Từng đợt tiếng hít thở nặng nề dần dần đến gần, Diệp Thần ngày càng mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ đến Diệp Cẩn lại tỉnh vào lúc này, lại dùng phương thức này để tỉnh lại. Diệp Cẩn thở hổn hển nhanh chóng áp đến, cậu cảm thấy căng thẳng, dị hạch màu vàng kia sẽ không phải là thú đan của rắn biến dị đi?

Nghĩ đến cái này, Diệp Thần liền cảm thấy áp lực, không khỏi trở nên nôn nóng, phải biết rằng Diệp Cẩn cũng như người bình thường, thứ nóng bỏng ma sát ở bụng bản thân cậu cũng có, nhưng hình dạng có vẻ không nhỏ.

“Tiểu Thần.” Diệp Cẩn mở to đôi mắt, nóng bỏng nhìn Diệp Thần, thanh âm khàn khàn đè nén rất thấp, mang theo hương vị gợi cảm mê người.

“Buông tay.” Diệp Thần lạnh lùng thản nhiên nói với Diệp Cẩn, cứ như vậy cậu cũng không dám cam đoan là sẽ không sát súng ra lửa, Diệp Cẩn trong trí nhớ của đời trước, hoàn mỹ không sứt mẻ, mặc kệ làm cái gì cũng làm được tốt nhất. Nhưng Diệp Thần lại cảm thấy, chuyện Dung Tuyên làm với cậu, một chút cũng không giống là huynh hữu đệ cung. Chỉ thiếu đội chữ lưu manh trên đầu thôi!

“Không cần, trên người Tiểu Thần rất thoải mái.” Diệp Cẩn quyết đoán cự tuyệt, ánh mắt trong suốt lóe lên dục vọng nhìn chăm chú Diệp Thần, đôi môi đầy đặn cong lên, nhẹ nhàng nói: “Nơi đó đứng lên, không thoải mái…tiểu Thần giúp anh được không?”

Nói xong còn cọ trên người Diệp Thần, đôi mắt trong suốt lóe ra dục vọng làm người ta sợ hãi.

Diệp Thần bị cọ đến buồn bực, nhức đầu nhìn Diệp Cẩn trên người mình, sao lại có cảm giác như trung khuyển vậy? Nhất định là lúc nãy cách cậu cầm máu không đúng nên sinh ra ảo giác, “Tất cả đều là máu làm sao thoải mái? Đứng lên, em đi liên lạc với Tống Tiểu Ngọc…” Đưa tay từ chối với Diệp Cẩn nằm ở trên.

“không muốn, tiểu Thần giúp anh trước đi…” Diệp Cẩn không cần nghĩ nhiều, cúi đầu cắn cổ Diệp Thần, còn tay thì tiến vào trong quần áo Diệp Thần. Quần áo trên người đều bị nhiễm máu đỏ tươi, nhanh chóng bị Diệp Cẩn xét nát, thần hình gầy gò nhưng vô cùng dẻo dai, trên da thịt màu lúa mạch có miệng vết thương chưa khép lại hết, có chút quyến rũ khó nói.

“Ô a!” Diệp Thần hé miệng, định phản bác liền bị Diệp Cẩn ngăn chặn, môi ở trên miệng cậu, cắn vài cái, chậm rãi ma sát, dùng đôi môi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt thon dài của cậu, rồi dần đi xuống, bắt đầu từ đôi môi, xuống hai má, rồi lại chuyển sang tai cuối cùng dừng ở hầu kết trên cổ cậu…

“Ân..” Diệp Thần nhịn không được nhẹ nhàng phát ra một tiếng than nhẹ, không thể trách cậu không có tiết tháo, bị người khác cọ như vậy, người chết cũng có cảm giác! Cảm giác khác thường chạy dọc toàn thân, miệng vết thương trên người mang đến đau đớn rất nhỏ, hai cảm giác bất đồng hòa cùng một chỗ, khiến cho Diệp Thần xúc động đến phát điên.

“Tiểu Thần, nơi này rất trướng, khó chịu…em giúp anh sờ nó được không?” Thanh âm của y khàn khàn, thân dưới nóng đến đáng sợ.

Diệp Thần bị ép đến không biết làm sao, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phản ứng như thế nào, tiểu bạch xà đang ôm tinh hạch trong góc phát ra âm thanh ‘tê tê’, âm thanh mềm mềm mang theo chút sung sướng khó nén, ai bảo cậu giành ‘đồ ăn’ với nó, báo ứng mà!

Nghe thấy tiếng kêu của nó, tâm Diệp Thần càng muốn chết lặng, mẹ nó! Dị thú này tuyệt đối có trí tuệ…ngay cả biểu tình yêu cầu độ khó cao như cười nhạo mà cũng làm được, không phải là đã thành tinh rồi đi?

Ngay lúc Diệp Thần thất thần, Diệp Cẩn khóa chặt hai tay cậu, mạnh mẽ đem cậu đặt dưới thân, chân nhẹ nhàng chen vào giữa hai chân cậu, “Tiểu Thần, anh nhịn không được…?

Nói xong liền ngẩng đầu, hai mắt sung huyết, đối với ngực Diệp Thần cắn xuống, quần áo hai người đều bị y cởi mất một nữa, trên người đều bị cắn, đau đớn làm cậu phải nghiến răng, khuôn mặt, cổ, ngực…nơi nơi đều lưu lại dấu vết của y.

“Diệp Cẩn, anh mẹ nó là chó à!” Diệp Thần đau đớn mắng to, hai thứ nào đó tại ngực bị y cắn ra máu, lúc giãy giụa không cẩn thận chạm vào phía dưới, cảm giác cực nóng, làm cho Diệp Thần không dám lộn xộn nữa, ngẩng đầu liếc con rắn đang cuộn mình trong góc, mẹ nó, viên dị hạch màu vàng đó nhất định là xuân dược…

Nhìn bộ dáng khó chịu của Diệp Cẩn, cậu có chút không đành lòng, vì thừa kế trí nhớ của đời trước, chuyện Diệp Cẩn làm vì cậu, không thể không có cảm giác. cậu là đàn ông, cho dù có làm cũng sẽ không mang thai, cần gì nhăn nhó. Tưởng tượng này làm cho gánh nặng tâm lý của Diệp Thần giảm bớt không ít.

Vì thế, nghĩ đến những bộ cao H, truyện có nội dung nhạy cảm…tim Diệp Thần nhảy lên thình thịch, máu toàn thân nhịn không được sôi trào lên. Mỗi nao nhân đều có một việc phiền muộn, Diệp Thần cũng không ngoại lệ.

“Khó chịu..Tiểu Thần anh rất khó chịu, giúp anh, giúp anh sờ chút.” Diệp Cẩn khàn giọng nói với cậu, cây gậy phía dưới tìm không thấy đường vào nên cứ đâm chọt loạn xạ, khiến Diệp Thần rất không thoải mái.

Diệp Thần mở to mắt nhìn y, thấy đầu Diệp Cẩn đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú vừa đỏ vừa xanh, ánh mắt trong suốt vô tội nhìn mình, Diệp Thần bất đắc dĩ gật đầu. Hồi tưởng lại tình tiết được miêu tả trong tiểu thuyết, trước khiến cho Diệp Cẩn buông bản thân ra, khóa ngồi trên người của y.

Tầm mắt nhìn thoáng qua cây gậy sau khi đứng dậy của y, sắc mặt cậu liền thay đổi, thầm nghĩ: Cậu cũng có thể đổi ý rút lui không? Nơi đó nhìn thấy liền cảm giác được mông đau, nếu thật sự cắm vào, không phải liền mất nửa cái mạng? Nhưng nhìn khuôn mặt sưng lên của Diệp Cẩn, chỉ đành nhận mệnh.

Nhẹ nhàng nhón chân nâng mông lên, dùng thuốc cầm máu dính ở ngón tay chuẩn bị, một tay không quên chiếu cố Diệp Cẩn, thấy ánh mắt y thoải mái nheo lại, bất mãn cúi đầu, trên cổ y hung hăng  cắn hai cái.

Sau khi làm xong, Diệp Thần liền đờ người, động tác này sao cậu thấy quen thuộc đến thế!

Nghĩ thấy đau dài không bằng đau ngắn, Diệp Thần lấy ngón tay ra, ngồi xuống nơi dưới của Diệp Cẩn. Trong đầu đột nhiên nhớ đến tình tiết được miêu tả trong truyện cao H, đau đến mặt trắng không còn chút máu, “Ân a…” Mẹ nó, thích chỗ nào? Thân thể rõ ràng như bị xé rách, mùi máu tươi tràn ngập, “A… Diệp Cẩn anh mẹ nó nhanh ra đi!”

“Ngao ngao…Tiểu Thần bên trong em thật ấm, thật thoải mái.” Diệp Cẩn xoay người đem Diệp Thần đặt ở dưới thân, một tay nắm chặt thắt lưng Diệp Thần, ở dưới ra sức va chạm, miệng thỉnh thoảng còn lên tiếng: “Thực chặt, thực thoải mái…”

Diệp Thần đau đến không còn cảm giác, mắng to trong lòng, vì sao cậu không nghĩ đến chuyện làm y? Chẳng lẽ mỗi lần xem truyện nhân vật chính đều là thụ nên cậu không nghĩ đến việc làm công…

Mơ hồ cảm thụ thân thể bị Diệp Cẩn làm đến mơ hồ, trôi nổi như trên mây, vừa đau vừa thích, tư vị làm người ta khó mà quên được. Diệp Thần trong lúc hôn mê, nghĩ đến một câu nói cổ xưa: Một đêm làm chín lần, thật sự là cổ nhân không gạt ta! Nhưng cậu muốn đi đè người ta cơ, chứ không phải để người ta đè…

Tiếng va chạm có tiết tấu, vang ra ở trâm căn phòng yên tĩnh cứ như một bản hòa tấu.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thần mới tỉnh lại.

“Ân!” Cậu mở mắt ra, tay chân đau nhức vô cùng, phía dưới nhất thời không có tri giác, ngẩng đầu đánh giá bốn phía, đều là hoàn cảnh lạ lẫm, bố cục trong phòng giống như phòng Diệp Thần ở trước kia như đúc.

Diệp Cẩn lúc chưa mất tích, ở trung tâm khi Bố Cát có căn biệt thự hai tầng, sau khi y mất tích, căn phòng đã bị tịch thu. Diệp Thần cùng Hứa Kham liền ở khu Bố Cát thuê nhà có hai căn phòng để ở.

“Tiểu Thần đói bụng không? Anh đã hầm cháo thịt, em dậy ăn chút rồi ngủ tiếp.” Diệp Cẩn đẩy cửa đi vào, khuôn mặt lạnh lùng mang chút ôn nhu. Cẩn thận nâng Diệp Thần dậy, ở sau lưng cậu đặt cái gối, lấy nước trên bàn qua cho cậu, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, không thấy có cái gì không thích hợp.

Diệp Thần vừa nghe lời này, trên mặt nhất thời có chút không được tự nhiên, khó chịu xoay thân thể. Ngửa đầu uống một ngụm nước, lúc nói chuyện họng có chút đau, “Có hơi đói.” Từ lúc tiến vào Quốc An Cửu Cục kia cậu không ăn được cái gì, Diệp Cẩn vừa hỏi cậu liền cảm thấy có chút đói.

“Anh đi lấy thêm cháo lại đây.” Diệp Cẩn mỉm cười, nhận cái chén đã ăn xong, xoay người ra khỏi phòng.

Thấy Diệp Cẩn thần thái thản nhiên, cậu cũng an ủi tâm lý không được tự nhiên của mình, không phải chỉ bị làm một lần thôi sao, bản thân cũng không phải không thích, khó chịu cái gì chứ…Diệp Thần nghiêm mặt, trong lòng suy nghĩ miên man.

Rối rắm một lát, sẽ không để ý nữa, bắt đầu dùng dị năng làm dịu tứ chi đau nhức.

“Tiểu Thần đã thức tỉnh dị năng?” Diệp Cẩn cầm cháo đi đến, dị năng giả cao cấp đối với năng lượng rất nhạy cảm, Diệp Thần dùng dị năng nuôi dưỡng toàn thân, Diệp Cẩn đương nhiên có cảm thụ được dao động của năng lượng kia.

“Dị năng hệ tinh thần.” Diệp Thần mở mắt ra, nhận chén cháo thịt liền ăn, hơi dựa vào sau đánh giá Diệp Cẩn, “Một năm trước đã xảy ra chuyện gì? Dung Tuyên là như thế nào? Còn có dị năng của anh…” Diệp Cẩn chiến đấu cùng Hứa Kham, thực lực này làm mới hoàn toàn nhận thức của Diệp Thần đối với thời đại này, cậu vốn tưởng rằng dựa vào dị năng cấp hai của mình, còn có kỹ năng đánh nhau ở kiếp trước, đừng nói đánh với dị năng giả cấp ba, cho dù cấp bốn cũng đủ sức, hiện giờ xem ra, cậu đã quá coi thường dị năng giả và thể thuật giả ở đây.

“Chuyện một năm trước nói đến thì có rất nhiều chuyện, tạm thời anh không thể nói cho cho em.” Diệp Cẩn nhẹ nhàng nói, “Còn chuyện của Dung Tuyên, anh chỉ có thể nói cho em Dung Tuyên cũng là anh, bất quá khi trở thành Dung Tuyên anh không thể sử dụng dị năng của Diệp Cẩn, nhưng khi là Diệp Cẩn, anh có thể sử dụng dị năng của Dung Tuyên. Anh chỉ có thể nói với em, dị năng của anh biến dị có liên quan đến chuyện một năm trước.”

Diệp Cẩn nói vô cùng mơ hồ, Diệp Thần cúi đầu trầm tư. Thấy Diệp Cẩn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa, cảm giác được chuyện lạ phát sinh trên người của Diệp Cẩn, có thể có quan hệ với trí thi trong Quốc An Cửu Cục.

Diệp Cẩn nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của cậu, nói: “Tiểu Thần, đừng lo lắng, anh nhất định bảo vệ em an toàn.” Đôi mắt khẽ híp, trong đó chợt lóe lạnh lùng rồi biến mất, Hứa Kham gây thương tổn cho tiểu Thần, y sớm muộn gì đều phải trả lại cho Hứa Kham, lúc trước y cũng không đồng ý cho hắn ở bên cạnh, lại ngại hắn dùng mạng của tiểu Thần áp chế, y chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.

Lúc trước sau khi biết được tiểu Thần thiếu chút nữa gặp chuyện không may, y không thèm để ý mà trở lại khu Bố Cát, khi nhìn thấy cậu không có chuyện gì mới nhẹ nhõm cả người. Thời gian một năm, sự trưởng thành của tiểu Thần vượt qua dự đoán của y, mặc kệ tiểu Thẩn trở nên như thế nào, y cũng không muốn buông tay.

“Đây là nơi nào? Đem thiết bị liên lạc của em lại đây.” Diệp Thần đột nhiên nhớ đến Tống Tiểu Ngọc, lập tức buông chén cháo đã ăn được một nửa, thần thái mang theo một chút lo âu, không biết Tống Tiểu Ngọc có thoát khỏi vòng vây hay không?

“Căn cứ tiếp viện, trung tâm thi đấu thể thao, đây là lầu 109, phòng của anh.” Diệp Cẩn hiểu rõ, xoay người mở ngăn kéo lấy máy liên lạc ở bên trong ra, đưa cho Diệp Thần, “Không lâu, căn cứ tiếp viện thu được tin tức, ở khu hoang dã ngoại thành khu bố cát, phát sinh một sự kiện nổ lớn, phụ cận năm mươi dặm bị san bằng, phạm vi nổ rất mạnh, lan đến gần khu Bố Cát, tổn thất thảm trọng!”

“A…” Máy liên lạc trên tay Diệp Thần rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Như thế nào có thể, em nhớ rõ khi đó vẫn còn tốt mà…nói cho em chuyện gì đã xảy ra?”

Thấy cậu lo sợ Diệp Cẩn chửi thầm một tiếng, ôm cậu qua an ủi: “Đừng lo lắng, Tống Tiểu Ngọc thực lực không kém, nhất định còn sống.”

Lúc ấy sau khi y tỉnh dậy, nhìn thấy sắc mặt Diệp Thần trắng bệch nằm ở dưới thân mình, toàn thân trên dưới đều có dấu xanh trắng, y bị dọa sợ, run rẩy vươn tay thử xem cậu còn thở không, sau khi cảm nhận được hơi thở suy yếu, mới thở ra. Cẩn thận ôm thấy Diệp Thần, nhanh đi qua thông đạo khẩn cấp, sau đó liên hệ với người của y, trực tiếp rời khỏi tòa nhà Quốc An Cửu Cục, lúc rời đi, đã nhắn cho Mạc Phong liên hệ Triệu Thị, sau đó cứu Tống Tiểu Ngọc.

Đáng tiếc, khi người của y đến, Quốc An Cửu Cục đã muốn bị tiêu hủy, chuyện này y không tính nói cho Diệp Thần. Sau khi nổ mạnh, y vẫn không liên lạc được với Triệu Thị, không có tin nói không chừng chính là tin tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play