Từ khi gặp lại hắn ở rừng đào ~ quan hệ của hai người đột nhiên trở nên khác lạ. Hứa Thanh Thanh có một cảm giác mà nàng vẫn chưa tìm hiểu được cái cảm giác ấy là từ đâu mà có...Nó cứ yên lặng lớn dần...
Mỗi lần gặp nhau, nàng và hắn lại hẹn nhau ở rừng đào, cùng ăn chút điểm tâm hắn mang đến. Nhàn rỗi vô cùng.
Hôm nay, Vũ Hiên hắn đặc biệt phun ra một câu...
-" thực nhàm chán...."
Hứa Thanh Thanh nghe xong câu ấy..suy nghĩ vài giây liền vỗ tay một cái, hưng phấn bừng bừng nhìn chằm chằm vào hắn...thốt ra một câu..kinh thiên động địa!
-" Vậy ta liền chỉ huynh chơi một trò! Vô cùng dễ dàng a! Chính là huynh đứng dậy, đi thẳng đến cái cây lớn lớn phía trước, đập đầu thật mạnh vào cái cây ấy ~ lúc đó liền hết chán nha! Hahaha"
Hắn nghe xong, môi hơi nhếch lên...
-" vậy nàng làm mẫu đi. Ta không hiểu "
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên dùng vẻ mặt bi thương, vỗ lên vai hắn.
-" không ngờ...Não của huynh lại cái kém phát triển như thế. Ta đã trình bày vô cùng rõ ràng rồi mà huynh vẫn không hiểu a
~~ Đúng là não kém phát triển thật nha!"
-" Ta ----
Chưa kịp để hắn giải thích, nàng trực tiếp dùng giọng nói vô cùng " an ủi "...
-" không sao. Ta biết tuy huynh...khá ngu ngốc nhưng chắc võ công liền rất cao. Như vậy, huynh vẫn có thể ở trong cung mà ~...mà thị vệ như huynh có... Bị tịnh thân không? " ( bánh bao: Chú ý.... Hãy liên tưởng hình ảnh của vũ Hiên cưa cưa đến hình ảnh thái giám
)
Nàng mãi luyên thuyên, không hề chú ý đến khuôn mặt ai đó....
Đột nhiên hắn nắm chặt lấy đầu nàng,ép nàng lại gần, nở nụ cười tà mị vô cùng có sức quyến rũ thành công làm một tiểu cô nương mê trai nhà chúng ta
Còn về phần Hứa Thanh Thanh ~ chính là...đã bị khuôn mặt tuyệt mỹ của ai kia hút hồn, thơ thơ thẩn thẩn ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn
-" Ta - Là - Nam - Nhân!!!!!! "
-" Thái giám cũng là nam nhân mà..."
Bỗng, khuôn mặt của hắn phóng đại...một vật mềm mềm,có chút ấm ấm áp vào môi nàng.... ( Băng: khụ khụ
mọi người mau mau nhắm mắt lại! Phi lễ chớ nhìn á
~)
Nàng giật mình sửng sốt, não bộ đình trệ...vài giây sau mới ngớ ra, phát hiện người kia đang hôn mình...khuôn mặt đỏ như quả cà chua vậy, trông rất buồn cười
Hứa Thanh Thanh cả người cứng đơ, căng thẳng tới mức ngay cả hô hấp cũng không dám, vội vội vàng vàng đẩy Vũ Hiên ra nhưng lại khiến lực đạo trên tay hắn tăng thêm, ép chặt lấy nàng... Hai bóng người kề sát nhau, đứng dưới cơn mưa hoa đào...diễn cảnh ai nhìn cũng phải đỏ mặt ~
Hắn dùng nụ hôn chuồn chuồn nước thành công làm Hứa Thanh Thanh ngơ ngác như con tê giác...
Hắn cười, cười đến tà mị, lại cố tình liếm khóe môi...khiến cô nương trong sáng kia vội vàng che mắt lại, hét lớn:
-" Á Á Á!!!! Biến Thái!!!!!!!! Nụ hôn đầu của ta!!!!"
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ấy đến khi giật mình khi thấy trong ánh mắt nàng long lanh, ngân ngấn nước như sắp khóc tới nơi..
-" Hức hức...ngươi...ngươi...bảo xem sau này ta làm sao tìm phu quân đây..hức..." ( bánh bao: khóc luôn rồi...=.=||)
Hắn bối rối, không ngờ nàng lại phản ứng ghê gớm như thế, vội vàng đưa ra mấy miếng điểm tâm dỗ dành nàng, trong lòng có chút áy náy...nhưng nhớ lại câu " Sau này ta làm sao tìm phu quân " của nàng, mặt hắn đen lại...Nàng đã là hoàng hậu của hắn, còn dám tơ tưởng tìm phu quân? Nàng muốn hồng hạnh vượt tường a! Nhưng hắn không cho phép!
-" Ta xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng! "
Hứa Thanh Thanh triệt để ngây ngốc, nhìn hắn, có chút hoài nghi lặp lại.
- " Ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta? "
-" Đúng! Ta sẽ chịu trách nhiệm! "
Nàng hét ầm lên:
-" Nhưng ngươi đã tịnh.. Tịnh thân rồi thì làm gì. .........chịu trách nhiệm..."
Nàng càng nói, giọng càng nhỏ...nhìn cái khuôn mặt tức giận của hắn... Oa... Nàng sợ
-" HỪ! Vậy để ta cho nàng biết! Ta rốt cuộc có tịnh thân hay không! "
-" Oa!!! Không cần a
~~ "... Hứa Thanh Thanh trực tiếp không cần mặt mũi, bỏ chạy một mạch.
Đột nhiên một suy nghĩ vụt qua đầu nàng...Thân phận bây giờ của nàng là hoàng hậu, tuy chỉ là hữu danh vô thực nhưng nếu hắn biết sự thật ấy, liệu có bỏ rơi nàng không? Liệu hắn có sẵn lòng dẫn nàng ra khỏi hoàng cung đáng sợ này không? Dù sao hắn cũng là một thị vệ mà... Lại rất ngốc.... Nàng dừng lại, nhìn hắn.
-" Vũ Hiên! "
-" ân? "
-" Vũ Hiên,từ khi gặp nhau,tại sao huynh không hỏi thân phận của ta? "
-" cần thiết sao? ". Hắn lơ đãng trả lời nàng. Đúng. Không cần thiết, bởi vì hắn đã biết thân phận của nàng rồi ~
Nàng cắn môi, cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng, dường như đã quyết định, hét ầm lên.
-" Ta là hoàng hậu thất sủng!!!!! Hứa Thanh Thanh!!!"
Hắn biết, nhưng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên cho nàng vừa lòng.
Nàng nhìn hắn, có lẽ hắn đã không còn ý định chịu trách nhiệm với nàng rồi, cưỡng hôn hoàng hậu,là chuyện đáng sợ như thế nào chứ....
Hắn khẽ mở miệng...
-" Ta-----"
Hứa Thanh Thanh bỗng nhanh chóng xoay người, chạy thật nhanh về lãnh cung, không muốn nghe thấy hắn nói gì nữa...
Âu Dương Vũ Hiên có chút buồn cười nhìn bóng lưng đang chạy thục mạng của nàng, lại khẽ liếm môi...Nàng thực ngọt...cho dù mục đích của nàng là gì thì hắn - Âu Dương Vũ Hiên cũng đã quyết không để nàng chạy thoát ~.( Bánh bao: * Sởn da gà / cúi đầu tìm kiếm * ôi chao ~ da gà của Bánh bao đâu rùi
)
====Ta
=======là
=========phân
==============cách
===================tuyến
* khẽ ho * khụ ~ bánh bao đã hoàn thành chương 7 đầy sến súa...dù sao cũng là lần đầu viết đoạn...hun hun...* Đỏ mặt *
Nếu không hay mong mọi người thông cảm >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT