Diệp Thần dựa vào đầu giường, từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái túi, bên trong có không ít tinh hạch và dị hạch, số lượng tinh hạch hệ tinh thần cực nhỏ, cậu chỉ có ba viên, tất cả chỉ là tinh hạch bậc một. Cũng may số lượng dị hạch nhiều, sau khi tỉnh lại, cậu cảm giác được dị năng trong kinh mạch rất đặc, đây là dấu hiệu thăng cấp.
Bên rìa sinh tử là phương pháp đột phá dị năng tốt nhất, khi ở Quốc An Cửu Cục, cậu đã có thể cảm nhận được dị năng trong cơ thể muốn thăng cấp, nhưng khi đó lo chạy như điên, chỉ có thể áp chế.
Cầm ba viên tinh hạch, dùng lực tinh thần yên lặng cảm thụ nó, dần dần cảm giác được một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay di chuyển vào bên trong kinh mạch, từ kinh mạch di chuyển vào cơ thể.
Một vòng.
Hai vòng.
Ba vòng.
…
Diệp Thần từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi dẫn dắt dòng nước ấm di chuyển trong thân thể, cuối cùng trở về tâm mắt, Diệp Thần cảm nhận được không gian ở sâu trong mi tâm lặng yên phát sinh biến hòa, điểu ngữ hương hoa, nước suối ồ ồ uốn lượn chảy qua, “Răng rắc!” Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, nước chảy mây trôi, lực tinh thần cấp hai của Diệp Thần vượt qua cách cửa cấp ba, hướng đến cấp bốn.
Dị năng từng vòng lại từng vòng va chạm lá chắn cấp bốn, trán Diệp Thần dần dần toát ra một tầng mồ hôi nóng, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu vặn vẹo. Ngay sau đó trên làn da toàn thân chảy ra càng nhiều tơ máu, nhuộm cả áo trắng của cậu.
“Dị năng không đủ!” Diệp Thần âm thầm kêu khổ, sau khi vượt qua cấp ba, cậu liền muốn nhanh chóng vượt lên cấp bốn, lại không nghĩ đến số lượng tinh hạch trên tay quá ít, tất cả chỉ là tinh hạch cấp thấp. Có thể thuận lợi đánh vỡ lá chắn cấp ba là bởi vì tích lũy đủ năng lượng trong lúc chiến đấu ở Quốc An Cửu Cục, nhưng với nhiêu đó năng lượng trăm triệu lần không đủ thăng lên cấp bốn.
Lúc này, thân thể Diệp Thần chuẩn bị hỏng mất, không để ý liền nổ banh xác. Diệp Thần trong lúc thăng cấp không có khả năng tự lấy dị hạch trong ngăn kéo để bổ sung năng lượng thiếu thốn trong kinh mạch, Diệp Thần chỉ có thể cố nén đau đớn, không ngừng vận chuyển dị năng trong cơ thể, để giảm đi đau đớn xâm nhập trong linh hồn.
Diệp Cẩn đang trong căn cứ tiếp viện xử lý sự tình, đột nhiên tinh thần căng thẳng, ngực truyền đến đau đớn cùng lo lắng. Diệp Cẩn như muốn ngã về phía trước, rất nhanh đỡ lấy một vách tường, trấn định lại tinh thần, nhìn thoáng qua Hàn Trữ rồi nói: “Anh đem tư liệu này cho Mạc Phong, tôi trở về nhìn thử. Chuyện bên Quốc An Cửu Cục đừng thả lỏng cảnh giác, tiếp tục liên hệ Triệu Thị, còn phải tìm nơi Tống Tiểu Ngọc rơi xuống, thuận lợi liên lạc Tống gia ở Giang Nam, đem chuyển của Tống Tiểu Ngọc nhắn cho họ…”
Xong chuyện, thân mình như sương khói tản đi, biến mất tại chỗ.
Khuôn mặt ôn hòa của Hàn Trữ, trở nên lạnh lùng, nghĩ thầm: “Đội trưởng, khác thường của anh tưởng người khác nhìn không ra sao…”
Bất quá trong lòng Hàn Trữ đã có cách, Diệp Cẩn cũng không biết sự tình, đương nhiên cho dù y có nghe cũng sẽ không để ý, này gọi là người đa tài thì làm nhiều!
“Phá, phá cho tôi!” Diệp Thần dữ tợn nghiêm mặt, lúc này cả người cậu toàn máu, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập cả căn phòng, chăn đệm dưới thân bị máu nhiễm hơn một nửa.
Diệp Cẩn bước vào phòng, nghe mùi máu tươi thật nồng trong không khí, khuôn mặt liền thay đổi, nhanh chóng chạy vào phòng, sau khi nhìn thấy Diệp Thần toàn thân là máu, sắc mặt thay đổi, không cần hỏi nhiều, tìm tòi dị hạch và tinh hạch trong ngăn kéo, chỉ thấy năng lượng từng đợt từng đợt lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được hội tụ trong tay Diệp Cẩn, sau đó để vào tay Diệp Thần, đem năng lượng chậm rãi đi vào thân thể Diệp Thần.
Trong lúc cậu đang giãy giụa, cảm giác được kinh mạch đang khô kiệt đột nhiên có một dòng năng lượng mới đi vào, nhất thời liền phấn chấn. Rất nhanh liền dẫn dắt cổ năng lượng này đi qua toàn thân, một vòng năng lượng vô hình lấy Diệp Thần làm trung tâm phóng ra bốn phía, mỗi lần đi ngang qua chướng ngại vật, đều tạo ra một gợn sóng nhỏ, sau đó xuyên thấu qua chướng ngại vật, khuếch tán về phía trước.
Thấy hơi thở của Diệp Thần rốt cục ổn định lại, Diệp Cẩn nhẹ nhõm thở dài một hơi, ngăn kéo chứa đựng tinh hạch và dị hạch đã tiêu hao hết một nửa, bên cạnh giường rơi ra bột phấn màu trắng. Từ sau khi thức tỉnh dị năng hắc ám, Diệp Cẩn phát hiện hắn không chỉ có thể chuyển hóa thành người khác, còn có thể không phân biệt mà cắn nuốt tinh hạch các hệ khác, phát hiện này làm cho y mừng như điên.
Thu tay, im lặng ngồi chờ một bên, chờ Diệp Thần thức tỉnh.
Y biết Tống Tiểu Ngọc mất tích khiến cho Diệp Thần bị đả kích rất lớn, lại không nghĩ rằng Diệp Thần lại liều mạng thăng cấp như thế, nếu không phải y phát hiện sớm, chỉ sợ cậu đã bị nổ tan xác! Cảm giác này làm cho y không thoải mái.
Kinh mạch trong thân thể tràn đầy năng lượng, Diệp Thần chậm rãi hít thở, toàn tâm đánh vào lá chắn cấp bốn, cậu hiểu được việc thăng cấp này phải tập trung hết sức, bằng không sẽ như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Có năng lượng bổ sung, Diệp Thần đẩy nhanh tốc độ.
Lần thứ nhất.
Lần thứ hai.
Lần thứ ba.
…
Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng ‘răng rắc’, năng lượng vốn khô kiệt trong kinh mạch nháy mắt sôi trào. Diệp Thần rốt cục thở dài nhẹ nhõm, liên tiếp thăng hai cấp, quả thật mạo hiểm, nếu không có năng lượng kia, bản thân liền vô cùng nguy hiểm.
Không chết trong tay tang thi, không chết trong miệng dị thú, lại chết trong sự liều lĩnh của mình, là chuyện thực không dám khoe!
“Diệp Cẩn?” Diệp Thần mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Diệp Cẩn, đôi mắt trong suốt che kín mây mù âm trầm, nhất thời sợ hãi mà nuốt nước miếng, nhìn lướt qua dị hạch và tinh hạch trong ngăn kéo, số lượng thiếu gần một nửa, trên mặt đất cũng có một tầng bộ phấn màu trắng, liền biết cổ năng lượng vừa rồi là Diệp Cẩn đem đến.
“Anh mới rời đi một hồi, em đã muốn tự hại chết mình.” Diệp Cẩn lạnh mặt, không thay đổi nhìn Diệp Thần, nói: “Tại sao không gọi anh? Có phải một năm không gặp, tiểu Thần đều quên, anh không ngại khiến em nhớ lại.” Nói xong, liền hôn lên khuôn mặt đầy máu của cậu.
“Ân…” Diệp Thần choáng váng, hiển nhiên không nghĩ đến y lại giận. Bất quá tùy tiện thăng cấp là lỗi của cậu, chỉ có thể im lặng để y cắn môi.
Sau một lúc, Diệp Cẩn mới buông tay đang ôm cậu ra, “Đi tắm, thối muốn chết.”
Cậu liền trở mặt xem thường, ngại thối mà còn dám hôn? Có thể vô sỉ chút nữa được không?
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Thần cầm khăn lau tóc và mặt đi ra, “Em muốn đến khu hoang dã và Quốc An Cửu Cục.”
“Tại sao? Nơi kia đã trở thành bình địa, còn đi làm gì?” Diệp Cẩn nhíu mày, có chút không đồng ý với đề nghị của cậu, đừng nói Quốc An Cửu Cục, khu hoang dã hay là ngoại thành khu Bố Cát, hiện giờ đều trở nên hoang vắng, sóng xung đột rất rộng, hơn nữa lúc trước dị thú và tang thi đi vào thành, hiện giờ khu Bố Cát tiêu điều rất nhiều.”
“Em lo cho Tống Tiểu Ngọc, nghĩ muốn trở về nhìn.” Sau khi lau khô, đem khăn để qua một bên, thay quần áo. Tính là ở đây tham quan một chút, nhưng nhớ lại Tống Tiểu Ngọc sống chết không rõ, Diệp Thần liền cảm thấy nên đi xem mới an tâm hơn.
“Anh đi với em!” Diệp Cẩn nói.
Cậu lắc đầu, nói: “Không cần, em chỉ trở về nhìn thử thôi.” Diệp Cẩn lựa chọn dùng thân phận Dung Tuyên để đi lại, tự nhiên có ý riêng của y, người tên Diệp Cẩn đã biến mất, nếu lộ ra dấu vết gì, ngược lại không tốt.
“Không được, anh không để em đi.” Diệp Cẩn mạnh mẽ nói.
“Em là dị năng giả, nếu không phải vì em, Tống Tiểu Ngọc không chừng sẽ không xảy ra chuyện.” Diệp Thần thản nhiên nói, không ngẩng đầu và nhìn Diệp Cẩn, “Em cần một ít bộ sách về võ thuật cổ truyền và về phương diện thể thuật giả, anh kiếm giúp em.”
“Anh đã biết!” Thấy biểu tình của cậu, y cũng không nói nhiều, nhưng sắc mặt vẫn khó xem như trước, hai người trầm mặc nửa ngày, Diệp Cẩn tính mở miệng, đột nhiên thiết bị liên lạc bên người vang lên, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy, tính cùng thương lượng với Diệp Thần.
Thấy Diệp Cẩn rời đi, ánh mắt cậu chợt lóe, rất nhanh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mốt ít thuốc, xoay người tính rời đi, lấy sự cố chấp của Diệp Cẩn tuyệt sẽ không để cậu tự rời đi, nhưng thời gian cấp bách, cậu không thể quản được nhiều chuyện như vậy.
Rời khỏi căn cứ tiếp tế, lấy danh nghĩa thể thuật giả đã đăng ký, sau đó xin một chiếc xe, đi thẳng về khu dã ngoại.
Khu hoang dã phần lớn là thành phố lớn, Diệp Thần mở ra hướng dẫn đi dọc theo quốc lộ, có thể do sự kiện nổ lớn vài ngày trước, nên đi dọc theo con đường chỉ gặp hai ba con mèo nhỏ, Diệp Thần liền ở trong xe dùng súng sinh hóa giải quyết.
Đi bốn năm tiếng, rốt cục đi đến trung tâm nơi bị nổ, Diệp Thần đem xe giấu vào một lùm cây, dùng cây cối che dấu thân xe xong, sau đó bắt đầu xuống xe tìm kiếm. Chỉ còn lại một phần tay chân đã cụt, cái gì cũng không phát hiện, Diệp Thần nhíu mày, xoay người đi về quốc lộ gần nhất đi tìm. Nếu bọn Hứa Kham cũng không có chuyện gì, sau khi phát nổ nhất định sẽ chọn một nơi che giấu hành tung.
Diệp Thần lắc mình, thân thể nhẹ nhàng từ bức tường bị hỏng nhảy xuống, đi đến khu dân cư gần quốc lộ.
Hai bên quốc lộ đều là đất trống không dùng, ở nơi xa hơn một chút là vùng đồi núi, trên đó có vài nhà dân, nơi đó cách khu hoang dã bị nổ rất gần.
Diệp Thần men theo đường đi đến, lực tinh thần cẩn thận phóng ra bốn phía, sau khi bầu trời tối đen, tang thi và dị thú khu hoang dã không còn là trò đùa, khác với ban ngày, lúc trời sáng chúng nó có thể hơi cố kỵ. Chỉ cần khi màn đêm buông xuống, chúng nó liền đi ra ngoài săn đồ ăn, khác với tang thi ở thời kỳ đầu mạt thế, chúng nó bây giờ hoạt động vô cùng nhanh nhẹn, leo trèo, ẩn núp, cũng không phải nói chơi.
Cho nên Diệp Thần càng không thể không cẩn thận, Diệp Cẩn bên kia còn có chuyện phải xử lý, cậu không muốn chờ lâu, liền một mình tiến vào khu hoang dã, cậu phải trở nên càng mạnh mẽ mới có thể sống sót ở mạt thế. Hứa Kham vẫn không có tin tức, hắn nhất định sẽ đi Giang Nam, sau đó gia nhập Bạch Vân võ quán, chỉ có gia nhập nơi đó, Hứa Kham mới có cơ hội tiến vào quân đội liên minh. Không có bàn đạp là Bạch Vân võ quán, Hứa Kham sẽ phải đi nhiều đường ngoằn ngoèo khác.
Lấy hiểu biết của cậu với Hứa Kham, hắn tuyệt không dễ dàng tha cho cậu. Trong nguyên tác, Hứa Kham hẳn là tháng chín năm nay sẽ gia nhập Bạch Vân võ quán, hiện tại là tháng bảy, còn thời gian hai tháng. Thời gian tuy không tính là đủ nhưng cũng đủ để cậu trở nên mạnh mẽ.
Trong thời kỳ mạt thế không giống với trước đây, tuy là tháng bảy, lại như muốn tiến vào mùa đông khắc nghiệt, trời về đêm ngày càng lạnh. Diệp Thần bọc áo bông trên người, coi như dày, nhưng hai má cùng hai tay cũng có thể cảm giác được đau đớn cùng lạnh lẽo.
Lúc tới gần nhà dân, đột nhiên một tiếng gào thét tiến vào tai.
Ánh mắt Diệp Thần rung lên, hiển nhiên không nghĩ đến lúc này còn có người dám ở lại qua đêm trong khu hoang dã, phải biết rằng hai ngày trước, Quốc An Cửu Cục mới phát sinh sự kiện nổ quy mô lớn, những người này gan lớn không sợ chết a!
Thoăn thoắt nhảy qua tường ngoài không cao, lặng yên ẩn nấp, bên tài truyền đến tiếng hô của cô gái, “Anh Tiếu, nhẹ thôi..không phải nói với Tuyết Lan là không đau sao?” Thanh âm cô ngọt ngào, mang theo chút thẹn thùng.
“Hắc hắc…Tuyết Lan, chỉ sợ đến lúc đó em sẽ bảo chúng ta càng làm mạnh hơn, càng mạnh càng tốt!” Người đàn ông được gọi là anh Tiếu, khuôn mặt để râu quai nón, người không cao nhưng lại thập phần khỏe mạnh, cánh tay và đùi đều là cơ bắp. Người nọ ôm cô ở trước ngực cố gắng gây sức ép.
“Tuyết Lan, em cũng không thể chỉ lo cho anh Tiếu, cũng giúp hai anh chút.” Bỗng nhiên, từ phòng khác đi ra hai người đàn ông, cầm lấy tay cô, chậm rãi cắn, như là đang ăn kem, thập phần chú tâm.
“Ân a! Các anh thật xấu! Cô gái kia hiện tại sao rồi?” Cô nháy mắt, đón ý nói giỡn cùng ba người đàn ông, lách mình né tránh, nhanh chóng cởi quần hai người.
“Ân, thật đẹp! Thực thơm!” Tiếu Hàm cúi đầu, vùi đầu vào giữa hai chân cô gái mà liếm, hai người đàn ông khác cũng không nhàn rỗi, một trái một phải hầu hạ, “Chúng tôi làm việc mà em còn không yên tâm, sạch sẽ lưu loát, cho dù là người Trương gia đến, cũng tuyệt đối không phát hiện được ai đã ra tay.”
Bị Tiếu Hàm làm như thế, thân thể cô chợt run lên, “A! Thật là khó chịu…Ân a…” Nghe tiếng cô than nhẹ, Tiếu Hàm cười nói: “Khó chịu? Để cho chúng ta khiến em bay lên.” Nói xong tay và miệng cùng nhau phối hợp, khiến cô thở gấp không ngừng.
“Ô ô…em rất an tâm, chỉ cần không bị Trương gia phát hiện, Tiếu Nam em đã có cách giải quyết. Trương Như Anh ỷ vào Trương gia, nơi chốn phá rối, ả lại nghĩ là Tiếu Nam thích ả, nếu không có Trương gia, Tiếu Nam cũng không thèm liếc mắt nhìn ả, thân mình khô cằn, đàn ông không thèm yêu…” Cô gái kiêu ngạo nói, còn không quên lắc bộ ngực đầy đặn.
“Đương nhiên kém xa Tuyết Lan em nha!” Tiếu Nam cùng hai người khác hiển nhiên là nhiều kinh nghiệm, không bao lâu liền đem cô gái kêu to vô cùng, cả phòng nhất thời tràn ngập mùi xạ hương.
Mắt Diệp Thần choáng váng, đến thế giới này tuy rằng gặp qua nhiều hình ảnh khác người, nhưng hình ảnh nhộn nhạo thế này lại là lần đầu tiên gặp, nếu không phải nghe được ba chữ Trương Như Anh, cậu đã muốn xoay người rời đi. Điều này khiến Diệp Thần nhớ đến vài ngày trước, Diệp Cẩn bày ra tư thế phóng túng, thắt lưng tràn ngập mạnh mẽ, gắt gao đặt mình dưới thân, nghĩ đến thì toàn thân liền mềm nhũn, phía dưới liền nổi lên phản ứng.
Khóe miệng vừa kéo, nuốt nước miếng, hít sâu mấy ngụm khí lạnh để áp chế tinh thần.
Hình ảnh trước mắt ngày càng rõ ràng, Diệp Thần không tính xem tiếp, đứng dậy đi tìm Trương Như Anh, trong nguyên tác, cậu có ấn tượng rất tốt với cô, dám yêu dám hận, trong nguyên tác cô có diện mạo thập phần trung tính, hơn nữa thuộc quân nhân thế gia, làm việc tác phong nhanh gọn, một người vô cùng tốt, lại bị Tiếu Nam và Hứa Kham liên thủ hại chết.
Nghe thấy đối thoại của mấy người trong phòng, Trương Như Anh hẳn là lúc ra ngoài săn bắn bị người tính kế.
Xoay người vừa tính lên lầu tìm người liền bị một bóng người kéo vào trong ngực, sau đó phòng nhỏ bên cạnh phát ra tiến ‘lạch cạch’ làm bừng tỉnh mấy người trong phòng.
Tiếu Hàm đứng dậy, rất nhanh đẩy ra cửa sổ lạnh lùng nói: “Ai? Đi ra.”
“Meo meo…” đột nhiên trong đêm đen, cách đó không xa truyền đến tiếng mèo kêu.
“Anh Tiếu làm sao vậy?” Thanh âm cô gái ngọt ngào.
Sau khi Tiếu Hàm nhìn xung quanh vài lần, kéo kỹ cửa sổ, nói: “Không có việc gì, mèo hoang thôi!” Nói xong trở lại trên người cô gái tiếp tục tiến công, nếu là dị thú đã sớm công kích, hơn phân nửa chỉ là động vật bình thường chưa tiến hóa.
“Anh điên rồi!” Diệp Thần bị kéo về phía sau liền phản ứng lại, người nọ là Diệp Cẩn, Diệp Thần nhất thời không biết nói gì, rõ ràng là lúc cậu rời đi, y vẫn còn ở trong căn cứ tiếp viện, như thế nào mới chớp mắt người này liền ở đây.
“Tiều Thần, anh nhớ em.” Diệp Cẩn ôm chặt lấy cậu, đầu đặt ở trên cổ cậu, thở ra một hơi, cắn lung tung ở trên cổ cậu.
Thấy Diệp Cẩn trở thành như vậy, cậu cũng không biết y đang phát điên cái gì, người này không phải nhớ cậu, rõ ràng là động sắc tâm. Không cần xem cũng biết nơi nào đó phía dưới đã đứng lên, lúc này đang rung rung va chạm bụng mình, mông cũng nhiều thêm một đôi tay.
“Diệp Cẩn, anh làm gì đó, em còn chuyện đứng đắn phải làm.” Diệp Thần nghiên răng nghiến lợi nói, trong ấn tượng Diệp Cẩn là một người thật sự nghiêm túc, như thế nào lại biến thành lưu manh như thế? Luôn nhớ thương mông cậu, cho dù là không bài xích y, cho dù cậu tiếp thu toàn bộ trí nhớ của Diệp Thần, nhưng cậu không phải Diệp Thần, hơn hẳn Diệp Thần, cậu so với Diệp Thần đời trước càng thành thục càng lý trí hơn. Cậu không phải phụ nữ, sẽ không hỏi y thích là bản thân cậu hay là người trước đây. Kế thừa trí nhớ của Diệp Thần, cậu chính là Diệp Thần, có một số việc không nhất định phải phân rõ chính xác để làm gì.
Thế sự vô thường, người có đôi khi phải sống hồ đồ.
“Không vội, bọn họ đang bận, không động thủ với Trương Như Anh nhanh vậy đâu.” Diệp Cẩn vô lại nói. Tay y luồn vào trong quần áo của Diệp Thần, gió đêm lạnh, tay của y lại ấm áp, Diệp Thần bị kéo áo nên lạnh rùng mình, vừa vuốt ve tay của Diệp Cẩn, vừa xoay người chống lên cửa sổ, liền đối diện với đôi mắt màu xanh lá quỷ dị, liền kích động, công kích vài đạo tinh thần.
Sau khi thăng cấp, tốc độ phóng ra lực tinh thần công kinh cũng có sự thay đổi.
“Meo meo…” Không nghĩ đến Diệp Thần lại đột nhiên công kích, còn mèo vốn nằm trên cửa sổ, vừa nhanh chóng né tranh vừa kêu meo meo chói tai.
“Dị thú?” Thấy công kích liền né, cậu liền trở nên nghiêm túc, còn tưởng là động vật bình thường, không nghĩ đến đây là dị thú. Có thể tránh được công kích của mình, thực lực nhất định không thấp.
“Đừng ra tay, Garfield là con mèo anh nuôi.” Diệp Cẩn đúng lúc lên tiếng, vừa dứt lời, con mèo trên cửa sổ liền nhảy một cái làm ổ trên đầu y, vươn móng, điên cuồng cào cào vào mặt Diệp Cẩn. Phát ra từng tiếng ‘meo meo’, nói nhiều giống như tiểu Bạch Xà lúc bất mãn vậy.
Diệp Thần ngơ ngác nhìn hình ảnh này, nhất thời có cảm giác đã xuyên việt lần nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT