe sắp tới rồi a!"
Nhưng bọn họ rời đi được sao, đây cũng có phải là người xa lạ đâu, một là con dâu của họ một là gia đình thông gia, bọn họ đương nhiên là không bỏ đi được.
Năm người lằng nhà lằng nhằng, Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi tiếp tục khuyên, đã có người ở lầu bên trong khu cư xá ngó đầu qua nhìn.
Trịnh Hải Dương nghĩ cứ thế này thì không ổn, bỏ bao nhỏ trong tay xuống, chui vào bên trong đám người kia, mấy đôi tay đang lôi kéo túi lưới, cậu cũng không nhận rõ là ai với ai, tùy tiện chọn một đôi tay há mồm cắn xuống.
"A!" Trình Bảo Nhã lập tức thu tay lại, chuyển cổ tay muốn đập vào gáy Trịnh Hải Dương một cái, miệng mắng: " Á à, tiểu tử thúi này đúng là chó mà, dĩ nhiên lại cắn người linh tinh! Hừ mai sau ông bà nội mày đi rồi á, mẹ mày sẽ lấy dây xích mày ở trước cửa như con chó cho xem!!!"
Giọng ả ta còn không nhỏ, la toáng lên, cúi đầu quay về phía Trịnh Hải Dương muốn đánh tới, may mắn Trịnh gia gia kịp đưa tay ngăn chặn.
Trình Bảo Lệ đương nhiên cũng nghe được lời nói kia, vô cùng bất ngờ, trong ngực vẫn ôm cái túi, ngẩn người, một giây sau bỗng nhiên như nổi điên ném cái túi xuống đất, rồi hướng về phía Trình Bảo Nhã vọt tới, đầu đỉnh vào ngực ả, đem người quăng ra ngoài cửa.
"Ai u...!!" Trình Bảo Nhã bị quăng ngã chổng vó, Trình Bảo Lệ nhào tới, tát một cái vào mặt ả ta: "Con của chị mới là chó!!!"
Trình Bảo Lệ liền cùng Trình Bảo Nhã xông vào cấu véo nhau, hai chị em giật tóc kéo tai lao vào đánh nhau, Trình nãi nãi tiếc mắt nhìn dậm chân: "Dừng tay!!"
Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi mau chóng đi kéo hai người lại, nhưng Trình Bảo Lệ hô: "Mặc kệ con, xem con hôm nay có đánh chết mụ đàn bà thối tha này không?!"
Trịnh Hải Dương bối rối, cậu đời này chưa từng thấy mẹ cậu dĩ nhiên có một mặt dũng mãnh thế kia, hận không thể chặt Trình Bảo Nhã ra từng khúc, thực sự là khiến cho cậu nhiệt huyết sôi trào mà.
"A a — —!!!" Trình Bảo Nhã hô to giơ móng tay cào cấu Trình Bảo Lệ, hai chị em đánh nhau đến nỗi khó bỏ khó phân, không ai xen vào được.
~~~ Vote this:
Ai u, sắp đến Tết rồi ây ~tặng cho các đồng râm nè:>>cre: đâu đó trên fb (*"ェ"*) Cmt đi cmt đi, vì sự siêng năng của các editor và beta! (*・з・*)