Edior: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Còn ba ngày nữa, chính là ngày hết hạn của xin kiểm tra đánh giá tư chất đảng phái mới, Tào Hi đã đem tất cả tư liệu chỉnh sửa xong, chỉ thiếu điền tên lên nữa, dựa theo lệ cũ, cơ cấu xét duyệt sẽ chọn lựa sáu tới tám chỗ điều ưu tú tiến hành bước lựa chọn tiếp theo, bao gồm tuyên truyền chủ trương chính trị, tham gia biện luận vân vân, có đối thủ cạnh tranh là chuyện dự đoán trước được, không ngờ tới chính là con vịt chết đã bay vào chén người khác rồi.

Tào Hi bảo trì phong độ: "Đảng Khoa Triển, nghe rất có không gian phát triển. Con mắt của cha anh không tệ."

Đảng Bảo Ích chịu ảnh hưởng của sự kiện giải tán, Đỗ Văn Bác cũng đã trải qua thung lũng, lúc này không khỏi có hơi đắc ý: "Đương nhiên, nghe nói có tổ chức nhà khoa học giúp đỡ nữa."

Tào Hi: "Hiệp hội nhà khoa học là tổ chức Chính phủ quốc gia, thông thường không tham dự cạnh tranh đảng phái."

Người từ thung lũng đi lên luôn luôn nóng lòng làm nặng uy tín của mình, Đỗ Văn Bác cũng là như vậy, vội vã bổ sung: "Không phải phía Chính phủ, là một tổ chức xã hội dân sự, hình như tên hội giao lưu gì đó."

Tào Hi vốn là thuận miệng tìm hiểu, nghe vậy bỗng nghiêm túc lên: ""Hội giao lưu kỹ thuật mới"?"

Đỗ Văn Bác gật đầu mạnh một cái: "Đúng vậy, là cái đó, cậu từng nghe nói à?"

Tào Hi: "Là một tổ chức rất có sức ảnh hưởng, ánh mắt của cha anh không tệ."

Đỗ Văn Bác tự hào hơi nhếch mi.

Tiếng chuông reo lên, giải lao giữa giờ kết thúc, Tào Hi từ phòng học đi ra, quay về lớp mình thật nhanh, vẫn là hơi chậm, giáo viên đã đứng ở trước bục giảng, cửa trước bị chặn.

Vừa vặn đối diện với đôi mắt mở to nhìn chằm chằm ngoài cửa của Trình Tụ.

Tào Hi nháy mắt một cái với Trình Tụ.

Trình Tụ ném tờ giấy cho bạn học ngồi ở trước cửa sau, người nọ lén đem cửa mở ra cái khe, Tào Hi mạnh mẽ mà chui vào.

Giáo viên nhìn thấy mờ ám ở phía sau, đang muốn quát lớn, thấy rõ đối tượng, lời tới khóe miệng lại nuốt xuống, cúi đầu tiếp tục giảng bài.

Tào Hi trở lại chỗ ngồi, đầu ngón chân như cảm ơn đụng Trình Tụ một cái.

Trình Tụ ngáp một cái, gục xuống bàn ngủ.

Tào Hi nhíu mày một cái. Mấy ngày này hắn bận rộn sứt đầu mẻ trán, thời gian chung đụng với Trình Tụ thiếu rất nhiều, vốn nói tốt là cùng đi học viện Thanh Dương tham gia huấn luyện của cơ giáp xã, cũng vắng mặt nhiều lần, tính lại, ngoại trừ đi học và ăn cơm buổi trưa ra, hai người đã lâu không ngồi chung một chỗ rồi.

Có phần xấu hổ này, sau khi Tào Hi tan học bớt thời giờ gặp mặt Tào Khải Trí, thông báo vài câu cần thiết, liền chạy về. Sau đó... Ký túc xá không có ai cả.

Ký túc xá trống rỗng như một chậu nước lạnh, lạnh lùng mà hắt lên mặt của hắn, dập tắt đầy ngập nhiệt tình, gà quay xếp hàng mua được cũng theo đó mà lạnh xuống. Hắn tắm rửa một cái, vừa không yên lòng làm bài tập, vừa chờ người, đợi được hắn đem cả sách bài tập đều làm hết, mới nghe được tiếng động của cửa.

Tào Hi đi tới cạnh cửa, một tay chống khung cửa, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa hết sức thâm trầm.

Hứa Chính Hào đẩy cửa ra, đã bị ánh mắt thâm trầm hù sợ, thứ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, trợn to hai mắt nói: "Tôi không phải."

Tào Hi đứng thẳng cơ thể, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt từ trên mặt cậu ta đảo qua một cái, rơi vào trên người Trình Tụ rớt lại hai bước ở phía sau: "Mấy ngày nay các người vẫn cùng nhau?"

Hứa Chính Hào đặt đồ xuống, oan ức hô to: "Tôi đã thề, tôi đem em ấy là em trai, cậu cũng tin."

Tào Hi: "Đó là trước khi phát hiện các người lén lút hẹn hò."

Hứa Chính Hào: "Không phải hẹn hò."

Tào Hi hỏi: "Vậy đó là gì?"

Hứa Chính Hào nhìn Trình Tụ không có ý giải vây, không khẳng định mà trả lời: "Ước hẹn?"

Tào Hi hít một hơi thật sâu: "Hẹn hò còn có chút ý lén lén lút lút trốn tránh người ngoài, ước hẹn nói đúng là, cậu cho rằng các người là quang minh chính đại?"

Hứa Chính Hào gấp tới ra một thân mồ hôi: "Chúng tôi vốn chính là quang minh chính đại."

"Đừng ồn ào nữa." Trình Tụ kín đáo đưa cho Tào Hi một mô hình cơ giáp, màu đen nạm vàng, hai cánh tay, rất là uy vũ.

Tào Hi loay hoay một chút: "Anh đi xem giải đấu cơ giáp rồi?"

Trình Tụ: "Hôm nay là thi đấu của vương quốc Hắc Sắc và liên minh tuyệt địa phản kích, thứ trong tay cậu kia gọi là "Đại đế", là mô hình cơ giáp của Viên Kha."

Nghe được y thành thạo mà báo ra tên của Viên Kha, Tào Hi nhịn không được đem cơ giáp cầm trong tay bày ra một tạo hình giạng thẳng chân kỳ lạ.

Hứa Chính Hào thử thái độ của hắn, tiếp lời: "Đây là chiêu thức gì?"

"Kéo trứng." Tào Hi đem mô hình đặt lên bàn.

Hứa Chính Hào không tự chủ được khép hai chân lại, cười khan: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi, các người trò chuyện từ từ."

Trình Tụ: "Ngày mai tôi muốn đi học viện Thanh Dương."

Tào Hi: "Tôi cùng đi với anh."

Hứa Chính Hào đang muốn mượn cớ từ chối, chợt nghe Trình Tụ nói: "Vậy lớp trưởng ở trường học tập cho giỏi đi."

Mặc dù là kết quả của cậu ta muốn, nhưng không phải là loại cách thức này đâu. Hứa Chính Hào đối với hai người một bụng dạ hẹp hòi, một qua cầu rút ván. Thực sự là nồi gì đắp vung nấy!

Hứa Chính Hào vừa đi, Trình Tụ đã nói: "Đối với lớp trưởng tốt một chút đi."

Tào Hi vốn không để bụng chuyện của Hứa Chính Hào, ngược lại sau khi nghe được câu này, trong lòng có hơi khó chịu: "Anh nói vì cậu ta? Trước đây tôi bị người của hệ Vạn Tượng sỉ nhục, cũng không thấy anh nói giúp tôi gì cả."

Trình Tụ: "Tôi có mà."

"Anh nói gì?" Tào Hi tò mò.

Trình Tụ: "Tôi dẫn đầu nói xấu cậu."

Tào Hi: "..."

Trình Tụ: "Những người khác nói không lại tôi, cũng không còn lời gì có thể nói nữa."

Tào Hi giúp y lấy ra mô hình, ở trên bàn và quần áo trên đầu tủ dọn xong từng cái: "Anh nói gì tôi?"

"Ngoại trừ ngoại hình ra, tất cả đều từng xoi mói." Lúc Trình Tụ đàng hoàng là thành thật nhất.

Tào Hi hô lên: "Anh lại còn bỏ qua ngoại hình của tôi?"

Trình Tụ: "Khi đó toàn dân bỏ phiếu, cậu cao hơn tôi. Nếu như đem ngoại hình của cậu ra quở trách rất khó coi, vậy tôi nên làm gì giờ?"

Tào Hi: "..."

Trình Tụ hài lòng đánh giá liên đội của mô hình cơ giáp tạo thành, lòng tốt mà quan tâm hắn: "Chuyện thành lập đảng phái mới bận rộn thế nào rồi?"

Tào Hi: "Ngoại trừ tên ra, cái gì cũng chuẩn bị xong rồi."

"Không phải gọi là đảng Bát Giới sao?"

"Thông thường, gánh vác loại tên giào điều này, cũng sẽ lăn lộn thành phe thiểu số, phải được tán thành của quần chúng, phải tích cực hướng về phía trước, lanh lảnh trong miệng, mục tiêu rộng lớn."

Trình Tụ tò mò, nói: "Vậy cậu có đề nghị gì tốt?"

"Đảng Lợi Lợi?" Bàng Hạc Viên khó có thể tin nhìn tư liệu xin gia nhập trên tay, sau đó gọi vào máy truyền tin của Tào Hi.

Tào Hi dường như đã sớm dự đoán được sẽ có một cuộc điện thoại như thế, còn cười híp mắt nói, "Sớm hơn tôi dự đoán, rất biết ơn Phụ tá trưởng Bàng ở trong trăm bận mà bớt chút thì giờ quan tâm."

Bàng Hạc Viên: "Đúng thật là. Ta lúc này có một đống chuyện lớn phải xử lý, cậu nên để ta tiết kiệm một chút lòng."

Tào Hi: "Lợi nước lợi dân lợi người lợi mình của đảng Lợi Lợi, từ ý nghĩa tới cách đọc, đều rất đơn giản dễ nhớ."

Bàng Hạc Viên: "Ta nghe xong tên này, chỉ muốn tìm xem trong giấy xin tham gia có còn một đảng Lucy hay không."

[Lucy là một bộ phim Pháp nói tiếng Anh năm 2014 lấy đề tài về siêu anh hùng. Đạo diễn, kịch bản và sản xuất bởi Luc Besson và Europacorp, với sự tham gia của Scarlett Johansson và Morgan Freeman. Bộ phim được quay tại Đài Loan, Pháp, Mỹ và đã được công chiếu vào ngày 25 tháng 7 năm 2014.]

Tào Hi cười rộ lên.

Bàng Hạc Viên suy nghĩ một lát, bản thân cũng nở nụ cười: "Được rồi, vốn cũng không phải là chuyện ta phải quan tâm, chính cậu có chừng mực là tốt rồi. Tư liệu ta xem rồi, ở trong khoảng bốn năm tên."

Tào Hi: "Xem ra có hai đối thủ mạnh?"

"Đảng Khoa Triển và đảng Quân Ích, một nhà khoa học ủng hộ, một có bối cảnh Quân bộ, cậu hơi chú ý một chút."

"Bọn họ cũng đang chú ý bọn tôi nhỉ, có ủng hộ của Phụ tá trưởng đương nhiệm."

Bàng Hạc Viên: "Ta sẽ hết sức ủng hộ các cậu, nhưng biểu hiện của các cậu không thể thua." Những lời này ngược lại là nói thật tình thực lòng, sau khi biết đảng phái mới lập có bối cảnh Quân bộ và thế lực không rõ, ông đã nghiêm túc lên. Mặc kệ sau này Tào Hi thế nào, ít ra hiện nay, bọn họ coi như là đồng minh, nhiều hơn một người bạn tốt hơn so với có thêm kẻ địch.

Hứa hẹn của Cục trưởng Bàng Cơ quan tình báo Trung Ương và hứa hẹn của Phụ tá trưởng Bàng đương nhiên trọng lượng khác nhau.

Tào Hi cúp máy truyền tin, hơi yên tâm chút, dứt khoát cho bản thân phóng túng một ngày nghỉ ngơi, bồi Trình Tụ đi học viện Thanh Dương huấn luyện. Nói là bồi y đi, đến nơi rồi, người huấn luyện chân chính biến thành mình.

Trình Tụ làm hướng dẫn, đốc thúc từng người luyện tập.

Sau khi đến vài lần, Trình Tụ cũng biết vì sao cơ giáp xã của học viên Thanh Dương được xưng là trường Quân đội cơ giáp hạng nhất lại xuống dốc rồi, thật sự là học sinh lần này không tốt mà.

Tay chân không hài hoà, cảm giác thăng bằng kém, lực phản ứng yếu, còn có chỉ cao tới vừa đi vào cơ giáp cũng không dám cúi đầu... Tổ hợp hoàn toàn kỳ ba. Y nhịn không được hỏi Thỏ học tỷ, đám người kia rốt cuộc tuyển vào thế nào.

Tào Hi đã đăng ký tham gia dự tuyển thi đấu, Thỏ học tỷ cũng đem bọn họ trở thành người trường mình, giải thích một chút, tôn chỉ cơ giáp xã của học viện Thanh Dương là hoan nghênh tất cả người có cảm giác hứng thú với cơ giáp, bất kể ưu khuyết, thiên phú tốt có cách huấn luyện của thiên phú tốt, thiên phú kém có cách huấn luyện của thiên phú kém, thế nhưng xã trưởng tiền nhiệm cố tình lấy xuống ba chữ "Phi quân hiệu*", đem học viện Thanh Dương biến thành học viện cơ giáp bậc nhất chân chính, cho nên vô tình hay cố ý đào thải xã viên biểu hiện không tốt. Lúc đó, trong bọn họ có một tên xã viên biểu hiện không tốt vì giữ được tư cách xã viên, ở trong một trận thi đấu sử dụng thuốc cấm dối trá, sau đó bị tra xét ra, học viện Thanh Dương đã bị phạt nặng cấm thi đấu một năm. Người xã trưởng kia nhân cơ hội yêu cầu thanh lý "ung thư" trong xã, khiến cho các xã viên tăng lên, cuối cùng, trải qua điều giải của giáo viên hướng dẫn, truyền thống của cơ giáp xã được giữ lại, thế nhưng tinh anh cũng theo xã trưởng kia chạy mất rồi. [Không phải trường Quân đội]

Thỏ học tỷ: "Xã trưởng kia giờ là phó xã trưởng cơ giáp xã của Đại học Lâm Trung Hồ."

Trình Tụ: "Hắn ta còn đi học ở chỗ này sao? Tụi chị không đánh hắn một trận?"

Thỏ học tỷ trả lời vô cùng thành thực: "Đánh không lại."

Trình Tụ: "..."

Thỏ học tỷ: "Dự tuyển thi đấu là cuộc so tài cơ giáp của liên mình toàn Đại học, tổng cộng tám mươi tám trường học dự thi, dựa vào rút thăm chia tổ, tám trường học một tổ, tổng cộng mười một tổ, tích phân ba tên đầu mỗi tổ mới có thể đấu vòng kế tiếp. Quy tắc tích phân là đánh bại một đối thủ tích một phần, một tổ viên bị loại trừ một phần." Bởi vì quy tắc của loại tích phân này, cho nên, có trường học tập thể tuy rằng rất yếu, nhưng có một cao thủ trấn giữ, có thể "giết địch" toàn phần, vẫn là có thể lôi kéo toàn bộ đoàn thể vào đấu vòng loại.

Cô ấy nói: "Dự tuyển thi đấu tháng sau đã chính thức bắt đầu rồi, không biết Tào Hi chuẩn bị thế nào nữa."

Trình Tụ nói thầm: Cũng không được tốt lắm. Tào Hi có thể ngay cả thời gian dự tuyển thi đấu cũng không nhớ rõ nữa mà.

Thế nhưng, Tào Hi ở trên cơ giáp vẫn có chút thiên phú, hơn nữa đời trước hắn vì kéo gần khoảng cách của mình và Lâm Doanh, đặc biệt rút thời gian ra tập luyện cơ giáp, cơ sở rất vững chắc, sau này sống lại, lại tốn một đoạn thời gian tăng mạnh luyện tập, ở sân đấu Giao Long cũng tích góp được một ít kinh nghiệm, với trình độ giải đấu Đại học hiện này, hắn đã cói như là tuyển thủ hạt giống.

Mặt khác, hắn còn có một mục ưu thế, chính là trước khi biểu diễn chính thức, ai cũng chưa từng thấy hắn thi đấu, có thể đạt được hiệu quả tốt nhất của xuất kỳ bất ý*. [đánh bất ngờ, ý nói hành động khi người ta không đề phòng]

Trình Tụ nhìn động tác lưu loát của Tào Hi, bắt đầu mong đợi rồi.

Đến lúc dự tuyển thi đấu, từ đoàn trưởng phó đoàn trưởng, xuống đến từng đoàn viên, đều có chút khẩn trương kích động. Bị tâm tình của bọn họ lây nhiễm, thời gian luyện tập của Tào Hi hôm nay hơi dài, chờ Trình Tụ dìu hắn từ trong cơ giáp kéo ra ngoài, cánh tay đã mệt mỏi cũng xụi lơ rồi.

Thỏ học tỷ lái xe đưa bọn họ trên đường quay về, Trình Tụ xoa bóp cho Tào Hi.

Thỏ học tỷ hâm mộ mà nói: "Nếu như chị cũng có một em trai tri kỷ như thế thì tốt rồi."

Tào Hi: "Có một số việc, không phải em trai là có thể làm được."

Thỏ học tỷ không nghe được ý tại ngôn ngoại, nói đầy tức giận: "Ghét nhất đảng khoe khoang."

Trong lòng Tào Hi khẽ động, thở dài đáp: "Sớm biết vậy nên gọi là đảng Huyền Diệu*." Phần lớn phụ huynh đều là đảng Huyền Diệu, cơ sở cử tri tương đối hùng hậu đó. [huyền diệu có nghĩa là chiếu rọi, khoe khoang, lấy le]

Trình Tụ nhớ tới tên gọi ấn định cuối cùng, nhịn không được bĩu môi.

Thỏ học tỷ đem bọn họ đưa tới cửa trưởng học liền rời đi, Tào Hi dẫn Trình Tụ đi vào trong thong thả, Tào Khải Trí đang ngồi ở trên băng ghế dài ven đường vừa nghiên cứu kế hoạch tác chiến vừa chờ người, lập tức buông thứ trên tay xuống đi tới chào đón.

Tào Hi: "Tôi đã từng nói, trừ phi gặp phải chuyện quan trọng hơn việc làm mất vợ, nếu không tự mình giải quyết."

Tào Khải Trí: "Tôi suy nghĩ một lúc rồi, có một người vợ có thể làm mất so với tôi hiện giờ ngay cả một người vợ cũng không có, cho nên, chúng ta vẫn là thảo luận xem làm sao khiến vợ lạc mất đi."

"..." Tào Hi đáp: "Tin tưởng của tôi đối với diễn thuyết và biện luận của cậu đã tăng nhiều rồi. Được rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tào Khải Trí: "Cậu muốn tôi tìm ngài Đỗ Đức Hải kia đã xác định gia nhập trận doanh quân địch rồi, theo tin tức của cơ sở ngầm hồi báo với tôi, bọn họ hiện đang đứng ở thời kỳ trăng mật, khó chia lìa, rất khó để bên thứ ba chen chân vào."

Tào Hi: "Khi ông ta đi vào ôm ấp của người khác, cậu nên quơ kiếm, chém tơ tình, sau đó mở ra một đoạn tình cảm lưu luyến mới."

"Tôi đã tìm được rồi."

"Nhanh như vậy? Nhận được lý lịch sơ lược ở thị trưởng nhân tài?" Tào Hi có chút không dám tin tưởng.

Tào Khải Trí: "Trước khi Đỗ Đức Hải vào ôm ấp của đối phương, bên người đối phương đã có một vị vợ cả."

Tào Hi: "Chúc mừng khoáng phu oán nữ* kết hợp thành công." [Ý nói đàn ông chưa vợ phụ nữ chưa chồng đã già nhưng chưa kết hôn.]

Tào Khải Trí rút ra một phần lý lịch sơ lược cho hắn.

Tào Hi lật vài cái, mặt mày rốt cuộc toát ra ý cười: "Làm rất tốt."

Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc*. Nếu như đem Đỗ Đức Hải và Triệu Viễn Chúc hai người đặt ở trước mặt để chọn, hắn sẽ không chút do dự chọn Triệu Viễn Chúc, không phải là Đỗ Đức Hải yếu, mà là Triệu Viễn Chúc quá mạnh. Hắn ta chưa từng gia nhập vào đảng phái nào cả, nhưng hắn thường giúp đỡ đảng phái tranh cử. Người này, là chuyên ngành quản lí chức nghiệp! Hơn nữa, có xác xuất thành công bảy mươi lăm phần trăm được kể lại, đừng tưởng rằng xác suất này rất thấp, đem nó cụ thể nêu ví dụ, thì sẽ cảm thấy rất kinh khủng. Nói cách khác, nếu như Tổng Thống tổng tuyển cử, bốn giới hắn ta có thể nắm tới ba giới!

[Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: "làm sao biết đó không phải là cái phúc?". ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.)

Đương nhiên, hắn lại bị vứt bỏ cũng có lý do bị vứt bỏ —— tính tình tệ, chuyên quyền độc đoán.

Trước đây Tào Hi không thích dùng loại người như thế, bởi vì nhân tài cấp dưới của hắn quá nhiều, năng lực mọi người tương đương, vì sao không chọn một người thành thật phục tùng hoà đồng? Mỗi ngày cười cười nói nói cũng vui tai vui mắt hơn cải nhau ầm ĩ, chẳng qua bây giờ, không cho phép hắn lựa chọn, tính tình không tốt thì tính tình không tốt vậy. Dù sao, người đối mặt mỗi ngày với hắn ta cũng không phải là mình.

Tào Hi khép lại lý lịch sơ lược, đồng ý sảng khoái.

Tào Khải Trí: "Hắn ta còn mang đến một đoàn đội."

Tào Hi cười đáp: "Nếu là chuyên ngành quản lí tranh cử, thì nhất định sẽ có đoàn đội, cậu ủy quyền cho hắn ta là được rồi, chẳng qua mình phải dán mắt nhìn chút, dùng tiền và biện pháp quan trọng nhất định phải tự mình xem qua."

Tào Khải Trí gật đầu biểu thị đã hiểu.

Tào Hi: "Để hắn ta mau chóng viết ra một sơ đồ tranh cử, nhất là hình tượng bên ngoài của cậu, tôi muốn nhìn thấy kế hoạch cặn kẽ."

Tào Khải Trí hơi xấu hổ: "Cảm giác giống như phải làm ngôi sao vậy."

Tào Hi: "Đúng thật là, cậu là một viên ngôi sao Chính trị đang dần mọc lên."

"Đi trên đường sẽ có người tìm tôi ký tên không?"

"Sẽ, còn có mỹ nữ tặng hoa tươi."

Trình Tụ nửa đường xen vào chủ đề: "Đương nhiên, khả năng bị đảng phái ném trứng gà cũng rất lớn."

Tào Khải Trí: "Trứng gà rất dinh dưỡng."

Tào Hi: "..." Hắn tin, bây giờ Tào Khải Trí đã rơi vào trong thế giới ảo cảnh vô cùng tốt đẹp rồi, cho dù phân và nước tiểu đặt ở trước mắt, cũng chỉ nhìn thấy phân hóa học.

Lúc thế giới bên ngoài đang rầm rầm rộ rộ nhộn nhộn nhịp nhịp, trường học ung dung thản nhiên nghên đón cuộc thi cuối kỳ. Trình Tụ và Tào Hi lại ôm trọn nhất nhì của lớp, chẳng qua lần này thứ tự bọn họ đổi cho nhau, Tào Hi bị đủ loại công việc quấn thân rốt cuộc bại bởi Trình Tụ gắng sức đánh một trận.

Trình Tụ đem phiếu điểm chụp một tấm hình, dùng khung hình lộng lại, treo ở trên tường ký túc xá.

Tào Hi cười nói: "Coi như là một loại ảnh chụp chung khác vậy."

Chuyện Trình Tụ nhảy lớp đến Cao nhị cũng bụi ai lạc định*, giáo viên dạy kèm có hơi hối hận, bạn học của lớp trên có thành tích tốt như vậy, đối với đánh giá thành tích của giáo viên cũng có lợi rất lớn, đáng tiếc việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng. Ngược lại Dương Uy bị gãy chân khiến cho phụ huynh gây sóng gió ở lúc Trình Tụ quay về làm giấy tờ Sơ trung, lén lút lại gần. [thành ngữ, sự việc trải qua quanh co sóng gió và cuối cùng đã có kết quả.]

"Xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn cậu bị oan." Cậu ta cúi đầu, hai tay bất an nắm lấy vạt áo của mình, gương mặt mập mạp phòng lên đỏ bừng, đứng ở chỗ này xin lỗi đã dùng hết tất cả dũng khí của cậu ta, nếu như Trình Tụ không nhìn cậu ta, cậu ta đại khái sẽ trực tiếp tìm một cái lỗ chui vào.

Trình Tụ vươn tay... Nhón chân lên, vỗ vỗ trán của cậu ta: "Dù sao là cậu thảm hơn, cho nên không sao."

Dương Uy: "..." Quả nhiên không thể trông cậy vào trong miệng của y có thể nói ra cái gì nghe tốt cả.

Trình Tụ: "Sau này phải học tập thật giỏi, đừng tùy tiện chép bài tập nữa."

"... Người chép bài tập kia hình như là cậu!" Dương Uy nói đầy tức giận.

Trình Tụ suy nghĩ một lát, chợt nói: "Xin lỗi, thành tích cậu kém hơn tôi nhiều lắm, tôi không cẩn thận nhớ lộn rồi."

...

Dương Uy chạy đi, vừa chạy vừa nghĩ, sau này không bao giờ muốn nói chuyện với Trình Tụ nữa!

Nhìn bóng lưng dào dạt thanh xuân của cậu ta, Trình Tụ cười một tiếng. Mặc dù y trở lại thân thể thanh niên, cho dù y cố gắng thích ứng tuổi tác của mình, thế nhưng, thanh xuân trẻ trâu thế kia chính là ký hiệu riêng biệt, cũng không phải thích ứng là có thể thích ứng trở lại được.

Sau cuối kỳ cuộc thi, nghỉ hè chính thức bắt đầu. Đồng thời, dự tuyển thi đấu và tranh cử đảng phái mới cũng tiến vào giai đoạn của khua chuông gõ mỏ chạy nước rút.

Chuyên ngành quản lí tranh cử của Triệu Viễn Chúc cũng không phải hư danh, cho dù Tào Khải Trí bị hắn ta chà đạp thảm, nhiều lần ngay cả lời cũng không biết nói như thế nào, nhưng hiệu quả cũng là rõ rệt. Trải qua tuyên truyền và bao bọc, đảng Lợi Lợi vài lần quét lên đứng đấu internet, ở trong cuộc sống thực tế, cũng bắt đầu có cảm giác tồn tại. Thậm chí có một chương trình tạp kỹ, còn lấy tên "đảng Lợi Lợi" này để đùa giỡn.

Thấy tuyển cử chậm rãi vào khuôn khổ rồi, Tào Hi đem càng nhiều tinh lực vùi đầu vào trong huấn luyện cơ giáp. Đối với cơ giáp, ngoại trừ mỗi người đàn ông đều có nhiệt huyết ra, hắn càng là vì muốn bù đắp khuyết điểm của đời trước chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Doanh chinh chiến khắp nơi, mà bản thân không cách nào sóng vai mà đi. Lúc này đây, Trình Tụ còn nhỏ, hắn có thể bước ra trước một bước, vì y chống đỡ lên một mảnh trời, đợi hắn lông cánh đầy đủ, hai người mới sóng vai bay lượn.

Chẳng qua, cuộc sống của thuận lợi cứ phải gỡn sóng.

Giữa lúc đảng Lợi Lợi dần dần từ trong những đảng phái đợi chọn trổ hết tài năng thì, từng chậu nước bẩn hắt về phía Tào Khải Trí.

Chậu đầu tiên là thân thế của cậu ta. Quan hệ của Tào gia và Hoa gia mọi người đều biết, tuổi tác của cậu ta với hai thiếu gia Hoa gia gặp chuyện không may xêm xêm nhau, lại có lời đồn nói cậu ta và lão Đại tham ô bị người tố giác, lão Nhị đánh nhau vào tù là ngựa giấy với ngựa giấy, bạn tốt cùng nhau lớn lên, thường ngày cùng ra cùng vào, thường chơi với nhau, tham ô và đánh nhau đều tham dự.

Triệu Viễn Chúc phản ứng đúng lúc, lập tức lấy ra đủ loại giấy khen từ nhỏ đến lớn của Tào Khải Trí để bác bỏ, chứng minh cậu ta bận rộn không có thời gian chung chạ. Thế nhưng, bởi vì sự kiện ám sát, danh tiếng Hoa gia mất sạch, phàm là cùng bọn họ nhấc lên quan hệ, dù sao vẫn phải bị người nghi vấn, có người hoài nghi đảng Lợi Lợi là chi nhánh của đảng Thời Tiến, là vì phân tán mạo hiểm mà chọn cách thỏ khôn có ba hang*. Cùng lúc đó, đảng Khoa Triển và đảng Quân Ích lực lượng mới xuất hiện, từ học thuật và quân công xuống tay từ hai phía, dần dần thu được không ít thiện cảm của học viện cùng với gia đình quân nhân. [thỏ thường xây nhiều hang để tránh nguy hiểm, để khi hang này có nguy hiểm sẽ chạy sang hang khác]

Bàng Hạc Viên vì thế còn tìm Tào Hi nói chuyện riêng, cho rằng phong cách của lợi nước lợi dân quá cao, bất lợi cho lôi kéo phiếu bầu, trước tìm một cửa đột phá nhỏ, hấp dẫn một đám cử tri riêng biệt làm cơ sở rồi lại nói.

Tào Hi quyết định hẹn gặp Triệu Viễn Chúc đi ra nói chuyện một chút.

Sau đó...

Triệu Viễn Chúc từ chối rồi.

Lý do của hắn ta rất đơn giản: "Tôi bận rộn cũng không có thời gian để ăn cơm với bạn gái, chẳng lẽ còn muốn đi gặp một người đàn ông không phải là bạn bè à?! Dáng vẻ có đẹp cũng không dùng được!"

Lúc Tào Khải Trí trả lời, Trình Tụ ở bên cạnh, không khỏi cảm khái: "Rất có đạo lý mà, đàn ông tốt đấy."

Tào Hi: "..." Mẹ xã viên của cơ giáp xã kia là dâng hương ở chỗ nào? Hắn cũng muốn đi xả xui.

——

Ai không nhớ mẹ xã viên nào thì hãy đọc lại chương 40 nhé!

Bắt đầu đăng lại như thường rồi đây, sẽ cố gắng đăng đúng hẹn như đã hứa lúc trước ^^.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play