Tào Tuấn nhìn đống đồ chơi nhỏ lộn xộn kia, giống như đội hình bộ binh giáp nặng trên sa trường, vây quanh chủ soái Lý Hi Thánh như thùng sắt. Hắn bội phục nói:
- Ngươi nhất định đánh cờ rất giỏi, hơn nữa chắc chắn còn tinh thông thuật bói toán của Âm Dương gia.
Bởi vì với tu vi luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu, trừ khi là tiên chuyển thế cấp bậc thủy tổ tam giáo, mới có thể một hơi điều khiển nhiều đồ vật như vậy. Nhưng thư sinh trước mắt rõ ràng là đầu cơ trục lợi, mỗi lần phòng ngự Bạch Ngư kiếm đâm tới, đều tính được quỹ tích và điểm đột phá của phi kiếm. Cho nên ngoại trừ duy trì nhiều đồ vật như lá xuân gió thu không rơi xuống, khu vực mà hắn phải rót linh khí vào cũng không quá lớn.
Đây giống như một trận chiến công thủ thành trì. Phe Tào Tuấn chiến lực mạnh mẽ nhưng binh lực không đủ, chỉ có thể tập trung tấn công một mặt tường thành. Lý Hi Thánh nhìn như trải đầy giáp sĩ bốn phía tường thành, thực ra ba mặt đều trống rỗng. Hắn chỉ cần tính chuẩn phương hướng tấn công của Tào Tuấn, phòng thủ một cách rất thành thạo.
Tào Tuấn vừa có suy nghĩ, Bạch Ngư kiếm liền rút khỏi chiến trường, trở lại trước người chủ nhân. Hắn khẽ liếc mắt một cái, phát hiện mũi kiếm và lưỡi kiếm đều hao tổn nhiều hơn dự tính. May mà sau mấy trăm lần mài giũa, kiếm ý ẩn chứa trong Bạch Ngư kiếm cũng đã gia tăng, suy cho cùng vẫn là một vụ mua bán có lời.
Trong lòng hắn có phần do dự. Hoàng đế Đại Ly không dám vì một Tề Tĩnh Xuân mà đối đầu với thế lực sau màn của tam giáo, nhưng nếu vì một luyện khí sĩ bản địa có hi vọng bước vào năm cảnh giới cao, quá nửa sẽ trở mặt với họ Tào đã sớm cắm rễ lập nghiệp ở châu khác. Hắn thu Bạch Ngư kiếm vào trong vỏ, đồng thời cầm lấy chuôi một thanh bội kiếm khác tên là Mặc Ly, cố ý nổi nóng nói:
- Có bản lĩnh thì đừng làm con rùa rút đầu!
Lý Hi Thánh cười hỏi ngược lại:
- Ngươi có bản lĩnh làm con rùa rút đầu không?
Tào Tuấn giống như bị mắc nghẹn. Hắn từng là thiên tài kiếm tu được kiếm tiên một châu gởi gắm hi vọng, theo đuổi nhuệ khí và sát lực thiên hạ vô song, đương nhiên không có bản lĩnh cũng không có hứng thú học theo thư sinh áo xanh trước mắt. Đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, chỉ dựa vào một đống đồ rác rưởi kỳ lạ tử thủ tường thành, kiên quyết không chủ động xuất kích.
Từng có người hình dung, kiếm tu là kỵ binh nhẹ, đi lại như gió, nhanh như ánh chớp. Phi kiếm thì giống như cung nỏ, gặp nhau trong đường hẹp, chém giết quy mô nhỏ, thông thường vừa đối mặt thì kẻ địch đã chết. Còn phi kiếm của một vị lục địa kiếm tiên năm cảnh giới cao, giống như một chiếc máy bắn nỏ, cho dù chỉ để yên trên đầu thành cũng cũng có uy hiếp rất lớn với kẻ địch.
Tu sĩ Binh gia thì là kỵ binh nặng, một khi để khí thế và tinh khí thần của bọn họ tăng tới đỉnh cao, sẽ giống như kỵ binh nặng triển khai xung phong, công thủ toàn diện, phá trận vô địch.
