Trái ngược với cảnh Hứa Thanh Thanh yên tĩnh ngất đi chính là bầu không khí lạnh lẽo lúc nào cũng đeo bám đám hộ vệ.

Bạch yên lặng đến gần hoàng thượng nhưng không bị phát giác. Võ công hoàng thượng cao như vậy nhưng lại không chú ý tới có người tới gần. Xem ra, hoàng hậu này đã chiếm một phần trong tâm hoàng thượng .

Lần thứ hai, Bạch thấy hoàng thượng như vậy. Tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng hắn biết bên trong hẳn đang vô cùng rối loạn.

Lần thứ nhất chính là ngày mẫu phi của Hoàng Thượng, Điệp nương nương bị ban tử. Năm đó,hắn được nhặt về rồi huấn luyện suốt 2 năm, hoàng thượng 7 tuổi,khi Điệp Phi nương nương uống chén rượu độc, chính hắn đã nhìn hoàng thượng tay cầm kiếm tàn sát hết thái giám, nô tỳ ở đó.

Bây giờ, hoàng thượng đã dần trưởng thành...

Bạch, là người theo hoàng thượng lâu nhất trong tứ hộ vệ, cũng là người hiểu chủ tử của bọn họ nhất.

Hoàng thượng, chủ tử của bọn họ...

Động tâm mất rồi!

Bạch quả thực rất lo lắng về việc hoàng thượng thế nhưng lại động tâm với một hoàng hậu.... Rất có khả năng là người của Tử Nguyệt Cung đưa vào làm gian tế.

Trước đây hắn thật sự không hiểu.. Một nữ nhân võ công không bằng một cấm vệ quân thì làm sao để ám sát hoàng thượng? Nhưng giờ hắn đã hiểu! Mục tiêu không phải ám sát, mà là khiến hoàng thượng động tâm.

... Đến lúc đó, nàng ta nói gì, hoàng thượng cũng nhất nhất nghe theo thì phải làm sao? Minh triều phải làm sao? Cho nên.. Hắn phải cố gắng làm hoàng thượng tỉnh táo lên!

- " Bạch, ngươi nghĩ gì vậy?"

Bạch giật mình, nhanh chóng giả vờ trấn tĩnh cung kính đáp lại:

- " Hoàng thượng, ở cánh rừng phía đông phát hiện trâm cài của hoàng hậu ". Dứt lời liền lấy ra một cái trâm phỉ thúy xanh biếc dâng lên cho hắn.

Âu Dương Vũ Hiên im lặng, đưa tay nhận cây trâm phỉ thúy, ánh mắt nhìn Bạch.

Bạch hiểu ý, tiếp tục báo cáo.

- " thần đã cho người tìm, phát hiện một hang động bí ẩn cách đó ba mươi dặm, Xung quanh có rất nhiều cơ quan, Thần đã cho người canh chừng quanh hang động"

Vũ Hiên đem cây trâm cẩn thận cất đi, rồi rải bước ra ngoài:

- " Theo ta đến đó.."

Bạch nhíu mày, mím môi rồi nói:

- " Chủ tử, có thể là bẫy..."

Hắn dừng bước, im lặng một lúc rồi vận khinh công rời đi, trong không khí phiêu tán vang lại một câu:

- " Dù là bẫy thì ta vẫn sẽ vì nàng mà tới. "...còn nữa, ta tin nàng. Trong lòng thầm bổ sung.

Tin nàng, ta tin nàng sẽ không làm hại ta, ta tin nàng không phải là người của Tử Nguyệt Cung.

Bạch sững sờ, nhìn theo bóng lưng của nam nhân kia, trầm mặc một lúc cũng phi thân theo.

Chỉ mong hoàng hậu thật sự không phải người của Tử Nguyệt Cung.

_______________

Y Liên nhanh chóng bước vào, cung kính mà nói:

- " Vương, bọn họ phát hiện, giám sát quanh Thổ Yên Cung. "

Nam nhân yên tĩnh ngồi trên ghế, khí phách vương giả cao quý toát ra, trên mặt vẫn đeo mặt nạ quỷ, nghe xong lời nói của Y Liên thì chuyển động ánh mắt nhìn nàng.

Hắn đứng dậy, rời khỏi ghế, y phục ma sát với nhau tạo ra tiếng sột soạt, vang lên giữa hang động yên tĩnh, bạc môi khẽ nói:

- " Đi thôi. "

Y Liên nhìn bóng lưng của Vương, chầm chậm bước theo.

_______

Hứa Thanh Thanh tỉnh lại, cảm thấy đầu óc có chút mụ mị rồi.

Ánh mắt nàng chớp chớp, nhìn xung quanh, chính xác thì nàng vẫn ở cái hang động hôm qua, chỉ là không còn tối đen như vậy nữa, trên bàn còn có một cây nến.

Nàng ngồi dậy, dụi dụi hai mắt, cảm thấy rất mệt mỏi, không biết phải làm sao, trong lòng gào thét.

Trời ơi ~~~ hoàng hậu a ~ hoàng hậu à ~ vì sao ngươi lại có một đống chuyện rắc rối như vậy chứ???

Nhưng mà.. Rắc rối nhất chính là cả ngày nàng chưa có ăn cái gì!!! Chưa có ăn đâu!!! Đói muốn chết!

Bụng của nàng rất đồng tình mà phát ra âm thanh....

Đột nhiên, cửa động mở ra, Hàn bước vào, trên tay còn mang theo đồ ăn, chưa kịp định thần thì nàng đã nhào tới kêu:

- " Oaaaa ~ Đồ ăn đây rồi! "

Hàn giật giật khóe miệng, nhanh chóng đặt thức ăn lên bàn, nhìn nàng vô cùng mất hình tượng ăn ngấu nghiến.

- " Cung chủ..."

- "...ở?" [ hở ] Hứa Thanh Thanh vừa nhét một cái màn thầu vào trong miệng, khó khăn mà đáp lại.

Nam nhân trước mặt liền cạn lời, nhìn nàng ăn hết cái màn thầu mới chậm rãi nói.

- " Người thật sự mất trí nhớ?"

Vừa ăn xong màn thầu, nàng lại nhai đùi gà thơm phức, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

- " Ươi ó ị u ông ế?" [ Ngươi có bị ngu không thế?]. Trong miệng một đống đồ ăn, nàng tiếp tục khó khăn hỏi.

Hàn triệt để cạn lời.. Sa mạc lời.. Đại dương lời.. Hạn hán lời...

Hắn!!! Vốn không hiểu nàng nói cái gì hết!!! Nhưng mà hắn biết nhất định cung chủ đã mất trí nhớ rồi! Nếu không thì làm sao có thể ăn uống một cách....

Thật không thể dùng từ gì để diễn tả mà...

Còn Hứa Thanh Thanh vẫn vô tư ăn uống, không hề biết nam nhân trước mặt đang nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play