Huyện An Bình nằm ở vùng biển phía Bắc dọc theo đường biển Quảng Tây Bắc Bộ, lệ thuộc Diêm Hồ, là nơi tập hợp nhiều đường biển, quốc lộ 139 cùng quốc lộ 227 là con đường thông suốt đi từ Nam đến Bắc, thị trấn phía Tây cách Diêm Hồ 21km đã không còn hoạt động, tổng diện tích ước chừng 2,358 km2, dân cư 35.2 vạn, trong đó hương dân chiếm hơn hai phần ba, ước chừng 30 vạn, trong huyện đa số là dân tộc Hán, cũng có các dân tộc thiểu số khác như tộc Động, tộc Bạch.
Từ trong huyện đi nửa giờ có thể đến được vườn thực vật lớn nhất Diêm Hồ – công viên Diêm Hồ.
“Phía trước có một trạm xăng dầu, trước đi xuống kiểm tra.” Diệp Thần thu lại bản đồ, ý bảo Mạt Điểm dừng xe, sau thùng xe có hơn nửa thùng xăng lớn, nếu không thu một ít xăng, rất có thể bọn họ sẽ phải xuống đi bộ. Trong thời tiết rét lạnh thế này mà đi bộ, không phải chuyện sáng suốt.
“Tới rồi?” Lý Huân mở mắt, hỏi.
Diệp Thần lắc đầu, đoạn đường phía trước có một cái hố to, bọn họ cần phải đi đường vòng, “Phải vòng đường, xuyên qua hang đá vôi Tử Hà nữa mới có thể bước vào huyện An Bình, đại khái cần nửa giờ.” Nếu chỉ là một hố đất bình thường, thì Trương Như Anh có thể ra tay, nhưng con đường phía trước có đến mười mấy cái hố kích thước khác nhau, rõ ràng không thể đi được, chỉ có thể vòng đường mà đi.
“Hang đá vôi Tử Hà?” Mọi người không quen thuộc đoạn đường đi, nghe Diệp Thần nói liền có chút thắc mắc.
“Ân!” Diệp Thần gật đầu, tư liệu này là lúc cậu rời khỏi căn cứ tiếp tế tốn chút điểm tín dụng mà mua được. Kỳ thật, cậu vẫn có chút thắc mắc đối với tình báo ở trong căn cứ tiếp viện, tựa hồ chỉ cần tốn chút điểm tín dụng, không có thông tin gì mà căn cứ không thể lấy ra. Liên minh thế nhưng có thể im lặng ngồi nhìn căn cứ càng lúc càng lớn mạnh? Điều này làm cho Diệp Thần có chút ngoài ý muốn!
Long Tường Thiên, chú Đường và Manny đã đi vào trạm xăng dầu, những người khác ở lại trong xe chờ đợi cùng cảnh giác, Diệp Thần đem ba lô đeo ở phía trước, lần này cậu không tính để ba lô trong xe nữa. Theo như tình hình hiện tại, thứ quan trọng vẫn là mang trên người thì an toàn hơn nhiều. Hiển nhiên điều này bọn người Trương Như Anh cũng có nghĩ đến.
Lý Huân từ lúc lên xe, tầm mắt chưa từng rời khỏi người Diệp Thần, đôi mắt lãnh khốc, cho dù cách một cặp mắt kính, Diệp Thần vẫn như trước có thể cảm nhận được sự điên cuồng ẩn dưới đôi mắt kia. Diệp Thần cho đến bây giờ cũng không phải là người lương thiện, Lý Huân có mưu tính với cậu, loại mưu tính này làm cho cậu cảm thấy nguy hiểm!
Nếu có cơ hội, tốt nhất…Diệp Thần ở trong lòng làm dấu cắt cổ, Lý Huân có Mạt Điểm lúc nào cũng che chở, bên người hắn còn có một Lomg Tường Thiên, cơ hội để cậu ra tay không nhiều lắm.
Nửa ngày trôi qua, vẫn chưa nhìn thấy ba người kia trở về, thời gian trôi qua từng chút từng chút, mọi người bất giác có chút lo lắng. Mạt Điểm có chút lo lắng gõ tay lái, khuôn mặt của Trương Như Anh vẫn là bình tĩnh, mắt lại vẫn liên tiếp nhìn về hướng trạm xăng, trong xe chỉ có Lý Huân im lặng ngồi đó, hồn nhiên không có chút lo lắng, có thể nói là bình tĩnh khiến trái tim người ta run rẩy!
“Chít chít…”
Đột nhiên, từ trạm xăng dầu truyền đến tiếng kêu kỳ quái, ngay sau đó thân ảnh ba người Long Tường Thiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chú Đường và Long Tường Thiên thì còn tốt, Manny thì có chút chật vật, thùng đựng xăng trên tay cũng nghiêng hơn nửa, bước đi lảo đảo.
“Có đàn tang thi chuột, chạy mau.” Cách khoảng trăm thước, Long Tường Thiên lớn tiếng la lên.
Diệp Thần cả kinh, quay đầu nói: “Mạt Điểm quay xe, đi theo lộ trình lúc nãy đã nói, đi về hướng hang đá vôi Tử Hà.” Ngữ khí có chút vội vàng, những người khác vẫn chưa nghe rõ lời Long Tường Thiên nói nhưng Diệp Thần nghe rất rõ ràng.
Mạt Điểm thấy thần sắc của cậu nghiêm túc, cũng không phản bác, đạp chan ga, khởi động xe bắt đầu chuyển hướng, trong nháy mắt đám Long Tường Thiên và chú Đường cũng trở lại đỉnh xe, chỉ có Manny chậm một chút, thấy thế, Long Tường Thiên vung tay lên, một hàng rào điện kéo Manny lên.
“Long Tương Thiên, xảy ra chuyện gì?” Thấy ba người chật vật, Trương Như Anh nhịn không được mở cửa sổ xe, hỏi Long Tường Thiên ngồi trên đỉnh xe.
“Đàn tang thi chuột cấp 5, cấp bậc không tính là thấp. Cuộc chiến lúc trước đã tiêu hao nhiều dị năng, lúc này đối chiến sẽ có tổn thất.” Long Tường Thiên giải thích, ánh mắt lại nhìn xung quanh thật nhanh, theo đạo lý mà nói, khu hoang dã gần khu an toàn, không có khả năng sẽ có số lượng tang thi và dị thú lớn như thế. Bởi vì lính đánh thuê sẽ đúng thời gian mà thanh trừ, tần suất luôn bảo đảm ba ngày một trận nhỏ, bảy ngày một trận lớn, như vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn cho khu.
Khu hoang dã ở vùng Bố Cát này, hoàn toàn khác hẳn những định luật này. Nơi này cách trung tâm khu hoang dã ít nhất mấy chục km, lại tụ tập số lượng tang thi và dị thú nhiều như vậy, ngoại thành khu Bố Cát thất thủ không phải ngẫu nhiên! Khẳng định có người động tay động chân, chính là ai?
“Đàn tang thi chuột cấp 5? Giỡn à, ở trung tâm khu hoang dã đàn tang thi chuột cấp năm cũng không có nhiều, như thế nào lại xuất hiện ngoài khu hoang dã? Này rốt cục là chuyện gì xảy ra? Trước đó là dị thú triều, đàn tang thi chim, hiện tại lại là tang thi chuột, ai biết kế tiếp sẽ là cái gì?” Mạc Quý phát điên rống lên.
Lời này của Mạc Quý chính là tiếng lòng của mọi người, không ai bắt hắn câm miệng.
Bầu không khí trong xe dần đọng lại, thỉnh thoảng bên tai còn nghe mấy tiếng ‘chít chít’, hiển nhiên đám tang thi chuột đằng sau đã sắp đến gần. Ở trước cũng đã sắp đến hang Tử Hà, tang thi chuột phia sau cũng đến. Bốn người trên đỉnh xe nhảy xuống, chuẩn bị động thủ. Người trong xe cũng đều mở cửa xuống xe, vết thương nghiêm trọng của Đường Bưu và A Cửu tuy nặng nhưng nghỉ ngơi lâu cũng đã khép lại, bất quá nhiều ít cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, trói buộc duy nhất chính là Lý Huân.
Nhưng, hắn một chút cũng không biết mình là cản trở, xuống xe, còn vuốt lại nhưng nơi bị nhăn trên quần áo, bất mãn nhíu mày, nói với Long Tường Thiên: “Anh giải quyết nhanh lên, tôi phải nhanh chóng đến Diêm Hồ, chuyện kia một ngày chưa giải quyết, tôi một ngày cũng không thể an tâm.” Sớm biết sẽ phiền phức như thế, hắn không nên từ chối lời đề nghị bên Tư gia, để Tư gia phái ra một đội quân, nói không chừng lúc này hắn đã đến được Diêm Hồ.
