Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Cũng may bức thư chỉ là đi vào thùng rác, Trình Tụ đem nó kéo ra ngoài, đều đánh máy in ra một phần, ngày mai nộp cho chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp dường như không nghĩ tới hai người lại có thể ngoan ngoãn giao nộp, có hơi thụ sủng nhược kinh, nâng hai tờ giấy "được đọc" vài lần, sau đó đưa ra nghi vấn: "Không phải là tải từ trên mạng xuống chứ?"

Trình Tụ tin tưởng mười phần: "Thầy có thể tìm thử xem."

Chủ nhiệm lớp nói xong, thầy sao có thể không tin các em, quay đầu liền chạy đi tìm, sau đó phẫn nộ quay lại: "Quả nhiên là sao chép!"

Trình Tụ và Tào Hi ngẩn ngơ.

Chủ nhiệm lớp: "Còn dám hoài nghi?" Ông ta đem máy tính đặt ở trước mặt hai người, hiện lên bảng mẫu của bảng kiểm điểm trên mạng của học sinh giỏi được xếp hạng thứ nhất thứ hai, chính là hai tờ bọn họ vừa in ra, khác duy nhất chính là phần ghi tên.

Trình Tụ: "Nếu như em nói, bảng mẫu là do em viết, thầy nhất định sẽ không tin?"

Chủ nhiệm lớp: "Bảng mẫu này được đăng hai mươi năm trước, đời trước của em viết à?"

Cũng không phải là không thể được đâu. Trình Tụ thở dài: "Nếu như kỳ thi cuối kỳ em được xếp hạng nhất, có thể lập công chuộc tội hay không?"

"Cũng không thể." Chủ nhiệm lớp hết sức cay nghiệt vô tình, "Hai em thường nhất nhì, loại mê hoặc này không hề có sức hấp dẫn."

Trình Tụ: "Tâm tình không tốt, em có thể sẽ sẩy tay."

Chủ nhiệm lớp hằm he: "Vậy có thể em sẽ thật sự mất đi tay của em."

[Ở đây thầy chủ nhiệm chơi chữ: 失 thất, mất, lỡ, sẩy...]

...

Trình Tụ chọc Tào Hi.

Tào Hi: "Em mời thầy uống rượu."

Trình Tụ bụm mặt, giống như đoán được kết quả càng bi thảm hơn, nhưng một giây kế tiếp, y nghe được chủ nhiệm lớp trả lời không có tiết tháo chút nào: "Đừng dẫn em ấy theo."

Nếu một chầu nhậu gán hai tờ kiểm điểm, như vậy chầu nhậu này tuyệt đối không tiện nghi. Sau khi chủ nhiệm lớp tan học, triệu tập một đám hồ bằng cẩu hữu nằm vùng ở trường học, cao nhất cao nhị cao trung đều có, chia thành tốp nhỏ mà lẻn vào quán ăn nhỏ ở bên cạnh.

Lúc Tào Hi đến, liền thấy một bàn tròn lớn vây quanh hai tầng người.

Chủ nhiệm lớp được chúng tinh củng nguyệt* mà ngồi ở trung tâm, vừa cắn hạt dưa vừa vẫy tay: "Ở đây ở đây!" [nhiều ngôi sao quay quanh Mặt Trăng, cũng có thể hiểu là một người được nhiều người vây quanh, aka center]

Những người khác đều ồn ào: "Cuối cùng đem hotboy bắt lại rồi!"

"Ngày hôm nay nhất định phải đem cậu ta rót say, để cậu ta trêu hoa ghẹo nguyệt!"

Tào Hi chuyển ghế dời ra bên ngoài ngồi, nói nửa thật nửa giả: "Em càng muốn làm hoa khôi giảng đường."

Tiếng cười càng lớn hơn, một đám người bon chen nói "Anh đây thương em."

Ông chủ đem bia và đồ ăn ra, mọi người như sói đói mà hô nhau cùng lên, chia nhau mà không còn một miếng. Chủ nhiệm lớp nói: "Quy củ cũ, một người một chai, ai cũng không cho uống nhiều. Uống say bị Giáo đạo trưởng tóm, tự gánh, ông đây mặc kệ."

Người mập ngồi ở bên cạnh ông dùng đầu gối đụng đụng vào đầu gối ông: "Thầy mặc kệ lo ai, ai không biết Giáo đạo trưởng cho thầy mặt mũi nhất chứ."

"Đúng vậy," Người gầy bên kia nói, "Mỗi lần thấy Giáo đạo trưởng cưng chiều mà nhìn thấy, em đã lại tin vào tình yêu chân thành rồi."

"Cút mẹ em đi!" Chủ nhiệm lớp cười mắng, "Ít nói bậy, con cái Giáo đạo trưởng cũng đã chạy trên đất rồi."

Người mập: "Nếu không thầy chính là người chạy trên đất!"

Chủ nhiệm lớp cầm đĩa không tát hắn ta.

Tào Hi túm một nắm đậu phộng, vừa ăn vừa lẳng lặng nhìn bọn họ ồn ào.

Chủ nhiệm lớp cũng không đặc biệt quan tâm ý kiến của hắn, cùng những người khác trò chuyện câu được câu không, lúc trọng tâm câu chuyện kéo tới nữ sinh ban nào xinh đẹp nhất thì, hắn đột nhiên ép buộc sửa lại trọng tâm câu chuyện: "Gần đây sao không thấy Đỗ béo vậy?"

"Cha cậu ấy không phải đã xảy ra chuyện rồi sao?"

"Đúng rồi, cha cậu ấy là đảng Bảo Ích."

Những người khác đột nhiên đã yên lặng lại.

Tổng Thống bị kết tội, chuyện lớn của đảng Bảo Ích bị cưỡng ép phế trừ như thế ngay cả dân chúng lúc thường không hỏi tới Chính trị cũng trò chuyện say sưa, càng không cần phải nói học sinh danh giáo đang ngồi ở Thủ Đô tinh. Đối với phiếu bầu gian dối trong lòng đương nhiên là có quan điểm, bởi vì là bạn bè, không thể nói rõ, nhưng với cách nhìn cá nhân dù sao có chút cách ứng riêng.

Chủ nhiệm lớp và bạn học cùng lớp của cậu ta nói: "Đỗ béo không đi học ư?"

"Hình như chuẩn bị chuyển trường, có thể rời khỏi tinh hệ Trung Ương đó." Đây là quan hệ tốt.

"Ra khỏi loại chuyện này, tinh hệ Trung Ương không tìm được việc làm đâu." Đây là quan hệ không tốt.

Tào Hi vẫn dự thính đột nhiên hỏi: "Cha anh ta làm gì ở đảng Bảo Ích?"

"Hình như là tranh cử quản lí, nghe nói bị khởi tố vài tội danh, thế nhưng cũng vô tội được thả ra." Người mập nói.

Chủ nhiệm lớp cười ha ha: "Em đi hỏi em ấy xem, lúc nào rảnh, sang đây tụ họp một chút, cho dù phải đi, cũng phải đưa tiễn chứ."

Dù sao cũng có ăn có uống, quản hắn ta lý do gì, những người khác đều gật đầu nói được.

Một bữa cơm ăn gần tới ba tiếng, ở dưới sự thúc giục giải tán của chủ nhiệm lớp, Tào Hi đi tính tiền, vừa hỏi mới biết được chủ nhiệm lớp đã tính rồi.

Mới vừa rồi còn một đám ăn khí thế ngất trời vậy mà đã đi ra cửa, lại tản ra, đều vùi đầu vào trong đêm tối.

Tào Hi theo ở phía sau chậm rãi mà đi tới, lúc sắp tới trường học, mới nhanh hơn bước chân đi tới bên cạnh chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp ghét bỏ mà nói: "Trên người thầy mùi rượu đã nặng rồi, em tới nữa, quả thực như hố rượu di động, em đi ra chút! Đừng liên lụy thầy!"

Tào Hi: "Em không uống."

"... Chúng ta đây cùng nhau đón bóng đêm chạy nhanh đi. Lỡ như Giáo đạo trưởng qua đây, em biết nên nói như thế nào."

"Em đang khuyên chủ nhiệm lớp sớm viết trước giấy kiểm điểm thừa nhận sai lầm."

Chủ nhiệm lớp rất tức giận: "Thầy đối tốt với em như vậy, em đối với thầy như thế?"

"Sao thầy đối tốt với em như vậy?"

"..."

Chủ nhiệm lớp thanh thanh cổ họng có hơi khô khốc, lại nhìn ô nước sơn đen như mực* ở xung quanh, người ở hoàn cảnh thưa thớt, không được tự nhiên mà nói: "Em có nghĩ đối thoại của chúng ta rất kỳ lạ hay không?" [ô tất mặc hắc: được hiểu là đen tối, có đôi khi ở trong phương ngữ được hiểu là nước sơn màu đen]

Tào Hi: "Được rồi, em đổi một loại cách nói. Ai sai sử thầy?"

Chủ nhiệm lớp tức giận giơ ngón tay lên, chỉ hắn: "Nói với giáo viên như thế..."

"Bàng Hạc Viên?" Tào Hi trực tiếp điểm danh.

Chủ nhiệm lớp nghẹn đỏ mặt.

Tào Hi xoay người rời đi, chủ nhiệm lớp kéo lấy hắn: "Khoan đã, em chờ đã, tuổi quá trẻ, sao lòng em vội như vậy chứ?"

Tào Hi: "Thì em đã lấy được đáp án rồi."

"Ai nói em lấy được đáp án? Em lấy được đáp án cức chó. Sao thầy có thể là người của Bàng Hạc Viên? Bề ngoài bọn thầy chênh lệch lớn như vậy, là Hiệu trưởng để thầy quan tâm em."

Tào Hi: "... Bề ngoài của Hiệu trưởng còn không bằng Bàng Hạc Viên."

Chủ nhiệm lớp trợn to mắt: "Gan em lớn rồi, Hiệu trưởng cũng dám nói. Thầy đã nói với em, Hiệu trưởng hiện giờ coi như là dễ nhìn rồi, lúc còn trẻ mới thật sự là không cách nào để nhìn đó."

Hai người thầm thì tám về bề ngoài lúc còn trẻ của Hiệu trưởng một lúc. Tào Hi: "Ai nhờ Hiệu trưởng chăm sóc em?"

"Thầy không nói, em nhất định đoán không được, cho dù không phải là Bàng Hạc Viên." Chủ nhiệm lớp khoanh tay, nhân bỉ bỉ* mà dựa vào thân cây khô. [được dùng để miêu tả điệu bộ lừa dối, xấu xa]

Tào Hi: "Hoa Mẫn."

Chân Chủ nhiệm lớp hục một cái, thiếu chút nữa té xuống đất, thật vất vả đứng vững lại, vẻ mặt như thấy quỷ.

"Cảm ơn." Tào Hi vỗ vỗ bờ vai của ông, phóng khoáng mà đi mất.

Chủ nhiệm lớp đuổi theo vài bước, dáng cười thu lại, vừa quay đầu lại, liền thấy Giáo đạo trưởng đội lên vẻ mặt "cười cưng chiều" trong truyền thuyết nhìn mình...

Ngày thứ hai tan học, Hứa Chính Hào bị Tào Hi cản lại.

Hứa Chính Hào: "Tôi và Trình Tụ là tình bạn vô cùng thuần khiết bình thường, tôi đem em ấy làm em trai."

"Cậu thề."

"Tôi thề."

Tào Hi: "Tốt, thu dọn chút đồ, chúng ta đi an ủi Đỗ Văn Bác Cao tam lớp sáu đi."

Hứa Chính Hào không hiểu ra sao, hỏi: "Vì sao?"

Tào Hi: "Cậu là lớp trưởng, mà anh ta cần an ủi."

Nghe lý do chú đáo cỡ nào chứ! Thế nhưng, cậu là lớp trưởng Cao nhất, Đỗ Văn Bác là học trưởng Cao tam lớp sáu, bản thân coi như không ăn thông, chạy đi an ủi?!

Lúc Hứa Chính Hào mang theo một đám ban cán bộ đứng ở cửa nhà Đỗ Văn Bác, còn đang oán thầm Tào Hi xen vào việc của người khác, hành vi "ép tốt làm gái". Chẳng qua, người đã đến rồi, trái cây Tào Hi cũng bỏ tiền mua, không đi vào dường như không nói được.

Cậu ta hít một hơi thật sâu, nhấn chuông cửa.

Cao nhất lớp một tới, khiến Đỗ Văn Bác rất là khiếp sợ và cảm động. Không nghĩ tới hình tượng ngày thường của mình lại rực rỡ như thế, ngay cả các niên đệ cũng được cảm hóa sâu.

Đỗ Văn Bác: "Anh chưa bao giờ biết bản thân cũng có thể trở thành tấm gương, nhưng là vì các em, anh muốn làm người tốt hơn nữa."

Hứa Chính Hào cũng rất cảm động: "Mặc dù trước đây cũng không biết anh là tấm gương nào của em, nhưng là vì những lời này của anh, em sau này nhất định sẽ giám sát anh trở thành người tốt hơn."

Đỗ Văn Bác: "..."

Lúc cuộc đối thoại của một đám người tiến hành trong ông nói gà bà nói vịt, Tào Hi lần mò tới thư phòng. Cửa thư phòng khép hờ, một người trung niên đang ngồi xổm trước kệ sách thu dọn đồ đạc.

Tào Hi gõ cửa một cái.

Người trung niên quay đầu. Một tay Tào Hi cắm vào trong túi quần, lễ phép hỏi: "Ngài Đỗ Đức Hải?"

Đỗ Đức Hải đứng lên: "Cháu là bạn học với Văn Bác?"

"Niên đệ."

Đỗ Đức Hải quan sát hai mắt hắn: "Bác đang thu dọn đồ đạc."

"Hay là để cháu giúp một tay?"

"Người Tào gia không giúp một tay chính là giúp đỡ tốt nhất." Đỗ Đức Hải tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Tào Hi: "Bác biết cháu?"

"Ngày cháu quay về tinh hệ Trung Ương, toàn bộ tư liệu đều được đưa lên bàn của bác trước tiên, bao gồm phạm vi ba thước nhỏ."

Tào Hi: "Hình chụp tên hộ chiếu của cháu thế nào?"

Đỗ Đức Hải: "Không tệ, giống như đúc với di ảnh của Tào Nhiếp."

Tào Hi không chút tức giận: "Xem ra cháu có tiềm chất của tên tuổi lưu nghìn đời."

Đỗ Đức Hải mang một cái rương sách và tư liệu đứng lên, đặt lên bàn: "Bác sẽ chạy đi rất xa, quay về tinh cầu tràn ngập mùi tiền kia, trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất trong vòng mười năm, bác sẽ không lại xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào của tinh hệ Trung Ương. Bất kể cháu muốn bỏ đá xuống giếng, hay là nhổ cỏ tận gốc, đều gần như có thể rồi."

Tào Hi: "Cháu chuẩn bị thành lập một Đảng phái mới, chính là vị trí trống đi của đảng Bảo Ích."

Đỗ Đức Hải: "Tin tức xấu. Phong thủy của vị trí kia có thể không quá tốt."

Tào Hi dựa khung cửa: "Cháu thiếu một quản lý tranh cử."

"Vậy cháu nên đi thị trường nhân tài, ở chỗ đó, cháu chẳng những có thể tìm được quản lý tranh cử, còn có thể tìm một đống Tổng Thống vĩ đại chỉ cần động ngón tay là có thể cải biến thế giới."

Tào Hi: "Cháu có thể cho một phần tiền lương rất ưu đãi, đủ để bảo đảm con của bác tiếp tục đi học ở phụ Trung Thanh Dương."

Đỗ Đức Hải: "Cảm ơn bác không bị đóng băng tài sản, vẫn chưa tới mức bán con nuôi mình."

"Cháu nhận được tài trợ của tập đoàn Khang Mỗ Ngang."

Tay của Đỗ Đức Hải hơi dừng lại một chút, lại nới lỏng gương mặt rất nhanh: "Xem ra quan hệ và thuật lại của Bàng gia và cháu tốt như nhau."

Tào Hi: "Cháu có thể kế thừa mở rộng phát huy bộ phận chủ trương Chính trị của đảng Bảo Ích, bao gồm chính sách giảm thuế, còn có mở ra càng nhiều ưu đãi cho người đầu tư và người sáng nghiệp."

Đỗ Đức Hải đem sách nặng nề cầm trong tay ném vào trong rương một cái: "Loại trò chơi tìm một bé gái xinh đẹp từng nhà một không cách nào thỏa mãn cậu? Vậy thì tìm một cậu bé thử xem! Đừng ở chỗ này ném một chút mồi câu ấu trĩ buồn cười tự cho là đúng nữa! Tôi thừa nhận cậu rất thông minh, đứa trẻ thông minh không giống với tuổi tác, thế nhưng, tôi gặp được rất nhiều người càng thông minh hơn cậu, bọn họ có kinh nghiệm càng phong phú hơn, cùng tôi kề vai chiến đấu trường kỳ, tinh tinh tương tích*, hiện bọn họ ở đâu? Trong ngục giam! Bởi vì một đám họ Tào họ Hoa họ Bàng... Chết tiệt!" Ông ta cầm lên cái rương, dùng sức ném xuống, sau đó tức giận xoay người, nắm lấy tóc. [Một câu thành ngữ, có nghĩa là những người có cùng tính cách, sở thích và hoàn cảnh có tình yêu, sự cảm thông và giúp đỡ. Những người tài năng ngưỡng mộ lẫn nhau và đánh giá cao nhau.]

Tào Hi: "Thế nhưng một đám người chết tiệt nhất, ông quên oán trách rồi. Thừa nhận sai lầm của mình, đối mặt với thất bại của mình, hối lỗi, kiểm điểm, sau đó bắt đầu lần nữa, đây mới là phẩm chất riêng mà người thành công chân chính nên có đủ, ngoan cường và kiên trì. Hôm nay là ông thắng, tôi cũng không thuyết phục ông, thế nhưng ông thuyết phục tôi. Ông cũng không có ưu tú thế kia và yêu cầu người ta cần trong tưởng tượng của tôi. Rất xin lỗi quấy rầy ông, chúc ông thuận buồm xuôi gió." Hắn nhẹ nhàng mà khép cửa lại, giống như dáng vẻ lúc mình mới tới, sau đó lặng yên đi xuống dưới lầu.

Đỗ Văn Bác giật mình nhìn hắn: "Em lên đó lúc nào?"

Tào Hi: "Hàn huyên với ngài Đỗ một hồi, bác ấy là một người rất có quan điểm."

Đỗ Văn Bác hơi biến sắc mặt. Cậu ta biết lúc này cha của mình trở nên nôn nóng và bất cận nhân tình cỡ nào, có chút lo lắng Tào Hi ở phía trên bị oan ức, liếc một vài cái, xác định hắn không có bất kỳ mất tự nhiên, mới thở phào nhẹ nhõm: "Thời gian không còn sớm, anh tiễn bọn em đi ra ngoài."

Trên đường trở về, Hứa Chính Hào cố ý thả chậm bước chân, rơi ở sau cùng, cùng đi một đoạn với Tào Hi: "Cậu đi gặp riêng cha của Đỗ Văn Bác?"

Tào Hi: "Hoà thuận của gia đình trợ giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh của thanh thiếu niên, tôi đi khuyên ông ấy thường đối tốt với Đỗ Văn Bác một chút."

"... Lý do hoàn mỹ như thế, tôi lại một chút cũng không tin."

Tào Hi đồng tình nhìn cậu ta: "Thế giới của cậu nhất định tràn đầy chông gai. Lúc mua tương nhất định phải nếm một hớp của người bán, để tránh bên trong là nước mực. Lúc uống nước sôi lo nghĩ bên trong có phải bỏ chất độc không màu không vị hay không, thà rằng nhất quyết chết khát. Lúc ăn bánh mì, sẽ sợ nước miếng của người làm bánh mì nhỏ vào trong, còn chỉ dám ăn vừng ở trên mặt... Cậu còn có thể tin tưởng ai."

Hứa Chính Hào: "Vậy cậu xin thề, dùng Trình Tụ xin thề."

Miệng lưỡi khéo léo của Tào Hi nghẹn lời.

Một ngày chịu đủ tàn phá, Tào Hi cần gấp dỗ dành của Trình Tụ, vừa đẩy cửa ra, liền thấy Trình Tụ và người khác ngồi chung một chỗ cười cười nói nói.

...

"Ngày hôm nay thật không phải là một ngày lành." Hắn tự lẩm bẩm.

Trình Tụ gọi hắn: "Bà nội anh tới."

Hoa Mẫn cười nói: "Trên bối phận thực sự là đúng."

Tào Hi nhìn mặt mũi nếp nhăn của Hoa Mẫn, môi giật giật, thực sự không cách nào kêu ra miệng. Hắn bội phục Trình Tụ người lọc lõi đây, miệng lưỡi trơn tru ngoài ra còn không mặt không da, ông nội bà nội chú dì gì đó, há miệng liền ra, hoàn toàn không có xoắn xuýt trong lòng, cũng không biết y lúc nào có thể không hề xoắn xuýt mà gọi một tiếng chồng đây.

Trình Tụ ép buộc hắn: "Lúc anh gọi em là anh không phải rất linh hoạt sao?"

Tào Hi: "Bởi vì một câu kia ở trong lòng anh ấp ủ rất nhiều năm rồi."

Trình Tụ: "..."

Hoa Mẫn: "Cảm tình của các cháu thật tốt. Ta vẫn rất lo một mình cháu ở ngoài, thế nhưng có Trình Tụ với cháu, hình như cũng không tệ. Khải Trí bên cạnh có Vương Chấn, ta cũng có thể yên tâm." Bà đứng lên, cầm lấy áo khoác đặt ở trên ghế, ưu nhã khoát lên trên cánh tay, "Cứ từ chỗ Hiệu trưởng của các cháu nghe ngóng tin tức, ít nhiều có chút vô lễ, cho nên tự mình sang đây một chuyến. Lập trường các cháu có gì không tiện, cứ đem ta trở thành một người bạn tuổi tác lớn đi. Thời gian không còn sớm, ta phải đi."

Tào Hi mở cửa: "Cháu tiễn bà."

Hai người từ trên lầu đi xuống lầu dưới, từ bóng cây đi như thao trường, một đường không nói gì, thẳng tới cửa, Hoa Mẫn mới nói: "Ta không phải là người không nói đạo lý, Bàng Hạc Viên cũng không thích làm việc thiện như biểu hiện của ông ta. Con đường Chính trị này, mãi mãi không có kẻ địch, cũng mãi mãi không có bạn bè, thế nhưng, thời điểm mấu chốt, thân nhân dù sao vẫn đáng tin hơn người thường."

Tào Hi: "Nếu có một ngày, cháu đứng ở phía đối lập với đảng Thời Tiến thì sao?"

Hoa Mẫn nở nụ cười: "Đảng Thời Tiến là tâm huyết trên trăm năm. Nếu như cháu vài thập niên là có thể đi tới phía đối lập của nó, chứng minh năng lực của cháu rất xuất sắc rất trác tuyệt, nếu như có thể dùng trên chính đạo, đây là may mắn của quốc gia."

Trước có Hoa Anh Chương đàm hòa, sau có Hoa Mẫn lấy lòng, tựa như biểu thị ở trong thời gian ngắn tới, đảng Thời Tiến sẽ không trở thành vật cản của hắn. Đây đối với Tào Hi mà nói, thật sự là một tin tức không thể tốt hơn. Chẳng qua trải qua thất bại thu phục Đỗ Đức Hải, Tào Hi cũng không khỏi không nhìn thẳng vào một vấn đề, hắn cần một nhánh tập thể tranh cử chính quy, không cần quá nhiều người, nhưng bố trí của cơ bản nhất là phải có.

Một quản lí tranh cử thông hiểu toàn cục, một người soạn thảo bản diễn thuyết có kinh nghiệm phong phú, một nhà phân tích tinh thông internet và thời cuộc, một người liên hệ đối ngoại. Đương nhiên, còn có, chuyên viên trang điểm phục trang, người phụ trách tuyên truyền, chuyên viên tài vụ vân vân, đều là rất cần thiết.

Hắn và Trình Tụ tuổi tác quá nhỏ, chỉ có thể làm việc phía sau màn, miễn cưỡng đảm nhiệm làm người soạn thảo bản diễn thuyết và nhà phân tích, nhưng quản lí tranh cử và người liên hệ đối ngoại không thể kéo dài nữa. Nửa tháng nữa, Tổng Thống tổng tuyển cử trần ai lạc định*, tranh cử của đảng phái mới sẽ đăng lên bản tin trong ngày, nhưng hiện giờ bọn họ ngay cả một kế hoạch và chương trình tựa như thế cũng không có. Đáng tiếc Vương Chấn và Quách Tham đều là lò võ có sức có thể bảo đảm an toàn, lại không thích hợp động não dùng miệng. [thành ngữ, ý chỉ một thứ trải qua nhiều quanh co, khúc khuỷu cuối cùng đã có kết quả.]

Tào Hi đột nhiên nói: "Anh nói xem, tỷ lệ cháu thuyết phục chủ nhiệm lớp từ chức có bao nhiêu?"

Trình Tụ: "Nếu như cậu bận đồ con gái, sẽ tăng rất lớn tỷ lệ thành công của cậu."

"..."

"Không cần nhìn tôi như vậy, đói khát của chủ nhiệm lớp đối với sắc dụ của người yêu, rất nổi tiếng trên thế giới."

Tào Hi: "Vậy tôi thực sự là tinh tinh tương tích với thầy ấy rồi."

Tào Hi cuối cùng vẫn không chính thức mở miệng, chỉ là thoáng thăm dò một chút, chủ nhiệm lớp lập tức nhạy bén mà lập tức trốn tránh, nói lời thấm thía: "Không một nghề nghiệp nào danh chính ngôn thuần bồi dưỡng một đám đàn em lâu la lại thoải mái như ở trong trường học đâu."

Tào Hi hỏi: "Nếu như thầy thất nghiệp thì sao?"

Chủ nhiệm lớp: "Vậy em có thể phải thất sinh*."

"..."

"Khoan đã, biểu cảm em là gì đây! Này, đợi đã! Hãy nghe thầy nói, thầy nói "sinh" là sinh của sinh mệnh, không phải là thân của thân thể, em đứng lại đó cho tôi!"

[Sinh của sinh mệnh phát âm là shēng, gồm rất nhiều nghĩa như: sinh đẻ, sinh trưởng, sinh sống, học sinh...

Còn thân của thân thể phát âm là shēn, cũng rất nhiều nghĩa như: thân thể, sinh mệnh, bản thân...

Theo mình hiểu thì, ý của chủ nhiệm lớp, thất sinh là mất học hoặc mất mạng, mà có thể chủ nhiệm lớp tưởng Tào Hi nghe thành không thể sinh con được chăng:v]

Trải qua vài cuộc đại chiến, Tần Khải và đảng Dân Thanh ngày trước tích lũy ưu thế càng ngày càng rõ ràng, ước đoán và dân điều của vài lần đều bỏ khá xa đối thủ, đầu tàu gương mẫu, kết quả của tổng tuyển cử Tổng Thống hầu như không có hồi hộp.

Mặc dù như thế, đến một khắc phải công bố câu trả lới chính thức, Tào Hi và Trình Tụ vẫn canh giữ trước máy tính, nhìn màn hình bỗng nhiên nhảy ra tin tức Tần Khải chiến thắng, nhìn một đám người mừng rỡ như điên, nhìn những người ứng cử khác miễn cưỡng vui cười mà chúc mừng ông ta chiến thắng.

Một thời đại mới lại muốn bắt đầu.

Có lẽ sẽ trở nên tốt hơn, có lẽ sẽ trở nên tệ hơn, hoặc giả là, cũng sẽ không thay đổi gì cả, thay đổi chỉ là thời gian vội vàng trôi qua của bốn năm, và tên Tổng Thống nhoáng cái mà qua.

Tào Hi gửi tin chức mừng cho Bàng Hạc Viên, Bàng Hạc Viên trả lời rất nhanh: Cảm ơn. Lần sau gặp lại ở phủ Tổng Thống.

Tào Hi đóng máy truyền tin, tiếc rẻ mà thở dài. Mặc kệ có đồng ý hay không, Bàng Hạc Viên vẫn là đem bản thân buộc chặc lên chiến xe của đảng Dân Thanh và Tần Khải, dù cho, con đường phía trước tối tăm và gian nan có thể đoán trước được.

Tổng tuyển cử kết thúc, Tào Khải Trí cũng mang theo thắng lợi trở về của nhiệm vụ hoàn thành. Mấy tháng không gặp, khí chất của cậu ta lại nội liễm không ít, ngây ngô của lúc mới gặp đã trút bỏ gần hết, sắc bén giữa đầu lông mày dần dần tản đi, trở nên ổn trọng thành thục. Vương Chấn cũng thay đổi, người đen hơn, thân cao hơn, bớt đi thời kỳ gào to, cười rộ lên cũng không ngốc ngốc như trước nữa, mà là mang theo vài phần mị lực dương cương.

Quách Tham ngược lại không có khác biệt quá lớn, chính là ánh mắt lợi hại trước rất nhiều.

Tào Hi đối thay đổi của những người này nhìn ở trong mắt, trong lòng có vài phần thoả mãn: "Chúc mừng các người, mở khóa cửa thứ hai."

Trải qua rèn luyện trong khoảng thời gian này, Tào Khải Trí đối với năng lực của mình dựng nên lòng tin: "Cậu nói đi, nhiệm vụ gì?"

Tào Hi: "Chiêu người."

Tào Khải Trí: "Vậy cậu hợp hơn. Ở trong chúng ta thì dáng dấp cậu thuộc về chiêu người nhất." [Chiêu ở đây có thể hiểu theo nhiều nghĩa: nhận, gọi, trêu chọc, trêu ghẹo...]

Tào Hi: "..."

"Ha ha ha ha..." Trình Tụ vô cùng cổ vũ.

Tào Hi: "Chúc mừng cậu, trò chơi bị thay đổi đến hình thức trắc trở, nhiệm vụ của cậu giờ là, khí bá vương khai hỏa toàn bộ, để một người cam tâm tình nguyện theo cậu."

Tào Khải Trí: "Thêm hắn vào đội ngũ, cho đi theo là xong rồi."

Tào Hi: "Vấn đề là chỗ đó, để hắn thêm vào đội ngũ. Đã quên nhắc cậu, người này rất có thể hiện giờ đã rời khỏi tinh hệ Trung Ương rồi."

Tào Khải Trí: "..."

Rất nhanh, xuất hiện chuyện khiến Tào Hi cạn lời —— Đỗ Văn Bác quay về trường đi học.

Tào Hi cảm thấy mặt mình cau có, có hơi đau.

Hắn không để ý cái nhìn của người bên ngoài, trực tiếp giết qua Cao tam lớp sáu, tìm tới Đỗ Văn Bác: "Sau anh trở về rồi?"

Đỗ Văn Bác cảm động cầm tay hắn: "Cám ơn em thuyết phục cha anh, cha anh quyết định bắt đầu một lần nữa. Ông ấy hai ngày trước đã tìm được công tác mới rồi."

Tào Hi có dự cảm không tốt.

"Giúp đỡ đảng Khoa Triển thành công xin thành đảng phái mới!"

———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play