Còn võ phu thuần túy bị người trên núi xem là không có hi vọng đại đạo, chỉ là bộ binh giáp nặng cồng kềnh hơn nữa sức sát thương bình thường. Cho dù là tông sư cảnh giới thứ tám Viễn Du, có thể ngự gió mà đi, nếu như bộc phát trong khoảng cách gần không giết được địch, một khi bị luyện khí sĩ kéo giãn khoảng cách, đánh nhau lâu dài sẽ kém xa luyện khí sĩ.
Lý Hi Thánh thấy Tào Tuấn không nói chuyện, bèn đưa tay khẽ khuấy động, một ít sấm hạ gió thu trước người chậm rãi di chuyển, khiến cho tầm mắt của hắn sáng sủa. Hắn chủ động mở miệng nói:
- Đạo lý thanh kiếm này của ngươi không đủ.
Hàm ý là muốn nghe thử đạo lý của thanh Mặc Ly kia.
Hai tay Tào Tuấn khẽ dụi má:
- Con người của ngươi nói chuyện thật không lọt tai, nhưng ta thừa nhận ngươi có tư cách này. Ta có một đề nghị, ngươi có thể suy nghĩ một chút. Chúng ta đánh một trận sinh tử, tất cả hậu quả tự gánh chịu, không liên quan đến nước nhà. Thế nào, có dám đánh cuộc với ta một lần không?
Lý Hi Thánh lắc đầu nói:
- Ngươi đã nhìn ra, ta vốn không sở trường công phạt, cho nên thực ra từ đầu đến cuối ngươi đã đứng vào thế bất bại.
Hắn không hề ngần ngại tiết lộ nội tình.
Tào Tuấn bất đắc dĩ nói:
- Ngươi là người thẳng thắn hay thiếu bụng dạ?
Hắn nhìn thư sinh trẻ tuổi kia, bỗng dưng nhớ tới một người đọc sách tài giỏi nhất ở Nam Bà Sa Châu, gia chủ họ Trần nhà nho chính gốc đời này. Nghe đồn ông lão họ Trần kia đã đọc ra học vấn rất lớn, hai tay áo chứa gió mát, một vai gánh trăng sáng, một vai gánh mặt trời.
Tào Tuấn ngừng suy nghĩ, quay đầu nhìn. Chỉ thấy một con hồ ly nhỏ cả người đỏ tươi, hai chân đứng thẳng trên mái hiên một ngôi nhà cũ ở ngõ Nê Bình, nói với hắn:
- Lão tổ tông bảo ta nói với ngươi, hãy có chừng có mực. Nếu bị Nguyễn Cung đánh chết, ông ta sẽ tùy tiện tìm một chỗ ở đây để chôn cất ngươi, xem như lá rụng về cội.
Vẻ mặt Tào Tuấn chán ghét:
- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem!
Hồ ly nhỏ hắng giọng một tiếng, dáng vẻ ôn tồn nho nhã trong nháy mắt biến thành hung ác, hai tay chống nạnh mắng chửi:
- Lão rùa già Tào Hi kia nói cho thằng cháu rùa ngươi biết, hãy mau dừng tay. Nếu chọc giận thợ rèn họ Nguyễn, bị đánh thành một đống thịt vụn, lão sẽ không báo thù giúp ngươi. Lão có đến mấy trăm con cháu dòng chính, không giúp hết được. Còn nói tiếc là cô vợ kia của ngươi vẫn chưa cưới vào cửa, nếu không lão cũng sẽ không bảo ta khuyên ngươi dừng tay, bị người ta đánh chết là tốt nhất, để lão có thể nhân cơ hội đi vào.
Vẻ mặt Tào Tuấn thản nhiên, gật đầu nói:
- Thế này mới đúng là giọng điệu của lão rùa già.
Lý Hi Thánh mặc kệ những chuyện này:
- Nếu như không đánh thì xin nhường đường.
- Không đánh nữa, không đánh nữa. Ta đánh không chết ngươi, ngươi đánh không chết ta, thật nhàm chán.
Tào Tuấn cười nói:
- Đi tiệm rèn chiêm ngưỡng thánh nhân một chút.
Thân hình hắn xông thẳng lên trời, nhanh chóng bay ngiêng về phía tiệm rèn. Còn về quy củ không được tự tiện ngự gió bay lượn trong quận Long Tuyền, hắn thật sự không để trong lòng.
Kết quả sau một tiếng vang lớn, Tào Tuấn lập tức giống như một viên sao băng lướt ngược ra ngoài, sau khi vất vả dừng lại thì đã cách xa mấy trăm dặm. Trước đó hắn đã quay cuồng trong biển mây vô số lần, lập tức ngồi xếp bằng không trung, không ngừng nôn ra máu.
Con hồ ly lông đỏ tươi kia vòng quanh Tào Tuấn, cười trên nỗi đau của người khác:
- Chịu khổ rồi sao?
Tào Tuấn cười nói:
- Vẫn chưa chết.
Hồ ly tấm tắc nói:
- Bản lĩnh mềm nắn rắn buông lại học theo Tào Hi.
Tào Tuấn nói:
- Không mềm nắn rắn buông, chẳng lẽ lại rắn nắn mềm buông? Đầu óc ngươi có bị bệnh không?
Hồ ly không để bụng, giơ một móng vuốt lên gãi cằm, nhón chân nhìn về trấn nhỏ phía xa:
- Không cướp được phôi kiếm kỳ lạ kia, nói gì đi?
Tào Tuấn sầm mặt nói:
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy? Nếu không phải ngươi ở một bên xúi giục ta giết người đoạt bảo, ta nhiều nhất là mua bán công bình với thiếu niên kia.
Hồ ly nghiêm mặt dạy dỗ:
- Làm người phải giữ vững bản tâm, ngươi ở bên ngoài thế nào, đến quận Long Tuyền nho nhỏ cũng nên giữ nguyên như vậy. Chẳng qua là có một thánh nhân Binh gia cảnh giới thứ mười một, không phải sau mông ngươi cũng có một lão tổ kiếm tu cảnh giới thứ mười một sao? Một người có thiên thời địa lợi, một người có thần binh xứng tay, đều là loại luyện khí sĩ không nói đạo lý, ngang sức ngang tài. Bọn họ đánh một trận, ngươi đứng ngoài quan sát, không chừng sẽ có lĩnh ngộ, cớ sao không làm?
Tào Tuấn cười nhạt nói:
- Với tính tình của Tào Hi kia, ta tính kế lão một tấc, lão có thể đòi lại một thước.
Hồ ly không đề cập tới khuyết điểm, lại giở giọng cũ:
- Chẳng qua là sau này để lão ngủ vợ ngươi vài lần, sợ cái gì?
Tào Tuấn im lặng không nói gì, giữ nguyên nụ cười, nhìn chăm chú vào con hồ ly kia.
Hồ ly ra vẻ kinh ngạc:
- Oa, tức giận thật rồi à. Tào Tuấn tác phong tản mạn cả trăm năm cũng có lúc nghiêm túc sao?
Tào Tuấn mỉm cười nói:
- Rãnh rỗi đập ruồi muỗi, đột nhiên tan hết tâm tình ruồi muỗi (tâm trạng rối bời).
Bạch Ngư ra khỏi vỏ, cầu vồng sáng chợt hiện.
Chiếc đầu hồ ly bắn lên cao, nhưng lại không thấy máu tươi b.ắn ra. Chiếc đầu kia vẫn mở miệng nói chuyện:
- Ôi chao, tốc độ xuất kiếm này chậm như rùa đang chuyển nhà. Thiên tài kiếm tu cái gì, đúng là mất mặt.
Thân thể không đầu lại nghênh ngang đi tới, uốn éo cái mông, không đếm xỉa tới Bạch Ngư kiếm nhiều lần xuyên qua người. Chiếc đầu trên không trung tiếp tục khiêu khích:
- Cây kim thêu này của ngươi đang gãi ngứa à.
Ánh kiếm b.ắn ra giữa không trung, cầu vồng trắng ngang dọc. Đừng nói là thân thể bị cắt ra mười bảy mười tám mảnh, ngay cả chiếc đầu kia cũng đã biến thành tám múi. Nhưng khi Bạch Ngư kiếm đình trệ một chút, trong nháy mắt hồ ly lại khôi phục hoàn chỉnh, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Cuối cùng Tào Tuấn thở dài một tiếng, thu kiếm vào vỏ. Hồ ly xoay xoay cổ, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Anh bạn trẻ, bản lĩnh lớn bao nhiêu thì giọng điệu lớn bấy nhiêu thôi.
Tào Tuấn gật đầu nói:
- Có đạo lý, nghe theo ngươi.
Hồ ly châm chọc nói:
- Oa, mầm mống kiếm tiên hàng đầu một trăm năm trước của Nam Bà Sa Châu chúng ta, hôm nay là đại kiếm tu cảnh giới thứ chín, sao đột nhiên lại nghe lời như vậy?
Hóa ra Tào Tuấn “trẻ tuổi” cũng đã trăm tuổi rồi. Lúc này hắn ngước mắt nhìn về nơi xa, mím môi lại, không quan tâm đến lời chế giễu bên tai của con hồ ly kia.
- --------
Trần Bình An chạy nhanh tới bên cạnh Lý Hi Thánh, lo lắng hỏi:
- Không sao chứ?
Lý Hi Thánh mỉm cười nói:
- Lần đầu tiên đánh nhau đã gặp phải kiếm tu, thực ra trong lòng rất hoảng hốt, nhưng kết quả cũng không tệ.
Trần Bình An giống như trút được gánh nặng. Sau khi Tào Tuấn rời đi thì phôi kiếm trong tay áo hắn đã yên tĩnh lại, không còn nóng hổi rung động như trước.
Thằng bé áo xanh đột nhiên lao thẳng tới, ôm lấy eo Trần Bình An:
- Quá đáng sợ rồi, quá đáng sợ rồi! Quả nhiên không đoán sai, không cẩn thận đi trên đường cũng sẽ bị người ta đánh chết. Trấn nhỏ không ở được, không ở được. Lão gia, ngài hãy giúp đỡ, cho tôi đến núi Lạc Phách tu hành đi! Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, từ hôm nay trở đi nhất định sẽ siêng năng tu hành, ngày đêm không nghỉ. Đừng nói là ăn mây uống sương, cho dù ăn cỏ nhai bùn ở núi Lạc Phách tôi cũng làm.
Lý Hi Thánh phì cười, vội vàng an ủi:
- Loại người như Tào Tuấn rất ít. Mặc dù chưa từng ra ngoài trấn nhỏ, nhưng ta có thể xác định, nhân vật có tu vi cao và tính tình quái gở như Tào Tuấn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngươi không cần quá khẩn trương.
Thằng bé áo xanh không để ý tới Lý Hi Thánh, chỉ lo cầu khẩn Trần Bình An. Sau khi bị Trần Bình An đẩy đầu ra, hắn lại chuyển thành ôm chặt cánh tay, thân thể ngả về phía sau, nhất quyết không để Trần Bình An tiếp tục đi tới:
- Lão gia, hãy rủ lòng thương, cầu xin ngài! Cùng lắm thì tôi trả ngài một viên đá mật rắn bình thường, được không? Lão gia ngài cũng biết đấy, trước giờ con người tôi vốn nhát gan, đi đường ban đêm hai chân cũng run rẩy. Lúc này mới đến trấn nhỏ bao lâu? Chúng ta chỉ vừa ra cửa, kiếm khí đã bay tán loạn. Tôi thật sự rất sợ...
Trần Bình An đành phải dừng bước, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi biết đường đến núi Lạc Phách không?
Thằng bé áo xanh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hiếm khi nhận làm cháu trai:
- Lão gia, đều nước này rồi, cho dù không biết tôi cũng phải giả vờ biết.
Cô bé váy hồng nhẹ giọng nói:
- Lão gia, tôi biết đường.
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Vậy hai đứa các ngươi hãy đến núi Lạc Phách, tạm thời ở trong lầu trúc. Nhưng nhất định phải bảo đảm với ta, không được gây chuyện. Ta xong việc bên này sẽ lập tức đến xem các ngươi, tranh thủ trước năm mới đi núi Lạc Phách một chuyến.
Thằng bé áo xanh khom lưng cúi đầu nói:
- Lão gia anh minh thần võ!
Cô bé váy hồng nhẹ giọng nói:
- Lão gia, tôi đưa hắn tới rồi sẽ chạy về.
Trần Bình An cười nói:
- Không cần. Lầu trúc thích hợp tu hành, ngươi cứ ở lại trên núi với hắn. Đừng sợ, nếu hắn dám trái ước lén ức hiếp ngươi, ta sẽ tới trừng trị hắn.
Thằng bé áo xanh giậm chân nói:
- Lão gia, con ngốc, hai người không thể nhớ được điểm tốt nào của ta à? Ta là loại người nói một đằng làm một nẻo sao? Trong ngoài triều đình nước Hoàng Đình, có ai không biết thủy thần Ngự Giang có một huynh đệ đã nói là làm? Nói nhổ cỏ tận gốc thì chắc chắn không để sót tên nào, nói diệt tổ tông thì tuyệt đối không giết con cháu của hắn...
Trần Bình An cười ha hả nói:
- Lợi hại như vậy à.
Thằng bé áo xanh lập tức xoay đầu, dáng vẻ kệch cỡm xấu hổ ngượng ngùng, vươn một bàn tay ra khẽ lắc lư:
- Lão gia, tôi khoác lác với ngài mà thôi, đừng tin là thật.
Trần Bình An dùng một tay ấn đầu hắn, tay kia vươn ra:
- Đưa đây.
Thằng bé áo xanh hơi ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên:
- Cái gì?
Cô bé váy hồng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Ban nãy ngươi đã đáp ứng với lão gia, chỉ cần cho ngươi đến núi Lạc Phách thì sẽ giao ra một viên đá mật rắn bình thường.
Thằng bé áo xanh nặn ra một nụ cười:
- Lão gia ngài nhà lớn nghiệp lớn, đừng như vậy.
Trần Bình An không thu tay. Thằng bé áo xanh đành phải ngoan ngoãn lấy ra một viên đá mật rắn nhỏ nhất, đặt vào tay Trần Bình An. Trần Bình An đưa viên đá mật rắn này cho cô bé váy hồng, cười nói:
- Đến trên núi rồi, chỉ cần hắn không ức hiếp ngươi, ngươi có thể xem như phần thưởng tặng cho hắn.
Cô bé váy hồng cẩn thận cất đá mật rắn. Thằng bé áo xanh lại kéo cánh tay của cô, lo lắng không yên nói:
- Chúng ta mau đi núi Lạc Phách, nơi này không thích hợp ở lâu.
Hai đứa trẻ vừa ra khỏi ngõ Nê Bình, thằng bé áo xanh đột nhiên dừng lại. Không đợi hắn mở miệng, cô bé váy hồng đã ném viên đá mật rắn kia cho hắn. Hắn cất viên đá mật rắn mất rồi lại tìm được, gật đầu cười nói:
- Con ngốc ngươi có mệt không, ta giúp ngươi vác hòm sách nhé.
Cô bé váy hồng lắc đầu.
Thằng bé áo xanh thở vắn than dài nói:
- Ngươi vốn số mệnh vất vả, may mà còn xem như kẻ ngốc có phúc ngốc.
Cô bé váy hồng nhếch miệng cười.
Thằng bé áo xanh ưỡn ngực:
- Đi, dẫn đường! Dọn đường về phủ thôi!
Trong ngõ Nê Bình, đã không cần tới nhà Lưu Tiện Dương nữa, Trần Bình An bèn tiễn Lý Hi Thánh đến đầu ngõ. Lý Hi Thánh dừng lại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói:
- Những lời kế tiếp, có thể nói bây giờ hơi sớm. Nhưng giống như lời phê trong sách mà ta tặng ngươi, ngươi chỉ cần xem rồi cho qua, những lời này ngươi cũng chỉ cần nghe qua là được.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Lý đại ca, huynh cứ nói.
Lý Hi Thánh chậm rãi nói:
- Ngựa trắng không phải ngựa (1), có nghe qua câu chuyện này chưa?
Trần Bình An vò đầu nói:
- Trên đường đi học, Bảo Bình và Lý Hòe đã từng cãi nhau về chuyện này. Ta càng nghe lại càng mơ hồ.
Lý Hi Thánh cười cười, suy nghĩ một lúc:
- Vậy trước tiên không nghĩ đến chỗ sâu xa, ta đổi một cách nói khác. Một hạt cát thêm một hạt cát là mấy hạt?
Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Không phải là hai hạt sao?
Lý Hi Thánh cười nói:
- Đương nhiên. Vậy một đống cát thêm một đống cát là mấy đống?
Trần Bình An thử thăm dò:
- Vẫn là một đống đúng không?
Lý Hi Thánh vỗ vai Trần Bình An:
- Theo lời đồn khi thánh nhân viễn cổ phát minh ra chữ viết, quỷ thần trong trời đất vì nó mà kinh hãi khóc lóc. Đây đương nhiên là một công đức rất lớn, nhưng ngươi phải hiểu một đạo lý, có đôi khi chữ viết lại là chướng ngại vô hình mà chúng ta nhận thức thế giới này. Vì vậy sau này ngươi đọc sách, không nên lúc nào cũng nghiền ngẫm từng chữ một. Nếu gặp phải giới hạn thì không ngại lùi một bước, sau đó lên cao mấy bước, cố gắng đi lên chỗ cao. Không l.ên đỉnh núi thì không hiện đất bằng.
Trần Bình An nghe giống như đi vào mây mù, cảm thấy nhức đầu như lúc trước lật xem quyển “Tiểu Học” kia. Trong mờ mịt lại cảm thấy con đường phía trước không còn, cũng không thể lui được nữa.
Lý Hi Thánh an ủi:
- Cứ từ từ, không nên gấp.
Trần Bình An “ừ” một tiếng:
- Hiểu rồi.
Sau đó Lý Hi Thánh đã mất một tay áo trở về nhà lớn ở đường Phúc Lộc. Đầy tớ nha hoàn trong phủ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của vị đại công tử này đều cảm thấy kỳ lạ. Đại công tử lớn như vậy, ngoại trừ theo trưởng bối đi viếng mồ mả, gần như chưa từng ra khỏi cửa. Vì sao hiếm hoi ra ngoài tản bộ lại chật vật như vậy? Không phải là đánh nhau với người khác đấy chứ?
Lý Hi Thánh trở lại viện của mình, trước tiên xem con cua và cá diếc qua núi sống hòa thuận với nhau, sau đó đi thay một bộ áo quần khác. Hắn đi đến thư phòng “Kết Lư” đọc sách một hồi, cuối cùng đi đến một gian phòng thường ngày vẫn đóng chặt, mở khóa đẩy cửa ra. Hắn ngước mắt nhìn, trong tầm mắt là những giá bách bảo cao lớn dựng thẳng sát tường. Trên giá bách bảo không có đồ cổ quý giá hoặc đồ sứ tinh xảo do quận Long Tuyền sản xuất, mà là từng con dấu cao cao thấp thấp, kích cỡ không đều, chất liệu khác nhau.
Ngoại trừ giá bách bảo, trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái ghế dựa. Trên bàn đặt ba con dấu chưa làm xong, chất liệu phân biệt là gỗ, hoàng ngọc và đồng, cùng với một hộp dao khắc tinh xảo, còn có mấy quyển sách cổ xưa chất liệu quý hiếm.
Lý Hi Thánh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống ghế dựa phía sau bàn. Ba con dấu trên bàn đều chỉ thiếu một chữ. Con dấu đồng có khắc “Hàng Phục Ngoại”, phần cuối thiếu một chữ “Đạo”. Con dấu hoàng ngọc có khắc “Đô Thiên Chủ”, ở giữa thiếu một chữ “Pháp”. Con dấu gỗ có khắc “Khí Hóa Sinh”, phía trước thiếu một chữ “Thanh”.
Khắc dấu giống như vẽ bùa, coi trọng liền mạch lưu loát. Lý Hi Thánh hiển nhiên không như vậy, chẳng những không cầm dao khắc chữ, ngược lại nhắm mắt bắt đầu ngủ, hô hấp kéo dài như nước suối róc rách, khe nhỏ sông dài.
Trong gian phòng nhỏ giống như có một thế giới khác.
Phía bên kia, Trần Bình An trở lại nhà tổ, phát hiện thanh kiếm gỗ hòe đặt trên bàn xuất hiện một chút nghiêng lệch nhỏ bé. Mặc dù trong lòng chấn động, nhưng hắn vẫn không lộ tâm tình ngồi xuống cạnh bàn.
- --------
Chú thích:
(1) Ngựa trắng không phải ngựa: Mệnh đề triết học của Công Tôn Long thời nhà Triệu. Có lần ông đi qua quan ải bị lính canh chặn lại, bởi vì lối này không cho ngựa qua. Ông bèn bảo ngựa của mình là “ngựa trắng” chứ không phải “ngựa”, sau đó ung dung đi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT