*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con mèo ngồi trên đầu gối y liếm lông, Thành Dương không làm được gì, câu được câu chăng khẽ giọng tán gẫu với nó.

“Mi nói được không?”

Nó đáp: “Meo.”

“Có tên tuổi không?”

Nó tiếp tục đáp lời: “Meo.”

Thân thể tròn tròn bông xù ấm áp ở trên người, Thành Dương đột nhiên rất muốn vươn tay gãi cằm nó.

Nó khác hẳn tinh thần thể Thành Dương từng nghe nói.

Cáo trắng của Vũ Tình không những biết nói, mà còn cố tự đặt tên cho mình là Samoyed (1 giống chó:)). Của Tạ Đồng là một con gấu, chạy nhanh lại còn khỏe, cũng chia sẻ năng lực trí nhớ siêu phàm với chủ nhân. Ngay cả Diêu Cảnh Hành cũng có một con chim cắt, có thể theo dấu kẻ địch từ trên trời. Mà con mèo của Ninh Phi chỉ có thể kêu meo meo, so ra cũng không khác gì động vật phổ thông.

Một tinh thần thể vô dụng trong tác chiến, Thành Dương nghĩ, chẳng trách Ninh Phi lại ghét bỏ nó như thế.

Y ngồi cạnh cửa đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy Ninh Phi trở về. Đuôi mèo chốc chốc lại vỗ nhẹ lên người, nhịp điệu như thôi miên. Thành Dương giữ nguyên tư thế ngồi, ngáp một cái, dựa vào tường chợp mắt.

Một giây lại một giây trôi qua, không biết qua bao lâu, đợi copoly benzothiadiazole bắt dầu chuyển hóa. Sự ngăn trở yếu dần đi, có thể điều động một chút tinh thần lực.

Con mèo ngồi thẳng nửa người trên, gọi y: “Meo?”

“Suỵt.” Thành Dương thì thầm: “Lại đây, đừng nhúc nhích, cho ta mượn mắt mi dùng một lát.”

Pheromone của y vây quanh con mèo, im hơi lặng tiếng thấm nhập vào ý thức của nó. Tầm mắt thoáng chốc trở nên rõ ràng, y khẽ chớp mắt, nhìn thấy một bản thân khổng lồ ngồi phía trước.

Cảm giác này thật là kì lạ.

Thành Dương khống chế được cơ thể con mèo run rẩy lông tơ, nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Trên mặt đất vẫn bừa bộn những giấy —— hôm ấy bước vào y có chú ý tới, nhưng vì căng thẳng nên không nhìn kỹ. Bây giờ rốt cuộc cũng có dịp, y cúi đầu, dùng đệm thịt lật mặt trước lên xem.

Nội dung phía trên khiến y không nói nên lời.

Là tin tức liên quan đến y. Thành Dương lật xem từng trang giấy, ngoại trừ một xấp tư liệu dày cộm trên bàn trà nói về cuộc chiến giữa y, Vũ Tình và Kền Kền, những cái khác đều về y. Vụ án qua tay y, sự kiện liên quan đến y, y bị thương, y được tuyên dương,…

Có người quan tâm y điên cuồng như vậy.

Y lại không biết gì về người kia.

Điều này không công bằng với Ninh Phi. Lần đầu tiên Thành Dương cảm thấy hổ thẹn vô cùng, giống như có lông mèo bện trong lòng, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu. Y không nên không nhớ gì về hắn.

Thành Dương cảm thấy mình nên thật lòng thật dạ đối xử hữu nghị với Ninh Phi hơn, sau khi hắn quay lại, trước khi mình trở về công đoàn. Ít nhất phải nói chuyện đàng hoàng, hỏi rõ trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho dù không thể hồi đáp lại tình cảm ngang hàng, nói không chừng có thể kết giao bằng hữu.

—— Giả như qua một khoảng thời gian, bản thân Ninh Phi đã nghĩ thông suốt thì sao?

Y không gắn với tinh thần của con mèo nữa, lại trở về cơ thể mình, tiếp tục chờ.

Ninh Phi đã gặp rắc rối.

Từ tòa nhà năm tầng, vòng qua ba hẻm nhỏ. Một gã đàn ông mặc áo gió đen tựa vào tường, bật lửa, tự châm thuốc cho mình.

Ninh Phi đứng cạnh hắn, lên tiếng: “Hôm nay tôi không mua tin tức.”

“Tôi đến để đưa tin.” Người kia nói.

Gã là Hải Âu(2), kẻ buôn tin kiêm môi giới có tiếng ở chợ đen trong vùng. Ninh Phi gật đầu, chờ gã nói tiếp.

Gã lấy trong túi ra một tờ giấy được gấp đôi hai lần, mở ra, đưa cho Ninh Phi: “Lão cố chủ của cậu nói tôi chuyển cho cậu, hai mươi vạn, giết người này.”

Ninh Phi nhận lấy, bàn tay suýt mất kiểm soát mà run rẩy. Trên đó in một gương mặt quen thuộc, Thành Dương. Tờ giấy là lệnh truy nã của công đoàn Tiêu Hướng, có in con dấu và ngày tháng, mới vừa ra lò hôm nay. Y bình tĩnh gấp nó lại.

“Tôi biết cậu gặp hắn.” Hải Âu nói: “Lúc trốn thoát hắn có tạo chút động tĩnh, cô gái họ Tiết ở ngã ba bắt gặp hành tung của hắn ở đầu phố.”

“Giao dịch này tôi không thể nhận.” Ninh Phi trả lại tờ giấy: “Cậu ta là khách hàng của tôi.”

Hải Âu mỉm cười, ném tàn thuốc xuống đất, dùng đế giày ra sức nghiền đạp. Gã nói: “Cậu nhất định phải giết. Chị Kỳ muốn mạng của hắn. Hắn cho cậu bao nhiêu? Chúng tôi có thể cho tối đa gấp ba lần.”

“Anh chi không nổi.”

Hải Âu liếc nhìn hắn: “Cậu ra cái giá —— hay là nói, cậu muốn bảo vệ hắn?”

Tâm trạng Ninh Phi vốn không tốt, gặp phải tình huống này lại càng không muốn đáp lời.

“Tên này nhất định phải chết.” Hải Âu nói: “Coi như cậu không nhận, cũng không thể đối nghịch với chị Kỳ. Cậu đã quên năm đó là ai giúp cậu giấu đi tung tích, là ai giúp cậu liên hệ bác sĩ cấy kim thăm dò, để cậu có thể giả làm người bình thường nghênh ngang trên phố ư?”

“Tôi chưa quên.”

“Vậy thì cho tôi biết hắn ở đâu, nếu không thể tôi sẽ tìm người khác đến giết.”

Ninh Phi: “Tôi sẽ không để anh giết cậu ta.”

Hải Âu nhổ xuống đất, hung tợn: “Chị Kỳ đoán mày sẽ thế này, đúng như dự đoán ——” Gã ném phăng bật lửa, luồn tay vào túi.

Sắc mặt lính gác thay đổi.

Hắn nghe thấy một tiếng ấn nút “Tạch” vô cùng nhỏ, cùng lúc đó, từ tuyến thể ở não sau truyền đến cảm giác kim châm bén nhọn. Kim thăm dò đang rung động, kêu ong ong trong cơ thể hắn, cứ vậy đâm lên trước đụng về sau. Mỗi chuyển động khẽ khẽ đều gây ra cơn đau liên tiếp bùng nổ trong đầu.

Hai tay Ninh Phi bóp chặt cổ họng Hải Âu, nén đau thở gấp, thều thào: “Dừng lại.”

Hải Âu nở nụ cười méo mó, rút hai tay ra khỏi túi, giơ lên tỏ ý đầu hàng.

Nhưng kim thăm dò vẫn không ngừng lại, vẫn không chết không thôi như muốn khuấy đảo bộ não hắn. Trước mắt biến thành màu đen, cả thị giác cũng dần mơ hồ, khó có thể duy trì tư thế đứng thẳng. Hắn cho rằng mình đã quen —— nhưng lúc này thật sự quá khó khăn, chưa từng có cơn đau nào như vậy.

Hắn mơ hồ nhớ tới, mấy ngày trước vừa khéo có lính gác phát điên ở khu Phế Thành, ôm đầu đau đớn gào thét rất lâu. Cuối cùng đoạt được một khẩu súng, tự sát thân vong.

E rằng hắn cũng sẽ như thế. Hải Âu đang đợi, đợi hắn đau đến không còn hơi sức, chắc chắn sẽ thừa cơ lấy mạng hắn.

Nhưng hắn không thể chết ở bên ngoài được, Thành Dương còn bị trói ở nhà. Cho dù bước đi không được, hắn cũng nhất định phải bò về thả người.

Ninh Phi nghiến răng, cố gắng vặn xương cổ Hải Âu. Tên buôn tin bất ngờ không thôi, vươn tay nỗ lực phản kích, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trước ưu thế sức mạnh trời sinh của lính gác. Thi thể Hải Âu từ trên tường trượt xuống mặt đất, ngực bụng hắn cũng trúng vài cú, vết đạn bắn nơi vai trái lại bắt đầu chảy máu. Ninh Phi vịn tường nhắm mắt nôn khan, mỗi động tác nhỏ cũng đều làm đại não đau hơn gấp bội.

=========

(1) Dầu Vạn Kim, còn gọi là dầu mát, dùng bôi vết côn trùng cắn, làm ấm người, giảm đau, nhức đầu,… Thành ngữ “dầu Vạn Kim” dùng để chỉ ai hay cái gì đó hữu ích, đóng nhiều vai trò, ngoài ra còn được dùng với ý mỉa mai.

Dau Van Kimpng     

(2) Nguyên tác tên Hải Âu đó là Tín Thiên Ông 信天翁, tín là thư tín, tin tức; thiên là trời; ông là ông già. 信天翁 là tên Trung của loài diomedea albatrus – Hải âu lớn đuôi ngắn.

diomedea albatrusjpg     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play