Ngày hôm sau, Khả Hân đứng bên cửa sổ để cảm nhận ánh sáng mặt trời rọi vào của buổi sớm tinh mơ, với vẻ mặt bơ phờ, ánh mắt sưng húp đượm buồn trong khoảng tối vô định.
Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến Dương Anh, cả đêm qua cô đã khóc rất nhiều. Hy vọng người con trai cô đã gặp và ôm anh, là Dương Anh nhưng có lẽ cô đã lầm. Nếu như gặp lại cô thì anh đã ôm cô, hỏi hang cô sống như thế nào chứ không phải để cô đi như vậy.
Khả Hân thầm nói: “Nếu Dương thật sự không còn tồn tại trên đời này nữa, thì mình còn có lý do gì để sống nữa cơ chứ?”
“Cạch”
Tiếng cửa mở, Lam Ngọc bước vào.
“Hân ơi, chúng ta đi trung tâm thương mại mua ít đồ rồi ghé qua cửa hàng luôn nha. Hân mau thay đồ đi, mình xuống dưới đứng trước cổng nhà thờ đợi Hân nha.”
Khả Hân quay người lại gật đầu “Ừm” một tiếng khi nghe Lam Ngọc nói, cô chỉ gượng cười thoáng qua.
Lam Ngọc thở dài lắc đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt buồn rười rượi của Khả Hân, cô nhẹ giọng đáp: “Thôi đừng buồn nữa Khả Hân à! Hãy quên đi mọi thứ đi, nếu thật sự anh ấy xuất hiện, thì mặt trời mọc lại lần nữa, Khả Hân sẽ là người mà anh ấy đi tìm kiếm rồi. Thôi, Hân thay đồ đi! Mình đợi đó, nhanh lên nha.”
Nói rồi, Lam Ngọc mỉm cười quay người đi ra khỏi phòng đóng cửa lại rời đi.
Cô cảm thấy dường như tất cả mọi thứ đối cô dần trở nên mù tịt, từ gia đình đến người cô yêu nhất đều rời xa cô, cô bắt đầu cảm thấy lo sợ và bị bao phủ bởi sự cô đơn trống trải.
…
Tại trung tâm thương mại ngoài thành phố.
Lam Ngọc lon ton mang ly cà phê sữa nóng mà Khả Hân thích uống, cô vừa mới mua trong “Coffee House” cho Khả Hân, bỏ vào tay của cô ấy rồi đáp:
“Khả Hân đứng đây đợi Ngọc một chút nhé. Mình vào trong mua vài khăn giấy cho cửa hàng của chúng ta, sẽ nhanh thôi!”
Khả Hân mỉm cười nhẹ giọng đáp: “Mình biết rồi, Ngọc mau đi đi. Nhớ quay lại nhanh đấy!”
“Này, Hân nhất định phải ở đây đấy, đừng đi đâu lung tung cả. Biết chưa?”
“Mình biết rồi!” Khả Hân gật đầu đáp, ánh mắt vô hồn nhìn về một hướng nào đó bất định.
Lam Ngọc nhanh chân chạy vào trong quầy hàng gần đó, còn Khả Hân đứng ngoài dãy hàng một mình, khẽ đưa ly cà phê sữa còn nóng uống vài ngụm.
“Bộp”
Bất ngờ Khả Hân bị một đám trai thanh nữ tú va phải, khiến ly cà phê trên tô đổ trúng người họ rồi rơi xuống sàn, chảy lênh láng cả ra, cây gậy trên tay cô cũng bị văn đi đâu đó.
Cô loay hoay vội cúi đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi… thật sự xin lỗi… Tôi không có cố ý…”
“Này, ướt hết cả cái váy đắt tiền của tôi rồi đấy, còn bảo không cố ý à…”
Cô gái trẻ kia quát tháo lên, rồi vung tay đẩy mạnh Khả Hân ngã phịch xuống hồ nước, và cô gái xấc xược đó không ai khác chính là Tố Nhi. Vẻ mặt cô ta hiện rõ sự giận dữ cùng ánh mắt khinh thường nhìn cô. Cô nhíu mày có chút đau nhói ở đầu gối khi bị va đập dưới nền gạch trơn trượt, phần dưới váy của cô ướt sũng.
“Hình như cô ta là người khiếm thị đó, đi đi mày, đừng làm lớn chuyện, phiền lắm!”
Một đứa khác trong nhóm chen vào nói khi nhìn thấy Khả Hân đang mò mẫn, tay quờ quạng tìm kiếm cái gì đó với dáng vẻ không thấy gì. Mọi người đi ngang qua thấy vậy bắt đầu tụm lại dòm ngó xem thử có chuyện gì.
Tố Nhi trừng mắt nhìn Khả Hân quát lại: “Bị đuôi thì ở nhà đi, đi ra ngoài đường làm cái quỷ gì chứ!”
Tố Nhi liếc mắt nhìn một cách khó ưa, không một lời xin lỗi gì đến Khả Hân mặc dù cô ta sai. Ai nấy đều chỉ biết đứng nhìn với ánh mắt vô cảm, chỉ trỏ bàn tán này nọ mà không một ai ra giúp đỡ cô.
Khả Hân nhắm nghiền mắt lắc đầu rồi lại mở ra, không thấy gì cả, chỉ thấy một màn u tối với thứ ánh sáng trắng chói lòa.
“Ê mày, lát tí nữa đi bar chơi không? Tranh thủ về đây chơi với mấy cô em xinh đẹp nào.”
Gia Khánh nói giọng đều đều, rủ rê thằng bạn “gỗ đá” của mình đi chơi.
Han thở dài, buông lời: “Tao không thích đến mấy chỗ đó, mày đi một mình đi.”
“Thằng này, chán thật chứ! Mà con nhỏ Tố Nhi kia cứ bám theo mà suốt, mày định sao với nó đây… Ê, mà đằng kia có chuyện gì, mọi người tập trung đông vậy ta?”
Gia Khánh nhíu mày nhìn về đám người đang đứng hồ nước kia xem gì đó. Han cũng hướng mắt nhìn theo, thì chợt vô tình anh thấy cô gái anh đã gặp tối qua tại nhà của anh, đang ngồi trong vũng nước với vẻ mặt hốt hoảng, tay quờ quạng dưới nước tìm gì đấy.
“Là cô gái ấy!”
Han nhanh chân đi tới đó với vẻ mặt trầm tĩnh thoát lạnh.
“Ê, Han… mày đi đâu vậy?... Han…” Gia Khánh dỏng cổ lên gọi khi thấy Han đi về phía đó. Anh cũng chạy theo tới đó xem thử.
Tố Nhi bất ngờ khi nhìn thấy Han ở đây, vội đến bên vòng lấy tay nở nụ cười tươi rói, nhẹ giọng đáp: “Anh Han! Thật tình cờ khi gặp anh ở đây đấy!”
“Bỏ ra!”
Han gằn giọng nói, hất tay Tố Nhi ra một cách phũ phàng khiến vẻ mặt Tố Nhi biến sắc khi thấy thái độ lạnh lùng của anh như vậy. Anh bước xuống dưới hồ nước, ngồi xuống nhìn Khả Hân với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó.
Anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô để đỡ cô đứng dậy, đưa cô lên khỏi mặt nước. Anh nhìn cô trầm giọng đáp:
“Cô không sao đấy chứ?”
Khả Hân vội lắc đầu “không”, vẻ mặt vẫn còn dư âm của sự hoang mang, cô vẫ chưa định thần được mọi chuyện đang diễn ra.
Gia Khánh nhận ra cô gái mà Han giúp đỡ có cảm giác rất quen, giống một người anh đã từng gặp. Anh lục lại trí nhớ của mình, chợt sực nhớ ra thốt lên:
“Cô gái đo sao nhìn giống Khả Hân, tiểu thư của tập đoàn Kim Thịnh trước kia thế nhỉ? Bạn gái của thằng bạn mình... Nhưng cô ấy hình như bị khiếm thị, còn bạn gái của nó thì bình thường mà… với lại hình như mất tích cũng lâu, không biết sống chết thế nào khi rơi xuống cầu sông Hàn… Với lại thằng Han cũng chẳng nhớ gì về chuyện xảy ra lúc trước, ba của nó không cho mình nhắc lại chuyện này… thôi bỏ đi…”
Han nhìn quanh quẩn xem cây gậy của cô ấy ở đâu, rồi đi tới nhặt lấy đem bỏ vào trong tay cô, cất giọng ôn hòa hỏi:
“Giờ cô đi đâu, để tôi đưa cô về?”
“Là anh sao?”
Khả Hân chợt nhận ra giọng nói quen thuộc của người con trai mà cô đã gặp hai lần trước đó. Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước vì cô chẳng thấy gì.
“Phải, là tôi!” Anh đáp, ánh mắt có chút lo lắng nhìn cô.
Tố Nhi thấy Han nhìn cô gái bị khiếm thị kia, cảm thấy hậm hực đi lại lên giọng nói:
“Anh Han, anh quan tâm cái con bị đuôi này làm gì? Nó làm đổ cà phê lên người em đây này… Đã không thấy đường còn đi lung tung nữa…”
“Cô im đi!” Han gằn giọng nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tố Nhi khi nghe cô nói vậy.
Khả Hân gượng cười không biết anh đứng chỗ nào nên nhìn đại, cất giọng chân thành đáp:
“Cám ơn anh đã đỡ tôi! Tôi xin phép đi trước.”
“Để tôi đưa cô đi!” Han vội lên tiếng đáp.
“Không cần đâu! Tôi muốn đi một mình!”
Nói rồi Khả Hân cầm gậy dò đường nhấc chân lững thững bước đi, ánh mắt cô đỏ hoe pha sự mông lung. Cô có cảm giác những việc họ giúp một người không thấy gì như cô chỉ là sự thương hại mà thôi, giọt nước mặn chát chảy dài trên bờ má ửng đỏ của cô.
Trong lòng cô giờ đây chỉ có sự lo sợ, bị người đời nhìn mình bằng những ánh mắt khinh thường bởi cô không thấy gì. Cô ước gì giờ đây có Dương Anh bên cạnh thì tốt biết mấy. Cô muốn kết thúc cuộc sống này.
“Mày quen cô gái đó hả Han?” Gia Khánh nhìn Han thắc mắc hỏi.
Anh “Ừm” một tiếng rồi đáp: “Cô gái tao gặp khi về nước đấy. Tao không hiểu sao, cô gái đó lại khiến tao phải bận tâm nữa, cảm giác vừa lạ vừa quen.”
“Hay là mày say nắng cô ấy rồi hả?”
Gia Khánh cất giọng đùa.
…
Khả Hân cứ thế mà đi tới chỗ cột đèn giao thông, ở vạch dành cho người đi bộ đứng đó với vẻ mặt thất thần như người mất hồn vậy. Làn xe cứ thế qua lại vô cùng tấp nập.
Han đứng cách cô một đoạn khá gần quan sát hành động của cô, anh đã đi theo cô vì cảm thấy không yên tâm khi thấy một cô gái khiếm thị đi một mình với tâm trạng bất ổn như vậy.
“Nếu như mình chết thì sao nhỉ? Có khi mình sẽ thấy thoải mái hơn! Chính là bây giờ.” Đó là những gì hiện tại mà Khả Hân đang nghĩ trong đầu, giờ sống đối với cô thật vô nghĩa.
Khả Hân đặt chân bước xuống làn đường khi cột đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Bất ngờ có một chiếc xe mô tô phóng tới với tốc độ rất nhanh.
Han thấy vậy vội chạy tới nắm lấy tay cô kéo lại nép vào người mình, ánh mắt anh giãn rộng với hơi thở gấp gáp dồn dập. Trong tâm trí anh nghĩ rằng: “Một người muốn sống như mình sau khi trải qua tai nạn giao thông tử thần, lại gặp một cô gái muốn chết. Số phận chúng ta hoàn toàn khác nhau. Rốt cuộc tại sao? Lần đầu tiên tôi bắt đầu cảm thấy tò mò về cô gái này.”
Khả Hân đứng như chết sững trong vòng tay của một người con trai cô không bao giờ giờ thấy mặt, nhưng lại có cảm giác quen thuộc khó tả. Làm cô nhớ đến lúc trước, khi cô và Dương Anh chơi trốn tìm, cô suýt bị hại anh cũng nắm tay kéo lại và ôm như thế này.
Han vội đưa cô tới công viên ít người qua lại gần đó để cô ổn định lại tinh thần, thì bất chợt cô òa khóc nức nở, nghẹn giọng nói:
“Tại sao lại cứu tôi? Để tôi chết cho rồi.”
Han có chút bực mình khi cô gái có chút cố chấp khi nghĩ đến cái chết, anh lên giọng đáp: “Cô bình tĩnh lại đi! Chết để làm gì trong khi cuộc đời cô còn dài thế kia. Cho dù cô muốn chết một ngàn lần cũng không thể biến mất, đó chính là cuộc đời.”
“Vậy cũng có thể hiểu ý anh là ai cũng từng muốn chết à? Nguồn sống và tia hy vọng duy nhất của tôi trong bốn năm qua chỉ duy nhất là gặp được Dương Anh thôi. Không có anh ấy tôi sống trên đời có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Khả Hân nói giọng nghẹn ngào trong nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Khi nghe cô ấy nhắc đến cái tên “Dương Anh” ai lại nhớ đến tối qua cô ấy cũng nói đến người này, rốt cuộc anh ta là ai, tại sao lại khiến cô gái ngốc này phải chờ đợi và tìm kiếm trong vô vọng vậy chứ?
Anh khẽ thở phắt một cái, khẽ đưa tay vỗ nhẹ vai cô ấy đáp:
“Giờ cô nên ổn định tâm lý lại đã, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tôi không biết người cô muốn gặp là ai, nhưng không thể vì không gặp được anh ta mà cô có ý định chết như vậy.”
“Khả Hân… trời ơi, thì ra là Hân ở đây… làm mình đi lo muốn chết… Sao lại không nghe lời mình mà cứ đi lung tung thế hả… Đã không thấy gì thì đứng yên một chỗ đi chứ, toàn khiến người khác lo lắng không thôi. Hân cũng phải nghĩ cho tớ chứ?”
Lam Ngọc vừa nhìn thấy Khả Hân ở đây, ngay lập tức mắng cho một tăng vì bực bội, hơi thở dồn dập không ngừng nghỉ vì chạy đi tìm cô. Nhưng khi thấy Khả Hân đang khóc, cô mới cảm thấy những lời nói của mình có hơi quá đáng, nên vội hạ hỏa xuống tiếp lời:
“Hân khóc đấy à? Có chuyện gì sao?... Tớ xin lỗi vì đã mắng Hân…”
Khả Hân sụt sùi, vội đưa tay lau đi nước mắt nhìn Lam Ngọc với ánh mắt có lỗi đáp:
“Xin lỗi Ngọc! Đã khiến cậu lo lắng rồi, tại mình vô dụng quá phải không?”
Lam Ngọc vội quơ tay lắc đầu: “Không… không… Khả Hân không có vô dụng đâu, đừng nói như thế!” Lúc này cô mới để ý đến người thanh niên đứng bên cạnh, ánh mắt cô trợn tròn ngạc nhiên khi thấy một người thanh tú điển trai như vậy, vóc dáng cao ráo, gương mặt tuy lạnh nhưng lại có nét đẹp lạ, rất hoang dại và đậm khí chất vương giả.
“Cô là bạn của cô ấy sao?”
Lam Ngọc gật đầu một cách ngơ ngác, ánh mắt nhìn Han một cách chăm chăm mê mẩn, cô cất lời:
“Tôi là bạn của Khả Hân, mà hai người biết nhau sao?”
Han im lặng không nói gì chỉ “Ừm” một tiếng với vẻ mặt trầm tĩnh, lạnh lùng.
“Han… Han… thì ra mày ở đây!”
Gia Khánh chạy tới khi tìm thấy Han ở ngoài đây.
“Có một người đàn ông muốn gặp mày, do không liên lạc với mày nên nhờ tao gọi mày.”
Han lấy điện thoại ra mở lên xem những màn hình tắt câm đen thui, anh nhìn Gia Khánh trầm giọng đáp: “Điện thoại tao hết pin, đi thôi!” nhưng trước khi đi anh không quên quay lại nhìn Khả Hân cất giọng đáp: “Khả Hân? Cô tên là Khả Hân. Còn tôi là Han!” rồi anh quay người nhanh chóng bước đi khỏi.
“Han?” Khả Hân thầm tên anh trong miệng. Bất giác cô nhìn thấy khuôn mặt anh trong chớp nhoáng vài giây, rồi lại trở về một màu đen tối. Cô nhắm mắt lại rồi mở ra xem, thật lạ không hiểu sao có lúc cô nhìn thấy có lúc lại không.
Gia Khánh nhìn Lam Ngọc khẽ nháy mắt biết cười một cái làm cô ngạc nhiên đứng ngơ ra nhìn, sau đó anh cũng rời đi. Tim cô như bị sét đánh ngang qua vậy.
Lam Ngọc đẩy vai Khả Hân đáp:
“Này, công nhận hai người đó đẹp trai thật đấy. Mà khoan, cái anh mà nói tên Han đó nghe quen quen… À đúng rồi, chẳng phải con trai út của tập đoàn Hoàng Dương sao?... Woa, không ngờ cậu lại biết anh ấy đó… nhìn ngoài còn đẹp trai hơn trong hình nhiều, lúc mình thấy ở dinh thự đó đấy… Nghe nói đâu anh ấy là người kế thừa tài sản kết xù kia, ai mà lấy anh ấy chắc tu bảy kiếp mới được.”
“Con trai út của tập đoàn Hoàng Dương sao? Không lẽ ngoài Dương Anh với Hoàng An ra, chủ tịch Dương đó còn có một đứa con trai khác, là cái người mình gặp tên Han đó?”
Khả Hân nói giọng đều đều với vẻ mặt khó hiểu, nhưng thôi dù sao thì cô cũng chẳng mấy để tâm chuyện gia đình họ làm gì. Nếu đó là em của Dương Anh thì cũng tốt thôi, coi như cô cũng biết thêm về những người xung quanh anh. Nhưng đến giờ, vẫn mãi một câu trả hỏi: “Anh đang ở đâu, Dương Anh?”
Cô chợt nghĩ: “Cũng phải, lúc đó buông tay Dương Anh, rơi xuống sông Hàn, có khi anh ấy đã nghĩ mình chết rồi và quên mình đi. Vậy mà mình mãi cố chấp hy vọng anh sẽ đi tìm mình nữa chứ?”
…
“Nếu như việc Dương Anh trở về nước, biết được tin mình là người bảo hộ cho tiểu thư Khả Hân đã bị mất tích không biết sống chết như thế nào, và cũng là người thừa kế hợp pháp tài sản của tập đoàn Kim Thịnh khi hai đứa đã đăng kí kết hôn trước đó thì sẽ không có lợi ích gì. Ngược lại Dương Anh là Han hiện tại cũng chẳng nhớ đến việc này, nhưng nếu nó biết nó sẽ thắc mắc và lúc đó sự thật sẽ bị lộ khi nó gặp lại luật sư Đạt, người biết rõ tất cả.”
Chủ tịch Dương lo lắng nói. Thật sự ông không muốn Dương Anh nhớ lại những chuyện tồi tệ xảy ra lúc trước, càng không muốn đứa con trai của mình dính dáng đến tài sản tranh chấp cũng như đại diện tập đoàn Kim Thịnh đó, sẽ vướng rất nhiều sự tranh cãi. Ông chỉ muốn Dương Anh có cuộc sống yên ổn thôi.
Từ sau cái vụ Dương Anh bị hại, hôn mê sâu rồi tỉnh lại bị mất trí nhớ, ông đã cho người đổi hết hồ sơ thông tin cá nhân của anh, nói anh bị tai nạn giao thông.
“Đó là một tập đoàn Kim Thịnh có vốn đầu tư lớn với tập đoàn Hoàng Dương của chúng ta đấy chủ tịch. Chẳng lẽ ngài định vụt bỏ cơ hội này sao? Mình cứ nói cho cậu ấy biết, nhưng đừng đề cập tới tiểu thư ấy là được. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không nhớ lại mọi chuyện lúc trước đâu.”
“Hy vọng là vậy! Tôi không muốn nó nhớ tới con bé đó cũng như dính dáng tới gia đình đó. Nếu không vì con bé thì nó không bị anh trai nó hại cho bị thương nặng phải đưa qua Mỹ điều trị.”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT