Một ngày nọ trên đường đi về nhà, Lê Na bắt gặp một nam thanh niên mặc đồ đen thui trên từ xuống dưới với chiếc áo đội mũ chùm đầu, cầm lưỡi hái đứng trước cổng nhà cô. Lê Na nhíu mày khó hiểu, chẳng biết là ai khùng khùng điên điên mặc đồ hóa trang đứng ngay trước cửa nhà người khác, cô tò mò đi lại hỏi:
“Này anh? Anh làm gì đứng trước nhà tôi thế? Trời mặt trắng bệnh như xác chết vậy, bờ môi thâm đen thấy ghê vậy? Anh là diễn viên bị thất lạc sao? Đùa thôi, anh đứng trước nhà tôi làm gì vậy?”
“Tới để bắt cô đi đấy! cô sắp chết rồi!”
“Bắt tôi? Nói tôi chết? Anh bị điên à… Anh làm như trong phim không bằng, hôn một phát rút hồn tôi đi chắc… Làm ơn biến đi, người lạ mặt! Trời nắng chang chang bị ảnh hưởng tới dây thần kinh não rồi hả?”
Dứt lời, Lê Na mở cổng định đi vào trong nhà thì bị anh ta kéo phắt lại định hôn cô nhưng bị cô nhanh tay tát mạnh vào mặt anh một cái, gân cổ lên mắng, sau đó đi thẳng vào trong, để mặt thanh niên đó đứng đơ ra như pho tượng.
“Ủa, mình đã làm gì sai để bị chịu biến thái vậy trời? Coi như hôm nay không có dắt một linh hồn nào về rồi, kiểu gì cũng bị cha mắng cho coi! Mà cô ta sắp chết rồi… kiểu gì trước sau cũng chết… Thôi về đã rồi tính.”
Đây chính là câu chuyện giữa một cô gái loài người cùng vị thần chết có nhiệm vụ thu thập linh hồn của cô…
“Tôi ước gì tôi không phải là thần chết… Tôi ước gì tôi có cuộc sống tự do tự tại như một con người… Tôi ước có thể yêu em…”