*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lăng Vân Phi rầu rĩ không vui nói xong những lời này rồi chuẩn bị chán nản rời khỏi phòng. Trong lòng hắn vẫn âm thầm chờ mong rằng: A Hạo, xin anh đấy, A Hạo, gọi em lại, gọi em lại đi. Thế nhưng dù hắn có đi thật từ từ chậm chạp đi chăng nữa thì cũng đã đến tới cửa rồi, tay cũng chạm vào tay nắm cửa, ấy thế mà vẫn không nghe thấy A Hạo lên tiếng giữ hắn lại.
Long Ký Hạo chỉ lạnh lùng nhìn chàng thanh niên, chẳng hề lên tiếng. Ôi, Lăng Vân Phi thở dài một hơi rồi buông tay nắm cửa xuống, tiếp đó xoay người lại bước nhanh đến trước mặt người đàn ông rồi ôm lấy eo Long Ký Hạo: "A Hạo, em vẫn không muốn đi, có thể cho em ở lại chờ anh nguôi giận được không?"
"Không được." Long Ký Hạo lạnh lùng mở miệng.
"Hả, vậy mà cũng không được sao? Em có thể bảo đảm mình sẽ không nói tiếng nào."
"Đương nhiên là không được rồi. Em biến bữa trưa ngon lành của tôi thành cái dạng này, hại tôi không còn khẩu vị ăn cơm, phương thức chuộc tội của em là thế đây sao? Để tôi dùng cái bụng đói ở đây nghe em xàm xí, đây chính là thành ý?"
"A Hạo, anh nói gì cơ?" Không thể nào, ý của A Hạo là tha thứ cho hắn sao. Tha thứ cho hắn, ôi hạnh phúc tới đột nhiên quá, khiến Lăng Vân Phi có hơi khó tiếp thu, vì thế trong phút chốc hắn vẫn giữ dáng vẻ ngơ ngác, chì biết ngẩng đầu lên ngốc nghếch hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
Long Ký Hạo nổi nóng nhìn chàng thanh niên đang tạm thời rớt não, anh giơ tay ra nhéo mạnh lên tai Lăng Vân Phi: "Tôi nói, Lăng Vân Phi, rốt cuộc có phải là em cố ý không? Lúc cần thông minh thì não chẳng thấy đâu, lúc không cần thông minh thì lại tự cho mình thông minh, có phải em muốn tôi tức chết không hả?"
"Á aaa A Hạo, đau quá, nhẹ nhẹ chút anh ơi." Không đúng không đúng, cái người đang bị nhéo tai đột nhiên linh quang chợt lóe. Hiện tại A Hạo đã đồng ý nói chuyện với mình, hơn nữa còn ngọt ngào véo tai mình, không phải chứng tỏ rằng anh ấy đã tha thứ ư. Hê hê, như vậy tốt quá đi mất.
Dù đang bị nhéo đau đến nhe răng nhếch miệng, Lăng Vân Phi vẫn si ngốc nhìn Long Ký Hạo: "A Hạo, A Hạo, là em sai rồi, em nên đánh. Anh dùng sức thêm cũng được, chỉ cần anh không giận là tốt, chẳng sao hết, em không đau đâu."
Long Ký Hạo nhìn chàng thanh niên rõ ràng là đau không chịu nổi nhưng vẫn cố sức làm cho mình vui lòng, lửa giận cũng tiêu tan: "Đi thôi, không phải em muốn bỏ đói tôi đấy chứ?"
"À à à, đúng, đi thôi. Em sai rồi A Hạo, để em dẫn anh đi ăn một bữa tiệc thật lớn để bồi thường nhé, tuyệt đối còn phong phú hơn hộp cơm mà Tiêu Nghị mang đến cho anh, được không?"
"Lại nữa rồi, còn nói thì khỏi đi luôn."
"Được, được, anh cứ coi như em chưa nói là được. Hoặc anh cứ tìm băng dính dán thẳng lên miệng em, chịu không?"
Long Ký Hạo giả vờ trầm tư một phen: "Ừ, ý tưởng này không tệ, đỡ phải ghét bỏ vì cái miệng em."
Nghe vậy Lăng Vân Phi cố ý làm bộ vô cùng đáng thương che ngực: "A Hạo, anh thật là vô tình, tim em đau quá man."
"Đau chết đáng đời em." Nhìn cái người đang khoa trương cố ý bán manh, Long Ký Hạo nở một nụ cười, đúng là một vai hề.
Nhìn thấy Long Ký Hạo đã nhoẻn cười, lòng Lăng Vân Phi cũng hết thấp thỏm, rốt cuộc nguy cơ đã được tiêu trừ nhờ mình mặt dày mày dạn cầu xin. May mà hồi nãy mình không ngoan ngoãn rời đi như mình nói, nếu không thì không biết đến khi nào A Hạo mới chịu tha thứ cho mình, giờ đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Lăng Vân Phi vui vẻ ôm lấy cánh tay Long Ký Hạo rời khỏi văn phòng, chỉ để lại một hộp cơm tiện lợi lẻ loi trên bàn không người hỏi thăm. Thương thay cho Tiêu Nghị mất công chạy đi xa như vậy để mua, cơ mà hai cái người vừa hóa giải giận hờn chẳng thèm nhìn đến.
Lăng Vân Phi đưa A Hạo đến một nhà hàng Tứ Xuyên, lúc gọi món còn lén bảo phục vụ rằng đừng cho bột ngọt vào bất cứ món nào hết. Chờ đến khi món ăn được đưa lên, Lăng Vân Phi nhìn người đàn ông đang ăn say sưa ngon lành liền cảm thấy lòng mình vô cùng thỏa mãn. Xem ra hắn thật sự nên học nấu ăn để chuyên nấu cho người ấy ăn. A Hạo kiêng ăn như vậy, mà đồ ăn trong nhà hàng lại cho quá nhiều bột ngọt và gia vị, khẩu vị như A Hạo nhất định là ăn không quen. Hắn cũng không thể bị cái người tên Tiêu Nghị chướng mắt kia hạ thấp được.
Chỉ đáng thương cho Tiêu Nghị, chỉ vì anh ta tiện đường mua hộp cơm cho người đàn ông của hắn mà bị hận thù khó hiểu như vậy, thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga má ôi! Tuy rằng nghe ý tứ của A Hạo thì hình như họ chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường...
Không đúng không đúng, không thể đơn giản như vậy. Hai người họ là bạn hồi học đại học, bên nhau sớm chiều trong một thời gian dài như thế, lỡ may tên Tiêu Nghị kia có mưu đồ quỷ quyệt gì với A Hạo thì làm sao bây giờ? Không được không được, quá nguy hiểm, cái người Tiêu Nghị kia cười gian trá như vậy, vừa nhìn đã biết là người không tốt lành gì.
Nhưng tên ngốc này hình như đã quên rằng nếu Tiêu Nghị sớm có ý đồ với người đàn ông của mình thì làm gì chờ đến giờ để thừa khi hắn đi vắng mà xông vào? Lăng Vân Phi nghĩ, hay là mời anh ta về Lăng thị nhỉ. Không được, nếu làm như vậy thì rõ ràng là đã khiêu khích A Hạo, tuyệt đối sẽ chọc cho anh ấy xù hết lông lên, phải bỏ ý nghĩ này ngay thôi. Nếu không thì cho anh ta một khoản tiền để anh ta rời đi nhỉ, không có ai có thể kháng cự được với một cục tiền lớn đâu. Đúng, ý tưởng này không tệ. Lăng Vân Phi càng nghĩ càng hăng, càng tăng thêm sức cầm đũa.
"Em đang làm gì thế?" Long Ký Hạo dùng đũa gõ gõ cái người đang hồn vía lên mây, "Nghĩ gì thế? Em xem em đã chọc một bát mì ngon lành thành cái dạng gì rồi?"
"Hả." Lăng Vân Phi phục hồi tinh thần. Hắn vừa cúi đầu nhìn xuống đã thấy một đĩa mì xào thịt heo* đã bị mình quấy be bét."A, ngại quá, nãy em vừa phân tâm nghĩ chuyện khác."
*Mì xào thịt heoLong Ký Hạo mặt không hề cảm xúc nhìn hắn: "Nghĩ cái gì mà khiến một đĩa mì ngon lành biến thành thế này! Lãng phí thức ăn, tôi ra lệnh cho em hôm nay phải ăn sạch bàn mì cho tôi."
Lăng Vân Phi liếc nhìn đĩa mì vô cùng thê thảm, sau đó ngẩng đầu lên ai oán nhìn người đàn ông: "Không thể nào A Hạo, ăn hết sạch ư?"
"Đúng, ăn sạch." Long Ký Hạo tươi cười nhìn chàng trai đang buồn rười rượi.
Nhìn thấy nụ cười đặc trưng này của A Hạo, Lăng Vân Phi rùng mình một cái, "Được, A Hạo anh yên tâm, mì này ngon thế này em sẽ ăn sạch không dư một miếng." Nói xong hắn liền cầm đũa vùi đầu bắt đầu ăn như hùm như sói. Long Ký Hạo nghiêng đầu buồn cười nhìn Lăng Vân Phi đang ăn mì, bỗng nhiên khẩu vị cũng tốt hơn. Anh một tay gắp thức ăn một tay thì xoa xoa đầu Lăng Vân Phi: "Đừng gấp, cứ từ từ ăn khỏi nghẹn."
Một bữa cơm cứ thế trôi qua trong tâm tình vui vẻ của Long Ký Hạo. Đến khi ăn xong, Lăng Vân Phi lái xe đưa Long Ký Hạo về công ty, sau đó nghiêng người hôn môi anh. Nhưng vừa đặt môi mình lên môi anh, như chạm phải ma túy, không thể cai được. Hắn hết gặm lại cắn đôi môi mỏng khêu gợi của Long Ký Hạo, cuối cùng không hài lòng với việc chỉ đụng môi đơn giản bèn chủ động duỗi lưỡi ra liếm môi Long Ký Hạo.
Long Ký Hạo phối hợp hé môi ra, chiếc lưỡi trơn mềm của Lăng Vân Phi nhanh chóng chui vào theo kẽ môi tìm đến đầu lưỡi Long Ký Hạo, tàn nhẫn mút mát, dẫn dắt đầu lưỡi A Hạo cùng nhảy múa với mình. Chỉ một lát sau, nước miếng của A Hạo đã nhanh chóng hòa trộn vào trong miệng hắn.
Lăng Vân Phi như người lang thang khát khô trong sa mạc, khát khao nuốt lấy nước bọt thơm ngọt trong miệng. Long Ký Hạo chấm dứt nụ hôn quấn quýt nồng nàn này, sau đó mất kiên nhẫn đẩy Lăng Vân Phi ra: "Được rồi, tôi phải đi vào, em cũng ngoan ngoãn về đi làm cho tôi."
Lăng Vân Phi không vừa lòng tiếp tục cọ cái đầu xù xù vào cổ Long Ký Hạo: "Này A Hạo, chiều nay em lại đến đón anh tan làm nhé?"
"Ừm, chiều em đón Thiên Thiên xong thì quay lại đón tôi."
"Được, tuân mệnh." Lăng Vân Phi nghiêm túc bày ra một tư thế cúi chào tiêu chuẩn.
"Được rồi về đi, phải ngoan đấy." Long Ký Hạo đẩy cửa xe ra bước xuống.
"A Hạo, em đưa anh vào nhé?" Lăng Vân Phi vô cùng đáng thương nằm nhoài trên cửa sổ xe ngắm nhìn bóng lưng của người đàn ông.
"Không được, em mau về đi."
"Ừm được rồi, hẹn gặp lại A Hạo." Lăng Vân Phi si mê nhìn bóng lưng của anh, mãi đến khi Long Ký Hạo đi vào đại sảnh không thấy được nữa, hắn mới lưu luyến thu hồi ánh mắt. Ghét thật đấy, chẳng muốn rời khỏi A Hạo đến một phút nào hết, hơn nữa đi vào hắn lại gặp mặt cái người tên Tiêu Nghị kia.
Đúng rồi, Lăng Vân Phi đột nhiên nhớ lại còn nhân vật Tiêu Nghị này nữa, thật là một phiền toái lớn. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho thám tử: "Lát nữa gửi hết tư liệu về phó tổng giám đốc của Hạo Dương cho tôi." Hắn ra một mệnh lệnh đơn giản và rõ ràng rồi cúp máy. Một lát sau điện thoại liền vang lên ting ting, hắn mở ra nhìn đã thấy tin nhắn được gửi tới. Không ngờ A Hổ làm việc có hiệu suất thật, phải gửi cho hắn ta chút tiền thưởng mới được.
Lăng Vân Phi tỉ mỉ đọc tư liệu một lần rồi mới thả trái tim đang vọt lên cổ họng về đúng chỗ. Hóa ra Tiêu Nghị này là thẳng nam, đã có vợ con, lần này mới hơi buông lỏng được. Như vậy kế hoạch dùng tiền điều anh ta đi có thể tạm hoãn lại đã, bởi vì ở Hạo Dương anh ta có thể giúp đỡ và chăm sóc được rất nhiều cho A Hạo.
Nghĩ thông suốt rồi, Lăng Vân Phi phấn khởi nhấn ra, chiếc xe nhanh chóng rời đi.