*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lăng Vân Phi để lại phòng cho mình Đinh Tử Kỳ rồi hắn đến phòng nghỉ, cứ đi tới đi lui trong đó. Xem ra đã nói hết cho Đinh Tử Kỳ rồi thì hắn cũng nên tìm cho mình một thư ký mới, vì dù hắn và Đinh Tử Kỳ đã rạch ròi, nhưng chắn chắn gã sẽ không dễ dàng hết hy vọng, công việc sau này không được tiện cho lắm.
Đúng rồi, hay chuyển gã đến bộ phận khác là được. Đúng, mai sẽ chuyển Đinh Tử Kỳ sang chỗ khác. Lăng Vân Phi nghĩ ra được biện pháp, lại nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười một giờ, giờ này có thể đi tìm A Hạo thân yêu của mình đi ăn trưa được rồi. Suy nghĩ không bằng hành động, Lăng Vân Phi lập tức sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi rời khỏi công ty.
Hắn lái xe đến Hạo Dương rồi vào đại sảnh. Dựa vào cái lưỡi ngọt ngào cộng thêm vẻ ngoài anh tuấn, Lăng Vân Phi đã khiến cô gái tiếp tân bên ngoài ngẩn người một chút, sau đó lại thuận lợi làm cô gái đón khách đỏ bừng mặt để hắn đi.
Lăng Vân Phi thuận lợi thông suốt tiến vào thang máy, lại nghĩ, không được không được, cô bé đón khách hồi nãy ngốc quá! Ai đến tìm A Hạo cũng cho vào, lỡ may là một gã đàn ông hoặc đàn bà thối tha nào đó đến làm phiền A Hạo của mình thì sao? Xem ra thu mua Hạo Dương là một hạng mục vô cùng cấp bách, hắn phải thanh trừ hết những nhân tố không an lòng kia, mà kẻ đứng đầu chính là cô tiếp khách ấy. Hắn chỉ nghĩ đến việc làm sao để sa thải người, hoàn toàn quên mất cô bé tiếp tân kia lương thiện cỡ nào, bằng không sao hắn có thể thuận lợi tiến vào thang máy như thế.
Lăng Vân Phi quen đường quen nẻo đi đến văn phòng tổng giám đốc, lại đứng ở cửa hơi do dự. Hắn đột nhiên đến thế này, A Hạo có thể mất hứng không? Ôi! Hắn làm việc đã nhát gan co đầu rụt cổ như thế từ khi nào vậy? Xem ra người đang yêu đương đều trở nên ngốc nghếch, ngay cả thiên tài như mình cũng không ngoại lệ. Mình và A Hạo là người yêu, cùng ăn trưa là chuyện không thể nào bình thường hơn được nữa. Lại nói nếu như A Hạo không vui, mình cũng sẽ dày mặt dỗ cho người ấy vui lên thôi. Nghĩ thông suốt rồi, hắn bắt đầu gõ nhẹ cửa.
"Mời vào."
Âm thanh trầm thấp dễ nghe từ trong truyền ra, Lăng Vân Phi liền nhẹ nhàng bước vào văn phòng. Có điều không chờ hắn cao hứng xông tới thì đã nghe người đang vùi đầu với tài liệu lên tiếng: "Tiêu Nghị, cậu biết lễ phép vào phòng tôi từ khi nào thế? Còn biết gõ cửa nữa?"
Thật lâu không nghe thấy người trước mặt đáp lại, Long Ký Hạo nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Tiêu Nghị, cậu sao t... Ồ, sao lại là em?"
"Đúng vậy, là em, không phải Tiêu Nghị của anh. Làm anh thất vọng rồi hả?" Niềm vui ngập tràn trong lòng Lăng Vân Phi cũng đã tan hết, hắn chua chát mở miệng.
Long Ký Hạo thông minh thế nào, anh đã nghe được tâm tình xuống thấp của người yêu mình. Có điều anh cũng chẳng hề vội vã dỗ dành, dù sao để người yêu ghen tuông một chút trong chừng mực vẫn là tình thú.
Anh buồn cười đặt bút máy trong tay xuống, ngoắc ngoắc tay với Lăng Vân Phi: "Lại đây."
Nghe vậy Lăng Vân Phi lập tức nghe lời bước nhanh đến trước mặt Long Ký Hạo. Long Ký Hạo vươn tay chỉ về chân mình: "Đây, ngồi xuống đi."
Lăng Vân Phi nào phải là người ưỡn ẹo ngại ngùng, nghe được lệnh lập tức dạng chân đặt mông lên đùi Long Ký Hạo, ôm lấy cổ anh.
Long Ký Hạo cố ý để Lăng Vân Phi ngồi sát trên người mình, sau đó dùng sức ngửi ngửi: "Sao tôi nghe thấy mùi chua nồng nặc thế nhỉ? Ù ôi, chua quá đi mất."
Lăng Vân Phi càng dí sát người mình vào thân thể anh, ngẩng đầu mút mát vành tai người ấy, lẩm bẩm thở dài: "Biết rõ em vì cái gì mà anh còn cố ý trêu em." Câu sau hắn liền nâng tông giọng: "Anh nói coi cái người Tiêu Nghị kia là ai? Sao em không biết trong phòng anh còn có nhân vật này?"
"Hả, em hỏi Tiêu Nghị à. Cậu ta!" Long Ký Hạo cố ý kéo dài giọng để tạo kịch tính.
"Anh nói đi, rốt cuộc Tiêu Nghị là ai?" Lăng Vân Phi có chút kích động nhìn Long Ký Hạo.
"Này A Hạo, vừa nãy ở ngoài cửa tôi có nghe thấy tên của mình, sao thế? Có phải không nhịn được, đói đến mức ngực dán vào lưng rồi không?"
Theo giọng nói sảng lãng truyền đến, cửa cũng bị dùng sức đẩy ra. Lăng Vân Phi vốn không nghĩ kỹ đã đến, nhưng nếu như bị đồng nghiệp của A Hạo nhìn thấy, hắn sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh, dù sao bây giờ anh cũng là người có vợ trên danh nghĩa, bị nhìn thấy đang ôm ôm ấp ấp một người đàn ông thì còn ra thể thống gì. Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng tránh khỏi đùi Long Ký Hạo. Dường như biết suy nghĩ trong lòng Lăng Vân Phi, Long Ký Hạo cũng không ngăn cản, chỉ nhoẻn miệng cười nhìn động tác cuống quýt của hắn.
Nhưng Lăng Vân Phi vẫn chậm một bước, chưa kịp đứng dậy thì đã bị người đi vào nhìn thấy toàn bộ. Anh ta nhìn thấy người đang ngồi trên đùi bạn thân của mình bèn khoa trương hét lớn: "Oa A Hạo, thật ngại quá, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe." Nói xong còn vội vàng làm bộ che kín hai mắt lại.
Long Ký Hạo buồn cười nhìn người vừa xông vào: "Tiêu Nghị, tôi đã nói bao nhiêu là lần rồi, trước khi vào cửa thì đừng có lỗ mãng như thế được không?"
Tiêu Nghị cười hì hì nói: "Ừ ừ, tôi biết rồi, lần sau nhất định sẽ để ý, tránh cho làm lỡ cậu và mỹ nhân... A, kỳ thực tôi không nhìn thấy gì cả."
Lăng Vân Phi vừa nghe thấy là Tiêu Nghị, ra đa nhỏ lập tức dựng lên sợ hãi. Đây chính là Tiêu Nghị, nghe hắn ta nói chuyện thẳng thắn không hề kiêng dè gì với A Hạo, xem ra hai người rất thân thiết. Hắn ngẩng đầu lên quan sát anh ta thật kỹ, chỉ thấy người kia cực kỳ đẹp trai, ngũ quan góc cạnh rõ nét như được điêu khắc. Nhìn bề ngoài trông anh ta có vẻ phóng đãng không câu nệ, nhưng ánh sáng lơ đãng toát lên trong mắt người này thật khiến người ta không dám coi thường.
Tiêu Nghị có một mái tóc đen dày, dưới đôi mày kiếm là mắt phượng nhỏ dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ với độ dày vừa phải lúc này đang nở một nụ cười khiến người ta phải hoa mắt. Thật là một kình địch không thể khinh thường, Lăng Vân Phi thầm nghĩ.
Bên kia Tiêu Nghị cũng bất động thanh sắc quan sát Lăng Vân Phi. Hóa ra anh chàng đẹp trai này chính là người tình bé nhỏ của A Hạo, không ngờ một người cứng nhắc như A Hạo cũng có đôi mắt thật không tồi, tìm được một tình nhân trẻ đẹp như vậy.
Anh ta thu hồi ánh mắt đánh giá lại rồi nở nụ cười đưa hộp cơm trong tay cho Long Ký Hạo. Sau khi ở bên người thanh niên này, A Hạo cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều, giống một người bình thường hơn, không còn lạnh lùng như băng tuyết nữa.
"Này, kim chi xào thịt ba chỉ* với măng tre xắt sợi thịt bò* cậu gọi đây, không cho tinh chất gà* với cả bột ngọt vào."
*Tinh chất gà: Được tạo ra bằng cách thêm gia vị hóa học vào bột ngọt. Bởi vì trong loại hạt này có các nucleotide có hương vị thơm ngon của thịt gà nên được gọi là tinh chất gà. Nó có thể được sử dụng để thêm vào các món ăn, súp và mì ống. Ngoài natri glutamate, tinh chất gà còn chứa nhiều loại axit amin, làm tăng sự thèm ăn và cung cấp các chất dinh dưỡng nhất định. Nó cũng na ná với hạt nêm bên mình á.Long Ký Hạo nhận lấy: "Ha ha, cảm ơn. Chỉ cậu hiểu rõ tôi không ăn bột ngọt."
"Đương nhiên, tôi là ai chứ? Còn mua ở cửa hàng cậu thích nhất nữa đấy."
"Ồ, làm tôi cảm động quá, cửa hàng kia còn rất xa."
Lăng Vân Phi ngồi một bên chua chát nhìn hai người này quen thuộc đối đáp. Còn nhớ thích ăn cái gì? Không ăn bột ngọt? Cửa hàng ở đâu? Quen thuộc ghê nhỉ, những thứ này hắn đều không biết, ấy thế mà người kia lại biết rõ.
Tiêu Nghị hơi buồn cười dùng khóe mắt liếc gương mặt càng lúc càng tái nhợt của chàng tình nhân bé nhỏ của A Hạo: "Ký Hạo cậu không giới thiệu một chút à? Vị này là..."
Rốt cuộc Long Ký Hạo cũng chú ý đến thanh niên đang bị lạnh nhạt bên cạnh: "À, đây hả, Lăng Vân Phi. Vân Phi, đây là Tiêu Nghị, phó tổng giám đốc của công ty, cũng là bạn học hồi đại học của tôi."
"Hóa ra là Lăng đại công tử, chào cậu." Tiêu Nghị giơ tay ra trước. Lăng Vân Phi đang khó chịu nên chẳng thèm nhìn vào cái tay đang duỗi của Tiêu Nghị, ngoài cười trong không cười nói: "Chào Tiêu tiên sinh."
Tiêu Nghị ngượng ngùng thu tay lại, xoa xoa mũi cười cười: "Ha ha, hân hạnh hân hạnh." Thấy tình nhân bé nhỏ của A Hạo đang bất mãn, Tiêu Nghị cũng biết mình đang làm kỳ đã cản mũi bèn thức thời nhìn bạn thân, nháy nháy đôi mắt đẹp: "Ký Hạo, nhân lúc đang nóng thì cậu ăn với Lăng thiếu gia đi, cứ từ từ hưởng thụ nhé! Tôi đi trước đây."
Lăng Vân Phi oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Nghị mãi đến khi anh ta đi ra ngoài. Rốt cuộc cái tên đáng ghét kia cũng chịu đi rồi. Long Ký Hạo mở hộp cơm, ngửi một hồi: "Ôi, thơm quá." Anh cầm đũa gắp một miếng: "Quả nhiên vẫn là Tiêu Nghị hiểu rõ tôi nhất, món ăn không có bột ngọt mới đúng là mỹ vị."
Lăng Vân Phi tối sầm mặt nhìn hộp cơm nóng hôi hổi, càng nhìn càng khó chịu. Hắn đóng nắp hộp lại: "Rốt cuộc anh có quan hệ gì với Tiêu Nghị? Tại sao anh lại nói chuyện tùy tiện với anh ta thế? Còn nữa, tại sao anh ta lại biết anh thích ăn gì?"
"Em đang chất vấn tôi đấy à?" Long Ký Hạo nheo đôi mắt đẹp lại, thấp giọng hỏi. Thế mà cái người đang bị ghen tuông xông mờ mắt kia vẫn không sợ chết, nhất thời quên mất nguy hiểm trong giọng nói của anh, tiếp tục truy hỏi: "Anh mau nói cho em biết rốt cuộc anh ta là ai đi."
Lăng Vân Phi đã biến Tiêu Nghị vừa gặp thành kẻ địch giả tưởng theo bản năng. Tại sao A Hạo có thể quen thuộc với người đó như vậy, không được, quá nguy hiểm rồi.
"Em có thân phận gì mà dám truy hỏi tôi như vậy? Sao, không tin tôi đúng không? Hoài nghi quan hệ giữa tôi và Tiêu Nghị không đơn thuần đúng không?"
Long Ký Hạo nói trúng tim đen, đã nói ra suy nghĩ trong lòng Lăng Vân Phi. Anh thấy thanh niên trước mắt trầm mặc, chứng tỏ anh đã nói đúng, sau đó lại gấp gáp giải thích: "Không phải đâu A Hạo, em tin anh mà, nhưng em sợ người khác quyến rũ anh, không có ý tốt với anh. Không đúng không đúng, A Hạo, em thật sự tin tưởng anh."
"Hừ." Long Ký Hạo nặng nề hừ lạnh một tiếng, "Tin tưởng của em là thế này ư, đột nhiên đến phòng làm việc của tôi rồi lại ghen tuông vớ vẩn, sau đó đột ngột chất vấn tôi Tiêu Nghị là ai? Bây giờ một bữa cơm cũng không để tai tôi được yên tĩnh, đây chính là tín nhiệm mà em nói? Nếu đúng là thế, vậy thì tôi thật sự đã được mở mang kiến thức rồi."
"A Hạo, không phải thế đâu. Anh nghe em giải thích đi mà, em không hề có ý gì khác. Ý của em là em có thể đưa anh ra ngoài ăn, buổi trưa ăn cái này không đủ chất dinh dưỡng đâu."
"Không đủ dinh dưỡng? Đừng đánh trống lảng, em có tư cách gì mà nghi ngờ tôi? Em cho rằng tôi là em à, chỗ nào cũng có nhân tình, coi trọng ai là thích người ấy. Tôi không đáng tin vậy sao?"
Nhìn sắc mặt càng lúc càng u ám của người đàn ông, Lăng Vân Phi quýnh đến mức không biết làm sao, chỉ biết xông đến ôm lấy cái người đang lạnh giọng kia.
"A Hạo, anh biết rõ tại sao em làm thế mà. Thật sự em không có ý gì khác, em chỉ vì, chỉ vì em quá quan tâm anh. Em yêu anh mà A Hạo. Em sợ anh bị người khác cướp đi, vì thế em mới hỏi trước hỏi sau, vô cùng run sợ. Em biết trước kia mình rất lăng nhăng, nhưng sau khi ở bên anh em thật sự không có người khác. Đây là lần đâu tiên em để tâm đến một mối tình như vậy. Em không biết, xin lỗi A Hạo, xin lỗi, anh đừng giận được không? Sau này em sẽ không nghi ngờ anh nữa, cũng không nghi thần nghi quỷ gì hết."
Lăng Vân Phi khẩn trương căng thẳng nhìn người đàn ông: "A Hạo, hôm nay em đến tìm anh vốn là để ăn trưa, không phải đến để chọc giận anh. Nếu anh không vui, vậy em biến mất được không anh? Có điều em thật sự rất rất yêu anh, thật sự rất quan tâm đến anh." Mắt thấy người ấy không nói lời nào, lòng Lăng Vân Phi lạnh hơn nửa, u ám buông tay Long Ký Hạo ra: "Anh không thích thì em đi đây. Chiều nay em lại đến đón anh tan làm được không?" Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
*Kim chi xào thịt ba chỉ*Măng tre xắt sợi xào thịt bò:*Tinh chất gà