Chử Tương thì lại trả lời: "Không quản có hay không, ngài chính là chủ một quốc gia, cũng sẽ không vì loại chuyện vô căn cứ này mà dao động. Cái chúng ta cần lo lắng chính là, mục đích chuyện lần này đến tột cùng là gì, sau bất ngờ đơn thuần, luôn sẽ có chuyện tiếp sau "
"Vậy nếu như bọn họ vu oan quốc chủ thì làm sao bây giờ? Làm bằng chứng giả theo —— "
"Nếu là giả, ta sẽ có biện pháp chứng minh." Chử Tương nói. Đáy mắt của y ý cười dạt dào, như gió xuân phất trên nhành liễu, phảng phất như chỉ là nói về một cuộc chơi.
Không chờ Dương Phong nói gì, Lam Giác đã sớm giơ tay lên, ngăn cản lời hắn muốn nói, ngược lại với Chử Tương, nhướng mày nở nụ cười: "Ngươi có biện pháp gì để giải quyết?"
"Quân thượng chỉ cần giao cho ta là được." Chử Tương mỉm cười trả lời.
...
Cùng Lam Giác nói chuyện đôi chút, Chử Tương cũng không vội vã đi, y từ trước đến giờ đều tin vào trực giác, mặc dù chỉ có một suy đoán, y cũng có thể bén nhạy nắm lấy, hơn nữa nhịp điệu sinh hoạt ở cổ đại chậm rãi như vậy, cho nên Chử Tương quả thật không hề sốt ruột.
Hiện tại có hai loại khả năng, một là lần này nhằm vào Lam Giác, là đông Đường quốc người đang gây chuyện, hai là, thích khách chỉ là kết thúc không sạch sẽ, liên luỵ đến trên người Lam Giác, chỉ là một chuyện trùng hợp.
Về phần Lam Giác đến tột cùng có tin y hay không, Chử Tương cũng không quá lưu ý, bởi vì Lam Giác đến nay vẫn không đem ẩn vệ của hắn giao cho y, điều này chứng tỏ Lam Giác vẫn giữ chỗ trống cho tự vệ, còn làm sao lấy được tín nhiệm với vị quân chủ tương lai này, Chử Tương chưa bao giờ cân nhắc —— năm rộng tháng dài, trải qua thời gian có đủ nhiều, chân tâm tự hiện ra.
Y kéo Chử Hà Tinh, mấy ngày luyện võ ngắn ngủi, cô nhóc đã nhiều thịt lên, Lam Giác cho dù bị châm chọc là quốc chủ ở nông thôn, người dịch quán cũng là không dám thất lễ, dù cho Chử Hà Tinh bị coi là thị nữ của hắn, nhưng ăn uống sinh hoạt thường ngày cũng xa xa tốt hơn gia đình bình thường nhiều, bây giờ con nhóc này mặc quần áo nuột nà, búi tóc ghim sừng dê, như tô điểm cho hoa mới mở.
Chử Tương sờ sờ trán của bé, nói với bé: "Ngày sau phải chú ý ngôn hành cử chỉ hơn nữa, không được thô tục hết câu này đến câu khác, đối nhân xử thế cũng phải hòa hợp một ít, tuyệt đối không được bất cứ lúc nào cũng phải cùng người liều mạng..."
Y nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua Dương Phong nói cho y biết, dặn dò: "Tên thủ lĩnh thiết vệ kia, ngươi dù liều mạng cũng không thể đánh lại được, ở thời điểm như thế này phải hiểu được một cái đạo lý, co được dãn được, không thể đối chọi gay gắt."
Chử Hà Tinh nhe răng trắng, khuôn mặt tươi cười đón lấy: "Được, ta biết rồi nha ca ca."
"Còn có, không thể không biết lớn nhỏ với Lam quốc chủ." Chử Tương nghiêm mặt nói.
Chử Hà Tinh oan ức: "Ồ..."
Chử Tương tâm mềm xuống, tiếp tục xoa đầu cô nhóc: "Bởi vì, đó là một người đáng để tôn kính."
"Ca ca ngươi chớ để bị lừa nha!" Chử Hà Tinh cực kỳ không yên tâm căn dặn, "Rất nhiều quý tộc đều là ngoài miệng một kiểu, sau lưng một kiểu vớ vẩn khác! Ta thấy cái tên quốc chủ kia có thái độ kỳ quái với ca ca!"
"Có sao?" Chử Tương cười rộ lên, trước đây y ở thế giới này chuyện đứng đắn gì cũng đều không làm, ngoại trừ ngâm thơ làm phú*, cũng là hóng hớt một vài tin tức bát quái liên quan tới quý tộc, Tây Đường quốc chủ trong một đám chư hầu cũng là lừng lẫy có tiếng, Tây Đường mặc dù là nước nhỏ, nhưng quốc chủ có chiến công hiển hách, cho nên Chử Tương tự nhận là, y cơ bản là chưa đạt tiêu chuẩn làm người của Lam Giác.
*phú: một thể loại văn thơ
Nổi danh nhất chính là chiến dịch Sa Khâu Quan tám năm trước, dị tộc náo loạn, xâm lấn Đông châu, lúc đó khu vực biên cảnh tứ bề báo hiệu bất ổn, nếu không thể đẩy lùi dị tộc, sẽ như ngàn dặm đê bị thủng một lỗ, căn cơ toàn thể văn minh nhân loại đều sẽ bị rung động, nhưng khi đó trung ương cũng không đủ lực phái quân đội trấn áp, đành phải yêu cầu các quốc gia chư hầu xuất binh, đến tiền tuyến đầu tiên, lại là xa tận Cẩn châu, là quân đội Tây Đường ngàn dặm xa xôi tới.
Thời niên thiếu quốc chủ đánh một trận thành danh, tuy rằng giới quý tộc luôn nói hắn chẳng giống quý tộc, không có văn hóa, nhưng chưa bao giờ dám chân chính đắc tội hắn.
Y lại cùng Chử Hà Tinh nói chuyện một hồi, sau đó mới hỏi đến vấn đề mấu chốt: "Tiểu Tinh, ngươi có thể kể cho ca ca nghe một chút hay không, rốt cục là chuyện của cha mẹ ngươi bọn họ sao lại đem ngươi bán vào thanh lâu?"
...
Hoàng đô Thiên Diễn thành đang chuộng loài Chấn Đán, là loại hoa xinh đẹp nhất nhưng lại xa hoa lãng phí, nó nở ở trên máu tươi cùng xương trắng, bộ rễ liền với thâm thuý ở vực sâu u ám, nơi này là nơi quyền lực đỉnh cao, cũng là thời loạn gió bão nổi dậy, các nước chư hầu đại lục phân tranh không ngớt, trên Thiên Diễn thành vậy mà vẫn có cảnh ca múa mừng thái bình.
(Đoạn này chả hiểu hoa Chấn Đán kia thì liên quan gì???)
Mùa xuân hàng năm, chuyện các quý tộc đế đô nói say sưa nhất chính là ai sẽ được chọn là hoa khôi đô thành, bọn họ sẽ ở các hội múa vui mừng trong thanh lâu, dùng hoa tươi bỏ phiếu, chọn ra người đẹp nhất mùa xuân năm nay —— không nhất định là nữ nhân, có vài tiểu quan trong đó còn đẹp vượt xa tiểu thư quý tộc.
Vũ cơ Thiên Diễn thành nổi tiếng nhất chính là nữ sĩ Sơn Đình, nhưng hoa khôi năm nay cũng không phải nữ sĩ Sơn Đình, nàng đến từ Xuân Giang quán, bồn hoa dựng lên cao cao, một mỹ nhân tú lệ mặc nam trang màu xanh ngồi giữa đánh đàn, tiếng đàn thanh u vang xa, quan to quý nhân, văn nhân mặc khách ngồi dưới đài dồn dập nghiêng tai lắng nghe, cũng không biết có nghe ra ý vị chân chính bên trong ca khúc này hay không.
Chử Hà Tinh lôi kéo Chử Tương, lạc trong đoàn người hỗn loại phía sau đường phố, thấp giọng nói: "Cô gái trên đài kia chính là hoa khôi nương tử năm nay, tên Bạch Mặc, mụ đàn bà đến mua ta nói, nàng là thị nữ của Mặc nương, là Mặc nương nhìn trúng ta."
Năm nay xu thế nữ giả nam trang chính là từ bắt đầu vị Bạch Mặc nương tử này, trở nên thời thượng thậm chí thịnh hành trong vòng quý tộc, rất nhiều tiểu thư cũng dồn dập làm trang phục nam, chỉ là đóng đến đóng đi, càng không bằng một ả kỹ nữ thanh lâu.
Chử Tương gật gật đầu, để Chử Hà Tinh về dịch quán.
"Ca ca, vì sao ta không thể đi! Ta phải cùng ngươi, lỡ như ngươi gặp phải người xấu thì sao?"
Chử Tương thấy buồn cười, nhìn bé gái mới cao đến bộ ngực mình, nói: "Cho dù gặp phải người xấu, ngươi mới lớn như cái đinh thế, ngươi cũng không cứu được ta đâu!"
Chử Hà Tinh tức giận bất bình: "Ta sao không được, nếu mà đánh nhau, ta tuyệt đối có thể thắng!"
"Vậy ngươi giúp ca ca đi bảo vệ Lam quốc chủ được không?" Chử Tương nói, "Hiện tại có người muốn hại hắn, mà không phải ta, hại người của ta không có tay (?), tạm thời sẽ không lại làm chuyện vô ích nữa, hơn nữa ta bây giờ là người của Lam quốc chủ, giết ta chẳng khác gì công khai đắc tội hắn, cho nên ngươi bảo vệ tốt hắn, chẳng khác nào bảo vệ ta."
Lời nói này nửa thật nửa giả, Chử Hà Tinh không có năng lực phân rõ, rất là khéo léo gật đầu: "Được, ta tuyệt đối một tấc cũng không rời hắn!"
Xin lỗi nha Lam Giác! Chử Tương yên lặng nói.
Đi dạo kỹ viện —— trước đây, Chử Tương có thật nhiều đồng nghiệp rất yêu thích tiểu thuyết xuyên không, bọn họ lại đã từng thảo luận qua, chờ xuyên không rồi cái nơi nhất định muốn đi đầu tiên chính là kỹ viện!
Lúc đó Chử Tương lại trào phúng bọn họ: "Đều là người học viện tinh hạm học qua khoa triết học thế kỷ mới, có thể có chút tiền đồ hay không!"
Hiện tại tốt rồi, đến phiên chính y đi dạo thanh lâu.
Xuân Giang quán do Lâm Giang xây lên, từng cái từng cái điêu khắc bốn phía, mạn thuyền thủy các rủ xuống phiêu lãng trên mặt sông, dùng lang kiều liên tiếp(?), một vị mỹ nhân nổi bật ngồi trong mạn thuyền, cầm kỳ thư họa đều biết, từng cái từng cái đoan trang tao nhã, Chử Tương cảm thấy, so với rèn luyện văn hóa hàng ngày, mấy kỹ nữ tiểu quan này càng có thể sánh vai cùng Lam quốc chủ, mà nếu như giảng cho họ lý luận chiến thuật bốn chiều thời không, vậy thì cũng tri kỷ với chính mình.
Chỉ tiếc, sinh không gặp thời.
Nếu như là ở thời đại tinh tế, tùy tiện kéo ra ngoài một người đa tài đa nghệ như vậy, không trở thành truyền nhân quốc học về vật chất văn hóa di sản, thì ít nhất cũng là siêu sao hot nhất truyền hình của nửa cái ngân hà, mà ở cái thời đại đen tối đầy biến động này, chỉ có thể trở thành đồ chơi cho người khác, vận mệnh nước chảy bèo trôi.
Chử Tương thở dài một cái, tùy tiện đem một túi tiền ném qua, lung tung chọn một cô nương.
Mama thanh lâu thấy y ra tay hào phóng, dung mạo lại tuấn mỹ, lập tức điên cuồng nháy mắt ra hiệu, không để Chử Tương tiện tay chọn kỹ nữ hạ đẳng ra sân khấu, mà là tự chủ trương an bài một mỹ nhân cấp bậc hoa khôi nương tử.
Mỹ nhân thấy Chử Tương, không khỏi trong lòng nai vàng ngơ ngác, nàng đã thấy nhiều quý nhân đều bụng to mặt dài, hôm nay ân khách là một vị công tử tuấn tú trẻ tuổi, cô nương này không khỏi than thở sự may mắn của mình, thậm chí cảm tạ mama ưu ái.
Kỹ nữ hạ cấp thường thường không được tiếp khách nhân nào tốt, không phải mấy kẻ nhà giàu mới nổi bỗng nhiên có tiền đến tiêu xài, cũng là khách nhân có đam mê kỳ quái, còn hoa khôi nương tử chân chính lại không phải người nào cũng có thể nhìn thấy, chấp nhận theo đuổi một vị hoa khôi lâu dài, so với theo đuổi một vị tiểu thư quý tộc đều khó như nhau, nào là tặng lễ nào là so đấu tài nghệ, vị Mặc nương tử kia đánh đàn hồi lâu, chỉ thấy khách nhân đưa tiền, vẫn chưa thấy nàng giao lưu nửa chữ với khách nhân.
Chử Tương không nhịn được hỏi: "Mặc nương tử đêm nay tiếp ai?"
Nữ tử hầu hạ hơi thất vọng, nhưng vẫn là cười duyên nói: "Nương tử đêm nay không có khách, bảy ngày này nương tử đều phải dâng nghệ, công tử, nô cũng không kém nha, sẽ không để cho ngài thất vọng đâu, ngài chỉ nhìn Mặc nương tử, nô rất ghen tị đó nha."
"Được được được." Chử Tương bưng chén rượu lên, "Vậy nhìn ngươi cũng được."
Trà trộn vào thanh lâu, Chử Tương phải giả như một công tử phong lưu phóng đãng, không xấu hổ chút nào, thậm chí ôm hoa khôi uống hoa tửu*, cũng không gây nên bất kỳ hoài nghi gì—— dù sao đối với văn hóa thế kỷ 28 mà nói, trình độ tứ chi tiếp xúc như thế này cũng không tính là gì, có mấy trận đại chiến Chử Tương trải qua, thời gian cấp bách, nếu như có thể tìm thấy một chỗ vắng vẻ tắm rửa một chút, vậy thì thật là phải giành giật từng giây, nào có thời gian phân biệt nam nữ, y còn từng giúp đội trưởng Thiệu Vân thanh lý phần xương cột sống máy móc bị bẩn. Tâm lý đoan chính, nhìn thấy đều là thanh tịnh.
*tửu: rượu
Chỉ tiếc cô nương tiếp khách không nghĩ như vậy, tam ngôn lưỡng cú*, công tử tuấn mỹ đã lay động tiếng lòng của nàng, nhưng mà thời điểm nàng muốn kéo người đi vào phòng trong, vị công tử kia liền uyển chuyển ôn hòa cự tuyệt, ra tay ngược lại là thập phần xa hoa, chỉ tiếc, không thể một lần đêm xuân, Lệnh mỹ nhân khá là tiếc nuối.
*ba lời hai câu, ý là nói một lúc đã lay động cô kia
—— chắc hẳn vẫn nghĩ đến Mặc nương tử. Mỹ nhân bị cự tuyệt cắn răng, trong lòng phẫn hận.
Chử Tương đã rất lâu rồi chưa từng uống rượu, lần này sốt ruột đi nguyên nhân chỉ vì —— y ước lượng sai tửu lượng của mình, hạm đội tinh tế cấm rượu, dù cho có uống, cũng không thể uống quá nhiều, cho nên hiện tại rượu lên hơi say, khóe mắt đuôi lông mày nhếch lên một mảnh ửng đỏ, thời điểm Dương Phong mở cửa dịch quán cho y, Chử Tương thậm chí còn hướng hắn nháy mắt mấy cái.
Ngón tay trỏ dựng thẳng lên đặt ở bên môi: "Xuỵt, đừng nói cho quân thượng... Ngày hôm nay cô nương theo ta uống rượu kia, thật lòng thì cũng không quá dễ nhìn nha."
Dương Phong mạnh miệng cứng ngắc tại chỗ, ở sau lưng Chử Tương, Lam Giác ôm vai, nhướn mày, không biết là suy nghĩ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT