Sáng hôm sau, Liễu và Vũ ngáp dài ngáp ngắn đến trường. Hôm qua họ thức cả đêm để làm búp bê cầu mưa. Tại sao họ lại làm búp bê cầu mưa? Vì họ thích.
Liễu bước vào trường trước, đề phòng lũ fan lại ra chỉ trỏ cô này nọ. Đột nhiên, cô thấy Ngân tức giận đứng trước cột cờ. Lũ bạn thì bu kín xung quanh, không ngớt lời trêu chọc.
-Ha ha, mày bị gái cắm sừng kìa!!!
-Tưởng anh Ngân đẹp trai ga lăng thế nào chứ mà vẫn bị crush cho nhảy hố!!! Cả đêm ngồi trông kim cương quý nhỉ!!!
-Câm.
-Hả? Nói lại đi tao không nghe rõ!!
-CÂM. TAO BẢO HAI ĐỨA MÀY CÂM!!!
Nhớ lại hôm qua, Liễu chợt nhớ đến cuộc hẹn gặp. A đệt, quên cmnr. Chắc là mai đi xin lỗi.
Liễu bụm miệng cười. Tiếng cười nhỏ, nhưng Ngân ở gần đó vẫn nghe thấy. Anh dáo dác, âm thanh này rất quen thuộc. Nhìn quanh, thấy có mỗi một con bé trùm kín mặt gập cười. Chắc là Blood Eyes II rồi.
-Này, ai kia?- Ngân giật tay thằng bạn, chỉ về phía Liễu.
-Hả? Ai?- Tên kia nhìn quanh, mắt hướng về phía Ngân chỉ.
Hắn ta bỗng ngớ người. Chẳng lẽ...
-Mày thích Hắc Vũ Đình Liễu à?
-Ngu à? Con nhỏ đấy là đối thủ của tao, sao lại thích?
-Bởi vì nhỏ đó là nhỏ Hắc mà.
Giờ đến lượt Ngân nghệt mặt. Hồi bé dễ thương thế, sao giờ lại trùm như mấy ông tu sĩ vậy?
Hừm... Có gì đó sai sai... Nếu giọng nhóc Hắc nghe giống Blood Eyes II thì chẳng lẽ nhóc đó là... Impossible!
Liễu mặt lạnh nhìn ông anh của mình. Đang trong giờ học mà lôi kẹo ra ăn. Vũ quay sang, hỏi:
-Thèm lắm á?
Sốc. Liễu rất sốc.
-Thèm gì!
Vũ nhún vai, ném cho Gia Thiên một viên. Gia Khắc bắt được, cắn một nửa rồi đưa cho anh trai.
-Lâu ra phết rồi, nhỉ!
Liễu nhìn Vũ. Thực chất, cô rất quý anh trai. Chỉ là anh ta hơi biến thái nên ghét, chứ bản chất thì rất tốt. Đính chính lại, tốt với người quen, chứ người lạ mà chõ mũi vào chuyện của gia đình là chuẩn bị tiền âm phủ đi là vừa.
Vũ quay sang. Anh nhíu mày, bực dọc hỏi:
-Rốt cuộc có ăn không? Sao cứ nhìn anh mãi thế? Bây giờ mới biết anh đẹp trai à?
Thôi, dẹp hết mẹ nó đi. Cái gì chứ, cái này tôi có đầy!
-Khi nào hết giờ?
-3... 2... 1... Hết giờ.
Đúng lúc Vũ nói "Hết giờ" thì chuông reo. Liễu xanh mặt, từ nãy đến giờ chưa chép xong. Thôi thì mượn vở của Đại Gia vậy.
-Liễu Liễu, về thôi.
Cát vẫy tay. Liễu định chạy ra, nhưng có một bàn tay kéo mũ của cô xuống, buộc cô phải lấy tay giữ chặt lấy.
-Ai?
-Tôi.
Ngân thả tay ra. Anh nhìn dáng người phía trước. Nhỏ nhắn, nhìn qua cũng có vẻ dễ thương.