“Lão đại, có động tĩnh!” Klose cảnh báo, trên thạch bích cách đó không xa hang động, có một bóng đen đang yên lặng ẩn núp, vô thanh vô tức, giống như con thằn lằn nằm yên trên đỉnh thạch nhũ, bộ dáng có chút quái dị, hình người nhưng làn da bên ngoài lại như vảy cá, miệng rộng tận mang tai, lộ ra răng nhọn bên trong.
Tay Diệp Cẩn xoa mông Diệp Thần dừng lại, tay còn lại chế trụ đôi tay đang tác loạn của cậu, hỏi: “Là cái gì?”
“Sinh vật thật kỳ lạ, có chút giống hải yêu ngoài biển nhưng lại không có đuôi cá?” Klose cau mày, súng sinh hóa nhắm vào thứ đó, nó như nhận thấy được uy hiếp do súng mang đến, thứ đó liền nằm bẹp trên đỉnh chóp rộng rãi, một đôi mắt trắng đục nhìn chằm chằm hai người trong huyệt động, nhe răng nhếch miệng với Klose.
Nghe miêu tả của Klose, Diệp Cẩn nhếch môi, nói: “Tự mình giải quyết, tôi đang bận, đừng vào quấy rầy!” Nói xong, một màn sương màu đen che kín cửa động, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Bên này, Diệp Thần rất không thích hợp, y không hi vọng lúc này bị quấy rầy, Klose đi theo bên người y nhiều năm, nên y rất tin tưởng vào thân thủ của hắn, huống chi bọn Mạc Phong ở gần đấy. Tóc trên đầu Diệp Thần giờ đã bị mồ hôi làm cho dính sát khuôn mặt, thân hình căng cứng bị Diệp Cẩn đè nặng, khiến cho thân thể hai người càng gắn bó chặt chẽ, không khí bốn phía rõ ràng lạnh thấu xương, nhưng hai người lại thấy khô nóng vô cùng, cánh tay rắn chắc ôm ngang hông Diệp Thần, đem phía dưới hơi nâng lên, chân của hai người quấn chặt cùng một chỗ, nhẹ nhàng va chạm, khi nặng khi nhẹ, khiến người rung động.
Cúi đầu, há miệng cắn lên phần cổ mềm lại của Diệp Thần, tạo ra một dấu ấn, giống như hoa hồng nở rộ, kiều diễm lại rực rỡ, tươi đẹp nhưng cấm kỵ. Môi lưỡi dọc theo hầu kết, bồi hồi tại xương quai xanh, đôi mắt không ngừng thay đổi giữa đen và đỏ, Diệp Thần ở dưới gần như phát điên, Diệp Cẩn bất giác cúi đầu cười khẽ, tay dừng lại trên đầu cậu, cảm nhận được những sợi tóc đen xuyên qua ngón tay, thân mình bất giác càng chuyển động nhanh hơn.
“Ô a! Khó chịu…Thật là khó chịu!” Diệp Thần vặn vẹo thân mình, ma sát thân thể làm cho cậu muốn điên mất rồi, hưng phấn kêu gào muốn được càng nhiều hơn, loại cảm giác này hoàn toàn vượt khỏi tầm tay cậu. Không thèm tự hỏi, hai chân cậu cuốn lấy eo Diệp Cẩn, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, cũng không biết nếu nhiệt độ cứ tăng mãi như thế, có khi nào cậu sẽ điên mất không?
Thấy Diệp Thần lớn gan như vậy, Diệp Cẩn dại ra một giây, sau đó cúi đầu, ngậm lấy cánh môi cậu. Người sốt luôn có nhiệt độ cơ thể cao hơn so với người bình thường một hai độ, môi bị Diệp Thần cắn bị thương, máu đỏ tươi chảy trên môi cậu, có loại cám dỗ mê người khó nói thành lời, khiến Diệp Cẩn mê muội.
“Nóng, em nóng quá…” Diệp Thần không ngừng vặn vẹo, lúc này cậu hận không thể nhảy vào một cái hồ lạnh, hận ý đối với Lý Huân càng tăng lên, nếu không phải hắn làm sao cậu lại bị loại tra tấn này. Ở trong thân thể như có hàng vạn con kiến đang cắn cậu, vừa đau vừa ngứa…đủ loại cảm giác khác nhau khiến cậu sắp điên rồi.
Lúc này, ở bên ngoài truyền đến không phải là chỉ vài tiếng vang nhỏ, còn có tiếng kêu gào của dị thú…
Diệp Cẩn câm nín, y không phải dị năng giả hệ băng hay thủy, nóng…y chỉ có một cách để giải quyết, tay chậm rãi tiến đến cửa vào, nhẹ nhàng không nhanh không chậm xoa lên nếp uốn.
“Tiểu Thần, đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ không nóng nữa!” Diệp Cẩn khàn khàn nói, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, buông tay đang chế trụ đôi tay của cậu, từ trong ba lô bên cạnh thảm lấy ra thuốc cầm máu, hơi nâng người Diệp Thần lên, thuốc cầm máu màu hồng theo ngón tay Diệp Cẩn, từng chút từng chút đi vào nơi đang mời gọi y, lực đạo khi nặng khi nhẹ, vừa đúng lúc khiến cho cơ thể Diệp Thần chậm rãi thả lỏng.
“Ân a…”
Đột nhiên, một chất lỏng lạnh lẽo đi vào cơ thể, thân thể Diệp Thần không nhịn được run lên, thân mình trắng nõn nổi lên từng tầng hồng nhạt, dưới ánh sáng trong động càng nổi bật hơn, nhuộm thành màu mật ong. Thấy bộ dáng cậu như vậy, hạ thân Diệp Cẩn càng sưng lên dữ lợn, bạch trọc theo phân thân chậm rãi chảy xuống, cúi người cắn môi cậu, hạ thân để ở cửa vào chậm rãi đẩy đến.
“Ân, đau!” Diệp Thần ăn đau, theo bản năng muốn đẩy Diệp Cẩn ở trên người ra, nhưng thân thể đã bị y ghìm chặt, chỉ có thể bị động cảm thụ cảm giác bị xâm lược.
Cảm xúc chặt chẽ làm cho Diệp Cẩn vô ý, một đường mạnh mẽ đi vào. Cảm giác được Diệp Thần cứng người trong chốc lát, rồi như cơn sóng ồ ập va chạm, Diệp Thần như con thuyền trôi nổi, không biết làm gì, chỉ có thể cố gắng phối hợp với sự va chạm mãnh liệt từ y.
Hai tay níu lấy Diệp Cẩn, cảm thụ được sự va chạm ngày càng mãnh liệt từ y, Diệp Thần cảm thấy có chút chống đỡ không nổi. Kích thích khiến cậu khó thở, ngay cả hô hấp cũng không thông, sau khi phóng ra một lần, Diệp Cẩn tựa hồ không tính buông tha cho Diệp Thần, đem cậu từ trên thảm bế đứng lên, đi đến hòn đá cách đó không xa, từ phía sau lưng đi vào.
Lần này, Diệp Thần không còn cảm thấy đau như trước. Diệp Cẩn cũng không va chạm mãnh liệt nữa, động tác trở nên nhẹ nhàng ôn nhu, lực đạo mềm nhẹ, ngứa ngứa, cảm giác rất kỳ quái.
“Lão đại, xong chưa? Quái vật này rất khó giải quyết…” Bên ngoài truyền đến tiếng của Klose, không thể trách hắn phát điên được, hắn đã đánh chết con quái vật này ba lần nhưng mỗi lần nó đều sống lại, thực lực của nó ngày càng mạnh hơn sau mỗi lần sống lại, bộ dáng ngày càng dữ tợn, trình độ hung tàn hoàn toàn cao hơn lúc đầu mấy cấp.
Klose cường hãn là chuyện thật, nhưng khi đối phó với thứ như tiểu cường đánh mãi không chết, trong lòng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, nếu không phải người ở trong huyệt động chính là Diệp Cẩn, hắn đã chạy từ lâu! Gặp phải loại quái vật này, da gà toàn thân hắn đều nổi lên.
“Quái vật gì?” Diệp Thần hỏi, lắc đầu, ý đồ muốn làm cho ý thức rõ ràng hơn một chút. Dược hiệu của thuốc an thần và thuốc tê trong cơ thể đã chậm rãi giảm bớt, động tác cũng không còn bị động giống trước, tay ôm lấy cổ của Diệp Cẩn đã dần khôi phục lại sức lực, dị năng không còn bị tắc ở mi tâm nữa, chậm rãi chảy theo kinh mạch bắt đầu chải chuốt những nơi bị nghẹn.
Cảm thụ được dị năng chạy trong kinh mạch, Diệp Thần phát giác được dị năng trong kinh mạch ngày càng tinh khiết hơn, khoảng cách đến cấp năm cũng gần hơn, lá chắn cấp năm cũng đã giảm bớt không ít, chỉ cần có đủ tinh hạch và dị hạch, cậu tùy thời đều có thể đánh vỡ lá chắn cấp năm, chân chính bước vào hàng ngũ dị năng giả cấp năm.
“Tiểu Thần, không chuyên tâm, có phải hay không do anh làm quá nhẹ?” Diệp Cẩn thúc mạnh một cái, toàn bộ liền đi vào. Diệp Thần đang cẩn thận chải chuốt từng sợi kinh mạch, Diệp Cẩn nhanh chóng nhận ra cậu không chuyên tâm, từng cái va chạm mạnh mẽ vào trong Diệp Thần, vừa lòng cảm thụ được nơi ấm áp kia kẹp chặt lại. Do cậu đang sốt nhẹ, nên nơi đó so với bình thường nóng hơn rất nhiều, giống như muốn làm Diệp Cẩn tan chảy.
“Ân a…quá nhanh…chậm một chút…” Diệp Thần nhịn không được kêu to lên, cong thân mình phối hợp với y.
Sung sướng cực hạn trong nháy mắt bao phủ lấy hai người, ai cũng không để ý đến tiếng rống của Klose.
Đợi hai người Mạc Phong trở về, liền nhìn thấy Klose đang bị đuổi đến gà bay chó sủa, ở trong động chạy qua chạy lại, quần áo trên người đã bị xé không ít, còn trên khuôn mặt, thấy thế nào cũng là đang vui.
“Klose, anh đang chơi trò gì thế?” Bác Tạp cau mày, nhìn Klose nhảy lên lủi xuống, tầm mắt nhìn về phía huyệt động, nghi hoặc nói: “Lão đại dùng mây đen chắn cửa động để làm gì?” Nói xong thì vẩy nước trên cơ thể, trên tay cầm theo hai bó củi, trên tay Mạc Phong còn mang theo một con dị thú đã chết, còn đang chảy máu, hẳn là vừa mới bị giết chết.
“Mau giúp tôi giết chết con quái vật này đi, lão đại đang bận ở bên trong, bảo chúng ta đừng quấy rầy y.” Klose vội la lên, sau khi thấy rõ người đến là bọn Mạc Phong, trực tiếp dẫn quái vật đó qua, tránh ở một bên thở dốc. Vừa rồi không cẩn thuận suýt chút nữa bị nó cào vào da.
“Đây là cái gì?” Mạc Phong nhíu mày, thứ này rõ ràng lúc nãy đã bị Bác Tạp chém làm đôi, nhưng một giọt máu cũng không chảy ra, cơ thể trắng gầy không ngừng nhúc nhích, trong chớp mắt liền hợp lại một chỗ.
“Không biết.” Klose nhanh chóng lắc đầu, nhăn mặt, cảnh tượng vừa rồi làm cho hắn ghe tởm muốn chết.
Mạc Phong cùng Bác Tạp nhìn nhau, ở trong mắt nhau nhìn thấy sự thận trọng. Trong lúc Klose đang ở gần nơi có nước xử lý con dị thú đã chết, hai người còn lại cẩn thận phòng bị con quái vật trong miệng có đầy răng nhọn, luôn cảm thấy thứ này kỳ lạ, lực sinh mệnh vô cùng yếu, giống như chỉ là một thi thể không hồn.
Bên kia, nhóm người Long Tường Thiên cũng lần lượt chạy về, đã thấy thiếu mất hai người, Lý Huân và Diệp Thần đồng thời biến mất. Ba người còn lại dựa vào mặt đá nằm mê man, mắt Long Tường Thiên đảo qua liền thấy kim tiêm rơi ở trong khe hở giữa hai vách đá, trong mắt chợt hiện lên tức giận rồi biến mất, Lý Huân vẫn nhịn không được mà động thủ!
“Đường Bưu, nơi này xảy ra chuyện gì? Tiến sĩ Lý Huân cùng Diệp Thần đi đâu rồi?” Mạc Quý vội vàng hỏi, cẩn thần lay tỉnh Đường Bưu, A Cửu, Mạt Điểm nằm trên mặt đất lúc này đang sốt nặng, chó điên lấy thuốc ra, hy vọng có thể cứu hắn một mạng, Manny cùng chú Đường bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đêm nay có thể sẽ hạ nhiệt độ.
Vì an toàn, bọn họ tốt nhất nên ở lại trong động, sáng mai hãy rời đi.
“Không rõ lắm, mấy người vừa đi, tôi liền mê man.” Đường Bưu lắc lắc đầu đang mơ màng, vết thương trên người đa phần đều đã nứt ra, máu tươi nhiễm đỏ toàn thân, chân của A Cửu cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nếu không phải do thời tiết đang lạnh, phỏng chừng đã bốc lên mùi hư thối. Băng bó của chó điên đơn giản vô cùng, lúc này đã nứt ra rồi.
Long Tường Thiên nhặt lên kim tiêm, thân thể cường tráng bùng lên lửa giận, cuối cùng cũng nhịn xuống, với thân thủ của Lý Huân, cho dù thật sự bắt được Diệp Thần cũng không đi được bao xa. Trước mắt phải xử lý vết thương trên người, chuyện còn lại tính sau, Long Tường Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định, xem ra y đã thật sự chết tâm với Lý Huân. Cảm tình mười mấy năm, chung quy không là gì so với quyền thế và địa vị.
“Loại thời tiết này bọn họ có đi cũng không xa được.” Long Tường Thiên thản nhiên nói, giống như là đang cam chịu cái gì.
Đám người Trương Như Anh nhìn nhau, một đoạn đường này bọn họ có thể nhìn ra được Lý Huân có bao nhiêu quan trọng đối với Long Tường Thiên, y tình nguyện để bản thân bị thương cũng không muốn để Lý Huân bị một chút tổn thương. Nhưng lúc này đột nhiên nghe được Long Tường Thiên nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao.
“Nhưng mà…” Trương Như Anh chần chờ nói, Diệp Thần bị thương không nhẹ, hơn nữa trong thời tiết quỷ quái này, lỡ gặp phải dị thú hay tang thi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Về phần Lý Huân cô không thèm lo, Long Tường Thiên không để ý, cô không cần để ý làm gì.
Chú Đường lắc đầu, khàn khàn nói: “Không có việc gì!”
Diệp Thần cũng không phải người ngồi chờ chết, địa phương này rõ ràng đã trải qua một trận đánh nhau, mà Diệp Thần là người đạt được thắng lợi. Cậu lựa chọn rời đi tự nhiên là có lý do, chỉ cần ngăn Long Tường Thiên, Diệp Thần sẽ không sao. Nhưng lúc này, Long Tường Thiên lựa chọn thờ ơ, như vậy Diệp Thần liền an toàn.
Ở khe hở cách đó không xa, không ngừng có nước mưa rơi xuống, rất nhanh những chỗ trũng trong động đã đầy nước mưa, mang theo chút bùn lầy, nương theo nước mưa chính là những phần tay chân bị cụt, mùi hư thối thoang thoảng tiến vào mũi mọi người, bất quá, không ai để tâm.
Chó điên băng bó lại lần nữa vết thương trên người của Đường Bưu và hai người còn lại, hiện tại mọi người đang im lặng ăn đồ ăn không còn lại bao nhiêu, dựa vào vách đá nghỉ ngơi, kế tiếp rất có thể sẽ có một trận chiến kịch liệt, bọn họ phải xốc lên tinh thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT