(xưng hô của hai nhân vật chính thật là khó khăn quá đi mất!!! mình muốn hỏi ý kiến của người đọc, nhưng mà có vẻ chả ai để ý mà cho ý kiến hết á, buồn quá đi mất. Đang phân vân mấy cái này đây: cậu-tớ ->ngây thơ quá. Tôi-ông(bà)-> khá trung tính nhưng mà hơi bựa bựa. tao-mày-> cái này thông dụng đây, mà kiểu Hoa Nguyệt Nguyệt cũng khá là hợp cái xưng hô thế này, nhưng mà nghe nó hơi thô thiển, kiểu hai người yêu nhau mà mày tao nghe nó sao sao? Còn đây-đằng ấy ~>giả nai a. nói chung là mình xoắn quá)
“Hoa Nguyệt Nguyệt ạ, tôi phải nói là tôi chưa từng thấy qua loại con gái nào mà như bà đâu, đến tận bây giờ cũng chưa thấy khóc, rõ ràng lòng đau đớn mà cứ giả vờ mạnh mẽ, không phải phụ nữ là phải núp sau lưng đàn ông chờ được che chở sao? Phụ nữ quá mạnh mẽ lại không khơi dậy được lòng muốn bảo vệ của đàn ông. Bà có biết bà khác Hà Trinh ở chỗ nào không? Bà quá quật cường, cái gì cũng muốn tự mình chèo chống. Mà Hà Trinh lúc nào cũng yếu ớt mỏng manh, có thể kích thích đàn ông bảo vệ.” Trong trí nhớ, tên đó vẻ mặt không đứng đắn cười cười, híp đôi mắt đào hoa rất đẹp, rõ ràng một khuôn mặt ông nhuận nhu hòa, mà luôn luôn treo một nụ cười gian xảo.
Lúc đó Hoa Nguyệt Nguyệt đã đáp: “Khóc thì có ích gì? Trên đời người có thể giúp tôi cũng chỉ có mình tôi thôi. Trình Hòa đã không thích điều đó ở tôi, tôi phải cố gắng làm cho anh ấy thích, đời người còn dài, sẽ có một ngày anh ấy chấp nhận tôi. Tề Tín, đừng có cái thái độ rất đáng đánh này răn dạy tôi, cậu nghĩ cậu hiểu tôi lắm chắc? Cậu là gì của tôi đây? Loại an ủi như thế này, cậu biết rõ mà, tôi không cần.”
Từ sau ngày đó, cô và Tề Tín không gặp nhau nữa.
Thật ra thì cô cũng muốn xin lỗi, dù sao Tề Tín cũng là muốn tốt cho cô mà thôi.
Thế nhưng, không có cơ hội.
Mà cô cuối cùng cũng không làm được theo lời thề của mình, cuối cùng cũng phải buông tay Trình Hòa.
Trong một góc sâu của ký ức, một bóng hình trẻ con dần dần rõ ràng, cô dường như nhìn thấy được cái bộ mặt thối tha của Tề Tín năm mười bảy, đứng giữa một đám nữ sinh mỗi chi tiết động tác đều đầy suất khí, lại có thể đứng trước mặt mình bực bội kể chuyện vừa bị dị ứng hải sản, đến giờ cả ngực vẫn mọc đầy nốt đỏ.
Từng có một lúc, cô với Tề Tín, Hoan Tử, Trình Hòa là một nhóm bốn người không chia tách bao giờ.
Chỉ là, đã từng.
Giọng Hoa Nguyệt Nguyệt bắt đầu run rẩy, cô hỏi: “Tề Tín?”
Tề Tín cười nói: “Thế nào? Không nhận ra giọng tôi à?”
Hoa Nguyệt Nguyệt sịt sịt mũi, “Đồ tiểu tử đáng chết, mày chạy đi đâu đấy hả? Phải để cho chị đây đi tìm mày với chứ, chị mày nhớ mày muốn chết rồi.”
Tề Tín cười ha ha: “Nhớ em đây muốn chết cơ à? Đây cũng nhớ đằng ấy muốn chết.”
Hoa Nguyệt Nguyệt giờ mới phản ứng được, hỏi: “Tiểu tử, làm thế nào biết điện thoại tôi? “Tề tiên sinh” kia… không phải là cậu đấy chứ?”
Tề Tín mỉm cười: “Câu trả lời hoàn toàn chính xác.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ngao một tiếng: “Thế giờ ở đâu? Còn không mau lăn ra đây cho tôi. Thằng ranh kia, có phải từ đầu đã trốn trong này không, thế mà để cho mỹ nữ tuyệt sắc ngời ngời như tôi đây ở trong này chờ, cậu có biết xấu hổ không hả?”
Tề Tín phì cười: “Cậu vẫn giống hệt như trước, lại còn như thế nữa…”
Hoa Nguyệt Nguyệt tự tin hừ hừ: “Tôi có còn giống như trước hay không tự mình hiểu lấy, phải không.”
Tề Tín rõ ràng là quá quen rồi, anh ấy trả lời: “Đúng thật, không thay đổi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, lại nói với Tề Tín: “Cậu rốt cục là ở đâu đây? Sao đến cái bóng cũng chẳng thấy hả?”
Tề Tín cười nói: “Nhìn sang quầy bar đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt quay đầu, mới nhìn ra, một người mặc trang phục bồi bàn đội mũ đen bị cả đám con gái vây quanh – đích thị là Tề Tín.
Cậu ta đã vẫy vẫy tay, cặp mắt đào hoa theo thói quen nheo lại.
“Chậc chậc, mới mấy năm không gặp, tiểu tử cậu lại càng đẹp trai hơn nữa rồi, lúc đầu cũng biết ‘Kaki’ có một bảo vật trấn điếm, không ngờ được lại là cậu, nhìn cái eo này, nhìn cái mặt này, làm trai bao nhất định đắt khách.”
Tề Tín nheo mắt, cậu ta rất hay cười nên mắt cũng có nếp nhăn nhàn nhạt, cặp mắt đào hoa lộ ra ánh sáng mị lòng người, sống mũi cao đẹp, cùng môi hơi hếch lên gợi cảm. Tóc cậu ta trời sinh đã có màu đỏ đỏ, dười ánh đèn càng thành ra chói mắt. Da tay cậu ta rất trắng, giống như nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy cả mạch máu dưới da vậy.
Tề Tín ngay từ đầu, đã là một cái sinh vật làm người ta chói mắt như thế.
Trước kia hăn và Trình Hòa cũng coi như được đặt ngang hàng trong nhóm nhứng bông hoa của trường trung học số 4.
Chỉ là, không giống với Trình Hòa lạnh lùng, Tề Tín luôn luôn có bộ mặt tươi cười, cho dù là với ai, cũng đều là mỉm cười.
Cho nên, dù bề ngoài Trình Hòa không bằng Tề Tín, nhưng ở trường người theo đuổi lại hơn nhiều Tề Tín.
Bởi vì Tề Tín, thoạt nhìn có vẻ quá dễ thân cận.
Nhưng mà Hoa Nguyệt Nguyệt ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, đã rõ ràng, so với Trình Hòa cậu ta còn coi thường người khác nhiều hơn, cũng vì không thèm để mắt, nên mới có thể với tất cả mọi người đều cười cười, người như vậy, mới thực sự là khó gần nhất.
…
Tề Tín khẽ mỉm cười với Hoa Nguyệt Nguyệt, mắt hoa đào nheo nheo, cậu ta nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cậu không nói được câu nào dễ nghe sao?”
Mấy cô gái đang ngồi vây quanh Tề Tín có phần khó chịu nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt: “Cô gái này là ai vậy? Tề Tín, đừng quên tối nay anh phải chơi với bọn em đó nha.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghe vậy, con mắt hẹp dài nhướng lên.
Tề Tín mỉm cười, quay sang nói với cô nàng đứng bên người: “Không có ý tứ gì cả, thời gian sau này của tôi đều sẽ thuộc về tiểu thư này.”
Hoa Nguyệt Nguyệt sảng khoái gật đầu.
Trước đây, khi Tề Tín còn dị ứng với chuyện ong bướm vây quanh, không thích quan hệ thân thiết với người khác, đều là Hoa Nguyệt Nguyệt trở thành bia canh ấy, mà Hoa Nguyệt Nguyệt cũng không thấy trò đùa này có gì không vui, nhìn người khác thù hận nhìn cô, cô lại thấy rất có vẻ nổi bật hơn người, cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn đó đến bây giờ cũng chưa sửa nổi.
“Cái gì? Chỉ như cô ta sao?” mấy nàng kia mặt đầy ý chất vấn nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhíu mày: “’Chỉ như’ là thế nào?”
Mấy cô gái kia liền ôn ào: “Tề Tín, mắt nhìn của anh thay đổi đến thế nào, mà đến cái loại mặt hàng thế này cũng muốn?”
Tề Tín nheo mắt hoa đào, khóe mắt có nếp nhăn do cười, ánh sáng như ngọc lưu ly xẹt qua trong mắt, môi mỏng khêu gợi hơi mở ra: “Các tiểu thư, chẳng lẽ không biết mắt thẩm mỹ của tôi luôn kì lạ sao? Nếu không làm sao mà còn nói chuyện được với loại mặt hàng như các vị đây?”
Họ vừa nghe liền nổi giận: “Tề Tín, anh có ý gì?”
Tề Tín vẫn mỉm cười, “Các vị tiểu thư, cũng đã tối, nên về nhà thôi.” Nói xong, liền kéo theo Hoa Nguyệt Nguyệt ra khỏi quán “Kaki”.
Mấy cô giá kia tức đến giậm chân.
Hoa Nguyệt Nguyệt trêu ghẹo cậu ta: “Êu, Tề Tín, tôi nhớ ngày trước cậu có bao giờ phát hỏa với các bạn gái đâu nhỉ? Tình huống như vậy, không phải sẽ là cậu ngồi nhìn tôi dạy dỗ lại họ, sau đó cậu xông ra làm hòa giải sao?”
Tề Tín hơi quay đầu lại, nói: “Cậu cũng nói, là ‘ngày trước’”.
Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt.
Tề Tín đi tới trước một cái xe Jaguar đen, cửa xe mở ra.
Hoa Nguyệt Nguyệt vuốt ve thân xe, cảm thán: “Tề Tín à, cái xe này thật đúng là không tệ, cái xe này cũng bằng một cái nhà đấy nha.”
Tề Tín nhìn lên, nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Lên xe, có việc cần bàn với cậu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cũng chỉ ước có thế, thoăn thoắt ngồi vào ghế lái phụ.
Tề Tín cười đến híp mắt, hỏi: “Muốn đi đâu đây?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút, rồi nói: “Về trường cấp 3 của bọn mình đi, đã lâu rồi tôi còn chưa được ăn lòng ở cái quán nhà kia đâu đấy.”
Tề Tín gật gật đầu, khởi động xe.
Hoa Nguyệt Nguyệt hé mắt nhìn Tề Tín, năm năm trôi qua, đúng là làm cho Tề Tín càng ngày càng có vị đàn ông, trước đây vốn Tề Tín trời sinh đã có một lực hấp dẫn, không nói được là cái cảm giác gì, dù sao cũng giống như là bị mê hoặc, lần này gặp lại, cảm giác này các mãnh liệt hơn.
Khuôn mặt đã không còn nét non nớt của tuổi thiếu thời, mà càng thêm góc cạnh hoàn mỹ.
Môi hơi cong lên, nhìn có vẻ lại càng gợi cảm.
Hoa Nguyệt Nguyệt thở dài, “Tề Tín, cậu đúng là càng lớn càng đẹp, tôi ghen tị cậu.”
Tề Tín hai tay vẫn đặt trên tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe môi hơi cong lên, trả lời: “Vậy à?”
Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu. thuận miệng hỏi luôn: “Cậu kết hôn rồi à?”
“Chưa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt lại thở dài, “Vậy chắc chắn mỗi ngày cậu lại chiến đấu hăng hái trên giường của một người khác nhau rồi, đồ tai họa, tôi phải cầu nguyện ba tiếng cho bà xã nhà cậu đây.”
Tề Tín nhẹ liếc mắt nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, không nói gì.
Trước cửa trường trung học số 4, Tề Tín từ từ dừng xe.
Hoa Nguyệt Nguyệt hưng phấn muốn xuống xe liền xông ngay đến hàng lòng mình mong nhớ đã lâu, bên cạnh lại truyền đến giọng nói rõ ràng êm dịu của Tề Tín.
Cậu ta nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cậu, và tôi, kết hôn, được không?”
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Com cho ta đi ~== giả mòe vẫy đuôi -> Editor cũng muốn nói lời này lắm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT