Edit: Nhiêu Khước

Beta: Tịch

_________________________

Không đợi Khúc Lăng Tâm mở miệng, Đại Hồng Lư Tần Úc dẫn đầu nói: "Nếu Trần Quốc chủ xác thực nội quốc có tàn dư dị tộc thì có thể phá lệ đi về nước trước, thế nhưng Tây Đường quốc chủ, cứu tế có quy trình rõ ràng, cũng đã có quan viên chuyên môn, người ở thời điểm này đưa ra yêu cầu về nước, sợ là không hợp với lễ nghi."

Cái gọi là lễ, chính là mùa hạ đã đến, sau Xuân Yến, hoàng đế còn muốn tổ chức Lễ Tế Hạ, lấy loại lý do này đi so với thiên tai bách tính phải chịu, nếu không phải kịp thời nhớ ra mình đang giả ngốc, Lam Giác suýt đã cười to mấy tiếng.

Ánh mắt Lam Giác khẽ nhúc nhích, mở miệng, hào khí tận trời mà nói: "Tần đại nhân tối qua bị ám sát, Lam mỗ khi ấy lại vì ham mê mỹ tửu mà quên đến phủ đệ đại nhân dự yến, bằng không nhất định hỗ trợ một tay bắt thích khách."

Quả nhiên, hoàng đế ừ một tiếng, hỏi: "Đại Hồng Lư, hôm qua ngươi gặp thích khách?"

Không đợi Tần Úc đáp lời, Lam Giác nói: " Tiểu tử Bạch Tĩnh An kia tối qua đoán mò lung tung mà chạy đến dịch quán, kêu là sợ thích khách đả thương chúng ta, may mắn tất cả đều không việc gì."

Đề tài cứ như vậy bị dăm ba câu chuyển hướng, Trần Quốc chủ bị ngó lơ một bên vẻ mặt không cam lòng, nhưng lại không dám đánh gãy hứng thú của hoàng đế.

Nhưng có lẽ cuối cùng hắn vẫn sẽ được như ước nguyện.

Người Dạ Tộc sống ở vùng bình nguyên, cũng không phải như dân gian đồn đại, mỹ mạo khuynh thành hay là giỏi ca múa. Trên thực tế, những nô lệ Dạ Tộc được quan quý yêu thích cũng giống người bình thường, chỉ khác ở những trang sức kì lạ bên ngoài. Chứ nếu Dạ Tộc thật sự có thêm một cái đuôi cá, có lẽ đã bị những quý tộc ham mê mỹ sắc kia làm cho tận diệt.

Lam Giác, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng, Trần Quốc quốc chủ sốt ruột trở về, cũng không phải lo lắng dị tộc quấy nhiễu, Dạ Tộc đã bị bao vây tiêu diệt từ mấy thế hệ, sớm đã không thể thành mối đe doạ, hiện tại chỉ còn sót lại một ít tiểu bộ lạc, rải rác ở Nam Cảnh. Trần Quốc quốc chủ gấp gáp là bởi —— nếu lần này có thể thảo phạt thành công, sẽ thu về được thêm kha khá nô lệ.

Sau một phen quấy nhiễu, rốt cuộc, đề tài cũng về tới dị tộc.

Trần Quốc chủ nói: "Bệ hạ, hôm trước thần vừa bắt được một đám người Dạ Tộc, là dị tộc đã trải qua dạy dỗ, thần chọn lựa trong đó được mấy người không tệ, dâng lên cho bệ hạ."

......

Chử Tương mang Chử Hà Tinh đi dạo, Lam Giác thượng triều, y lại ăn không ngồi rồi.

Chử Hà Tinh đã biết chuyện nhóm thích khách, nháo một hồi đòi đi theo Chử Tương, y không còn cách nào khác đành phải dẫn nàng theo. Ở cái thời đại này, mang một bé gái đi dạo thanh lâu vẫn có chút không ổn, cho nên Chử Hà Tinh hóa trang thành một tiểu thư đồng gầy yếu, đi theo bên người Chử Tương, tận lực kìm nén ham muốn sà vào những hàng son phấn bên đường.

Mặc Nương vẫn như cũ hết lời khen ngợi căn cốt của Chử Hà Tinh, nói nàng có thể trở thành sát thủ tinh nhuệ. Nhưng đối mặt với Chử Hà Tinh biểu tình ngây thơ, ngốc ngôc, Chử Tương ôn hòa mà cự tuyệt đề nghị của Mặc Nương

Cuộc sống hiện tại của cô bé thật sự vui vẻ, Chử Tương chậm rãi đi theo ở phía sau, mỉm cười nhìn nàng chạy nhảy.

Tạ Tri Vi đang tính toán xác suất.

"Hạm trưởng, đêm qua thích khách tự tiện động thủ, nhưng quốc chủ nhà ngươi đã sớm thu được tình báo, ta suy đoán, có đến 87.3% tình báo kia đến từ nội gián bên trong thiết vệ quân."

Chử Tương: " Vậy phần trăm còn lại là gì?"

"Bởi vì đối với Khúc Lăng Tâm, tư liệu của người này toàn bộ đều lấy từ trí nhớ của ngươi, cho nên ta không dám khẳng định. Có thể sắp xếp nội tuyến vào Chiêm Tinh Các như vậy, đủ biết Khúc Lăng Tâm là dạng người thông minh đến mức nào."

Chử Tương dừng một chút: "Lúc này mà ông còn không quên diss IQ của con người cơ à, đừng quên, ông hiện tại cũng chỉ có một mảnh xíu xiu, không phải toàn bộ bản thể."

Tạ Tri Vi sâu kín mà nói: " Lúc muốn tôi giúp ông ăn đậu hũ của mỹ nhân, ông một mực cảm kích cơ, còn lúc khác lại tận tình ghét bỏ tôi!"

" Dừng!" Chử Tương đỡ trán, "Tôi không có muốn ăn đậu hũ của ai!"

" Được, được." Tạ Tri Vi không hề có thành ý, " Tôi không quản ông cùng Quốc chủ nhà ông trêu đùa cái gì. Nói thật, năng lực của hắn đặt trong hạm đội chúng ta cũng là thượng thừa. Thế nhưng nhìn tình thế trước mắt, tiểu ca ca thích khách kia nói đúng, các ông rất khó rời khỏi đế đô. Ông trước hết nên nghĩ cách để có thể thuận lợi về nước đi."

Về nước, Chử Tương thở dài. Tuy rằng đem một chư hầu giam lỏng ở đô thành không cho trở về đất phong là không hợp quy củ, thế nhưng phương pháp thật sự quá nhiều, hơn nữa kể cả rời khỏi đô thành rồi, con đường phía trước vẫn là nguy cơ tứ phía.

Lúc này bọn họ đi qua một khu chợ.

Lồng sắt được chỉnh chỉnh tề tề bày biện ở ven đường, tựa như một thị trường mua bán động vật sống, chỉ là mỗi cái lồng sắt, đều chen đầy...... Người.

Chử Hà Tinh lộ vẻ mặt dữ tợn, một bộ muốn cắn người. Chử Tương xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói: " Dự luật súc nô. Trước kia người ta cũng không dám mua bán trắng trợn như vậy, nhưng vào năm ngoái, triều đình đã chính thức ban bố dự luật cho phép nuôi dưỡng nô lệ."

Phần lớn nô lệ thần sắc đờ đẫn, có người khóc thút thít, sợ hãi mà nhìn cây roi trong tay người bán. Không ít người là nộp không nổi thuế kim càng ngày càng nặng, bị quan viên thuế vụ ép bán của cải lấy tiền giao nộp, một bộ phận thực sự túng thiếu, đành phải cắn răng bán con của mình đi.

Nếu không phải Chử Hà Tinh bị thanh lâu nhìn trúng, có lẽ cũng đang ở mấy chợ nô lệ thế này. Mặc dù Chử Tương là bạch y văn nhân, nhưng mỗi tháng hắn đều lấy tiền chỗ trưởng công chúa, tương đương, một tháng có thể mua được mười nữ hài như Chử Hà Tinh.

"Chúng ta đi thôi." Chử Tương thở dài một tiếng, kéo Chử Hà Tinh đi.

"Ca ca......" Chử Hà Tinh lặng lẽ nói, " Sẽ có một ngày không còn nô lệ đúng không?"

Chử Tương nhìn nữ hài, không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy là tốt rồi." Chử Tinh Hà trịnh trọng gật đầu, nàng tin tưởng hứa hẹn của yêu tinh đối với nàng. Chính nàng cũng không hiểu được phần hứa hẹn này có bao nhiêu nặng nề, ảnh hưởng tới cả thời thế.

Tiếng chủ nô thét to đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người. Gã dẫn theo một nhóm nô lệ, chậm rãi đi tới. Bọn họ chân đeo xiềng xích, bị roi da quật tới tấp, hơn nữa khác biệt chính là, những người này ít nhiều có điểm quái dị.

Ví như, nam nhân có màu tóc đỏ, nữ nhân có mắt màu xanh, thậm chí có một bé gái lông tóc toàn thân trắng như tuyết.

Chử Tương nhìn qua, người máy nano nhanh chóng rà quét phân tích, Tạ Tri Vi nói: "Hạm trưởng, nữ hài kia chỉ là mắc chứng bạch hóa, những người khác cũng đều là nhân loại bình thường, ông không cần lo lắng."

Thế giới này rốt cuộc cũng không giống địa cầu. Trước khi Chử Tương xuyên qua, kiến thức cùng nhận thức đều lạc hậu, cho nên không có khả năng phán đoán thế giới này, "Huyền học", "Dị tộc" đến tột cùng có bao nhiêu kì diệu, hiện tại có Tạ Tri Vi phân tích, Chử Tương mới thoáng yên tâm. Thế nhưng lúc sau mày lại càng thêm nhíu chặt.

" Đây chính là dị tộc tiến hoá, chỉ là nhan sắc có chút kì lạ mà thôi, khách quan ngài xem xem ——"

Chủ nô ra sức thét to, đem những "Dị tộc" đó xô đẩy thành một đoàn hỗn loạn, khua tay múa chân trên thân thể bọn họ, triển lãm cho người xem.

"Thực tiện nghi, nô lệ dị tộc thực ưu đãi, chỉ bán 500 tiền một người!"

Tiền tệ được lưu thông phổ biến nhất chính là dạng như cúc áo, quý hơn là dùng ngọc phiến điêu khắc, một cái này tương đương một ngàn, lúc trước mua Chử Hà Tinh, chính là dùng mười lăm ngọc tiền.

"Những người này đều không đáng giá như dị tộc bình thường!"

"Ai, vị khách quan này, nếu ta có thể có hai tên Dạ Tộc trong tay, đã sớm không ở nơi này làm ăn buôn bán!"

Thế giới này đều có chung một ý nghĩ, không phải tộc ta, đều là dị tộc. Trừ bỏ tóc đen mắt đen là người bình thường, khó tránh khỏi xuất hiện gien ngẫu nhiên, làm cho hình dáng có điểm khác biệt với người thường, hoặc một số dân tộc thiểu số vùng xa xôi, ở chỗ này, đều bị coi là huyết thống quỷ dị, không sánh được với nhân loại cao quý và bị cho là dị tộc.

Càng có lẽ, kỳ thật chỉ là vì loại mua bán này kiếm được tiền, là một tấm lá chắn quang minh chính đại. Ví như không nộp được thuế liền bán mình trả nợ —— nô lệ trong lồng sắt vẻ mặt chết lặng, bọn họ cũng không phải tuyệt vọng, mà căn bản là không biết ngày sau sẽ như thế nào.

Thấy Chử Tương tựa hồ nghiêm túc lên, Chử Hà Tinh vội vàng lôi kéo tay áo y: "Ca ca, đi nhanh đi, đó chính là dị tộc, chúng ta tránh xa một chút."

Chử Tương nghi hoặc mà nhìn nhìn nữ hài có " bệnh Thánh mẫu", nhịn không được hỏi: "Vì sao?"

Chử Hà Tinh vỗ ngực: " Người ta đều nói dị tộc ăn thịt người!"

" Là ai nói cho ngươi?"

"Bọn họ không ăn thịt người, thì vì sao gọi là dị tộc?"

Chử Tương không nhịn được mà bật cười, không biết nên cười tiểu cô nương ngốc nghếnh hay nên cười thế đạo này cổ hủ.

"Ăn thịt người không phải là dị tộc." Mà là vương triều hủ bại.

Chử Tương vỗ vỗ Chử Hà Tinh: " Điều ngươi tin tưởng chưa chắc đã là sự thật, mọi việc đều phải đích thân xác nhận, mới biết được đúng sai."

Chử Hà Tinh ngây thơ gật gật đầu: "Ca ca, ý ngươi là ta đã bị lừa?"

Cũng may, nha đầu rất tin vào "Yêu tinh".

"Tiểu Tinh, ngươi xem nữ hài bên kia, nàng ngoại trừ tóc là màu trắng, còn có gì dị thường? Nàng có cái miệng lớn, hay là đôi mắt dài đến cái mũi?"

"A......" Chử Hà Tinh rối rắm, " Hình như thực sự không có."

"Cho nên, ăn thịt người không phải dị tộc, mà là những quý tộc muốn quang minh chính đại mua bán bọn họ."

Lúc Chử Tương đi qua, chủ nô vừa thấy, lập tức hớn hở mời chào: "Công tử, đây là nô lệ mới tới, tuy rằng là dị tộc, nhưng thân thể đều tốt, mấy con nhóc kia tư sắc cũng không tồi, ngài xem ——"

Đếm một chút, tổng cộng có 21 "Dị tộc".

Chử Tương cười nói: "Chỉ có từng này?"

Chủ nô ánh mắt sáng lên: "Ngài còn muốn thêm? Nếu muốn, còn có rất nhiều, nhưng ở cửa hàng chính, ta chỉ là một chi nhánh nhỏ, ngài muốn, ta có thể mang đến đây cho ngài!"

Chử Tương gật gật đầu, sau đó do dự nói: " Giá cả......"

"Ai u công tử, dị tộc vốn dĩ được bán với giá thực rẻ mạt, đây đều là nô lệ thành niên, nhiều nam nhân còn có thân thể khoẻ mạnh, ngài mua tuyệt không lỗ!"

Chử Hà Tinh lúc này tròng mắt vừa chuyển, lôi kéo tay áo Chử Tương reo lên: "Công tử, những dị tộc đều thật dọa người, mua về nhìn thấy có khi còn gặp ác mộng, chúng ta đừng mua được không!"

Chử Tương rất biết điều, gõ gõ trán nàng: "Không có biện pháp, thiếu nhân lực...... Chúng ta lại không có nhiều tiền, trước mua tạm hai người thử dùng một chút đi."

Bọn họ ngươi một câu ta một câu, chủ nô cũng là người tinh mắt, đối với quý tộc trong thành đều nắm rõ. Bộ dáng của Chử Tương rõ ràng là môn khách của nhà quý tộc nào đó, muốn mua mấy nô tài về hầu hạ nhưng không có nhiều tiền, liền đánh chủ ý lên dị tộc.

"Như thế này nhé công tử." Người nọ bày ra bộ dáng của gian thương "Nếu ngài mua tất cả, liền tính giá ưu đãi, cho ngài 400 đồng 1 tên?"

......

Thời điểm hạ triều trở về, Lam Giác thấy đình viện có một loạt cả trai lẫn gái đã được thu thập thỏa đáng, đang......

Nhuộm tóc?

Quý công tử tư thái nhẹ nhàng tựa khóm trúc giờ đây đang luống cuống tay chân làm gì đó.

Hai tay áo được vén lên cao, lộ ra đường cong cánh tay xinh đẹp. Xuống chút nữa là đôi bàn tay dính đầy chất lỏng màu đen, đang nhuộm tóc cho một bé gái.

Hắn nghe được Chử Tương ôn nhu nói: "Được chứ, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, các ngươi được ngẩng đầu ưỡn ngực, tự do đi lại dưới ánh mặt trời, không bao giờ phải che che dấu dấu bản thân nữa."

Bởi vì quá tập trung, Chử Tương không chú ý tới Lam Giác, y cùng Tạ Tri Vi nói chuyện.

" Cái loại thuốc nhuộm này sao lại khó dùng như vậy?"

Tạ Tri Vi trả lời: "Hạm trưởng, với nguyên liệu ở thế giờ này, đây đã là phối phương tốt nhất rồi. Ông cho rằng đây là thuốc nhuộm được tinh luyện từ phân tử nano kiểu mới sao? Ông sao lại đi so nó với thuốc nhuộm mà ông với Thiệu Vân tướng quân sử dụng lúc xuất ngoại chứ. Mà hạm trưởng à, ông thật sự không định chạy sao? Mỹ nhân hôm qua ông chọc giận ấy, hiện tại giá trị tức giận vẫn còn rất cao, hơn nữa người ta đang đứng ở sau lưng ông đó."

Chử Tương: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play