Nghe lời nói của Lý Huân, sắc mặt mọi người hơi đổi, vốn đối với hắn có chút kính sợ, hiện tại lại có chút thất vọng mơ hồ. Một mạt kính yêu còn sót lại cũng biến mất, ở mạt thế, không có bản lĩnh nhất định không có được sự tôn kính.
Dọc đường đi, bọn họ không thấy Lý Huân làm gì hết, dựa vào cái gì có thể bình yên hưởng thụ, lại có tư thái đây là chuyện đương nhiên. Long Tường Thiên, cường giả cấp chín trong liên minh, không biết đã vì liên minh lập bao nhiêu chiến công, Lý Huân tuy rằng là tiến sĩ sinh hóa có danh vọng cao nhất trong liên minh, nhưng cũng không thể làm ra bất kỳ cái gì cụ thể, đừng nói sẽ khiến người thường có được dị năng nhưng vẫn không thành công, chỉ là lý thuyết, một khi như thế, cái gì cũng không phải…
Nghe vậy lông mày của Long Tường Thiên nhướng lên, thản nhiên liếc mắt nhìn Lý Huân, trong mắt chợt lóe thất vọng rồi biến mất. Hắn có thể nào không hiểu hàm ý trong lời của Lý Huân, lúc trước chính là Lý Huân từ chối sự giúp đỡ của bên quân đội, giờ gặp phiền phức thì đổ thừa cho hắn. Ngươi vì tư lợi như vậy, hắn lại nhớ thương trong lòng 10 năm?
Tốc độ của tang thi chuột nhất nhanh, chỉ trong chớp đã đến đến gần bọn họ, muốn chạy cũng không kịp rồi, Long Tường Thiên chau mày, hai tay vung lên, lôi điện từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt liền giải quyết được năm con tang thi đến gần nhất.
Số lượng tang thi chuột rất nhiều, thoạt nhìn không ít hơn trăm con, cầm đầu là con tang thi chuột cấp năm. Đại đa số tang thi chuột đã hư thối hơn một nửa thân mình, đôi mắt đỏ rực làm cho người ta sợ hãi. Nhìn thấy tang thi chuột khắp nơi, Diệp Thần cho dù là mặt than cũng hiện lên chút bối rối, trong lòng vô cùng rõ ràng, một khi bị đàn chuột bao vây, chỉ sợ không phải bị thương đơn giản như vậy, bỗng nhiên Diệp Thần cảm thấy được sau lưng truyền đến một cơn nóng, sau đó là một trận đau nhức, thân mình nhẹ hẫng, cả người bị đánh bay ra ngoài, trên người bị phỏng một mảng. Khi rơi xuống đất bị đàn tang thi chuột bao vây.
Dị năng trong nháy mắt bùng nổ, đem tang thi chuột xung quanh đánh bay ra ngoài, bất quá vẫn bị tang thi chuột làm bị thương không nhẹ, vết thương lớn nhỏ che khắp toàn thân Diệp thần, những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu so với cậu.
“Đi, trốn vào hang Tử Hà.” Hang đá vôi Tử Hà dễ thủ khó công, chỉ cần chặn lại cửa động sẽ không lo lắng bị đàn tang thi chuột quần công, kế tiếp cứ kéo dài thời gian giết đàn tang thi chuột này.
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu, Trương Như Anh dựng lên một tường đất, ngăn cản bước đi đàn tang thi, mọi người cố gắng đi đến hang Tử Hà cách năm mươi thước phía trước. Những căn nhà ở ngoài đã thiếu tu sửa lâu năm, nằm trơ trọi bên đường. Bất chấp vết thương trên người, một hàng mười mấy người chạy như điên vào hang Tử Hà.
Mọi người vừa chạy vào trong hang Tử Hà, ầm một tiếng, tường đất lúc nãy Trương Như Anh dựng lên bị tang thi chuột tông ngã, không còn tường đất cản trở, đàn tang thi chuột chạy thẳng đến hang Tử Hà.
“Trương Như Anh, nhanh dựng tường đất, chặn lại cửa, đừng để chúng nó tiến vào. Nhữg người khác cẩn thận lối ra cống thoát nước, đừng để chúng đánh lén.” Diệp Thần nói rất nhanh.
Nhìn thấy đàn tang thi chuột không ngừng tông vào cửa động, căn bản là không giết không thôi, như vậy cũng không được a, Diệp Thần nhíu mày, trên tay nếu có địa lôi hay lựu đạn thì quá tốt rồi.
Ở đây chỉ có duy nhất một cái miệng cống mà tang thi chuột có thể chui qua, đột nhiên, một con tang thi chuột có bộ mặt dữ tợn xấu xí chui ra khỏi cống thoát nước, nó nhào về hướng Lý Huân, không có sự che chở của Long Tường Thiên, Lý Huân chính là một con dê đợi làm thịt, hoàn toàn không có thứ gì có thể hộ thân, ngay cả một cây súng sinh hóa cũng không có, người như vậy mà dám đi lại ở khu hoang dã, đúng là cực phẩm! Có lẽ hắn ỷ vào sự bảo hộ của Long Tường Thiên, không hề kiêng nể, lại không nghĩ đến sẽ luôn có chuyện bất ngờ xảy ra.
“A! Quái vật ghê tởm!” Lý Huân hét lên một tiếng, dùng tay đẩy Mạt Điểm đến chắn.
Mạt Điểm không hề phòng bị, liền ngã trên mặt đất, răng nanh sắc bén của tang thi chuột trực tiếp cắn vào lồng ngực của hắn, Mạt Điểm một chút chống cự cũng không có.
Tâm Diệp Thần căng thẳng, trường kiếm trên tay bao phủ dị năng vung lên, đem tang thi chuột chém thành hai nửa, Mạt Điểm nằm trên mặt đất phun một búng máu, uể oải không hề động đậy, ánh mắt sau khi nhìn thoáng qua Lý Huân rồi ngã xuống, không biết sống chết. Nhìn thấy một màn này, sắc mặt mọi người tối sầm lại, ánh mắt nhìn về hướng Lý Huân nhiều ít cũng mang theo chút phòng bị.
Long Tường Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Lý Huân, thần sắc phức tạp, làm cho hắn sợ hãi lui về hai bước, giọng the thé nói: “Rõ ràng là do hắn vô dụng, anh không phải bảo hắn bảo vệ tôi thật tốt sao? Ngay cả khi tang thi chuột công kích hắn cũng không biết ra tay, giữ lại có lợi gì?”
Mạc Quý trào phúng liếc nhìn Lý Huân, lạnh lùng nói: “Chỉ là một con tang thi chuột thôi, có người nào đó đi lại ở khu hoang dã mà ngay cả súng sinh hóa cũng không mang theo chứ, mở mắt nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu con tang thi chuột, tiến sĩ liên minh, mẹ nó chỉ là thứ ăn hại!”
Nghe lời Mạc Quý trào phúng, thần sắc Lý Huân lạnh lùng, mang theo chút sát khí.
“Đừng dừng tay, giết hết đám chuột này trước rồi nói sau.” Long Tường Thiên lạnh lùng nói, tầm mắt không đặt trên người Lý Huân nữa, nhìn về hướng chó điên, nói: “Cứu hắn, tính tôi thiếu anh một cái nhân tình.”
Chó điên nhìn về phía Trương Như Anh, cô gật đầu, “Có thể.”
Chiến đấu mãi cho đến tám giờ tối, bọn họ mới có thể giết sạch đám tang thi chuột, lúc này trừ bỏ Lý Huân, ngay cả Long Tường Thiên cũng dính không ít máu trên người, là máu của con tang thi chuột cấp năm đó, nó có dị năng hệ hỏa, có thể đào đất, thập phần khó giải quyết. Cuối cùng vẫn là Trương Như Anh gia cố lại tường đất, Long Tường Thiên dùng hết sức đánh chết nó.
Diệp Thần suy yếu dựa vào tường đá rộng rãi, những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu so với cậu.
Nhìn thấy thi thể của tang thi chuột đã xếp thành ngọn núi nhỏ, liền rùng mình, tang thi chuột đã xảy ra biến dị, đầu có lớn có nhỏ, lớn thì như đầu dê, nhỏ thì như đầu mèo trưởng thành.
“Trương Như Anh còn sức không, chặn kín cửa lại, tôi lo lắng mùi hương này sẽ hấp dẫn đàn tang thi.” Diệp Thần nói. Bọn họ không thể chờ ở cửa động, hiện tại là buổi tối, hơn nữa ở bên ngoài đã muốn đổ mưa, một khi có mưa thì độ ấm sẽ giảm xuống, hơn nữa có thể sẽ đổ tuyết.
Tất cả mọi người hiểu được sự lo lắng của Diệp Thần, mưa bên ngoài càng lúc càng to, tuy có thể rửa trôi mùi máu tươi nhưng sẽ hạ nhiệt độ cũng làm cho lòng mọi người trầm xuống.
Đường này không dễ đi, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng.
“Ân!” Trương Như Anh che chắn cửa động, vì sợ bị sụp nên đặc biệt bao trùm ba bốn tầng.
“Nơi này có ba cửa ra, chúng ta tìm một chỗ sạch sẽ trước để bổ sung thể lực.” Diệp Thần nhìn thấy cột chỉ đường ở một bên nói, phần lớn chỗ trũng trong động đều có nước, như vậy bọn họ không cần lo lắng đến vấn đề nguồn nước.
“Được.” Mọi người đều gật đầu.
Vết thương của Diệp Thần có chút nghiêm trọng, tìm một góc sạch sẽ, liền bắt đầu nghỉ ngơi, trên tay cậu không có huyết thanh lại không dám tùy tiện dùng thuốc cầm máu. Những người khác đã tìm nơi an toàn để có thể qua đêm, bên này chỉ còn lại Diệp Thần, Mạt Điểm, Đường Bưu, A Cửu và một người Lý Huân. Đường Bưu cùng A Cửu vốn đã bị thương, lúc nãy còn chiến đấu, hai người này dưỡng thương cũng không dễ dàng, vừa thả lỏng liền mê mang. Mạt Điểm lại càng không cần nói, là người bị thương nặng nhất.
Diệp Thần từ từ nhắm lại hai mắt, chậm rãi khôi phục dị năng.
Đột nhiên, trước mắt có một đạo bóng đen bao phủ, Diệp Thần cả kinh, liền mơ mắt ra, đã thấy Lý Huân đứng ở trước mặt mình, kim tiêm trên tay đã đâm vào cánh tay của mình.
“Anh muốn làm gì?” Diệp Thần vung tay lên, trực tiếp đánh bay Lý Huân ra ngoài.
“Khụ khụ!” Lý Huân phun ra chút máu, thần sắc điên cuồng nhìn Diệp Thần, nồng nhiệt nói: “Làm cái gì? Chỉ cần có được cậu tôi nhất định có thể thức tỉnh dị năng, thúc đẩy sự tiến bộ của dị năng giả trong liên minh. Đáng tiếc tên Long Tường Thiên ngu ngốc lại không đồng ý, nhưng không sao, hiện tại bọn họ không ở đây.”
“Ân!” Diệp Thần lắc lắc đầu mê mang, trước mắt xuất hiện bóng chồng của Lý Huân, cậu biết hắn đã làm gì? Tứ chi dần dần không còn khí lực, thuốc an thần cùng thuốc tê…nói chung là, cậu đã quá coi thường sự tham lam của con người, nếu không phải vừa rồi tiêu hao rất nhiều dị năng cùng thể lực, làm sao có thể để Lý Huân bừa bãi như vậy.
“Có được cậu, tôi có thể có được thứ mình mong muốn, thực nghiệm trên cơ thể sống, trí thi thì tính là gì chứ? Ha ha…” Lý Huân điên cuồng cười lớn, hắn kiểm tra qua, ba người khác ở đây đã sớm chết ngất, hắn làm gì cũng không bị phát hiện, chỉ cần trước khi đám Long Tường Thiên về làm cho cậu bị hôn mê rồi giấu cậu đi. Đợi bọn họ trở về, hắn chỉ cần nói Diệp Thần đã tự rời đi, cho dù bọn họ không tin thì có năng lực làm gì?
Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ đúng không?
Sắc mặt Diệp Thần trầm xuống, vẻ mặt dữ tợn trong nháy mắy, trái tim nhảy lên liên hồi, một cỗ lực lượng chạy đến mi tâm, Diệp Thần lắc mình, bóp chặt cổ Lý Huân, rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ hắn. Sau khi giải quyết, cậu tùy tiện vứt hắn trên mặt đất, đỡ vách tường bước đi.
Giết Lý Huân, Long Tường Thiên nhất định sẽ rất giận, nơi này cậu không thể ở tiếp.
Trốn!
Sau khi Diệp Thần rời đi không lâu, thân thể Lý Huân nhẹ nhàng động đậy, cuối cùng đứng lên, đuổi theo sát hướng cậu rời đi.
Không biết đã đi được bao lâu, Diệp Thần vô lực ngã xuống.
Mà ở ngoài động, bốn thân ảnh mạnh mẽ xuyên qua trong màn mưa to.
Đoàn người này chính là bốn người Diệp Cẩn. Ngày đó sau khi nhận được tin tức dị thú triều từ Hàn Ninh, Diệp Cẩn liền đẩy nhanh tốc độ tiến vào trung tâm khu hoang dã, sau khi đem sự tình bên kia giải quyết liền chạy đến đây.
Lúc tang thi chuột vây công, Garfield không biết vì cái gì đột nhiên chạy đi, Diệp Cẩn gặp nó ở ngoài động, có sự dẫn dắt của nó mà tiến vào động, tìm được Diệp Thần, sau khi thấy cậu không rõ sống chết nằm trên mặt đất, tâm Diệp Cẩn liền căng thẳng.
Diệp Cẩn vội vàng tiến lên, ôm lấy cậu từ trên mặt đất, thân ảnh như ma quỷ đi lại trong động, thương thế có vẻ nặng, Diệp Thần có hơi sốt, tình hình này thật nguy hiểm! Trong động rộng rãi khô ráo nhưng cũng mang theo chút hơi nước, men theo vách đá chảy xuống mặt đất.
“Mạc Phong, tìm nơi đặt chân, chuẩn bị đốt lửa, tiểu Thần có chút sốt nhẹ.” Diệp Cẩn vội lên tiếng, tuy đã cho cậu uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không có yên tâm, trong động do thiên nhiên hình thành rộng rãi vô cùng, quái thạch lởm chởm, rải rác khắp nơi, cũng may ở đây là địa điểm nổi danh của huyện An Bình, khắp nơi đều có biển báo. Ở chỗ trũng có rất nhiều nước sạch, rất lạnh.
“Ân!” Mạc Phong gật đầu, mở bản đồ trên tay ra, nhanh chóng tìm một nơi đặt chân, nói chuyện cùng Diệp Cẩn, bọn họ sẽ đi đến huyệt động cách đó không xa nghỉ ngơi, sau đó cùng Bác Tạp ra bên ngoài tìm, mưa ở ngoài động không có dấu hiệu ngừng lại, mà còn càng lúc càng lớn, như là muốn đục một lỗ trên hang.
Klose ở phía trước dò đường, nhân tiện dọn dẹp lại những thứ mà dân địa phương đã để lại, rất nhanh mấy người liền đi đến trước huyệt động mà Mạc Phong đã nhắc đến, huyệt động nơi này địa thế cao, bên trong rất khô ráo, ở chỗ trũng có một hồ nước nhỏ, Diệp Cẩn ôm Diệp Thần, cẩn thận từ trong người lấy ra một miếng khăn thấm nước, cẩn thận lau sạch sẽ cho Diệp Thần.
Hơn nửa người Diệp Thần đang dựa vào trong lòng Diệp Cẩn, quần áo trên người trong lúc chiến đấu đã bị xé rách, Diệp Thần mơ mơ màng màng cảm nhận được sự ấm ấp, không kiềm chế được mà càng nép sát vào, hơi thở cực nóng thỉnh thoảng chạm vào ngực Diệp Cẩn, phát ra âm thanh thỏa mãn.
“Tiểu Thần?” Diệp Cẩn biểu lộ sắc mặt vui mừng, cảm thụ được sự chủ động hiếm có của Diệp Thần, động tác trên tay dừng lại, dùng khăn lau sạch người Diệp Thần, nhẹ nhàng lau tóc và mặt của cậu, tóc có chút dài, đã che khuất lỗ tai cậu. Đem khăn quăng qua một bên, bàn tay mang theo vết chai xoa nhẹ lên thân thể trần trụi của cậu, hầu kết nhấp nhô, hơi thở cũng trở nên trầm hơn.
Sau lần đó, y chưa từng ăn được chút thịt nào, tình dục của nam nhân một khi bị khơi mào, rất khó hạ xuống. Huống chi sinh hoạt trong mạt thế, tùy thời có thể mất mạng, bên người dị năng giả và thể thuật giả cường đại, bình thường luôn dưỡng mấy người để tiết dục. Diệp Cẩn là một người nam nhân đã nghẹn hơn hai mươi năm, thật vất vả mới ăn được một lần, người luôn nhớ nhung đang ở trong lòng, sao có thể nhịn được chứ.
Klose lấy một tấm thảm từ trong ba lô ra, sau đó hiểu rõ lòng người mà ra khỏi cửa động, nói thật, bọn họ rất bội phục lão đại, nghẹn nhiều năm như vậy, bọn họ thậm chí đã từng hoài nghi có phải lão đại của bọn họ không được không?
“Diệp Cẩn.” Diệp Thần mở to mắt, nương theo ánh sáng huỳnh quang trong động, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của y, nhưng Diệp Cẩn lúc này không phải đang ở trung tâm khu hoang dã sao? Cậu ngàn phòng vạn phòng cũng không ngờ được sau khi chiến đấu liền bị Lý Huân đánh lén, tiêm vào cơ thể cậu thuốc an thần cùng thuốc tê, cậu liều một hơi cuối cùng mới bẻ gãy cổ hắn, tùy tiền chọn một hướng chạy đi.
“Là anh.” Diệp Cẩn gật đầu.
Diệp Thần bất an vặn vẹo thân mình, các loại thuốc đang xung đột trong cơ thể, làm cho cậu không thoải mái, hơn nữa lúc chiến đấu bị tang thi chuột cắn bị thương không ít, vừa ngứa vừa tê làm cho cậu vô cùng khó chịu. Vết thương truyền đến từng đợt đau đớn, làm cho cậu không thoải mái, chỉ bất an vặn vẹo thân thể, để giảm bớt khó chịu.
“Làm sao vậy?” Thanh âm Diệp Cẩn khàn khàn, cúi đầu đưa tay đặt lên trán Diệp Thần, vẫn còn chút sốt nhẹ, dưới ánh sáng huỳnh quang càng nổi bật hơn khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo của cậu, do bị sốt nhẹ mà mang theo chút hương vị tình sắc, Diệp Thần nhếch môi, thỉnh thoảng thở gấp vài tiếng.
Cảm nhận được cảm giác mát lạnh trên trán, thân mình Diệp Thần dừng vặn vẹo, hai tay xốc lên quần áo trên người Diệp Cẩn, áp mặt vào người y, nhiệt độ hơi thấp làm cho cơ thể Diệp Thần thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, không quên cọ thêm vài cái, đột nhiên đụng đến một thứ nho nhỏ cứng cứng, Diệp Thần không nghĩ nhiều, há miệng cắn, dùng răng nang day nhẹ, thật mềm, thật co dãn.
“Hừ hừ!” Diệp Cẩn hút một hơi lạnh, cảm thụ từng đợt đau đớn khác thường ở trên ngực truyền đến, y biết đây là triệu chứng do xung đột của thuốc cầm máu cùng thuốc an thần, vừa rồi sốt ruột do thấy cậu bị thương nằm trên mặt đất, trực tiếp tiêm vào thuốc cầm máu. Bây giờ nhìn thấy phản ứng của cậu có chút không thích hợp, tứ chi hơi mang chút cứng ngắc, thần khí không phải rất rõ ràng, rõ ràng đây là di chứng của thuốc an thần cùng thuốc tê.
Nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên bình thường thanh lãnh lại mang theo chút ngạo kiều, lúc này trong đôi mắt dày đặc hơi nước, khuôn mặt do sốt nhẹ mà hơi phiếm hồng, thân mình không an phận mà đốt lửa trên người y, khiến Diệp Cẩn hít sâu liên tục, nơi nào đó vốn đang ngủ say hiện tại đã thức tỉnh.
Liếc nhìn Klose đang canh giữ bên ngoài, Diệp Cẩn gian nan mặc lại quần áo cho cậu, cứ như vậy y sợ sẽ không nhịn được nửa, ôn nhu nói: “Tiểu Thần, ngoan, đừng lộn xộn, chờ một chút là tốt rồi.”
Klose là con lại Trung Mĩ, trước mạt thế là bạn học với Diệp Cẩn, sau mạt thế vẫn luôn đi theo y, hắn rất hiểu biết sự coi trọng của Diệp Cẩn đối với Diệp Thần. Nhưng tiểu tử kiêu ngạo kia, ngoại trừ tính tình hơi kém ra thì rất chọc người yêu thích!
“Xẹt…” Diệp Thần bất mãn ngăn cản Diệp Cẩn, đưa tay trực tiếp xé mở quần áo trên người y, áp toàn thân lên, cậu chỉ biết hiện tại rất không thoải mái, vô cùng khó chịu, đầu muốn nổ tung, thân thể rất nóng, rất đau, có cảm giác muốn xé nát chính mình.
Đột nhiên tiếp xúc được không khí lạnh, Diệp Cẩn rùng mình.
Diệp Thần mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn lãng hoàn mỹ của y, đem mặt dán lên ngực y, thoải mãi thở ra, há miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ trên ngực y, hàm hồ nói: “Anh, em đói! Này thực ngọt, ăn rất ngon…”
Bị Diệp Thần day cắn nơi nào đó, nó ở trong không khí lạnh có chút mê người, phút chốc lại sưng lên, bị Diệp Thần ma sát như vậy, Diệp Cẩn choáng váng, hô hấp trở nên gấp gáp, hạ thân run rẩy ngẩng đầu, nổi lên như túp lều, trên đỉnh bắt đầu thấm nước.
Diệp Thần bất mãn y cứ trốn tránh, đưa tay đặt lên cổ y, mượn lực đem y đặt dưới thần, tay cũng bắt đầu không an phận. Diệp Thần phát hiện, làm như vậy khiến đau đớn và khô nóng trên người cậu giảm bớt rất nhiều, đầu óc mơ hồ làm cậu choáng váng.
“Tiểu Thần, đứng lên…Buông tay ra được không?” Thanh âm Diệp Cẩn khàn khàn khêu gợi, tay Diệp Thần lúc này đang đặt ở trên hạ thân nhô lên của Diệp Cẩn, một chân chen vào giữa hai chân của y, đem cả người của y áp ở dưới, miệng còn ma sát trên ngực Diệp Cẩn, thân mình vô thức vặn vẹo.
Khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên chút ửng hồng, độ ấm bốn phía rất thấp, hai người ở bên trong thì nhiệt độ ngất trời, mồ hôi nóng trên người Diệp Cẩn chậm rãi chảy xuống, y cắn răng, Diệp Thần đúng là làm người ta điên cuồng, miệng vẫn hoạt động mà tay cũng không có rãnh rỗi, tay dùng sức, trực tiếp cầm lấy nơi nhô lên giữa hai chân Diệp Cẩn.
“Không cần, như vậy rất thoải mái.” Diệp Thần không hề nghỉ ngợi, mở miệng cự tuyệt!
Dưới tác dụng của thuốc cầm màu, miệng vết thương trên người bị tang thi chuột cắn đều đã khép lại phần nào, huyết thanh phát huy tác dụng, trên người toàn là màu máu đỏ sậm, đã bị Diệp Cẩn lau sạch sẽ. Diệp Thần cảm thấy khô nóng là bởi vì dược tính của thuốc an thần cùng thuốc cầm máu nổi lên xung đột, vốn hai loại thuốc này không có gì phiền toái, nhưng trong đó lại có thêm thuốc tê, điều đó làm cho thuốc an thần sinh ra một số chất, khi chất này gặp thuốc cầm máu, sẽ sinh ra tác dụng kích thích.
Diệp Cẩn sắp phát điên, y thật sự không muốn lợi dụng người khác lúc khó khăn!
Nhìn thấy thân mình trắng nõn nhưng không gầy yếu của Diệp Thần, hô hấp của y ngày càng trầm, khi mặc quần áo nhìn không thấy nhưng không nghĩ đến sau khi cởi quần áo, thân thể lại mê người như thế.
Bàn tay mang theo vết chai dừng ở trên lưng Diệp Thần, từ trên sống lương chậm rãi lướt xuống, rất nhẹ nhưng cũng rất liêu nhân, cuối cùng dừng lại ở trên xương cùng, ngón tay từ từ mở ra mông của Diệp Thần, xoa bóp.
“Ân a…” Diệp Thần nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, sau đó lại là thân thể ấm áp đến gần, bên tai là âm thanh đè nén của Diệp Thần, làm cho người khác có xúc động thi ngược.
Nơi nào đó trong túp lều ngày càng phun ra nhiều chất lỏng, xoay người một cái đem Diệp Thần đặt ở dưới chân, bàn tay to tùy ý dao động ở trên người Diệp Thần, hạ thân nóng bỏng đâm vào đùi cậu, Diệp Cẩn khàn giọng nói: “Tiểu Thần thực không ngoan! Ngay cả sinh bệnh cũng không an phận, thực làm cho người ta lo lắng, có lẽ anh nên cho em mệt mỏi một chút, em mới có thể ngoan ngoãn nghe lời…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT