*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 10: Không có tiền vậy thì kiếm!!Editor: Manh ManhBeta: UyênTối hôm đó, chiếc tivi màu nhà Trịnh Hải Dương được chuyển đến chính giữa phòng, trên góc tivi ấn biểu tượng hồ điệp (bươm bướm) rõ nét, chứ không phải là logo CCTV mà Trịnh Hải Dương quen thuộc, chất lượng tivi cũng vô cùng thô ráp.
*CCTV ( China Center Television): Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.Mà ba mẹ Trịnh Hải Dương, Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ lại ngồi trên giường, lấy ra sổ tiết kiệm gia đình, bây giờ sổ tiết kiệm vẫn là viết tay, sau mỗi một dòng đều có một con dấu đỏ của giao dịch ngân hàng.
Trịnh Bình cầm bút máy, trên giấy viết viết vẽ vẽ, hắn cùng Trình Bảo Lệ kết hôn bốn năm, lúc mới cưới, tổng tiền lương hai người còn chưa đến 150, đến hai năm gần đây mới tăng thêm một chút, thế nhưng Trình Bảo Lệ mấy năm này thỉnh thoảng đều đem tiền đi trợ giúp nhà mẹ đẻ và tỷ tỷ, tiếp theo lại có hài tử,vậy nên mấy năm qua bọn họ quả thực chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Đặc biệt là năm ngoái, Trình Bảo Lệ còn ồn ào, đòi mua tivi màu, tuy rằng lúc mua là do Trịnh gia gia cùng Trịnh nãi nãi xuất tiền, nhưng Trịnh Bình sau đó không yên lòng nên muốn đem tiền trả lại cho bọn họ, đẩy qua đẩy lại, Trịnh gia gia chỉ lấy Trịnh Bình 800 tệ. Trong sổ tiết kiệm của hai người có một chút tiền, nhưng còn chưa được 2500 tệ, sau đó Trình Bảo Lệ lật từng ngóc ngách trong nhà, lấy từng tệ từng hào từng xu một đều tính ra, rốt cục cũng chỉ được 2500 tệ lẻ 6 hào 9 xu.
2500 a, nếu là hai tuần trước, hai vợ chồng còn cảm thấy không ít, nhưng bây giờ, cả hai đồng thời nhíu mày —— mới ngần ấy a.
Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình lấy tiền ra tính toán, cũng là bởi vì hai người động tâm tư muốn rời khỏi trấn nay đi ra ngoài xông pha, hai vợ chồng kết hôn lâu như vậy, các việc hệ trọng từ trước đến nay chưa bao giờ đồng quan điểm, mà lần này, là lần đầu tiên có cùng ý định.
Trịnh gia gia cùng Trịnh nãi nãi muốn đi tỉnh thành kiếm tiền, hai người gộp lại, tiền lương liền vượt quá 1000 NDT, hai người bọn họ làm việc cật lực cả 3 tháng cũng chưa chắc được như vậy, hai lão nhân tuổi cộng vào cũng quá 100 còn có suy nghĩ làm thế nào để kiếm được tiền, hai người bọn họ trẻ tuổi như vậy làm sao có thể thua kém, cứ an phận ở cái huyện thành nhỏ nhoi này đây.
Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ tính toán có thể đi ra ngoài làm chút kinh doanh nhỏ lẻ, thế nhưng kinh doanh dù có nhỏ thì cũng cần có vốn a, trong tay bọn họ mới chỉ có 2500 tệ, chút tiền này đi tỉnh thành còn sợ không đủ lo ăn lo ở, nói chi đến kinh doanh.
Trịnh Bình mở cửa sổ, ngồi bên giường hút thuốc, Trình Bảo Lệ cầm sổ tiết kiệm, nhìn một lát, bỗng nhiên thở dài, giơ tay tát cho bản thân một cái: "Năm ngoái em đúng là cái đồ ngu, tự dưng đòi mua tivi màu! Sớm biết thế đã không mua....!"
Trình Bình kéo nàng, nói: "Em tức bản thân làm gì? Mua thì cũng mua rồi, đằng nào chúng ta cũng phải dùng, Dương Dương cũng phải có cái mà xem chớ!"
Trình Bảo Lệ đáp: "Đi đến tỉnh thành, TV để ở nhà cho chuột xem à?"
Trịnh Bình an ủi: "Anh sẽ nghĩ cách, tìm biện pháp xử lý."
Trịnh Hải Dương ngồi trên ghế ở bên cạnh, lúc lắc chân, yên lặng đem chuyện này ghi vào lòng, dự định ngày mai sẽ sang sát vách thăm dò ý tứ Hàn Trì Quân thúc thúc.
***
Ngày hôm sau, Trịnh Bình tan việc liền đi tìm Trịnh gia gia cùng Trịnh nãi nãi thương lượng, nói bọn họ muốn đi tỉnh thành làm điểm bán lẻ.
Trịnh gia gia trợn mắt: "Con có ý định này, được, rất được, chẳng qua hai đứa vợ chồng trẻ mới kết hôn chưa được bao lâu, bên ngoài cái gì cũng đều đòi đến tiền, bây giờ mà đi ra ngoài lập nghiệp có chút không thực tế. Như vậy, hay là chờ ba và mẹ của hai đứa đến đó trước, ba sẽ giúp mày hỏi thăm một chút, để coi vị chiến hữu cũ kia có thể cho hai đứa ở nhờ ký túc xá công nhân hay không nha?"
Trịnh Bình cảm thấy để như vậy cũng được, hàn huyên thêm một lát rồi đứng dậy xin phép ra về, Trịnh nãi nãi thấy hắn muốn đi, liền cầm trứng gà đưa cho hắn, lại lấy túi xách cho hắn, một bên thăm dò: "Gần đây có cùng Bảo Lệ cãi nhau không?"
Trịnh Bình cười cười: "Mẹ, hiện tại Bảo Lệ cùng trước đây không giống nhau, tâm đều hướng về chúng ta, bọn con không có ầm ĩ!"
Trịnh nãi nãi thở phào nhẹ nhõm: " Không cãi nhau là tốt rồi!"
Trịnh Bình đi về phía nhà mình, tuy nghe nghe lời Trịnh gia gia đợi một quãng thời gian rồi tính, nhưng trong lòng hắn vẫn canh cánh một chuyện —— hắn không có tiền!
Đúng vậy, đi ra ngoài cũng không giống với ở đây, cái gì cũng cần có tiền, nhà hắn mua TV đã để cha mẹ xuất tiền rồi, chả lẽ đi ra ngoài lập nghiệp cũng lại lấy tiền của bọn họ? Trịnh Bình vô cùng sầu não, hắn định hay là hướng các bằng hữu thân thích hỏi vay tiền, thế nhưng đại ca đại tẩu vừa mới sinh em bé, đệ đệ thì chưa kết hôn, xung quanh bằng hữu cơ bản đều phải lo cho gia đình, mọi người có ai không phải là công nhân trong cái nhà máy này, đều cũng chỉ có điều kiện như thế, có khi còn không bằng nhà bọn họ, có thể hỏi mượn ai được đây?!
Vừa suy nghĩ, vừa leo lên cầu thang lầu hai, vừa vặn gặp Hàn Trì Quân đang đi xuống, nhìn thấy Trịnh Bình, liền nói: " Tôi đang đi tìm anh đây!"
" Có việc gì thế?"
" Nhà anh có ai không? Vào nhà rồi nói, Dương Dương nhà anh đang ở nhà tôi đấy!"
Hai người đi vào nhà Trịnh Bình, Hàn Trì Quân vừa đóng cửa, liền nói: "Anh gần đây có phải đang thiếu tiền?"
Trịnh Bình sững sờ: " Làm sao chú biết?"
" Dương Dương nhà anh nói đấy, sáng nay thằng nhóc chạy đến hỏi tôi có phương pháp nào có thể kiếm được thật nhiều tiền không, mà trước kia anh cũng không cùng tôi nói muốn đi ra ngoài nhìn sao?"
Trịnh Bình: "...." Thằng ranh con này!
Hàn Trì Quân cười nói: " Dương Dương nhà anh thông minh thật đấy! Ai, nói chính sự nào," lôi kéo Trịnh Bình ngồi trên ghế salon nói: "Tôi thực ra cũng có một biện pháp có thể kiếm chút tiền, cũng không phiền phức, chỉ là phải đi ra ngoài một chuyến!"
Trịnh Bình trừng mắt nhìn Hàn Trì Quân: " Biện pháp gì?"
Hàn Trì Quân đáp: " Tín phiếu nhà nước, cái này trước kia tôi chưa từng thử, giờ có thể thử coi sao."
Trịnh Bình tiếp tục trừng mắt, đầu cơ trục lợi tín phiếu nhà nước đó là phạm pháp!
*Tín phiếu nhà nước ( hay tín phiếu kho bạc): loại giấy nợ do chính phủ phát hành có kỳ hạn dưới một năm để bù đắp thiếu hụt tạm thời của Ngân sách Nhà nước và là một trong những công cụ quan trọng để Ngân hàng Trung ương điều hành chính sách tiền tệ. (tại Việt Nam, tín phiếu kho bạc do Bộ Tài chính phát hành). Tín phiếu kho bạc thường có kỳ hạn 1 tháng, 3 tháng, 6 tháng hay 9 tháng với một hay nhiều mức mệnh giá. Tín phiếu kho bạc thường được coi là không có rủi ro tín dụng (rủi ro phá sản). Hàn Trì Quân chọc chọc hắn: " Không phải như anh nghĩ đâu, chúng ta không đi chợ đen, mà là trực tiếp mua từ một ngân hàng này, rồi bán cho ngân hàng khác."
Trịnh Bình: "Như vậy cũng được?"
Hàn Trì Quân: " Có cái gì mà không được, tôi dò la qua, có nhiều chỗ tín phiếu nhà nước giá cả không giống nhau, chính là chênh lệch giá, thấp mua cao bán, tỷ như chúng ta mua tín phiếu giá thấp ở ngân hàng này, rồi quay đầu đem giá cao bán cho ngân hàng khác."
Trịnh Bình: " Ngân hàng sẽ chấp nhận?! Không bị điều tra chứ?"
Hàn Trì Quân: "Sẽ không, ở Thượng Hải sẽ có công ty chứng khoán tiếp nhận, bọn họ cũng kinh doanh cái này, chúng ta đến thời điểm sẽ trực tiếp bán cho bọn họ,bọn họ sẽ bán cho ngân hàng, nên không lo. Chỉ là phiền phức một chút, phải đi xin."
Nhà Trịnh Hải Dương là lần đầu tiên làm cái chuyện buôn đi bán lại này, sau khi Trịnh Bình quyết định theo Hàn Trì Quân đi một chuyến ra tỉnh ngoài, cả nhà bọn họ một đêm mất ngủ, Trình Bảo Lệ ở trên giường trằn trọc trở mình ngủ không được, Trịnh Hải Dương cũng không có ngủ, bởi vì cậu chợt nhận ra hiểu biết của mình đối với thời đại này đúng là quá thiếu, mua bán tín phiếu nhà nước là điều cậu chưa bao giờ ngờ đến trước đây.
Cái thời đại có một đặc điểm lớn nhất, chính là các chính sách kinh tế không thể theo kịp sự phát triển của nền kinh tế cùng với nội tâm hừng hực dục vọng của mọi người, Trịnh Hải Dương cảm thấy chuyện đầu tư tín phiếu này có thể làm, nhưng rủi ro bao nhiêu, chính cậu cũng không thể nắm chắc.
Trình Bảo Lệ nửa đêm từ trên giường bò dậy, nói với chồng: "Hay thôi, anh đừng đi nữa, em không yên lòng."
Trịnh Bình quyết đoán nói: "Được rồi, ngủ đi, chuyện này anh quyết rồi, đi!"
Hôm sau Trịnh Bình hướng trong xưởng, xin nghỉ phép một tuần, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh mỗi người đều vì nam nhân nhà mình chuẩn bị hành lý kỹ càng, đứng ở đầu ngõ tiễn hai người bắt xe bus đi đến tỉnh láng giềng.
Vote this
~
Tết đến rồi ~