Trên chiếc giường lớn trong khách sạn xa hoa, có hai thân thể ướt át đang dây dưa quấn quýt. Hồi lâu sau gã đàn ông phía trên thở một hơi thật dài bình tĩnh lại. Cao Tường kiệt sức nằm bẹp dí trên giường, một người phụ nữ vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm rồi nằm dựa vào gã.
Người phụ nữ trên giường này không phải ai khác mà chính là Diệp Tinh Tinh. Cánh tay thon mảnh của cô ta vẫn treo trên cổ Cao Tường: "Anh giỏi quá."
Cao Tường cúi đầu trao cho Diệp Tinh Tinh một nụ hôn sâu: "Tinh Tinh, em vẫn hấp dẫn như vậy. Không, em còn đẹp hơn xưa nữa, hơn nữa trên giường càng nhiệt tình hơn, thật sự khiến anh có chút chịu không nổi."
Diệp Tinh Tinh hờn dỗi đấm Cao Tường một cái: "Ghét ghê, sao anh càng ngày càng không đứng đắn thế."
"Anh nào có không đứng đắn đâu. Tục ngữ nói đúng lắm, phụ nữ ba mươi đương hồi như sói như hổ. Biểu hiện hồi nãy của anh mạnh hơn chồng em đúng không."
"Anh đấy, một người vốn hào hoa phong nhã sao lại nói năng ngọt xớt thế?"
"Vậy em nói xem em có thích anh của bây giờ không?" Cao Tường dùng tay ve vuốt tấm lưng mỹ miều của Diệp Tinh Tinh, "Hửm? Có thích không?"
"Thích."
"Tinh Tinh, vậy em ly hôn đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"
"Anh thật sự nguyện ý ở cùng em ư?"
"Đương nhiên rồi." Cao Tường nói dối không đổ mặt. Gã không còn là thanh niên trẻ trung vô tri, có thể vì tình yêu mà làm bất cứ cái gì. Hiện tại gã đã có gia đình, có con cái, sẽ không liều mạng như trước nữa.
Gã hơi trầm tư nhớ đến dặn dò của người kia, người đó bảo gã hỏi thăm tình huống của chồng Tinh Tinh. Tuy hành vi của Lăng Vân Phi khiến người ta khó hiểu, đối với một nhân vật nhỏ sống ở tầng chót của xã hội như Cao Tường, cả ngày chỉ vội vàng đến công ty và về nhà như gã thì gã chưa từng thấy hai người đàn ông yêu đương mà còn quang minh chính đại đến thế.
Dưới cái nhìn của gã, sở dĩ Lăng Vân Phi nhắm vào Diệp Tinh Tinh đơn giản vì trên thương trường Tinh Tinh đã đắc tội hắn, vì thế hắn mới trả thù cô ta như thế. Có điều cái này cũng là chuyện giữa bọ họ, chẳng có quan hệ gì với gã, gã cũng không thể bỏ qua tiền được. Cao Tường siết chặt lấy eo Diệp Tinh Tinh: "Tinh Tinh, tâm sự với anh cuộc sống mấy năm qua của em không?"
"Có gì để nói đâu, cứ bất tri bất giác trôi qua vậy thôi."
"Nói cho anh nghe đi, anh muốn biết sau khi chia tay anh em có sống tốt không?"
"Tốt thế nào được chứ? Năm đó sau khi anh âm thầm rời đi, em liền nghe theo an bài của cha mẹ mà gả cho Long Ký Hạo."
"Long Ký Hạo? Hai người có tình cảm ư? Hắn ta có đối xử tốt với em không?"
"Tốt gì mà tốt. Hai chúng em không có tình cảm lại bị bắt ép đến với nhau. Long Ký Hạo là con riêng, năm mười tám tuổi hắn ta mới được nhận tổ quy tông, nhưng vào lúc ấy Hạo Dương cũng chỉ là một cái xác rỗng. Mẹ anh ta bị tai nạn, vì để chữa bệnh cho mẹ mà khi thông gia với nhà em, yêu cầu duy nhất của anh ta là cứu vớt Hạo Dương nhà bọn họ đang ngập chìm trong nguy cơ. Lúc đó lòng em như tro tàn bèn vâng theo ý cha mẹ gả cho anh ta. Nhưng người đàn ông kia sau khi kết hôn không chạm đến em, ngay cả con trai cũng là nhờ mang thai hộ. Thằng bé đó giống cha nó như đúc, rất cao ngạo, chẳng hề gần gũi với em. Long Ký Hạo là cái thá gì chứ, không phải chỉ là một công cụ kiếm tiền cho người ta thôi sao, lúc không cần thì vứt hai mẹ con nhà đó ở ngoài tự sinh tự diệt, đến khi cần mới đón về. Một bà mẹ hồ ly tinh phá hoại gia đình người ta có thể giáo dục ra thứ con cái có gì tốt đâu."
"Được rồi Tinh Tinh, vì loại người như thế mà tức giận hại thân không đáng. Không phải em còn có anh ư, anh sẽ ở bên em. Hơn nữa những năm qua em chỉ có một mình anh, anh rất vui. Tinh Tinh, hãy rời khỏi gã đàn ông kia đi, chúng ta đã để lỡ nhau lâu đến vậy."
"Anh thật sự đồng ý ở cùng em ư?"
"Đương nhiên, anh sẽ vĩnh viễn không lừa dối em."
"Cục cưng, anh đợi em thêm một lúc, em sẽ ly hôn, có điều em không thể để cho Long Ký Hạo phải dễ chịu."
"Tinh Tinh, em muốn làm thế nào?"
"Anh hỏi cái này làm gì?" Diệp Tinh Tinh ném ánh mắt nghi ngờ về phía Cao Tường.
"Em sao thế? Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, dù em có làm thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ bên em, ủng hộ em. Dù anh phải chờ mười năm, hai mươi năm, anh đều nguyện ý."
"Thật ư?"
"Tinh Tinh, đêm xuân khổ đoản, chúng ta cần gì lãng phí thời gian cho những thứ này. Nói thật hay giả, anh sẽ dùng hành động để cho em biết." Nói xong Cao Tường liền vươn mình áp Diệp Tinh Tinh dưới thân, dùng thứ đã cương cứng lên cọ xát: "Sao, có cảm nhận được thành ý của anh không?"
"Đáng ghét ghê." Diệp Tinh Tinh hờn dỗi đánh đánh người không đứng đắn kia một hồi, sau đó hai người lại nhanh chóng quấn riết hôn hít kịch liệt.
Một đêm triền miên, đến sáng Diệp Tinh Tinh rời giường trước tiên, hôn Cao Tường đang buồn ngủ một cái: "Em đi làm trước đây, anh ngủ tiếp đi."
"Ừ, trên đường nhớ cẩn thận một chút, anh chờ em về."
Cao Tường nhìn Diệp Tinh Tinh quay người rời đi, đột nhiên có chút thương cảm. Không ngờ người yêu đã từng thân mật khi trước, lần thứ hai gặp lại lại có kết cục thế này. Gã không kìm lòng được mà lên tiếng: "Tinh Tinh, tạm biệt."
Đúng là tạm biệt, cả đời này sẽ không gặp nữa. Sau này em đi đường dương quan* của em, anh sẽ trở về cuộc sống của riêng anh.
* Đường dương quan (chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang)
"Ha ha, em đi đây, chờ tin tức tốt của em nhé."
Chờ Diệp Tinh Tinh rời đi, Cao Tường nghỉ ngơi thêm một lúc rồi nhanh chóng rời giường. Gã mặc quần áo xong xuôi liền lấy máy quay mini trên tường xuống, mở ra nhìn. Trong máy quay là hình ảnh rất rõ ràng, còn có cả đối thoại của hai người cũng có thể nghe được rất rõ. Có cái này, tiền của gã sẽ nhanh chóng vào tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT