Mặt mày Diệp Tinh Tinh âm trầm nhìn người trước mặt: "Thứ tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?"
Đinh Tử Kỳ lập tức hiểu ý rút một phong thư từ trong tập tài liệu ra: "Đây, tất cả đều ở đây."
Diệp Tinh Tinh nhận lấy mở ra nhìn, sau đó hài lòng nở nụ cười: "Không tồi. Có cái này rồi, tôi xem hai kẻ kia sẽ còn hung hăng phô trương thế nào! Dám để tôi phải khó chịu, tôi sẽ khiến chúng phải trả giá thật đắt!"
"Cô đã đáp ứng tôi chỉ vì muốn không ly hôn với Long Ký Hạo, để anh ta về bên cô, không được gây thương tổn cho Lăng Vân Phi."
Diệp Tinh Tinh nở nụ cười: "Anh căng thẳng cái gì? Cái gã lăng nhăng kia đối xử với anh như vậy mà vẫn bảo vệ hắn ta, thật sự là si tình! Yên tâm, tôi sẽ không quên ước định giữa chúng ta."
Đinh Tử Kỳ nhíu mày: "Không phải, cô chẳng hiểu gì cả. A Phi là người thù dai, tôi không thể làm quá đáng được, chỉ cần để hắn rời khỏi Long Ký Hạo, tôi tin Lăng Vân Phi vẫn sẽ cần mình."
"Được rồi, sợ run đến thế à. Đợi lát nữa, tôi nhận điên thoại đã. A lô A Tường hả, sao thế anh, có chuyện gì vậy? Được được, tối nay gặp hé. Ừm ừm, trên đường nhớ cẩn thận một chút. Em biết rồi, yên tâm đi."
Diệp Tinh Tinh vui vẻ cúp máy, Đinh Tử Kỳ kỳ quái nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Diệp Tinh Tinh, hơi buồn bực dò hỏi: "Điện thoại của ai mà cô cười vui vẻ vậy?"
Diệp Tinh Tinh không chú ý lắm, cô ta vuốt vuốt tóc mình: "Chẳng ai cả, chỉ là một người bạn cũ đã lâu không gặp mà thôi."
"Tôi cảm thấy đang trong thời điểm đặc biệt, cô cẩn thận một chút thì tốt hơn. Lăng Vân Phi không phải là người bình thường, chúng ta đang nghĩ cách để tìm nhược điểm của hắn, hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết, mà nhất định sẽ đối phó cô."
"Được rồi, tôi biết chừng mực mà, không cần để ý đến tôi. Anh đi làm đi, đến lúc đó tuyệt đối sẽ làm cho anh lần nữa lao vào vòng ôm của Lăng Vân Phi."
"Tốt lắm. Cô làm đi, tôi ra ngoài trước."
Chờ đến khi Đinh Tử Kỳ biến mất ở cửa phòng làm việc, Diệp Tinh Tinh cong khóe môi. Đinh Tử Kỳ à, anh cũng quá ngây thơ rồi. Anh thật sự cho rằng tôi thiện lương đến thế ư? Tôi sẽ khiến cho hai kẻ kia thân bại danh liệt, đặc biệt là Lăng Vân Phi, không biết lúc mọi người biết được Lăng đại thiếu mà Lăng gia nghìn yêu vạn chiều là đồng tính sẽ có vẻ mặt gì nhỉ, nhất định là đặc sắc lắm! Thật sự có chút không thể chờ mong được nữa, muốn biết ngay lập tức, ha ha ha.
Đinh Tử Kỳ trầm tư, người đàn bà Diệp Tinh Tinh này chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, rất có thể đến cuối cùng cô ta sẽ không giữ lời. Nhưng mà cho dù cô ta để cho Lăng Vân Phi thân bại danh liệt thì sao chứ? Đến lúc tình yêu của hắn và Long Ký Hạo, thứ tình yêu không được phép tồn tại trên đời bị ánh sáng chiếu vào, ắt hẳn hai người họ sẽ phải vội vã tách ra dưới áp lực. Khi đó nhất định Lăng Vân Phi sẽ bị bạn bè xa lánh, tứ cố vô thân, cũng chỉ có Đinh Tử Kỳ gã là chịu ở bên cạnh hắn. Nếu như đến lúc đó mà Lăng Vân Phi vẫn muốn nhất định ở cùng Long Ký Hạo, vứt bỏ của cải, địa vị, thì một kẻ không còn cái danh Lăng gia đại thiếu như hắn, gã cần gì phải ngây ngốc hầu hạ khổ sở chứ.
Nếu như Lăng Vân Phi chịu áp lực dư luận, phải chia tay Long Ký Hạo, mà trong hoàn cảnh đầu sóng ngọn gió như vậy chỉ có mình gã là ở bên hắn không rời không bỏ, tin chắc rằng chẳng có một người đàn ông nào là không cảm động hết. Trái lại, mặc kệ Diệp Tinh Tinh dằn vặt thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để gã phải chịu tổn thất gì. Vừa nãy gã cố ý để lộ sự si tình của mình cho ả đàn bà kia nhìn thấy rồi, người thắng cuối cùng nhất định sẽ là mình, Đinh Tử Kỳ ác độc nở nụ cười.
Hai người trong phòng ngoài phòng đều đang toan tính mưu đồ, từng người mang ý xấu riêng. Mà ở bên một đầu khác của thành phố, Lăng Vân Phi đang vui vẻ nhìn người đàn ông bận rộn với máy tính. A Hạo đã thẳng thắn với Diệp Tinh Tinh, chỉ cần hai người ly hôn là hắn có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với A Hạo.
Không ngờ mặc dù A Hạo chưa từng thổ lộ tình cảm với mình, nhưng anh ấy lại ly hôn vì mình, chứng tỏ rằng trong lòng anh có mình rồi. Lăng Vân Phi càng nghĩ càng vui vẻ, vừa nãy Cao Tường đã nói tối này là có thể lên giường với Diệp Tinh Tinh. Diệp Tinh Tinh, đến lúc đó coi cô dựa vào gì để càn quấy. Hơn nữa một Diệp thị nho nhỏ, tôi và A Hạo vốn chẳng thèm để vào mắt. Đến lúc đó, mọi thứ trong Lăng gia, chỉ cần A Hạo muốn thì đều là của anh ấy.
Lăng Vân Phi rề rà đến trước mặt Long Ký Hạo, rồi dùng tay mát xa bả vai cho anh: "Được rồi A Hạo, đừng vội quá. Anh nghỉ ngơi đi."
"Nếu mệt thì em cứ ngủ trước, tôi muốn xử lý xong những thứ này đã."
"Không sao, không mệt, em sẽ ở cạnh anh. Anh làm đi."
"Được."
Lăng Vân Phi tiện tay lấy một cuốn sách ngồi bên cạnh nhìn anh bận rộn. Chỉ chốc lát sau hắn đã bị cơn buồn ngủ đánh bại, gục đầu xuống ngủ. Long Ký Hạo nghiêng đầu sang nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Vân Phi, khóe môi lên cong lên. Mấy hôm nay cứ để tôi ở bên em không rời, sau này chúng ta sẽ không còn liên hệ nữa.
Mà Lăng Vân Phi đang ngủ không biết lại gặp giấc mơ đẹp gì, khẽ cong môi. Hắn không biết rằng hiện thực chẳng hề giống với giấc mộng.... Người mà hắn yêu sẽ rời đi hắn, rời đi thật xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT