Hoa Nguyệt Nguyệt vuốt cằm, suy tư: “Cậu biết tôi đang nghĩ gì không?”
Tề Tín lắc đàu.
Hoa Nguyệt Nguyệt cười hì hì: “Tề Tín cậu lại làm lớn bụng con gái nhà nào, bị người ta ép gả, nên muốn lấy tôi ra làm bia đỡ hả?
Tề Tín đột nhiên nở nụ cười, cặp mắt đào hoa nheo lại, lại làm cho khóe mắt lóe lên một tia quyến rũ khó cưỡng chế.
Nhưng không hiểu vì sao, Hoa Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy, cậu ta cười thật đau khổ.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, ý cậu là sao đây? Đây không phải là đùa đâu.” Tề Tín nói.
Hoa Nguyệt Nguyệt im lặng.
Lúc này, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra quá nhiều thứ, khuôn mặt Trình Hòa, nự cười của hà trinh, khuôn mắt đáng căm giận của Trịnh Lệ … (hừm, Trịnh Lệ là mẹ của Hoa Nguyệt Nguyệt nhé, nói trước)
Cô đáp: “Để tôi suy nghĩ đã.” Cô không từ chối.
Không, về lý thuyết mà nói, cô đã động lòng.
Tuy cô không hiểu sao Tề Tín lại có đề nghị này, nhưng cô hiểu rõ, Tề Tín là người theo chủ nghĩa độc thân, trừ khi vạn bất đắc dĩ không thể tránh được, cậu ta có chết cũng không nhảy vào nấm mồ hôn nhân.
Tạm không nhắc đến Trình Hòa và Hà Trinh.
Chỉ riêng một người Trịnh Lệ kia thôi, cũng đủ để cô đồng ý với đề nghị bất ngờ của Tề Tín.
Dù sao cũng có nhu cầu kết hôn, ngẫm lại, không tệ đâu.
Cô nghĩ, cô không thể nghĩ ra được lý do cự tuyệt.
So với lấy một người đàn ông mình không thích, không bằng lấy một người đã là bạn lâu năm, thấu hiểu mình, lại ưu tú mọi mặt như Tề Tín.
Đúng là một đề nghị tốt.
Nhưng, cô cũng không biết tại sao cô không thể nào ngay lập tức đáp ứng đề nghị của cậu ta.
Cô cười, có hơi bi thương.
Chẳng lẽ là vẫn còn ôm ảo tưởng về người kia sao?
Kết cục đáng buồn nhất của con người, đúng là như thế.
…
Tề Tín mua một đĩa lòng còn nóng.
Món ăn này vẫn giống như ngày xưa, trắng phấn như hoa tuyết, mỏng tang, trong suốt óng ánh, ăn hương thơm đầy trong miệng, nhẵn mịn trơn sần sật, lại hơi dai dai.
Hoa Nguyệt Nguyệt vừa ăn vừa trò chuyện với Tề Tín, thỉnh thoảng lại vung nước canh trong bát ra khắp xe. (vâng chị ăn uống thật quá ý tứ mà ==)
Tề Tín còn chưa kháng nghị gì, đã thấy cô vùng dậy: “Tề Tín, tôi nói nhé, xe này tốt thì tốt, nhưng mà quá bé, không tiện cho cậu xe chấn tí nào.”
Người bình thường ấy à, nghe Hoa Nguyệt Nguyệt nói vậy, đã chẳng đạp Hoa Nguyệt Nguyệt xuống xe từ lâu rồi.
Nhưng mà Tề Tín vẫn nguyên xi bình tĩnh ăn uống hết sức tao nhã, nhẹ nhàng liếc mắt hoa đào nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Vậy cậu nói xe gì thì tốt?”
Hoa Nguyệt Nguyệt suy nghĩ rồi đáp: “Theo tôi ý, nếu quan trọng là không gian lớn ấy, lại muốn thô bạo mạng mẽ ấy… Ờ… Đúng rồi, máy kéo là hợp nhất.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ăn xong, tiện tay ném hết bát đĩa sang chỗ Tề Tín: “Nhanh lên đi, đưa chở tôi về nhà.”
Tề Tín không thể kìm được cười một tiếng, vậy mà lại nghe lời Hoa Nguyệt Nguyệt thật, xuống xe vứt rác.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn theo lưng Tề Tín, giống như trở lại năm năm về trước vậy.
Một ngày nọ, chính xác là ngày thứ năm sau khi kết thúc đợt tập quân sự, cô vẫn đứng trước lớp bên cạnh chờ Trình Hòa xuất hiện, định mượn cơ hội mời hắn ăn cơm để tiếp cận hắn.
Chỉ là, Trình Hòa thì đợi không được, ngược lại làm quen được với cái loại cặn bã Tề Tín này đây.
Lúc đó, cô cảm giác vai trái bị ai vỗ vỗ, quay đầu lại, nhìn thấy Tề Tín.
Tề Tín mặc đồ thể thao Adidas, vóc người cao ráo, mái tóc dưới ánh nắng có chút đỏ, mồ hôi quệt qua gò má, nhưng làn da lại trắng bóc, đôi mắt hoa đào hơi sắc, trên môi mỏng là ý cười, tuấn tú đến quá đáng, một kiểu đẹp đến sắc bén.
Đáng tiếc là, lúc đó cảnh đẹp trước mặt Hoa Nguyệt Nguyệt cũng thành ra…
Ở đâu ra thằng thiểu năng nào đây, cười trông hèn hạ như thế là có ý gì?
Tề Tín nở nụ cười thương hiệu của cậu, hỏi: “Cậu tìm ai?”
Hoa Nguyệt Nguyệt trả lời: “Trình Hòa.”
Tề Tín giống như là vừa ngộ ra chân lý, quay sang hỏi thăm Hoa Nguyệt Nguyệt: “Muốn tỏ tình hở?”
Hồi đấy Hoa Nguyệt Nguyệt da mặt còn chưa dày như bây giờ, có điều so với người bình thường, thì vẫn dày hơn nhiều.
Cho nên chỉ đỏ mặt có ba giây xong, lại trả lời Tề Tín: “Tôi là muốn làm quen bạn ấy, nếu như có thể, có qua lại cũng tốt.”
Nụ cười thương hiệu của Tề Tín cứng lại một khắc.
“Nói mới nhớ, cậu rốt cục có biết Trình Hòa không đây hả? Không biết thì nhận đi rồi dẹp sang một bên.” Mắt hẹp dài của Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn Tề Tín chằm chằm đầy khó chịu.
Tề Tín khôi phục thần sắc, cười: “Biết chứ, đương nhiên biết, nó là bạn thân nhất của tôi mà.”
Mặt Hoa Nguyệt Nguyệt trong nháy mắt thay đổi 180 độ, giống như là chó nhìn thấy xương, mắt sáng lấp lánh.
“Không nói sớm, bây giờ Trình Hòa ở đâu?”
Tề Tín nghĩ một chút, trả lời: “Chắc là về nhà rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi, vẻ mặt có chút thất vọng, nói: “Đã biết, vậy tôi đi trước đây.”
Tề Tín gọi Hoa Nguyệt Nguyệt lại, “Không phải cậu muốn làm quen với nó hả? Không bằng giúp tôi một việc, nếu làm tối, tôi sẽ giới thiệu cậu với Trình Hòa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cô sao có thể là cái loại vì nam sắc mà cái gì cũng có thể làm cơ chứ?
Vì thế, cô nhìn Tề Tín, vô cùng hiên ngang mà bất khuất nói: “Được!” (ơ này?)
Tề Tín nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt nở nụ cười, không giống như kiểu dịu dàng mà không chút ấm áp khi trước, hắn lộ ra cả hàm răng trắng bóng, môi mỏng cong lên thật xinh đẹp và rực rỡ.
Tề Tín cười xong, liền quay sang nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Trước hết cậu đi theo tôi ra cổng trường, gặp một người, đến lúc đó dù tôi nói gì, cậu gật đầu cho tôi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, đi theo sau Tề Tín.
Loại thói quen này cô đã tập thành từ lâu, cô không quen đi song song với người khác, chính xác mà nói, cô vẫn luôn đi theo sau lưng người ta, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.
Cô hơi cúi đầu, ánh nắng nóng bỏng, giống như chỉ cần ngẩng đầu lên cũng có thể bị tia nắng đâm vào mắt, mồ hôi nóng hổi lăn trên trán từ từ thấm vào cổ áo.
Đột nhiên, Hoa Nguyệt Nguyệt cảm giác ánh sáng như bị chặn lại, cô nhìn sang tay trái mình.
Tề Tín rất tự nhiên đi ở bên trái cô, giống như đương nhiên phải là như thế.
Trên người cậu ta có một loại mùi hương không đậm cũng chẳng nhạt. Khác hẳn với cảm giác lành lạnh trên người Trình Hòa, không khí toát ra từ cậu ta có cảm giác thật là ấm áp.
Tề Tín cúi đầu cười với Hoa Nguyệt Nguyệt, mắt hoa đào chứa vô hạn hàm ý, cậu ta nói: “Nhớ kỹ đến nơi không được nói nhiều.”
Hoa Nguyệt Nguyệt gật gật, cảm giác dường như cái nóng trên người đang dần tiêu tan.
Tới cổng trường, Hoa Nguyệt Nguyệt đã nhìn thấy ngay một cô gái xinh đẹp đứng dưới tàng cây, mặc áo quần rất hợp mốt, khuôn mặt rất đẹp.
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút, đây không phải hoa khôi trường C Doãn Bình sao?
Doãn Bình nhìn sang bên này, tầm mắt nhìn đến Tề Tín, lập tức cả gương mặt đẹp đều lộ ra vui sướng.
Chỉ là, ngay khi ánh mắt chuyển tới Hoa Nguyệt Nguyệt đứng bên, không hiểu sao, Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên ngộ ra, cảm giác “lạnh thấu xương” trong truyền thuyết là thế nào.
“Tề Tín… Cô ta là ai?” Cô gái đi đến, đôi chân mảnh khảnh dưới ánh mặt trời như được giũa từ ngọc trai vậy.
Một giây tiếp theo, Tề Tín rất tự nhiên kéo tay Hoa Nguyệt Nguyệt, lại nói với Doãn Bình: “Để tôi giới thiệu, cô ấy là Hoa Nguyệt Nguyệt, người hiện tại tôi thích.”
Cậu ta nheo lại mắt hoa đào, cười có mấy phần y như hồ ly.
Cặp mắt trong veo như nước của Doãn Bình loáng cái đầy nước mắt.
Hoa Nguyệt Nguyệt sợ hãi nhìn sang Tề Tín.
Tề Tín giống như mọi khi lại nở nụ cười với Hoa Nguyệt Nguyệt, tiếp đó nói tiếp với Doãn Bình: “Cho nên, chúng ta kết thúc ở đây, sau này đừng có liên lạc với tôi nữa.”
Doãn Bình mắt vẫn đong đầy nước, nhưng lòng tự trọng không cho nàng luống cuống, mới trả lời: “Thì ra là thế, dù sao, hôm nay em đến cũng là muốn nói lời chia tay, em còn chưa biết phải mở lời thế nào, mới không làm mất thể diện của anh.”
Tề Tín mỉm cười, mắt đào hơi híp, nói: “Đã vậy chúng ta đến vui vẻ đi không phiền, không có việc gì thì, tôi và Hoa Nguyệt Nguyệt đi trước, hôm nay tôi và cô ấy còn có hẹn.” Nói xong, kéo tay Hoa Nguyệt Nguyệt, rời đi.
Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn Tề Tín, lại quay lại nhìn Doãn Bình.
Doãn Bình vẫn còn nhìn bọn họ, mắt long lanh nước.
Lúc ánh mắt của cô gái ấy chạm mắt Hoa Nguyệt Nguyệt, Hoa Nguyệt Nguyệt có thể thấy rất nhiều thứ ẩn dưới đó, đố kỵ, oán hận, lại giống như có một con dao trong đáy mắt, mài qua mài lại,
Nhưng không rõ vì sao, Hoa Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất phấn khích.
Tác giả có lời muốn nói: Hoan Tử: Trên thế giới này có một họ Ôi tên Diêu. Hoa Nguyệt Nguyệt: Buồn cười, ai lại tên như vậy? Hoan Tử liếc trắng mắt: Không phải chị à. Hoa Nguyệt Nguyệt: … _____________ == thực ra thì tôi đã giấu kĩ lắm rồi mà, == còn có người nhìn ra sao? OTZ
*đã lâu lắm rồi mới trở lại, ==
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT