Hắn phi thân về phía Đại Hồng Lư, bộ dáng dũng mãnh không sợ chết, xuyên qua tầng tầng vòng vây của Chiêm Tinh Các.
Đại Hồng Lư hoảng sợ mà ngã nhào trên mặt đất, Mạc Sơ Sùng lần đầu tiên lộ ra nụ cười cứng đờ, vặn vẹo: "Cẩu tặc, ngươi quả nhiên còn nhớ rõ ta!"
Thế nhưng trong phút chốc loan đao đâm tới, thân ảnh Đại Hồng Lư thân lung lay một chút, Mạc Sơ Sùng kinh ngạc phát hiện thứ mình đâm vào chỉ là hư ảnh. Hắn phục hồi tinh thần, phát hiện trước mặt căn bản không có bóng dáng Đại Hồng Lư. Không biết bằng cách nào Chiêm Tinh Các đã thành công quấy nhiễu thị giác của hắn.
"Đây là thứ yêu thuật gì?" Một người lẫn trong đoàn vũ nương nói với hắn "Có bẫy rập!"
Các tân khách hoảng loạn, nữ thị vệ Chiêm Tinh Các không hàm hồ như thiết, các nàng xé rách vũ y, lẫn vào trong nhóm thích khách động thủ. Khung cảnh có thể nói là hương diễm, nhưng kỳ thật là tinh phong huyết vũ, trang dung tinh xảo chém giết lẫn nhau, xung quanh nở rộ từng đoá hoa máu chói mắt.
Lúc này, Bạch Tĩnh An xuất hiện, rút đao rống to: "Thiết vệ quân, vây quanh thích khách cho ta!"
Phía sau hắn là một bóng dáng cao lớn, mái tóc đen trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, phảng phất xung quanh hỗn loạn không có quan hệ gì tới hắn.
Khúc Lăng Tâm từ từ nói: "Bắt lấy nam nhân kia, hắn rất quan trọng."
Bên này Mạc Sơ Sùng đã bị thiết vệ bao vây quanh. Trong bóng tối, người gác đêm đã phát tín hiệu rút lui. Hành động của bọn họ đã bị bại lộ, nửa phần tiện nghi đều không chiếm được, thậm chí có khả năng bỏ mạng chỗ này.
Nhóm thích khách xoay người tẩu thoát, Khúc Lăng Tâm lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Thiết vệ, thu hẹp vòng vây, bắt sống cho ta."
Nhóm thiết vệ cầm trong tay là mũi tên có tẩm thuốc mê, một nữ thích khách trốn không kịp, lập tức trúng chiêu. Bọn họ đang toàn lực bảo hộ Mạc Sơ Sùng rút lui, thấy thế không thể không xoay người lại, cho nữ thích khách kia một đao.
Khúc Lăng Tâm hướng Bạch Tĩnh An nói: "Mấy người kia chỉ là cá nhỏ, ngươi nhìn không ra sao, các nàng có thể bị vứt bỏ không chút do dự, cho nên ngươi xem, dù là Bạch vệ trưởng vẫn không thể khiến bọn họ tan rã."
Bạch Tĩnh An nhíu mày: "Ý người là tại hạ không đủ lãnh khốc?"
Khúc Lăng Tâm im lặng không trả lời, thứ mà Bạch Tĩnh An rút ra là lưới sắt, ném về phía nhóm thích khách chưa kịp rời khỏi đình. Ngay lập tức, một người dứt khoát đẩy Mạc Sơ Sùng ra, xoay người tự cho chính mình một đao, thi thể ngã xuống vừa lúc ngăn cản lưới sắt kia.
Nhìn thi thể giữa vũng máu, Khúc Lăng Tâm ưu nhã nói: "Loạn thế sắp tới, Bạch vệ trưởng, nhân từ không hề thích hợp với cái thời cuộc này."
"Vệ trưởng! Không tốt, trên đường có một đám người tự xưng nghĩa sĩ, đang tụ tập, kháng nghị thiết vệ bên đường giết người......!"
Hỗn loạn cả đêm, người vừa quấy cho cái vũng nước này càng thêm đục - Lam Giác lại đang bưng chén rượu, cùng Chử Tương chơi cờ.
Nói thật, hai người kia đều chơi cờ dở, Chử Tương đã sớm không nhớ rõ chơi cờ như thế nào, ở giữa biển ai lại đi chơi cái này. Thứ mọi người yêu thích nếu không phải một trận đấu giữa tinh hà thì cũng là lên Tinh Võng chiến đấu cơ giáp. Ở nơi đó, chơi cờ cũng không phải loại cờ này, bọn họ chơi chính là cờ năm quân với không gian ba chiều, hơn nữa còn đang nghiên cứu cả phương thức chơi cờ vây cờ tướng thậm chí cờ vua trong không gian ba chiều......
Còn Lam Giác...... Hắn không có cơ hội tiếp xúc với kỳ nghệ, trước mắt vẫn đang trong quá trình học tập.
Bất quá, trong đầu Chử Tương có Tạ Tri Vi.
AI dùng để điều khiển cả chiến hạm lúc này lại dùng trong việc gian lận. Kết quả là, Lam Giác thua thảm đến mức không nỡ nhìn.
Hắn nửa thật nửa giả mà nói: "Ngươi không thể nhường ta một chút sao?"
Chử Tương làm bộ làm tịch mà vân vê quân cờ: " Nhưng mà quân thượng cũng đâu có nhường."
Một lát sau, Lam Giác nhìn bàn cờ, thuận miệng nói: "Bạch Mặc nói ngươi là người rút được Long Tước."
" Vâng." Chử Tương đem quân cờ dừng ở giữa bàn cờ, lạch cạch phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thái độ của hắn thản nhiên ngược lại khiến Lam Giác không khỏi bất đắc dĩ, nhưng chung quy chuyện này sẽ không dễ dàng tới vậy. Ngoài đường đồn thổi, Long Tước là đao của đế vương, mà trước nay đích xác chưa từng có người có thể rút ra. Hiện tại, Lam Giác cũng không vì chính mình rút được Long Tước mà mừng như điên, hắn có chút tò mò vì sao Chử Tương cũng có thể rút được cây đao này?
"Có lẽ thật giống như muội muội ngươi nói, ngươi là yêu tinh giáng thế, như vậy rút được yêu đao ra cũng rất hợp lý."
Chử Tương cười: "Quân thượng còn tin cái này?"
"Ta không tin." Lam Giác trả lời, "Nhưng luôn có người tin."
"Quân thượng tin một chút cũng tốt." Chử Tương nói, "Bằng không, ta lại phải lo lắng ngày nào đó quân thượng bỗng nhiên kém ta ra ngoài trảm."
Lam Giác nhìn y, đáy mắt tràn ra ý cười, hắn cố ý nói: "Cái này thật đúng là khó mà nói trước."
Chử Tương sờ sờ cổ, thuận miệng nói: " Chém đầu quả thực rất thảm, thưởng cho ta ly rượu độc là được."
Lam Giác không nói gì, Chử Tương lại cười một cái, cầm quân cờ nói: "Bất quá, đến lúc đó ngài quân lâm thiên hạ, đất đai khô cằn một lần nữa biến thành ruộng nương màu mỡ, ngài thật sự chém ta, liền đem ta treo lên đầu tường đi, để ta nhìn thấy non sông gấm vóc, nghĩ đến cũng có thể bình thản nhắm mắt."
Bọn họ đang nói, trong phòng bỗng có động tĩnh, Lam Giác lập tức rút trường đao, lại thấy Mạc Sơ Sùng từ trong góc đi ra.
Hắn ôm lấy cánh tay đầy máu, quỳ xuống thỉnh tội: "Thuộc hạ có tội, theo lệnh quốc chủ ám sát Đại Hồng Lư thất bại, là thuộc hạ lỗ mãng, không nên qua loa ám sát, bị người chiếm được tiên cơ, một đường trốn chạy đến tận đây......"
Lam Giác nói: "Ngươi trước cầm máu, sau đó lại nói."
Đầu đường truyền đến từng trận ồn ào, Mạc Sơ Sùng tùy ý thoa dược: "May mắn trên đường có nghĩa đảng làm loạn."
Lam Giác nói: "Ngươi cho rằng động tác nhỏ của các ngươi ta hoàn toàn không biết gì cả sao? Tuy lần ám sát này không có sự cho phép của ta, ta cũng không quản các ngươi ám sát vì mục đích gì, nhưng nếu ta đã thu các ngươi dưới trướng, cũng không thể để các ngươi nhanh như vậy toàn quân bị diệt. Là ta lệnh cho Dương Phong đi liên lạc những nghĩa đảng đó, ta cũng không tính toán thu nạp bọn họ, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn là có thể sử dụng một chút."
"Tạ quốc chủ......" Mạc Sơ Sùng lộ vẻ áy "Lần này, là Chiêm Tinh Các ra tay. Thuộc hạ vốn không nên làm phiền quốc chủ, nhưng......"
"Tây Đường quốc chủ! Thiết vệ Bạch Tĩnh An cầu kiến!"
Mạc Sơ Sùng sắc mặt biến đổi: "Không tốt, ta rõ ràng không có lưu lại dấu vết!"
Dương Phong ở bên ngoài la to: "Lớn mật, ngươi dám tự tiện xông vào chỗ ở của quốc chủ, quốc chủ đã nghỉ ngơi, ngươi —— ai, các ngươi thật to gan!"
Chử Tương đứng lên: "Dương Phong ngăn không được thiết vệ, thoạt nhìn tên Khúc Lăng Tâm kia thật có chút bản lĩnh."
Lam Giác cũng nghe thấy tiếng Dương Phong cảnh báo, hắn rống lớn tiếng như vậy, tự nhiên, Bạch Tĩnh An cũng có thể đoán được hắn đang thông báo cho phía trong.
"Mạc Sơ Sùng trốn không được."
"Mau, không còn kịp rồi quân thượng." Chử Tương bỗng nhiên bắt lấy Lam Giác, đem hắn đẩy đến mép giường, "Đắc tội quân thượng!"
"Cái gì......?"
Lam Giác còn không kịp phản ứng, Chử Tương đã một phen kéo xuống quần áo của mình, ngồi khóa trên đùi Lam Giác. Lam Giác theo bản năng ôm lấy vòng eo trơn nhẵn, mềm mại trước mắt. cùng lúc đó, Bạch Tĩnh An mở ra cửa phòng ——
"Ai cho phép ngươi tiến vào!!!"
Bạch Tĩnh An việc nào chưa gặp qua, biểu tình vẫn bất biến, cung cung kính kính hướng Lam Giác hành lễ, phía sau hắn thiết vệ không nhịn được mà ghé mắt vào ——
Hóa ra Tây Đường quốc chủ thích nam sắc nha.
Tuy nói không ít quý tộc có sở thích kỳ quái, nhưng chính vị này từ chối hôn sự khiến Vương đình úy mất mặt, giờ còn không biết thu liễm, Lam Quốc chủ này cũng thật là......
"Quốc chủ, thiết vệ phá án, tối nay có thích khách chạy trốn, thần là vì bảo đảm cho sự an toàn của quốc chủ, mạo muội quấy rầy......"
Hắn còn chưa nói xong, Lam Giác đã nghiến răng nghiến lợi mà cả giận nói: " Cút!"
" Vâng!"
Thiết vệ không chút do dự, trước khi Tây Đường quốc chủ nổi trận lôi đình liền bỏ của chạy lấy người. Một đường này, Dương Phong trào phúng mà nhìn vào đáy mắt Bạch Tĩnh An, bất quá Dương Phong cũng thật bội phục vị thiết vệ trưởng này, nhìn thấy cảnh sắc hương diễm như vậy mà lông mày một chút cũng chưa động. Bên cạnh hắn, thiết vệ trẻ tuổi đã ngượng chín cả mặt.
Trong phòng, không khí thực quỷ dị. Dưới gầm giường Mạc Sơ Sùng động cũng không dám động, không biết là sợ thiết vệ trở lại, hay là sợ cái gì khác.
Chỉ có Tạ Tri Vi còn có thể lải nhải trong đầu Chử Tương: "Chậc, hạm trưởng, ông lại ăn đậu hũ của mỹ nhân. Bất quá tôi nhắc nhở ông, lúc ông ôm vị mỹ nhân này, huyết áp hắn tăng cao, tim đập gia tốc, phỏng chừng tức giận không nhẹ."
Chử Tương chậm rãi từ trong lòng ngực Lam Giác bò ra, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, y sửa sang lại quần áo của mình, đem áo ngoài tuột xuống đến eo lần nữa mặc tốt, hành lễ:
"Thỉnh quân thượng thứ tội."
Người nọ mặc tốt quần áo, trở về dáng vẻ quân tử khiêm tốn, tựa như viên ngọc sáng ôn hòa nhu thuận, chỉ có khóe mắt hé ra một đạo tựa hồ như ánh sáng từ mặt trời diễm lệ, còn sót lại một chút thâm tình chân thành.
Mu bàn tay nổi đầy gân xanh, Lam Giác cắn răng nói: "Ngươi, cũng cút cho ta!"
" Vâng"
Chử Tương một đường chạy thẳng ra ngoài, hơn nửa ngày, Mạc Sơ Sùng mới dám từ gầm giường bò ra, lấy hết can đảm nói: "Quốc chủ, việc này do ta mà ra, thỉnh ngài chớ trách tội Chử tiên sinh."
Lam Giác bực bội mà xua xua tay, Mạc Sơ Sùng nói cái gì mà ám sát Đại Hồng Lư cũng nghe không vào, trực tiếp đuổi người.
......
Ngày hôm sau, lúc thượng triều, Lam Giác vẫn còn thất thần.
Sau chuyện tối hôm qua, sáng sớm Chử Tương liền biến mất, mấy hôm nay muốn dặn dò hắn điều gì, đều là Chử Hà Tinh đưa giấy.
Lam Giác bực bội, rõ ràng là y chủ động, như thế nào hôm sau lại phản ứng như là mình sẽ ăn thịt y vậy?
Hắn câu được câu không mà nghe các chư hầu quốc chủ, các đại thần báo cáo. Đại Hồng Lư Tần Úc hội báo một chút về Xuân Yến, nửa chữ cũng không đề cập đến thích khách tối qua.
Lúc này, Trần Quốc quốc chủ bỗng nhiên nói: " Khởi tấu bệ hạ, đêm qua, quốc nội mang tin tức khẩn cấp tới, báo ở biên cảnh phát hiện tàn dư của bộ lạc Dạ Tộc, thần thỉnh bệ hạ chấp thuận cho thần về nước, thảo phạt man tộc."
Về nước?
Lam Giác tâm tư khẽ nhúc nhích, thử thăm dò nói: "Bệ hạ, Tây Đường quốc nội năm nay thiên tai hoành hành, ta ở đế đô cơm ngon rượu say, trong lòng không khỏi sốt ruột. Dân chúng một ngày ăn không đủ no liền kêu to chạy đến cửa nhà ta làm loạn, cho nên ngài cũng chuẩn ta về nước trước, mang cứu tế lương thực trở về đi!"
Hắn làm ra một bộ thô bỉ, ánh mắt đảo qua hoàng đế, nhìn đến dáng vẻ mông lung say rượu của gã, trong lòng thầm cười lạnh.
Để xem hoàng đế, hay là Chiêm Tinh Các, sẽ cản trở như thế nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Chử Tương dụ nhân làm người nào đó nổ mạnh...... Chính mình tạo nghiệt, tương lai có một ngày phải trả lại!
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT