Gần đến cuối năm thời tiết lạnh lẽo, đường đất chật hẹp ở ngõ Nê Bình đã trở nên cực kỳ cứng rắn.
Trần Bình An hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng cao lớn kia, khẽ gọi:
- Lý đại ca.
Lý Hi Thánh không xoay người, mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng, ta có thể ứng phó. Cho dù ta không phải đối thủ của hắn, trấn nhỏ có quy củ của riêng mình, sẽ không để hắn tùy ý làm loạn.
Tào Tuấn cười nói:
- Ngươi muốn nói đến triều đình Đại Ly hay là Binh gia Nguyễn Cung? Nếu như là Đại Ly, ta khuyên các ngươi nên từ bỏ hi vọng đi, họ Tống Đại Ly nếu thật sự có khí phách thì cũng sẽ không làm con rùa rút đầu. Còn nếu là Nguyễn Cung, ha ha, để ta gợi ý một chút, các ngươi cứ việc mỏi mắt mong chờ.
Tào Tuấn nhìn Lý Hi Thánh. So với mình chỉ có vẻ ngoài trẻ trung, đối phương lại là trẻ tuổi thật sự, chuyện này khiến hắn cảm thấy khó chịu. Ngón cái của hắn chống lên chuôi đoản kiếm nơi hông, nói:
- Thật sự muốn đánh sao? Có một số thiệt thòi nên chấp nhận, không chừng sau đó lại phát hiện là nhờ họa được phúc.
Lý Hi Thánh mỉm cười nói:
- Ngươi đã nói đạo lý của mình đều nằm trong vỏ kiếm, vậy ta cũng muốn nghe thử.
- Nghe nói trước đây động tiên Ly Châu cấm tiệt pháp thuật, hôm nay động tiên tan vỡ rơi xuống, mới một năm thôi mà ngươi đã bước vào năm cảnh giới trung, rất không tệ.
Ánh mắt Tào Tuấn lộ ra vẻ tán thưởng, nhưng rất nhanh lại lắc đầu:
- Đáng tiếc.
Lý Hi Thánh vươn một tay ra:
- Mời.
Tào Tuấn phì cười nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao. Nếu chúng ta đã không phải chiến đấu sinh tử, vậy ta sẽ đè thấp cảnh giới, tránh cho ngươi đánh trận đầu tiên trong đời lại thua đến mức không cam lòng.
Lý Hi Thánh mỉm cười không trả lời.
- Chờ sau này ngươi ra khỏi miệng giếng, sẽ phát hiện nhân vật như ta xứng với...
Mũi chân Tào Tuấn nhún một cái, khom người xông tới trước, cười lớn thành tiếng. Một khi đã quyết định ra tay, khí thế của kiếm khách trẻ tuổi luôn mỉm cười này đột nhiên thay đổi, trong con ngõ chật hẹp vang vọng câu nói tiếp theo:
- Hai chữ “hiền hậu”.
Một chùm ánh sáng trắng rực rỡ bừng lên, kiếm khí điên cuồng lan ra, trong nháy mắt tràn ngập cả con ngõ. Cộng thêm thân hình Tào Tuấn quá nhanh, khiến cho bóng dáng mơ hồ của hắn dung nhập vào trong đó, không dễ nhận ra. Cảnh tượng này giống như nước lũ trong khe núi sau khi mưa lớn qua đi, dùng con ngõ làm lòng sông, điên cuồng tràn về phía nhóm người Lý Hi Thánh đang ở hạ du.
Một mảnh trắng xóa, trong dòng chảy kiếm khí dào dạt, loáng thoáng có thể thấy một vệt hào quang trắng như tuyết ngưng tụ lại, giống như một con cá trắng lặng lẽ bơi trong nước sông.
Dòng chảy dừng lại. Lý Hi Thánh nhìn như không nhanh không chậm nghiêng người qua, vung tay áo lên, vươn về phía đoản kiếm giống như cá trắng kia, sau đó nhẹ nhàng chuẩn xác nắm lấy cổ tay cầm kiếm của Tào Tuấn.
Tào Tuấn khẽ mỉm cười, buông ngón tay ra, đoản kiếm còn cách ngực Lý Hi Thánh một thước, vù một cái đâm thẳng vào ngực đối phương.
Vẻ mặt Lý Hi Thánh vẫn ung dung, hai ngón tay trái khép lại trước người, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vừa vặn kẹp lấy con cá trắng kia.
Cá trắng lật người chuyển động, lưỡi kiếm theo đó xoay chuyển, khiến Lý Hi Thánh phải lui về phía sau. Tào Tuấn lập tức sấn tới, tay cầm kiếm xuất quyền đánh vào cổ đối phương.
Khi Lý Hi Thánh dùng khuỷu tay ngăn cản nắm đấm của Tào Tuấn, con cá trắng kia cũng đồng thời bắn tới. Lý Hi Thánh rung cổ tay còn lại, tay áo rộng lắc lư, con cá trắng kia liền tự chui đầu vào lưới.
Tào Tuấn cười nhạo, một chân đá trúng bụng Lý Hi Thánh, khiến đối phương phải lui về phía sau bốn năm bước. Sau đó hắn cũng không thừa thế truy kích, thoải mái đứng tại chỗ, một tay đặt phía sau người, tiêu sái vô song.
Lý Hi Thánh ngừng thế lui, sắc mặt hơi tái. Tào Tuấn tuy là kiếm tu, nhưng một đá này thế mạnh lực trầm, không kém gì võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm đỉnh cao. Đây vốn là điểm đáng sợ của kiếm tu và tu sĩ Binh gia, đồng thời luyện khí và luyện thể. Cho nên Lý Hi Thánh trúng một đá này cũng không dễ chịu, khí tức lưu chuyển trong cơ thể đã bị ảnh hưởng nhất định.
Tay áo rộng của Lý Hi Thánh quấn lấy phi kiếm của Tào Tuấn, không ngừng kêu lên lộp bộp, sau đó có tiếng tơ lụa bị xé rách, vô số ánh kiếm trắng như tuyết từ giữa khe hở bắn ra.
Năm ngón tay của Lý Hi Thánh cong lại như cung hoặc thẳng tắp như kiếm, nhanh chóng bấm một pháp quyết Đạo gia, trong lòng mặc niệm một chữ: “Trấn!”
Ống tay áo vốn đang căng phồng hỗn loạn lập tức an tĩnh lại, âm thanh phi kiếm va chạm dồn dập vào tay áo cũng biến thành tiếng ong ong khe khẽ.
Tào Tuấn không hề bất ngờ với chuyện này, cười nói:
- Bảy.
Trong nháy mắt ống tay áo của Lý Hi Thánh từ khuỷu tay trở xuống vỡ tan, bên cạnh cổ tay bừng lên ánh kiếm. Giống như phong cảnh tuyệt mỹ ánh trăng đầy tay, lại ẩn chứa sát ý cực lớn.
Năm ngón tay bấm quyết của Lý Hi Thánh cũng biến đổi theo, trở thành cầm nắm đúng như ý nghĩa. Trong lòng bàn tay mà mọi người không nhìn thấy, đường chỉ tay giống như dòng nước khẽ lay động, thay đổi quỹ tích. Trong nháy mắt cánh tay của hắn tỏa ra một chùm hào quang xanh tím giống như sương mù mờ mịt.
Con cá lội màu trắng quấn quanh cánh tay của Lý Hi Thánh, kiếm khí điên cuồng va chạm với luồng khí xanh tím, phát ra âm thanh giòn giã như kim loại, chấn động màng nhĩ. Đến nỗi tường cao một bên ngõ Nê Bình và tường thấp của nhà cũ bên kia không ngừng có bụi bặm và vụn đất rơi xuống.
Cặp mắt xếch của Tào Tuấn vốn híp lại như khe bỗng mở ra một chút, chế nhạo nói:
- Thú vị. Pháp quyết Đạo gia được xưng là có ngàn vạn, ta đã nhìn thấy không dưới hai trăm loại, nhưng chưa từng thấy loại nào đơn giản mà hiệu quả như ngươi. Tu vi cảnh giới thứ sáu của ngươi cũng quá vững chắc, trước giờ chỉ có kiếm tu cảnh giới thứ sáu ức hiếp luyện khí sĩ cảnh giới thứ bảy, nào có luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu cứng rắn đương đầu với kiếm tu cảnh giới thứ bảy như vậy. Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải Tào Tuấn ta sẽ bị kiếm tu cả thiên hạ chê cười sao.
Sau khi trải qua bỡ ngỡ ban đầu, lúc này Lý Hi Thánh giống như vẫn còn thừa sức, thậm chí mở miệng cười nói:
- Có thể đạo lý của ngươi còn chưa đủ... cao?
Tào Tuấn gật đầu, hoàn toàn đồng ý, cho nên vẻ mặt tươi cười thốt ra một chữ:
- Tám!
Phi kiếm linh hoạt như cá trắng lướt ngược về phía chủ nhân, sau đó lơ lửng bất động, trong nháy mắt ảm đạm mờ mịt, không còn khí thế rực rỡ như trước đó. Kiếm ý âm u lạnh lẽo gây cho người ta cảm giác kỳ quái cũng biến thành quang minh chính đại.
Trong nháy mắt phi kiếm đột nhiên biến mất, trên tường viện trong ngõ nhỏ giữa hai người bỗng xuất hiện một vết tích cực kỳ nhỏ bé, chỉ có một chút mảnh vụn rơi xuống mà thôi.
Lý Hi Thánh vươn hai ngón tay phải ra, muốn kẹp lấy thanh đoản kiếm lượn thành vòng cung kia, nhưng đột nhiên lại nghiêng đầu. Sau phút chốc, phi kiếm đục ra một lỗ thủng trên tường cao bên trái hắn, một lần nữa biến mất. Má trái của hắn bắt đầu xuất hiện một giọt máu, sau đó dần dần mở rộng thành một vết máu dài hơn một tấc.
Quả nhiên giống như lời đồn, chém giết với kiếm tu, sống chết chỉ trong một đường.
Trong lòng Lý Hi Thánh mặc niệm: “Hóa ra đây là tám, quả thật lợi hại.”
Chiến lực của kiếm tu được công nhận siêu việt luyện khí sĩ các phái, là do phi kiếm được nuôi dưỡng thích đáng, chỗ lợi hại là ở một “điểm”, cùng với nhiều nhất là một đường.
Bất kể một ngọn núi lớn nguy nga thế nào, hùng vĩ ra sao, nếu muốn đóng một cây đinh vào vách núi dựng đứng, hoặc là đục ra một khe rãnh, thực ra cũng không khó.
Cùng là dị loại trong số luyện khí sĩ, ngay cả tu sĩ Binh gia vừa tu thân thể vừa tu thần hồn, cũng không dứt khoát gọn gàng bằng kiếm tu chém giết với người khác. Mặc ngươi pháp bảo muôn vàn, mặc ngươi thần thông quảng đại, kiếm tu ta theo đuổi một kích chí mạng, một kiếm phá vạn pháp.
Tào Tuấn vẫn giữ nguyên tư thế tự phụ một tay đặt phía sau người, tay kia vỗ nhẹ chuôi trường kiếm:
- Thiên tài tu đạo như ngươi chắc chắn sẽ được gia tộc gởi gắm hi vọng, không có mấy món bảo bối phòng thân sao? Ta không tin. Trước tiên phải nói rõ, bất kể xuất phát từ mục đích gì, nếu ngươi vẫn tiếp tục che che giấu giấu không muốn thi triển bản lĩnh thì thật sự, ngươi nhất định sẽ chết. Bởi vì ta sợ mình không cẩn thận đánh quá cao hứng, không thu tay được, đến lúc đó ngươi sẽ chết không nhắm mắt.
Nghe kẻ địch châm chọc, Lý Hi Thánh cũng không tức giận, giọng nói vẫn ôn hòa như trước:
- Trần Bình An, có thể phải phiền các ngươi lùi về phía sau thêm một chút, nếu được thì lui ra ngoài bốn năm trượng là tốt nhất.
Tào Tuấn đưa tay vỗ trán, vẻ mặt uất ức:
- Đại địch trước mặt còn có thời gian nói nhảm. Ta rất tức giận.
Trong lúc kiếm tu trẻ tuổi cười nói lại ẩn giấu sát ý. Khi tay của hắn vỗ vào trán phát ra tiếng vang, phi kiếm được âm thanh che giấu đã lặng lẽ giết đến sau lưng Lý Hi Thánh.
“Keng”, một âm thanh kỳ ảo êm tai vang khắp ngõ Nê Bình.
Tào Tuấn sững sốt một thoáng, lập tức cười lớn nói:
- Như vậy cũng được sao? Thế thì ta không cần khách sáo nữa rồi.
Sau lưng Lý Hi Thánh hiện ra một lá chiếc trúc xanh biếc, ngăn cản phi kiếm ám sát.
Keng keng keng keng... trong ngõ nhỏ xung quanh Lý Hi Thánh vang lên một chuỗi âm thanh tương tự. Ngoại trừ từng chiếc lá trúc, còn có lá đào, lá liễu, lá hòe... các loại lá cây đều xanh biếc.
Tào Tuấn híp mắt nhìn chăm chú vào chiến trường. Lý Hi Thánh sừng sững bất động, chung quanh đều là lá cây cao cao thấp thấp, bồng bềnh nhấp nhô. Đoản kiếm tên là Bạch Ngư qua lại trong đó, không ngừng phá trận, nhưng nhiều lần đều không có hiệu quả.
Mặc dù không ngừng có lá xanh rơi xuống đất, trong nháy mắt khô héo, nhưng Tào Tuấn quả thật có phần bó tay, bởi vì suy đoán sơ lược người đọc sách kia ít nhất phải có đến trăm chiếc lá. Cho nên tâm tình của hắn không tốt lắm: “Trong nhà ngươi bán lá cây à? Cho dù bán thì có người mua sao?”
Tào Tuấn không muốn bỏ cuộc giữa chừng, hắn cũng không tin một luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu nho nhỏ có thể chống đỡ đến cùng. Đồng thời điều khiển nhiều lá cây như vậy vốn không đơn giản, phải hao phí tâm thần rất lớn. Do đó hắn tự nói với mình, mặc dù thắng không vinh quang, có thể miễn cưỡng xem là một trận so đấu sức lực ngu xuẩn để mài giũa lưỡi kiếm. Hắn muốn xem thử người đọc sách kia có thể chống đỡ được bao lâu.
Bạch Ngư kiếm bắt đầu không kiêng dè bay lượn lung tung. Trong ngõ nhỏ lá rụng ào ào, sau khi rơi xuống đất liền từ màu xanh chuyển thành vàng.
Lý Hi Thánh đột nhiên nhắc nhở:
- Nếu chúng ta cứ đánh tiếp như vậy, có thể đánh đến sang năm. Ngươi đã nói đạo lý của thanh kiếm này rồi, hay là nói thử thanh còn lại xem? Nếu có thể thì đồng thời sử dụng phi kiếm bản mệnh cũng được. Bất kể thế nào trước tiên cần phân ra thắng bại, bởi vì bằng hữu của ta còn phải lên đường.
Tào Tuấn bỗng nhiên trợn mắt, cuối cùng không còn tươi cười nữa:
- Ngươi không khoác lác thì sẽ chết à?
Lý Hi Thánh thở dài, không nói gì thêm. Hắn chỉ rung tay áo rách nát, từ trong đó lộ ra một đống thứ khó tưởng tượng. Ngoại trừ lá xuân thừa lại không nhiều, còn có từng viên sấm hạ lớn như móng tay, từng luồng gió thu dài bằng ngón tay, từng mảnh tuyết đông lớn như lông ngỗng.
Đối thủ có thể dùng một kiếm phá vạn pháp, vậy phải làm sao? Ta có thể tập hợp ra một vạn lẻ một pháp hay không?
Thế là thư sinh trẻ tuổi tên Lý Hi Thánh này, cho dù hôm nay chỉ mới bước vào năm cảnh giới trung, đã có lá xuân sấm hạ gió thu tuyết đông, hơn nữa còn có rất nhiều thứ khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT