Dưới tình trạng không nhìn thấy gì, âm thanh và mùi vị lại vô cùng rõ ràng.

Con mèo dựng thẳng đuôi xù lông, im hơi lặng tiếng từ trên người Thành Dương nhảy xuống, đi sâu vào trong nhà. Kèm theo mùi máu tươi, từng tiếng bước chân loạng choạng không quy luật đang bước lên thang lầu, dừng lại trước cửa. Cuối cùng là tiếng ồn lớn, nghe như có người quỵ ngã trước cửa.

“Ninh Phi?” Thành Dương nhỏ giọng thăm dò.

Có vài khoảnh khắc như thế, Ninh Phi cảm giác bản thân dường như mất đi ý thức.

Rung động của kim thăm dò trong đầu dần dần ngừng lại, nhưng đại não vẫn chìm trong cảm giác đau đớn kịch liệt trước đó, giống như thi thể đã ngâm trong nước mấy ngày, thối rữa, trương phình, choáng váng. Chóp mũi có mùi vị cỏ tươi, hắn tham lam ra sức hít thở, qua một hồi lâu mới sực nhớ bản thân phải làm gì.

Hắn kéo cửa ra như cái xác không hồn, không thèm dùng chìa khóa, trực tiếp dùng sức phá luôn khóa cửa. Băng qua hành lang, đến phòng khách tìm vali hành lý, rồi tiện tay nhét tất cả mọi thứ trước mắt vào trong.

Làm được một nửa, đột nhiên nhớ tới còn một người.

Ninh Phi chậm rãi quay đầu, thấy Thành Dương đứng đó, dựa lên tường hành lang, mặt hướng về phía hắn, miệng mở ra đóng lại, nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào. Khẩu hình đó đang hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì?”

Cả gian phòng im bặt, lặng thinh như cái chết.

Ninh Phi căng cứng đi tới, cả bước chân cũng trầm lặng.

“Sao vậy?” Thành Dương hỏi trong tĩnh lặng: “Để tôi xem xem, tình trạng của cậu không ổn lắm.”

Hắn suýt định nói ra, tôi không nghe được.

Ý nghĩ mềm yếu này lập tức bị khóa lại nơi đáy lòng, cơn đau mơ hồ còn sót lại trong đầu thôi thúc nảy sinh đầy tràn những suy nghĩ ác ý và ham muốn phá hủy. Hắn lấy ra một tờ lệnh truy nã trong túi áo, giơ trước mắt Thành Dương, kéo mạnh miếng vải bịt mắt xuống.

“Vậy để cậu xem.” Hắn kìm giọng: “Mới phát lệnh, cậu đừng mong trở về.”

Ánh sáng hơi mờ tối, Thành Dương không thích ứng chớp chớp mắt, rồi mới đặt tầm mắt lên thứ kia. Gần quá, chữ trên giấy lớn đến mức mờ nhạt. Phía trên là hai đốt ngón tay, nắm chặt tờ giấy, đầu ngón tay tì mạnh đến nỗi trắng xanh.

“Có thể cách xa một chút không?” Y hỏi: “Tôi thấy không rõ lắm.”

Ninh Phi phản ứng hơi chậm, ngừng một giây mới đưa tay ra xa một chút. Thứ đầu tiên Thành Dương thấy là tên mình, một bức ảnh lớn, một con dấu ngày tháng. Một đoạn văn năm sáu dòng kẹp giữa bức hình và con dấu, nội dung đại loại là dẫn đường này bị nghi ngờ đào ngũ, mong mọi nơi chú ý camera an ninh của mình, một khi phát hiện hành tung, phải kịp thời báo cáo.

Tình tình cũng không quá nghiêm trọng. Năm ngoái khi lính gác dẫn đường quá hạn nhiệm vụ, mỗi tháng công đoàn đều đăng vài thông báo như vậy.

Thành Dương thở phào nhẹ nhõm, chuyển lực chú ý lên người Ninh Phi. Quần áo Ninh Phi nhăn nhúm, dính vài vết máu khô. Hắn đang thở dồn dập, ngực phập phồng dữ dội. Tầm mắt Thành Dương đảo qua cánh cửa bị phá hỏng, nhất thời hiểu ra.

Ninh Phi đang ở bờ vực mất khống chế.

Dưới tình huống không có dẫn đường, lính gác mất khống chế thường đồng nghĩa với cái chết. Bọn họ sẽ phá nát mọi thứ, giết chết tất thảy những người trước mắt, sau cùng khi đã kiệt quệ năng lượng và sinh mạng, đột ngột chết ở đầu đường. Rất hiếm lính gác có thể kéo bản thân ra khỏi trạng thái điên loạn —— giác quan của bọn họ sẽ không bị khống chế hoặc mất tác dụng, khiến họ chìm sâu hơn vào trạng thái tâm lý luống cuống không biết làm gì.

Thế nhưng Ninh Phi đang cố gắng khống chế chính mình.

Đây hẳn là lúc phòng tuyến tâm lý yếu ớt nhất, dựa trên kinh nghiệm của mình, Thành Dương phán đoán. Ninh Phi cần phải tiêu một lượng lớn tinh lực trong người mình, do đó rất có thể sẽ không chú ý động tác nhỏ của dẫn đường. Y có thể… Thành Dương đột nhiên nghĩ, thôi bỏ đi, quyết định thân thiện với hắn một chút.

“Lại đây.” Y nói: “Để tôi giúp cậu.”

Lính gác khẽ lùi về sau, biểu cảm trên gương mặt nửa là hoảng hốt, nủa là khát khao. Thành Dương đứng thẳng lên, bước tới gần hắn. Hắn từng bước lùi lại, mãi đến khi bị dồn đến sát tường, không còn chỗ trốn.

Ninh Phi trợn tròn hai mắt, trong khoảng cách rất gần, đôi mắt vừa lớn vừa sáng như mắt mèo. Thành Dương tiết ra pheromone, vùng vẫy đấu tranh trong cặp mắt kia giống như đốm lửa, chớp nháy hai lần rồi tắt lụi. Ninh Phi hơi rướn người, hơi sát lại gần như không chịu được sự mê hoặc.

“Suỵt.” Thành Dương nói, nhẹ nhàng đụng trán với Ninh Phi.

Ninh Phi hoảng sợ khẽ rụt lại, ót kề sát tường, nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rung.

Có rất nhiều nguyên nhân khiến một lính gác mất khống chế, từ lớn như chiến đấu, mất máu, tàn sát, giam cầm ngược đãi, đến nhỏ như một âm thanh chói tai, một màu sắc nhức mắt, một lời nói vô tâm. Tóm lại, đơn giản là những thứ gây nên chấn động cảm xúc.

Làm dẫn đường, Thành Dương từng xử lý không biết bao nhiêu vụ án mất khống chế, đã thuộc nằm lòng quy trình cơ bản. Hắn phóng tinh thần lực, tiến hành kết nối với tâm trí Ninh Phi.

Đau.

Truyền đến trước hết là cơn đau căng trướng, Thành Dương cau mày, chuyển cảm giác đến cơ thể mình. Pháo đài tinh thần của Ninh Phi vẫn ngoan cố như trước, y cũng không có ý định cưỡng ép phá vỡ, bèn dạo bên ngoài đôi vòng, tiết ra thiện ý. Lính gác cũng không tiếp nhận, Thành Dương hơi thất vọng chuyển hướng ra phía sau, như lấy lòng mà vuốt ve tinh thần tuyến có dạng núm tua màu bạc.

Gặp vấn đề ở thính giác.

Ngoài ra, bên trong tuyến thể cũng được cấy một vật không xác định.

Thành Dương đã giải quyết được phần trước, nhưng lại bó tay chịu chết với phần sau. Y đụng đầu lên tường rên một tiếng đau đớn, hỏi Ninh Phi: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Cũng hi vọng Ninh Phi có thể mở còng tay nhanh một chút, y muốn day huyệt thái dương.

Thật khó chịu, y thở ra một hơi, không hiểu sao Ninh Phi có thể chịu đựng được.

Lính gác hốt hoảng mở mắt, sắc môi hơi tái nhợt. Thành Dương rời mắt, lại hỏi: “Trong tuyến thể cậu có thứ gì vậy?”

Ninh Phi như bị đâm một cái, ánh mắt tức khắc tỉnh táo: “Thứ tốt.” Hắn đáp, mất đi phần tình cảm khiến lời nói có vẻ khô khan: “Thứ tốt giúp tôi không lưu lại bất kỳ dấu vết pheromone nào.”

“Thế nên cậu mới có thể lừa được hệ thống giám sát khắp nơi, chẳng trách…” Thành Dương lẩm bẩm.

Suy đoán của y là chính xác, có lẽ pháo đài tinh thần vô cùng kiên cố cũng là ảnh hưởng của vật không xác định kia.

“Không có thời gian nói mấy cái này.” Ninh Phi nói, xoay người tiếp tục thu dọn hành lý: “Ở đây không còn an toàn, cậu phải đi cùng tôi.”

“Người của công đoàn đến?”

Ninh Phi ngoảnh lại nhìn y: “Không chỉ là công đoàn, cố chủ của tôi cũng muốn giết cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play